Bhtt Edit Hoan Ta Lam Hac Nguyet Quang Cua Hon Quan Nay Chac Roi
"Ta, ta muốn giết ngươi." Hoàng đế tức giận đến mức thần chí không rõ.Vi Oanh còn chưa hồi phục tinh thần từ nỗi sung sướng rút một phát được hai thẻ tím, choáng váng hớn hở cười hùa theo: "Được được được, giết ta giết ta."Hoàng đế:......Đáng giận! Sao lại có loại người thế này chứ!Cố tình thiếu nữ cười vừa mềm vừa ngoan, ánh mắt cong cong như mặt trăng trên trời, vừa cười, vừa to gan lớn mật lại hít một hơi.Vi Oanh: "A ~"Cảm giác mình đã thoát Phi.Vân Thiều lạnh lùng nghiêm mặt: "Ôm đủ chưa?"Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu, giờ mới ý thức được hình như mình vẫn một mực mạnh mẽ ôm người ta hít, liền vội vàng thả tay xuống, ngượng ngùng cười rộ lên.Không trách nàng như vậy, thật sự là nuôi dưỡng thành thói quen rồi -- trước kia nhà bạn thân có nuôi một con mèo Garfield, vừa cao ngạo đỏng đảnh vừa xấu tính, mỗi khi nàng tới chơi, con mèo đó sẽ đến cọ chân nàng, nhưng khi nàng muốn vuốt một cái, mèo Garfield lại không thích. Nàng chỉ có thể mạnh mẽ ôm chặt lấy nó mới có thể chôn mặt trong lớp lông tơ mềm mại hít một hai hơi.Vừa rồi kìm lòng chẳng đặng, lại coi người trước mặt trở thành con mèo Garfield kiêu ngạo xấu tính đó.Nàng cảm thấy không tốt lắm, vội vàng nói xin lỗi, nghe được tiếng bước chân, cũng chạy theo sau nữ quỷ cô nương.Nữ quỷ cô nương lạnh lùng "hừ" một tiếng, nhưng không rút kiếm giết nàng, cũng không giống vừa rồi đuổi nàng đi.Khoé miệng Vi Oanh hơi nhếch lên, thầm nghĩ, thật ra người này cũng không khác gì con mèo kia, có một triệu điểm ngạo kiều.Ban ngày luyện múa luyện đến sắp rút gân, lúc ngồi xuống, nàng nhịn không được hít mấy ngụm khí lạnh, một bên "A a a ~" xoa cái chân đau nhức, chẳng khác gì đang ở hiện trường tử hình.Vân Thiều nghe thanh âm thảm thiết đó, bất giác nhíu mi: "Ngươi.......làm sao vậy?"Vi Oanh khoát tay, suy yếu dựa vào hành lang: "Đừng nói nữa, tóm lại là phi thường thảm. Vì màn khiêu vũ cho tiệc trung thu, khiến bộ xương già của ta phát mệt."Vân Thiều sờ sờ tay áo, thấp giọng nói: "Ngươi cũng đâu có già." Dừng một chút, trên mặt nàng lộ ra biểu tình xấu hổ ảo não: "Vừa rồi vì sao ngươi làm vậy? Lỗ mãng ngả ngớn, trong thâm cung sao có thể làm thế!"Vi Oanh chà xát hai tay, phun ra một ngụm khói, sau đó cười như nở hoa với nàng.Vân Thiều:....Thiếu nữ mặt mày hớn hở, làm cho nàng không thể nào tức giận được!Đáng giận! Sao lại có một người như vậy chứ?"Cô nương, chẳng lẽ tỷ tỷ không kinh ngạc chút nào chuyện ta có thể vượt qua kì tuyển tú mà ở lại à?" Vi Oanh sáp lại gần, dẫn theo đèn lồng, ánh lửa bập bùng trong đèn, chiếu lên mặt người nọ.......ngũ quan nhoà thành một đoàn. Nàng buồn bã thở dài, vẫn không thấy rõ mặt của nữ quỷ cô nương.Vân Thiều: "Không ngạc nhiên.""Vì cái gì?" Vi Oanh nhích lại gần nàng, mưu đồ hít thêm mấy ngụm khí Âu hoàng: "Là do tỷ tỷ giúp ta sao?"Vân Thiều trầm mặc một lát, mới nói: "Ta làm sao có thể giúp ngươi chứ? Đương nhiên là ân điển của bệ hạ rồi, lôi đình mưa móc, đều là ân của quân vương."Vi Oanh cười như heo kêu, ôm bụng cười ha ha: "Ha ha ha ha ha ha ha."Vân Thiều: "......Ngươi cười cái gì?"Vi Oanh cười đến hai má ửng hồng: "Ha ha ha ha sao tỷ cũng nói những lời này chứ, ha ha ha ha ta đột nhiên nghĩ đến con ngựa tên Lôi Đình kia."Toàn thân Vân Thiều cứng ngắc, bị một câu hoàn toàn phá nát.Gió thu hiu quạnh, thổi quét qua khiến nàng đặc biệt lạnh run.Vi Oanh cười lâu lắm, còn không quên tuyên truyền công tích vĩ đại của cẩu hoàng đế: "Ha ha ha ha hắn vừa thấy Tiểu Lê Hoa hai mắt liền thẳng tắp, ta còn nghĩ từ nay về sau hắn sẽ đối với Tiểu Lê Hoa toàn tâm toàn ý chứ, không ngờ đường đường nam nhân mày rậm mắt to như thế, kết quả lại là loại háo sắc, đi trên đường lại coi trọng một con ngựa khác, yêu ngựa đến thế à, ta nguyện gọi hắn là 'nhân sĩ yêu ngựa'.""Nhân sĩ yêu ngựa" trầm mặc không nói, sắc mặt lạnh lẽo.Vi Oanh không đợi nữ quỷ cô nương mở miệng đã dán sát lại: "A? Sao tỷ không nói gì? Cảm thấy không buồn cười à?"Vân Thiều: "Không có gì buồn cười."Mắt Vi Oanh cong cong, che miệng lại, giống một con chuột cười hí hí hí."......Không cho cười!""Được được được, không cười không cười." Có kinh nghiệm vuốt lông mèo phong phú, Vi Oanh hiểu giờ khắc này phải vuốt vuốt lông mới là lựa chọn chính xác nhất. Nàng cầm một lọn tóc của nữ quỷ cô nương, sờ lại sờ, tóc trong tay mềm mại trơn nhẵn, lạnh lẽo như nước.Sắc mặt Vân Thiều âm trầm: "Ngươi lại làm cái gì đấy?"Vi Oanh: "Vuốt lông cho tỷ này."Cung Đấu Cơ nhìn sát khí trong mắt Hoàng đế, thầm bi ai cảm thán: Xong rồi xong rồi, kí chủ chết chắc rồi!Nhưng qua một chén trà nhỏ, kí chủ không chỉ không chết, còn vui vẻ nhảy tới nhảy lui bên cạnh Vân Thiều."Ta nói với tỷ nha, từ sau khi gặp được ngươi vận khí của ta trở nên đặc biệt tốt."Nàng phát hiện, chính là từ sau khi rời khỏi nơi này, vận khí của mình mới có thể trở nên tốt hơn, điều đó chứng tỏ gì, chứng tỏ nữ quỷ là phúc tinh của nàng, là máy hút Âu khí của nàng.Cung Đấu Cơ: Ngươi quả nhiên coi người ta như một cỗ máy.Vi Oanh: Hắc hắc.Nàng nghe nữ quỷ dùng một loại ngữ khí "ta không vui" nói: "Đi vào cùng ta."Vi Oanh giật mình, do dự một lát, vẫn ngoan ngoãn cùng nữ quỷ đi vào một căn phòng, cửa cung rất cao, nàng suýt chút nữa ngã sấp xuống, lại nhào vào một vòng tay quen thuộc.Vân Thiều đỡ lấy nàng: "Cẩn thận."Vi Oanh ngẩng đầu, tươi cười sáng lạn.Vân Thiều dời ánh mắt, dắt tay áo Vi Oanh, dẫn đường cho nàng, sau khi mở ra mấy cánh cửa, hai người đi đến trước một chiếc giường: "Nằm xuống."Vi Oanh chớp mắt mấy cái, che ngực: "Như vậy không tốt lắm đâu!"Vân Thiều:......Nàng lại suy nghĩ cái gì vậy?!"Nằm xuống.""Được rồi." Vi Oanh không tình nguyện nằm xuống, lại nghe nữ quỷ ra lệnh xoay người: "Tỷ, tỷ nhẹ một chút, người ta là lần đầu tiên ~"
(*tui: từ ngữ mạng, ý chỉ buồn nôn, từ tượng thanh khi nhổ nước miếng)
(*tui: từ ngữ mạng, ý chỉ buồn nôn, từ tượng thanh khi nhổ nước miếng)
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me