Bhtt Edit Mang Theo Hai Tu Ga Cho Ta
Dục vọng đè nén lâu ngày gặp đúng thời cơ liền bùng nổ, động tác trên tay có chút dồn dập, cách lớp quần áo vuốt ve chỗ mềm mại cao ngất trước ngực Doãn Mộ Tuyết. Dùng lực hơi mạnh làm Doãn Mộ Tuyết vừa đau vừa thoải mái phát ra tiếng ‘Ân’, hai tay không kìm nổi vòng ôm cổ Mạt Ngôn, để nụ hôn thêm sâu sắc hơn. Khi cả hai tách ra, khóe miệng Doãn Mộ Tuyết kéo theo sợi chỉ bạc. Mạt Ngôn cảm thấy không đủ khi tiếp xúc qua lớp quần áo, cô di chuyển tay xuống, luồng vào bên trong, một đường đi thẳng lên trên, nắm khối mềm mại được bao bọc bởi lớp áo ngực mỏng, xoa nắn, đè ép, bóp chặt, mãi đến khi cảm nhận đỉnh điểm căng cứng no đủ mới đưa ra sau, nhẹ nhàng tháo phần trói buộc kia. Hoàn toàn thả lỏng, ngực Doãn Mộ Tuyết rất tròn giống trái đào mật trên cây, phát ra hương khí mê người, câu dẫn người khác ngắt lấy.Lòng bàn tay không ngừng cọ xát làm điểm đỏ hồng sưng lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, khẽ kéo, mỗi một động tác đều làm hô hấp Doãn Mộ Tuyết tăng thêm một hai phân, áp lực đè nén ở cổ họng khiến nàng muốn phát điên.Bất tri bất giác quần áo đều bị rút đi, tiếng hai người hít thở nặng nề quanh quẩn trong không khí yên tĩnh, kèm theo những âm thanh khiến người khác ngượng ngùng.Mạt Ngôn biết lúc này có lẽ là lần cuối cùng cô và Doãn Mộ Tuyết ôn tồn thế này, mặc kệ ngày mai như thế nào, hiện giờ chỉ muốn dùng hết toàn lực tận tình vùi đầu vào trận hoan ái. Ít nhất, hiện giờ hai người là của nhau. Để lại hồi ức ngọt ngào nhất.Chôn sâu trước ngực trắng noãn của Doãn Mộ Tuyết, hé miệng ngậm lấy mút vào, khẽ cắn, liếm lọng, tốc độ đầu lưỡi dần dần tăng lên. ‘Ân… Ân…’ Khó chịu, mỗi một tế bào trong cơ thể không ngừng kêu gào, muốn chạy như điên, nhưng hình như có sức mạnh vô hình nào đó ở sau lưng kéo lại, tiến lên phía trước một cách vất vả, thời điểm gần đến đích, thì lần nữa bị kéo ngược. Hai tay Doãn Mộ Tuyết ở sau lưng Mạt Ngôn, theo từng động tác của cô mà bấu mạnh để lại từng đạo hồng ngân trên da thịt trắng tuyết.Hai chân cũng bởi vì động tác của Mạt Ngôn mà thay đổi phương thức cọ xát, nhưng hình như làm thế nào cũng không thể giảm bớt cảm giác khó chịu, trống rỗng. Doãn Mộ Tuyết cảm nhận giữa hai chân không ngừng tuôn ra mật dịch.“Ân… Ân… Ngôn Ngôn…” Doãn Mộ Tuyết khó chịu, muốn lên tiếng kêu Mạt Ngôn di chuyển xuống dưới, nhưng lời đến bên miệng thì thẹn thùng cố gắng nuốt xuống, phát ra âm thanh ngượng ngùng. Quả thật kinh nghiệm của Mạt Ngôn không phong phú, nghe vào tai chỉ nghĩ bản thân thành công tìm được điểm mẫn cảm trên người Doãn Mộ Tuyết, nên chỉ dừng ở đó dốc sức công tác.Dục vọng đạt cực điểm bành trướng trong cơ thể tước đoạt tia rụt rè, Doãn Mộ Tuyết không chịu được Mạt Ngôn cứ dừng một chỗ không thực hiện quá trình tiếp theo, cắn răng một cái, ôm cô trở mình. Ngay lúc Mạt Ngôn còn bận kinh ngạc, liền kéo tay cô đưa xuống dưới thân, nơi đó đã sớm ướt đẫm, Doãn Mộ Tuyết cúi người, sợi tóc buông xuống che khuất khuôn mặt, nhằm giảm bớt e thẹn.Động tác vừa rồi còn hơn muôn ngàn lời nói, tay Mạt Ngôn chạm vào nơi nóng hổi, hạt đậu đổ đã sớm căng cứng, chờ ai đó đến dập hỏa. Nhẹ nhàng đè xuống, ‘Ân’… Âm thanh run rẩy truyền vào tai Mạt Ngôn. Chỉ muốn lưu lại khoảng khắc này, chỉ muốn nhìn người đang vì mình run rẩy, Mạt Ngôn chấp nhất xoa nắn, kìm nén hạt đậu, cô cảm giác rõ ràng người đang ngồi trên đùi mình run rẩy không ngừng.“Ngừng… Ngừng… Không… Không cần… A…” Hai chân Doãn Mộ Tuyết nhũn ra, cả người nhẹ tưng như đang trôi dạt giữa không trung, qua một lúc mới nằm sấp trên người Mạt Ngôn. Chẳng lẽ dành dụm nhiều lắm sao? Giờ khắc này tới nhanh như vậy, mới một giây trước Doãn Mộ Tuyết còn thống khổ giãy dụa, giây tiếp theo đã bị đẩy lên chín tầng mây.Ngón tay cảm nhận cánh môi nộn nộn kia vẫn còn rung động, dính đầy chất dịch, Mạt Ngôn tiến quân thần tốc xuyên qua khe rãnh đi vào bên trong, vốn dĩ hư không nháy mắt đều bị lấp đầy. Doãn Mộ Tuyết lập tức ngồi thẳng dậy, khóa chặt trên người Mạt Ngôn, một chút va chạm cũng khiến nàng điên đảo, tiếng nước cùng tiếng ngâm vang vọng bên tai hai người. Mỗi một lần xâm nhập, lòng bàn tay Mạt Ngôn vẫn không quên cọ xát vào hạt đậu vẫn còn mẫn cảm kia.“Ân… Ân… Ngô ngô…” Đầu Doãn Mộ Tuyết trống rỗng, nàng cảm thấy có luồng điện chạy từ chân xông thẳng lên, vừa muốn Mạt Ngôn ngừng lại, vừa muốn cô cho mình nhiều hơn, muốn nhanh chóng chấm dứt cũng muốn khoảng khắc này kéo dài thêm, giữa lúc mâu thuẫn chồng chất lên nhau thì hoa nở rộ trong nháy mắt.“A…” Cho dù Doãn Mộ Tuyết cắn chặt môi dưới cũng không thể ức chế âm thanh khoái lạc tràn ra ngoài, run rẩy ôm chặt thân thể ai đó. Nàng ngượng ngùng, nơi nào đó vì không chịu được kích thích quá lớn, co rút liên tục phun trào chất lỏng.“Tiểu Tuyết… Tiểu Tuyết…” Mặc dù biết người trước mặt đã tới thời khắc đó, nhưng Mạt Ngôn vẫn tiếp tục ra vào, miệng không ngừng nỉ non tên nàng. Giống như cảm thấy hiện tại chỉ là mộng cảnh.Ngay khi Mạt Ngôn muốn Doãn Mộ Tuyết lần thứ N, thì nàng vô lực xụi lơ ngã xuống giường nằm bất động, ngay cả nâng hạ mí mắt cũng cảm thấy không đủ sức. Doãn Mộ Tuyết cảm giác người bên cạnh bắt đầu di chuyển đến địa điểm còn đang sưng đỏ, hơi thở mỏng manh mở miệng ngăn cản: “Ngôn Ngôn… Thật sự… Đủ… Không… Muốn…”Nghe Doãn Mộ Tuyết nói, Mạt Ngôn dừng lại. Doãn Mộ Tuyết âm thầm thở một hơi, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi, nhưng không ngờ Mạt Ngôn vươn tay chỉ chỉ chỗ vẫn còn chảy chất lỏng trong suốt, rất nhanh duỗi ngón tay đi thẳng vào trong. Ngay lập tức Doãn Mộ Tuyết như bị sấm sét đánh trúng, cả người buộc chặt, âm thanh đề cao không ít, còn mang theo sự cầu xin: “Ngôn Ngôn, không được, thật sự không được, xin chị. Em không chơi nữa, được không?”“Hư…” Mạt Ngôn nhẹ nhàng trấn an Doãn Mộ Tuyết, ngón tay không di chuyển: “Tiểu Tuyết, yên tâm giao cho chị, được không? Không phải rất thoải mái sao?” Từ từ xoay tròn chơi đùa, thấy Doãn Mộ Tuyết thả lỏng, mới chậm rãi ra vào.Cơ thể liên tục nhận sự khác thường, Doãn Mộ Tuyết khẩn trương lại có chút hưng phấn. Ngón tay chậm đỉnh điểm bên trong, Mạt Ngôn thử động một cái, Doãn Mộ Tuyết lập tức rên rỉ, lúc này cô thoáng đẩy nhanh tốc độ. Bất đồng với nãy giờ, chỉ trong chốc lát, Doãn Mộ Tuyết đã nắm cạnh gối đầu bên cạnh lần nữa đón nhận cảm giác tuyệt vời này.Khóe miệng ôm lấy nụ cười, Doãn Mộ Tuyết tiến vào mộng đẹp, Mạt Ngôn vuốt ve gương mặt nàng, có một giọt nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt xuống gối đầu, nhưng nháy mắt biến mất không thấy tăm tơi. “Ngôn Ngôn, em đã từng tổn thương chị, nhưng chị hãy tin tưởng em, đó tuyệt đối không phải em mong muốn!”Ngẫm nghĩ vài ngày, cuối cùng Thư Cầm cũng bấm dãy số xa lạ mà quen thuộc kia: “Lời Ngài cảnh cáo con đã thu được, cuối tuần con sẽ xuất hiện trước mặt Ngài. Nhưng trước đó, xin Ngài đừng tổn thương bất luận người nào bên cạnh con, đặc biệt là em ấy.” Thư Cầm đứng ngoài ban công, cách nói chuyện không có nửa điểm độ ấm, nhưng khi nhìn vào phòng khách thấy La Quyên ngoắc mình, lập tức mỉm cười gật gật đầu.“Đây là cơ hội cuối cùng dành cho con, ta nói ít con phải hiểu nhiều. Ta nghĩ con sẽ không muốn học trưởng thời trung học xuất hiện trước mặt nàng lần nữa.” Một câu đơn giản, lại làm cả người Thư Cầm ngây ngốc sững sờ tại chỗ. Không ngờ chuyện này bộ trưởng kỷ luật Hoa Lan Hoa cũng điều tra được, nghe ngữ khí chắc biết cả chỗ ở bây giờ của người đó. Vất vả lắm La Quyên mới xua tan bóng ma trong quá khứ, làm sao Thư Cầm có thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào đó lần nữa.Thư Cầm biết rõ tác phong làm việc của bộ trưởng kỷ luật Hoa Lan Hoa, một là không nói nhưng khi nói ra tuyệt đối có thể làm được, một chút cũng không hàm hồ. Chính vì vậy, Thư Cầm nhanh chóng nói câu: “Ngài nói gì con đều nghe, nhưng chuyện này mong ngài nhất định phải ngăn cản.”
“Tất cả đều phụ thuộc vào việc con quyết định thế nào. Tiểu Cầm, ở bên ngoài đã đủ lâu, nên trở về.” Nửa câu đầu còn lạnh như băng không hề có độ ấm, nháy mắt nửa câu sau lại làm Thư Cầm xót xa trong lòng.Quả thật, mấy năm nay, vốn dĩ cô phải gánh vác mọi chuyện nhưng đã để Người giúp đỡ gánh vác, tùy hứng hoặc không cam, nhiều hơn là không muốn, bất luận xét về mặt nào, Thư Cầm đều cảm thấy cô có oán hận nhưng Người vẫn chịu thua thiệt.Cúp điện thoại, điều chỉnh hô hấp, Thư Cầm nở nụ cười đẩy cửa đi vào phòng. Duỗi hai tay ôm La Quyên từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng, mếu máo làm nũng: “Đậu Đậu, bên ngoài lạnh lắm, em mau sưởi ấm cho chị.” Vừa nói xong liền luồng tay vào áo La Quyên.Thả lỏng thân thể, đem toàn bộ sức nặng dựa vào người phía sau, tức giận đánh cái tay đang không ngừng quấy rối, quay đầu gắt giọng: “Cho đáng, lạnh vậy còn chạy ra ngoài gọi điện thoại. Nói mau, chị ở bên ngoài dưỡng tiểu tình nhân phải không?” Biết Thư Cầm gọi cho ai, cũng biết rõ nội dung mình không muốn nghe, nhưng La Quyên vẫn cố gắng cưỡng chế chua xót trong lòng, bày bộ dáng ăn dấm chua oán trách người nào đó.“Ừm nuôi thiệt nhiều. Để chị liệt kệ, một người, hai người…” Thư Cầm giơ tay bắt đầu đếm, mặc kệ có không, chỉ cần nữ nhân mà mình quen biết đều kể ra tất cả, ngay cả Mạt Ngôn cũng không buông tha.La Quyên vỗ nhẹ tay Thư Cầm, trừng mắt liếc một cái: “Chị ráng kiếm thêm để đủ một trăm.” Mười ngón tay nắm chặt một chỗ, La Quyên muốn thời khắc này dừng lâu một chút. Gần đây Thư Cầm thường ngẩn người vô cớ, nhưng khi xuất hiện trước mặt nàng lại miễn cưỡng vui cười, La Quyên biết thời gian hai người chia ly sắp đến gần.“Chị cũng muốn lắm, hay em chọn ngày nào đó giới thiệu thêm cho chị được không?” Thư Cầm dụi vào người La Quyên, ở sau gáy nàng hôn tới tấp. Đầu óc quá mức hỗn loạn, Thư Cầm chỉ muốn tạm thời đặt một bên, trân trọng khoảnh khắc thân mật hiện tại.
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hảo khốn, mí mắt đánh nhau… Yết hầu đau, choáng váng đầu, chẳng lại bị cảm??? Ta đây như thế nào như vậy bị thôi, đau lòng còn chưa khỏi hẳn, lại đây cảm mạo???
“Tất cả đều phụ thuộc vào việc con quyết định thế nào. Tiểu Cầm, ở bên ngoài đã đủ lâu, nên trở về.” Nửa câu đầu còn lạnh như băng không hề có độ ấm, nháy mắt nửa câu sau lại làm Thư Cầm xót xa trong lòng.Quả thật, mấy năm nay, vốn dĩ cô phải gánh vác mọi chuyện nhưng đã để Người giúp đỡ gánh vác, tùy hứng hoặc không cam, nhiều hơn là không muốn, bất luận xét về mặt nào, Thư Cầm đều cảm thấy cô có oán hận nhưng Người vẫn chịu thua thiệt.Cúp điện thoại, điều chỉnh hô hấp, Thư Cầm nở nụ cười đẩy cửa đi vào phòng. Duỗi hai tay ôm La Quyên từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng, mếu máo làm nũng: “Đậu Đậu, bên ngoài lạnh lắm, em mau sưởi ấm cho chị.” Vừa nói xong liền luồng tay vào áo La Quyên.Thả lỏng thân thể, đem toàn bộ sức nặng dựa vào người phía sau, tức giận đánh cái tay đang không ngừng quấy rối, quay đầu gắt giọng: “Cho đáng, lạnh vậy còn chạy ra ngoài gọi điện thoại. Nói mau, chị ở bên ngoài dưỡng tiểu tình nhân phải không?” Biết Thư Cầm gọi cho ai, cũng biết rõ nội dung mình không muốn nghe, nhưng La Quyên vẫn cố gắng cưỡng chế chua xót trong lòng, bày bộ dáng ăn dấm chua oán trách người nào đó.“Ừm nuôi thiệt nhiều. Để chị liệt kệ, một người, hai người…” Thư Cầm giơ tay bắt đầu đếm, mặc kệ có không, chỉ cần nữ nhân mà mình quen biết đều kể ra tất cả, ngay cả Mạt Ngôn cũng không buông tha.La Quyên vỗ nhẹ tay Thư Cầm, trừng mắt liếc một cái: “Chị ráng kiếm thêm để đủ một trăm.” Mười ngón tay nắm chặt một chỗ, La Quyên muốn thời khắc này dừng lâu một chút. Gần đây Thư Cầm thường ngẩn người vô cớ, nhưng khi xuất hiện trước mặt nàng lại miễn cưỡng vui cười, La Quyên biết thời gian hai người chia ly sắp đến gần.“Chị cũng muốn lắm, hay em chọn ngày nào đó giới thiệu thêm cho chị được không?” Thư Cầm dụi vào người La Quyên, ở sau gáy nàng hôn tới tấp. Đầu óc quá mức hỗn loạn, Thư Cầm chỉ muốn tạm thời đặt một bên, trân trọng khoảnh khắc thân mật hiện tại.
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hảo khốn, mí mắt đánh nhau… Yết hầu đau, choáng váng đầu, chẳng lại bị cảm??? Ta đây như thế nào như vậy bị thôi, đau lòng còn chưa khỏi hẳn, lại đây cảm mạo???
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me