LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Lai Thuong Bang Son Than Quan

☆, Cũng là bát quái gây họa

Trên người hài tử này vị rắn tanh như thế nào không thấy. . . Hơn nữa. . . như thế nào cảm giác. . . Nàng có điểm khác biệt. . .

"Nghê Hồng a di! Sao ngươi lại tới đây?"

Chẳng lẽ là đến tìm Nghê Thường? Tiểu Yêu âm thầm suy đoán. . .

Chỉ thấy trên khuôn mặt kiều mị của Nghê Hồng có điểm thần sắc không tự nhiên, có phần dao động.

"Tiểu hài tử đừng để ý nhiều như vậy, trái lại ngươi như thế nào không có một thân vị rắn tanh?"

Nghê Hồng nhìn Tiểu Yêu từ trên xuống dưới, chỉ thấy da dẻ Tiểu Yêu so với trước kia còn muốn sáng bóng hơn, mơ hồ mang theo vầng sáng nhàn nhạt, giống như thay da.

Xem ra. . . hình như không phải là đến tìm Nghê Thường. . .

"Ta. . . Tắm rửa. . ."

Thật ra thì Tiểu Yêu muốn nói là. . . Ta không phải là xà. . . Thế nhưng những lời này dạy nàng như thế nào cũng nói không nên lời, ít nhất bây giờ nói không ra.

Nghê Hồng khinh bỉ nhìn Tiểu Yêu, thì ra đứa nhỏ này trước kia là không có tắm. . . Thế nhưng, không riêng gì vẻ ngoài, mà tu vi của nàng. . . cũng tăng lên không ít. Điều kỳ quái là. . . ta vì sao không nhìn ra chân thân của nàng. . .

Còn muốn hỏi tiếp, nhưng Nghê Hồng lúc này nhìn sắc trời, giống như có chuyện gì không thể để lỡ, chỉ nói một tiếng, liền vội vàng đi, nhanh đến ngay cả bóng lưng cũng không lưu cho Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu nhìn Nghê Hồng đến vội vàng đi vội vàng, tình cảnh này. . . giống hệt lúc nàng sơ ngộ Đại hồ ly . . .

Lúc này một bàn tay trắng nõn ấm áp khoác lên vai Tiểu Yêu, quay đầu, Tiểu Yêu nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của Đại hồ ly, thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

"Tiểu Nghê Thường, đó chính là mẫu thân của ngươi ?"

Tiểu Yêu lui về phía sau, nhìn lại. Trốn sau lưng Đại hồ ly là Nghê Thường đang sợ hãi rụt rè, thỉnh thoảng thăm dò nhìn xung quanh, bộ dạng giống một tiểu hồ ly trộm gà. Mà lúc nghe được câu hỏi của Đại hồ ly, nàng gật đầu một cái.

Đại hồ ly nhìn cảnh tượng Nghê Hồng vội vội vàng vàng, xem ra không phải là đến tìm nữ nhi, đôi mắt đẹp ba quang lưu chuyển. Một lúc sau, trong con ngươi xinh đẹp có vài tia sáng giảo hoạt, sau đó, đưa ra ngón tay thon dài, bấm ngón tay tính toán một chút, khóe miệng gợi lên nụ cười quyến rũ.

"Chuyện gì vậy, Đại hồ ly?"

Tiểu Yêu nhìn Đại hồ ly thần sắc giảo hoạt, nhất định biết không có chuyện tốt lành gì.

"Tiểu Nghê Thường, tiểu Hồ Ly, muốn đi xem kịch không?"

Đại hồ ly mang Nghê Thường sau lưng kéo đến bên cạnh, nhìn Tiểu Yêu và tiểu hồ ly ở hai bên, chỉ thấy Hồ Ly và Nghê Thường đều gật đầu. Mặc dù Đại hồ ly rất hư hỏng, thế nhưng chuyện nàng muốn làm thường rất thú vị. (Xem ra đại gia là vết sẹo lành liền quên đau, nếu như lại chơi đùa ra tai vạ gì, Thần Quân đại nhân phải đem các ngươi đóng băng ba tháng. . . )

Đại hồ ly hướng trên người các nàng đánh một cái chú ngữ, sau đó kéo tay của hai người hướng về phương hướng không biết tên mà đi.

"Xích Dạ thần. . . Xích Dạ, ngươi vừa đánh chú ngữ gì trên người chúng ta?"

Nghê Thường nhìn đoàn hồng quang không tiến vào bên trong cơ thể mình, cảm giác hết sức kỳ quái.

"Là một kết giới, chú thuật không để cho người khác phát hiện sự có mặt bản thân, chú thuật thiết yếu khi rình coi ."

Nói xong, các nàng lấy bước chân vội vã đi ra khỏi thành, tiến vào trong một rừng cây.

"Trước tiên nói cho xong, ta cũng không biết có thứ tốt để xem hay không, cũng chỉ là suy đoán mà thôi."

Đại hồ ly nói xong, bước chân chậm lại, ngắm nhìn bốn phía, mới lấy bước đi nhẹ vô cùng dẫn Tiểu Yêu và Nghê Thường đi về phía trước.

"Đại hồ ly, rốt cuộc xem cái gì a?"

Tiểu Yêu phi thường phối hợp lấy thanh lượng nhẹ vô cùng hỏi một câu. Trong lòng đang buồn bực thân thế của mình, Đại hồ ly thích ngoạn thần bí này còn để cho mình buồn bực.

Đại hồ ly quay lại nhìn Nghê Thường một cái, cười cười.

"Nhìn xem lời đồn đãi có phải là thật hay không."

Đi được một lúc không lâu, Đại hồ ly ý bảo dừng lại, sau đó một thần hai yêu liền trốn ở phía sau bụi cỏ, nhìn địa phương trống trải trước mặt.

Rừng cây tràn đầy vị cỏ tươi, mặt đất trống trải phía trước có vô số bóng cây, sau đó một lục sắc thân ảnh từ đằng xa đi tới. Bề ngoài vốn yêu mị lúc này lại có vài phần trang trọng, thần sắc vốn có vài phần xem nhẹ đổi lại thành trầm tĩnh, đây chẳng phải là Nghê Hồng, mẫu thân của Nghê Thường sao! Không phải mới vừa mặc hồng y đi tới, như thế nào đổi thành lục sắc! Hơn nữa vẻ mặt kia, Nghê Hồng a di ngươi là đang hát tuồng đi? ! Thay đổi nhanh như vậy!

Mặc dù tiểu yêu bình thường gọi Nghê Hồng a di Nghê Hồng a di, kỳ thực Nghê Hồng bên ngoài nhìn qua không quá ba mươi. Hơn nữa từ mức độ nhẵn nhụi của da dẻ nhìn ra, căn bản là làn da thiếu nữ đẹp như hoa a! Đây là miễn cưỡng bị Tiểu Yêu gọi cho già đi! (Y tiên gia gia bày tỏ: Ta cũng là người bị hại)

Thấy Tiểu Yêu và Nghê Thường có chút bất an động tĩnh, Đại hồ ly đem ngón trỏ dựng thẳng trên đôi môi khêu gợi, ý bảo nhị yêu chớ có lên tiếng, nhị yêu lúc này mới trở nên an phận.

Chẳng qua xem ra chú thuật của Đại hồ ly vẫn rất hiệu quả, Nghê Hồng đúng là không phát hiện ra các nàng. Nếu như không có chú thuật, với đạo hạnh của Nghê Hồng đã sớm phát hiện các nàng hai con tiểu yêu.

Qua nửa khắc, Nghê Hồng như trước một thân lục y đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống đang chờ người nào. Thần sắc lại càng ngày càng ngưng trọng, thoạt nhìn có chút bi thương.

Chưa tới nửa khắc, trong lúc một thần hai yêu đều không muốn chờ đợi nữa, một đoàn ánh sáng màu lam chợt hiện. Một lam y thiếu nữ xuất hiện trên mặt đất trống trải, lúc này ánh mắt của một thần hai yêu đều sáng lên.

Lam y thiếu nữ màu da tái nhợt, tóc dài đến thắt lưng tùy ý bó buộc ở phía sau. Bên ngoài thoạt nhìn không quá hai mươi, thế nhưng đôi mắt đẹp dưới đôi mày liễu kia lại có thể nhìn thấu hồng trần thê lương, dưới mũi cao thẳng là môi hồng nhạt. Thần sắc không lạnh, nhưng lãnh đạm, giống như tất cả sự việc trên thế gian đối với nàng mà nói đều không trọng yếu, cái loại cảm giác xuất trần này cùng Nghê Thường có vài phần giống nhau. Khi nàng nhìn thấy Nghê Hồng một khắc kia, ánh mắt vốn thê lương dường như thoáng hiện lên một tia sáng khác thường.

"Ngươi. . . Cuối cùng vẫn là đến. . ."

Nghê Hồng nói, thanh âm lại có thêm vài phần nghẹn ngào, đôi mắt đẹp vốn kiều mị lại thêm thâm tình nồng cháy.

"Ta nghĩ, chính là lúc nên kết thúc."

Lam y thiếu nữ né tránh ánh mắt của Nghê Hồng, thanh âm kỳ ảo, giống như nàng chưa bao giờ thuộc về thế gian này.

Thoáng cái, thân thể Nghê Hồng dường như cứng lên, đưa tay xoa lên gương mặt tái nhợt của lam y thiếu nữ. . .

"Ta không muốn. . . Năm trăm năm. . . Ta chờ ngươi năm trăm năm. . . Ngươi làm sao nhẫn tâm nói kết thúc. . ."

Lam y thiếu nữ sau khi nghe xong, né tránh bàn tay Nghê Hồng phủ trên mặt mình, thần sắc vốn yên bình bây giờ lại là chân mày khẽ nhăn.

"Ngươi nên biết, ta có trách nhiệm của ta."

Lam y thiếu nữ lui từng bước, cùng Nghê Hồng giữ vững cự ly. Nhưng không ngờ Nghê Hồng cũng tiến lên từng bước, ôm lam y thiếu nữ, lam y thiếu nữ ngay từ đầu đã thử giãy dụa, thế nhưng qua một lát liền từ bỏ.

"Vong Chi, ta nguyện ý chờ, vô luận bao lâu. . ."

Lam y thiếu nữ thở dài, đôi mắt nhắm lại. . .

"Ngươi vì sao phải tự làm khổ mình. . ."

Nghê Hồng cùng lam y thiếu nữ kéo ra khoảng cách, nhưng không ngờ sau một khắc lại xẹt tới, hôn lam y thiếu nữ. Lam y thiếu nữ không hề đẩy ra nàng, đôi mắt hiện lên vài phần ẩm ướt, sau đó nhắm lại đôi mắt tiếp thu nóng rực thâm tình từ Nghê Hồng.

Một thần hai yêu đây là nhìn trợn mắt há hốc mồm a. Nhất là Nghê Thường, mức độ chấn động tuyệt đối so với lúc nàng xem heo mẹ bay còn gây chấn động thị giác hơn, mẫu thân nhà mình cùng một nữ nhân hôn nhau! Tiểu Yêu đây xem đến mặt đỏ tới mang tai a, điều này. . . Đại hồ ly luôn luôn mang người khác xem một ít đồ vật hư hỏng, nếu như Thần Quân đại nhân cùng mình như vậy. . .

Qua một lúc, rời môi, một sợi chỉ bạc đứt ở bên môi hai người, có thể thấy được mức độ kịch liệt của nụ hôn ban nãy. Lúc này thần tình của lam y thiếu nữ trở nên hơi phức tạp, đôi mắt đẹp kia có thâm tình sâu sắc, nhìn đến Nghê Hồng, có thể thấy được hai người này đúng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng vì sao. . . ?

"Giống như tên của ta, Vong Chi. . . Hồng nhi. . . Quên ta đi. . ."

Lam y thiếu nữ lui lại mấy bước, ly khai sự ôn nhu làm người khác hít thở không thông kia của Nghê Hồng.

"Hài tử của ta và ngươi đều đã trưởng thành, khiến ta làm sao quên được ngươi?"

Hài tử! ? Hài tử! ?

Đại hồ ly và Tiểu Yêu đồng thời nhìn phía Nghê Thường, Nghê Thường vốn là biểu tình giương mắt mà nhìn bây giờ lại biến thành cực độ chấn kinh rồi. . .

Tiểu Yêu bày tỏ: Ta mới vừa biết mình không phải là thân sinh, Nghê Thường lại nhiều một thân nương (mẹ ruột)! ?

Hai nữ nhân sinh ra hài tử? Nghê Hồng. . . Ngươi làm như thế nào? . . . Cầu chỉ giáo. . . Đại hồ ly trong mắt lộ ra tia sáng khác thường. . .

Mà lam y thiếu nữ lại kinh ngạc không thua gì Nghê Thường.

"Hài. . Hài tử? Ngươi hẳn là. . . lấy hôm đó. . . máu?"

Chỉ thấy Nghê Hồng có chút ngượng ngùng gật đầu, biểu tình của lam y thiếu nữ từ thâm tình biến thành yêu thương, nàng yêu thương Nghê Hồng. . .

Giữa lúc lam y thiếu nữ muốn đi về phía Nghê Hồng, đôi mắt đẹp kia có hàn quang lóe lên, giống như phát hiện cái gì. Trong tay một đạo lăng liệt linh lực đánh ra, thẳng đến một thần hai yêu núp ở trong bụi cỏ. Đại hồ ly thấy đại sự không ổn, mỗi tay một người mang hai con ngốc yêu này kéo lui về phía sau, bụi cỏ bị đạo linh lực kia bắn trúng trong nháy mắt hóa thành một hố to nhẵn bóng, có thể tưởng tượng nếu như động tác của Đại hồ ly chậm mấy phần. . .

Người có thể phát hiện ra sự có mặt của Đại hồ ly, sợ rằng tu vi cũng không thua kém Đại hồ ly.

"Nghê Thường! ?"

Nghê Hồng lúc này nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình bị một hồng y nữ tử ôm vào trong ngực.

"Xích Dạ Thần Quân, nhiều năm không gặp, tính cách vẫn giống như trước."

Trên người lam y thiếu nữ phát ra lăng liệt sát khí, đúng là sát khí trần trụi!

"Khụ ừ. . . Vong Chi, ngươi đừng tức giận, chúng ta vừa nãy cái gì cũng nhìn không thấy, thực sự! Ngươi tin tưởng ta!"

Lam y thiếu nữ nửa nheo mắt, biểu tình rất rõ ràng là đang nói: Tuyệt không tin.

Mà lam y thiếu nữ sau khi thấy người trong ngực Đại hồ ly, biểu tình vốn rét lạnh lại mềm xuống, đứa nhỏ này. . .

"Vong Chi, nàng là Nghê Thường. . ."

Nhận được sự xác nhận từ Nghê Hồng, lam y thiếu nữ lại nở nụ cười, nụ cười như mộc xuân phong, Đại hồ ly cũng nhìn ngây người.

như mộc xuân phong: giống như đứng trong gió xuân ấm áp, tâm tình vui sướng thoải mái.

Nghê Thường nhìn lam y thiếu nữ. . . Ta nên gọi nàng là gì? Phụ thân hay là nương?. . . .

Lam y thiếu nữ phất ống tay áo một cái, một cỗ lực lượng kéo Nghê Thường qua.

Đại hồ ly nhìn trong lòng mình trống rỗng, lại nhìn lam y thiếu nữ, tu vi rốt cuộc là tiến bộ bao nhiêu a. . .

Nghê Hồng một tay ôm lấy Nghê Thường, đây là một bộ ảnh gia đình thật đẹp a. . . Nhưng Đại hồ ly hiện tại đúng là sợ muốn chết, không tìm đường chết sẽ không chết, Vong Chi nữ nhân này có thể thực sự giết người diệt khẩu hay không a. . . Chẳng qua chỉ là đến lén nhìn năm trăm năm ước hẹn theo như lời đồn đãi, nghĩ không ra Vong Chi nữ nhân chết bầm này tu vi lại tiến bộ thần tốc, đều vượt qua nàng, còn phát hiện nàng!

"Xích Dạ Thần Quân, ngươi nói ngươi nên trả giá như thế nào cho việc ngươi nhiều chuyện đây?"

Lam y thiếu nữ trong tay ngưng tụ một đoàn ánh sáng lam sắc, âm phong chợt nổi lên. . .

Đại hồ ly nhìn Tiểu Yêu. . . Tiểu yêu này nếu như bị thương, nàng thật sự không bồi thường nổi, giữa lúc muốn đưa tay đẩy đi Tiểu Yêu, chỉ thấy Nghê Thường đưa tay bắt được cổ tay của lam y thiếu nữ, sát khí bỗng nhiên mất đi.

"Không nên. . . Không thể ngồi xuống cùng nhau hảo hảo thảo luận sao "

Thấy dáng vẻ cau mày của Nghê Thường, cực kỳ giống Nghê Hồng, nếu như chuyện này thật sự truyền ra ngoài, minh giới đối với nàng trừng phạt nàng không quan tâm. Nhưng nếu làm liên lụy đến Nghê Hồng và Nghê Thường, nàng thật sự không muốn nhìn thấy điều đó.

"Được, Thần Quân có thể tha, nhưng Tiểu Yêu kia không lưu lại được."

Hàn quang lóe lên, chỉ thấy một đạo lăng liệt linh lực bay về phía Tiểu Yêu, Tiểu Yêu này oan uổng a! Như thế nào mỗi lần theo Đại hồ ly cũng xảy ra chuyện.

Đại hồ ly tế xuất linh lực liền muốn ngăn cản, thế nhưng linh lực tốc độ cực nhanh, Đại hồ ly phản ứng không kịp nữa, nghĩ thầm lần này thực sự là làm lớn chuyện. . .

Gió rét thấu xương đột ngột nổi lên, giống như gió này mang theo vài phần tức giận!

Một đạo ánh sáng trắng trong nháy mắt bao trùm tầm nhìn, sau khi ánh sáng kia tiêu tán, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng truyền đến.

"Mạnh bà, ngươi nói ngươi nên trả giá gì cho sự lỗ mãng của ngươi?"

Lúc này, Thần Quân đại nhân một bộ váy tím nhạt đem Tiểu Yêu che chở vào trong ngực, trong tay long cốt kiếm đã ra khỏi vỏ, đôi mắt đẹp mang theo vài phần tức giận.

Lam y thiếu nữ đem sát khí thu liễm, xem ra người phát hiện ra việc ngày hôm nay thật đúng là nhiều. . .

"Luyến Thư Thần Quân, ngươi phải biết chuyện này truyền đi, chính là liên lụy đến tính mệnh của bạch hồ nhất tộc."

Lam y thiếu nữ thần sắc ngưng trọng, nàng sẽ không để cho người mình yêu chịu bất cứ thương tổn gì.

Minh giới mạnh bà cùng yêu giới bạch hồ Nghê Hồng yêu nhau, lại lấy máu huyết sinh hạ nhất nữ, tổn hại minh giới thanh uy. Điều này bạch hồ nhất tộc tất nhiên là không lưu được, mạnh bà đương nhiên cũng sẽ phải chịu trừng phạt, lúc này sẽ khơi mào tranh Chương giữa yêu giới cùng minh giới.

Biết rất rõ ràng không thể yêu, nhưng cuối cùng là yêu. . . Ai cũng không hề hối hận. . .

"Điều kiện tiên quyết là, chuyện này truyền đi."

Thần Quân đại nhân dừng một chút rồi nói tiếp: "Bổn tọa lấy tính mệnh bảo chứng, chuyện này không có người thứ bảy biết."

Luyến Thư Thần Quân thực lực có thể so với thiên giới đệ nhất thần tướng lại buông tư thái hướng mình cam đoan, có nên tin tưởng hay không? . . .

"Không bằng. . . Chúng ta ngồi xuống hảo hảo thảo luận?"

Sáu người còn lại đồng loạt nhìn về phía đầu sỏ gây nên —— Đại hồ ly.

--------------------------------------- hoa lệ phân cách tuyến-----------------------------------

Lúc này, căn phòng của Tiểu Yêu dị thường náo nhiệt, chen lấn thật là nhiều người, ách. . . Đều không phải là người, hơn nữa phòng Tiểu Yêu trong trong ngoài ngoài bị Thần Quân đại nhân đánh lên ba tầng kết giới, điều này có thể thấy được mức độ bảo mật.

"Ta bảo chứng tuyệt đối không truyền ra bên ngoài!"

Đại hồ ly phá vỡ trầm mặc trước tiên.

"Dùng cái gì bảo chứng?"

Thanh âm kỳ ảo của Vong Chi truyền ra.

"Dùng. . . Liền dùng tình căn của ta bảo chứng!"

Hồ tộc đích tình căn, đúng là thứ trọng yếu nhất, so với sinh mệnh lại càng trọng yếu, tình. . . là toàn bộ của hồ tộc.

Lúc nói câu nói này, Đại hồ ly nhìn Nghê Thường đứng bên cạnh Nghê Hồng, mà động tác nhỏ này bị Vong Chi phát hiện.

"Được."

Cũng không phải là vì lấy tình căn bảo chứng, mà là ánh mắt mà Xích Dạ Thần Quân nhìn về phía nữ nhi của mình, vậy là đủ rồi.

"Như vậy, hiện tại nên tính toán món nợ vừa nãy."

Thanh âm lạnh lùng từ Thần Quân đại nhân truyền ra,ban nãy Tiểu Yêu thân hãm hiểm cảnh (rơi vào nguy hiểm), nàng chính là thấy nhất thanh nhị sở (hoàn toàn rõ ràng).

"Ách. . . Thần Quân đại nhân, kỳ thực không có gì, ta bây giờ không phải là hoàn toàn tốt sao "

Thần Quân đại nhân, ngươi xem Nghê Thường một nhà đoàn tụ, hòa thuận vui vẻ như vậy, đừng gây khó dễ các nàng. . .

Ánh mắt Thần Quân đại nhân lạnh như băng nhìn đến, Tiểu Yêu sợ đến lập tức ngậm miệng.

"Đây là minh giới phá phong đan, nếu ngươi cảm thấy thời cơ thích hợp, liền cho nàng ăn vào đi!"

Vong Chi lưu lại một khỏa đan dược hiện lên hồng quang, liền dẫn Nghê Hồng Nghê Thường đi ra ngoài, mà Thần Quân đại nhân cũng không ngăn cản, xem ra viên phá phong đan này cũng rất trân quý.

Đại hồ ly cái này đầu sỏ gây nên lập tức chạy trốn trước khi Thần Quân đại nhân còn chưa kịp gây khó dễ, đương nhiên Thần Quân đại nhân cũng không nói sẽ không tính sổ sau.

Khi gian phòng chỉ còn lại có Tiểu Yêu Thần Quân đại nhân, 'Bính' một tiếng, một đạo sức gió mãnh liệt đóng cửa lại, Tiểu Yêu chợt cảm thấy mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy). . .

Thần Quân đại nhân chậm rãi mang phá phong đan thu nhập vào trong nhẫn trữ vật, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Tiểu Yêu, cũng không nói lời nào.

Tiểu Yêu bị nhìn chằm chằm sợ hãi, yên tĩnh thật lâu, Tiểu Yêu rốt cục không chịu nổi.

"Ta sai rồi."

Tiểu Yêu nhận sai, thỉnh Thần Quân đại nhân không nên tiếp tục nhìn thẳng ta như vậy. . .

"Sai ở đâu?"

Thanh âm lãnh đạm của Thần Quân đại nhân truyền đến.

"Không nên theo Đại hồ ly. . ."

Sau khi Tiểu Yêu trả lời, Thần Quân đại nhân trầm mặc rất lâu, Tiểu Yêu vẫn cúi đầu, chỉ cảm thấy Thần Quân đại nhân đứng lên, đi đến trước mặt nàng.

"Lần sau nếu như lại để cho mình thân hãm hiểm cảnh, bổn tọa tuyệt không tha cho ngươi."

Nàng sợ cái cảm giác mất đi. . . mà Tiểu Yêu trong lòng. . . ấm áp. . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cả ngày đều gặm sạch, đầu óc có hơi hỗn loạn, bản thân cũng không rõ lắm chính mình viết cái gì.

Nói tác giả quân đặc biệt thích cái tên 'Vong Chi' này, nhất là sử dụng trên nhân vật mạnh bà này, quá có hình tượng đi! Nhưng thật ra là tác giả khác người.

Muốn Thần Quân đại nhân và Tiểu Yêu quan hệ càng thêm rõ ràng, đại khái sẽ là sau khi Tiểu Yêu phá phong khôi phục chân thân, cũng không xa, Thượng Quan Thần Hi là chất xúc tác. Không hiểu khai quải (hack), tác giả quân cũng không thích khai quải, bởi vì dù sao Tiểu Yêu mới mấy trăm năm đạo hạnh, chính là từng bước một lớn lên thật tốt. Mà chuyện cũ về Thần Quân đại nhân đại khái sẽ vạch trần sau khi xác nhận thân phận, sau đó sẽ liền đánh phó bản Nghiệt Hỏa Yêu Hồ, ừ, ở đây lại thúc giục một chút quan hệ của hai người, hắc hắc ~

Cố sự về Yêu Bất Quy tác giả quân nghĩ viết đến quái đản hơn ~

Sau đó thì sao. . . Ma giới có khả năng sẽ chen vào một cước. . .

Được rồi, để bồi thường đổi mới chậm Chương, đã nhìn thấu kịch bản, không có khả năng lại nhìn thấu, nếu không thực sự càng ngày càng không có ai nhìn, tác giả quân đều phải lệ bôn đi ~ cầu bình cầu hoa cầu thu tàng! Tác giả quân còn muốn cầu bao nuôi!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me