Bhtt Edit Hy Vong Em That Su Hanh Phuc That Tieu Hoang Thuc
Kim Châu là thành phố du lịch nổi tiếng, tôm hùm đất nổi tiếng gần xa, Vu Chu đã sớm muốn đi, có điều lần du lịch này cảm thụ rất khác nhau, không cần phải lo lắng về vé máy bay hay chỗ ở, bởi vì đài truyền hình vốn đã có sẵn vé trợ lý cho khách mời, nên họ cũng chi trả vé máy bay khứ hồi cho Vu Chu, còn sắp xếp cho hai người ở phòng tiêu chuẩn.Bay hai tiếng đến sân bay quốc tế Kim Châu, tổ chương trình phái người tới đón, Vu Chu còn tưởng rằng sẽ có fan ra sân bay đón gì đó, cũng may bọn đầu cơ không lấy được số chứng minh thư của Tô Xướng, nên tra không thấy chuyến bay của cô.Mặc Mặc, trợ lý tổ chương trình, là một cô gái trẻ, lưng đeo ba lô, giày vải và áo phông quần dài, trước đó đã liên lạc qua WeChat, cô ấy vừa nhìn thấy cũng rất nhiệt tình, bắt đầu xách hành lý, dẫn các cô đi ra xe thương vụ đến khách sạn.Khách sạn M ở Kim Châu là khách sạn năm sao, cách đài truyền hình rất gần, khách mời cơ bản của đài truyền hình Tiên Chanh đều sắp xếp ở ở chỗ này, bởi vậy bên ngoài khách sạn luôn có lác đác vài người đu idol hoặc là quay hộ, có lúc ngồi xổm ven đường uống trà sữa chờ minh tinh. Tài xế rất có kinh nghiệm trực tiếp đi đến gara ngầm, Mặc Mặc trực tiếp dẫn đến phòng ở tầng 8, nói đã đăng ký xong, nhưng lát nữa vẫn cần xuống để hoàn tất thủ tục nhận diện khuôn mặt, vì lúc này ở dưới có chương trình giải trí đang quay cảnh nghệ sĩ ra khỏi khách sạn.Sau khi lịch sự nói cảm ơn, Vu Chu hỏi về bữa ăn và các sắp xếp khác, Mặc Mặc liền bảo các cô nghỉ ngơi, nếu có gì thì cứ nhắn WeChat cho cô ấy, sau đó đi làm việc khác.Vu Chu mở rèm cửa sổ khách sạn, trời đã tối, vì thế quyết định ăn bữa tối ở khách sạn, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải diễn tập.Tô Xướng thay đồ thoải mái, mặc một bộ đồ thể thao cùng Vu Chu đi ăn buffet ở tầng 3. Các cô đến khá muộn, nhà hàng không có nhiều người, chỉ có vài nhân viên mặc đồng phục đen lặng lẽ phục vụ, ngay cả giọng nói hỏi han cũng nhẹ như sợ làm phiền tiếng đàn piano.Các cô lấy đại vài món, Vu Chu do mệt mỏi sau chuyến đi nên chủ yếu chỉ ăn trái cây. Khi đến quầy tráng miệng, nàng thấy một cô gái trang điểm đậm bên cạnh, trông rất quen mắt. Nàng nhìn vài lần, rồi quay lại chỗ ngồi, thì thầm với Tô Xướng: "Hình như là nhóm nhạc nữ nào đó, em từng thấy trên TV."Cụ thể là ai thì không nghĩ ra, không quá nổi tiếng, nhưng tim của nàng đập thình thịch, nhịn không được nhìn một cái, rồi quay đi như kẻ trộm."Hoá ra họ thật sự ăn à? Em thấy cô ấy lấy mì Ý, hơn nữa trang điểm lên hình phải đậm như vậy sao?"Tô Xướng xiên một miếng dưa hấu trong đĩa Vu Chu, nhìn dáng vẻ cẩn thận hóng hớt của nàng mà thấy cực kỳ đáng yêu.Trong đầu Vu Chu lúc này như hành tinh đang quay tốc độ cao trên quỹ đạo, mọi thứ đều mới mẻ, từ xe thương vụ đón ở sân bay, nhìn thấy paparazzi qua cửa sổ xe, đến lúc Mặc Mặc nhắc có đoàn ghi hình chương trình thực tế dưới sảnh, rồi gặp idol ở khách sạn... Lượng tin tức nàng chưa từng tưởng tượng lại bất ngờ bước vào cuộc sống như thể xuyên sách vậy.Tô Xướng dẫn nàng đi vào một thế giới mới ngăn nắp xinh đẹp, nàng túm tay Tô Xướng, cẩn thận mở mang kiến thức.Đồ ăn của khách sạn không thể gọi là mỹ vị, các cô ăn không nhiều lắm, rất nhanh đã trở về phòng nghỉ ngơi, một lát sau lễ tân gọi điện thoại tới, nói quần áo của cửa hàng đã tới, nhân viên phục vụ đưa tới cửa, Tô Xướng ký tên xác nhận, Vu Chu nhận lấy treo vào trong tủ quần áo.Tắm nước nóng, Vu Chu lăn qua lộn lại không ngủ được, lúc thì lăn đến bên giường, lúc thì lăn vào trong lòng Tô Xướng.Nàng gối lên vai Tô Xướng, hỏi: "Có phải chị rất căng thẳng không?""Hả?" Tô Xướng rũ mắt nhìn nàng, "Không căng thẳng.""Chị căng thẳng."Tô Xướng cười: "Được.""Họ sẽ hỏi chị vấn đề gì?" Vu Chu lại hỏi, "Quy trình chị còn nhớ không? Chị sẽ tự giới thiệu thế nào, lặp lại lần nữa em nghe thử."Giọng nói trong trẻo như sương đêm êm tai nói: "Chào mọi người, tôi là diễn viên lồng tiếng Tô Xướng."Ngay cả ở trên giường, cũng giống như có thêm tiếng vang vọng.Vu Chu phỏng vấn bên cổ cô: "Nói xem chị vào ngành lồng tiếng như thế nào."Tay thò xuống, thò vào trong áo.Tô Xướng hô hấp trì trệ, chậm rãi chớp mắt, nhìn nàng: "Hướng Chi giới thiệu chị vào nghề.""Ồ," tay tiếp tục dò xét, "Vậy bộ đầu tiên lồng cái gì chị còn nhớ không?"Cổ tay bị ngón tay Tô Xướng nắm chặt, cô thu lại cảm xúc nhìn vào mắt Vu Chu.Vu Chu tránh ánh mắt cô, cọ vào mùi thơm trên cổ cô: "Chị thật sự rất căng thẳng, nổi hết cả da gà rồi."Câu tiếp theo là: "Chúng ta làm chút chuyện xấu đi."Thật ra nàng nên để Tô Xướng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng không thể nói rõ tại sao, giờ phút này đặc biệt muốn cảm thụ thất tình lục dục của Tô Xướng, hơn nữa còn là sau khi Tô Xướng nói không căng thẳng.Tác giả giỏi về ảo tưởng nhất, chuyến đi này Tô Xướng giống nắm tay nàng, dùng chìa khóa mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, nơi đó cao cao tại thượng, quý không thể tả, cách màn hình, cũng cách khói lửa nhân gian.Trọng điểm là, Tô Xướng rất hợp với hoàn cảnh như vậy.Vu Chu lỗi thời nghĩ đến một câu chuyện cổ tích, nàng là một dân thường, có một chút sợ Tô Xướng mặc áo lông, trở lại Thiên Đình, nhưng nàng không phải là Ngưu Lang ác liệt trộm áo lông của cô, nếu như Tô Xướng muốn, nàng sẽ dốc hết khả năng đưa Tô Xướng trở về.Nhưng mà, nàng cũng có tư tâm đen tối, muốn cho Tô Xướng thích ở lại nhân gian, cùng nàng làm chuyện xấu, nhân gian cũng có dục tiên dục tử, nó dù sao cũng là chỗ giao giới giữa thần và quỷ.Tô Xướng cái gì cũng không nói, liền rũ mi mắt nhìn nàng, tay Vu Chu đang vòng quanh, hơi thở Tô Xướng thỉnh thoảng dừng lại, thỉnh thoảng kéo dài.Động tác của Vu Chu giấu ở trong chăn, vẻ mặt vẫn duy trì khoảng cách lịch sự.Nàng lặng lẽ thay đổi câu hỏi phỏng vấn, thì thầm: "Chị và bạn gái quen nhau ở đâu?""Ở phòng bệnh." Tô Xướng nhẹ nhàng nói."Ở bên nhau khi nào?""Giáng Sinh năm ngoái."Vu Chu lại tới gần cổ cô, dịu dàng nói: "Giới thiệu bản thân một lần nữa.""Chị là Tô Xướng." Hơi thở rốt cuộc cũng rối loạn."Hay lắm." Vu Chu thở dài bên tai cô, rút tay ra, ướt sũng đặt bên hông cô.Các cô thỏa mãn ngủ một giấc, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, bữa sáng của khách sạn đã qua thời gian phục vụ, hai người đến quán ăn nhỏ bên cạnh ăn bún thịt dê. Vị tiêu rất nồng, Tô Xướng ăn không quen, Vu Chu sửa kế hoạch ngay tại chỗ, gạch bỏ hết các cửa hàng thịt dê đi.Hai giờ chiều bắt đầu diễn tập, không cần trang điểm, cũng đơn giản lên sân khấu. Mặc Mặc đưa các cô đến phòng ghi hình, bối cảnh rất quen thuộc, sân khấu, màn hình lớn cùng thiết bị ánh sáng hai bên đều không xa lạ gì, nhưng tổng thể nhỏ hơn một chút so với nhìn thấy trên TV.Bên dưới sân khấu có đường ray máy ảnh, tổ quay phim cùng các nhân viên khác ở góc, nhiếp ảnh gia điều chỉnh vị trí máy quay, một máy khác ở khán phòng.Tô Xướng và hai MC đứng trên sân khấu, bình thường có ba người, hôm nay có một người không tới. Nhân viên công tác cầm kịch bản nói chuyện với MC, Triệu Khiết chỉ chỉ máy nhắc chữ từ phía sau khán đài, bảo Tô Xướng xem, hỏi kích thước phông chữ có phải OK hay không.Tô Xướng gật đầu nói không vấn đề, Triệu Khiết ghé sát vào nhìn, hỏi cô có đeo kính áp tròng không?Cô nói không, Triệu Khiết rất kinh ngạc, nói: "Cô không cận thị chút nào à?"Tô Xướng cười, Vu Chu đứng trong bóng tối bên trái hàng ghế khán giả, cũng bất giác cười theo.Trong khán phòng trống rỗng, còn có mấy cô gái nhỏ, không chắc là thường xuyên đến phòng ghi hình để theo dõi tổng duyệt hay là i Xướng có tin tức, Vu Chu lén nhìn một cái, trông họ rất quen thuộc, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, không giống fan của Tô Xướng cho lắm.Ánh mắt lại trở lại trên sân khấu, những người bình thường trên TV, trò chuyện cười đùa với Tô Xướng, cảm giác này thật kỳ diệu, như phá vỡ bức tường chiều không gian. Vu Chu ở dưới sân khấu có chút hoảng hốt và lo lắng, nhưng Tô Xướng thì khác, cô luôn tự tin ở bất kỳ tình huống nào.Đạo diễn hiện trường đến, muốn thử ánh sáng và quy trình một chút, cô ấy cầm micro đứng ở dưới sân khấu nói: "Người không liên quan vui lòng rời khỏi đây một chút, cảm ơn."Mấy cô gái phía sau để điện thoại xuống, thu dọn ba lô xong đi.Đạo diễn buông micro, lại nhìn Vu Chu một cái.Trong lòng Vu Chu lộp bộp, vốn đang cầm túi xách, lập tức buông tay xuống.Nàng muốn nói, nàng theo Tô Xướng tới, không phải nhân viên không liên quan, nhưng không có cơ hội giải thích, không biết đạo diễn coi nàng thành cái gì, là fan không hiểu chuyện cố ý muốn ở lại sao?Nàng không phải...Bọn họ không đuổi người, vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, nếu không nghe khuyên cũng không sao, các thông tin rò rỉ từ đài truyền hình vẫn rất nhiều.Nhưng Vu Chu rất khó chịu, cái liếc mắt kia rõ ràng chính là cảm thấy Vu Chu không nên ở chỗ này, nhưng nàng không có dũng khí đi lên nói cái gì đó cho mình, không cần thiết, lại rất đột ngột.Dù sao người ta cũng không nói cái gì.Tô Xướng đang tập trung vào quy trình, không chú ý đến tình huống nhỏ này, Vu Chu cũng không muốn cô chú ý, nàng sờ sờ sau tai ấm nóng, chân đứng hơi mỏi, nên ngồi xuống ghế khán giả, cúi đầu chơi điện thoại.Trong phòng ghi hình vang vọng tiếng vọng trống rỗng của micro, cùng với thỉnh thoảng có âm thanh đường ray.Tổng duyệt rất nhanh, dù sao không phải tất cả phân đoạn đều phải chính thức dợt một lần, Tô Xướng đi xuống sân khấu, búng ngón tay tới trước mặt Vu Chu đang vùi đầu.Vu Chu ngẩng đầu: "Xong rồi à?""Đang chơi điện thoại?" Tô Xướng đỡ cổ, nghiêng đầu, có chút mệt mỏi.Vu Chu hiểu cô có ý gì, nhíu mũi: "Không có không nhìn chị, đúng lúc em trả lời tin nhắn thôi."Tô Xướng nhếch khóe miệng: "Đi thôi."Vu Chu đi theo cô ra ngoài, suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngày mai cũng như vậy sao? Mặc Mặc không đi theo chúng ta? Ngày mai phải ra hậu trường đúng không? Có thẻ công tác không?""Không rõ nữa, sao vậy?" Tô Xướng quay sang nhìn nàng.Dù sao cũng không phải nghệ sĩ, không có đoàn đội, không biết khách mới gần giống như người thường như vậy lên chương trình giải trí, sẽ là quy trình kết nối gì."À, em nghĩ nếu có thẻ công tác của đài truyền hình Tiên Chanh, cũng rất phong cách, em có thể trở về khoe khoang một chút." Vu Chu cười cười nói.Tô Xướng đưa tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng mỉm cười: "Ngày mai chị hỏi giúp em thử.""Cảm ơn sếp." Vu Chu ngọt ngào chọc eo Tô Xướng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me