LoveTruyen.Me

Bhtt Edit My Nhan Cam Do Nghe

"Về sau những tình huống như vậy chị thật sự không cần chờ tôi, phải ăn cơm đúng giờ, sức khỏe của chị là quan trọng nhất."

Ngu Thính dịu dàng nói với nàng, giữ nguyên tư thế vừa xin lỗi. Đây thật sự là lời nói từ tận đáy lòng, cô không muốn lần sau Nhiễm Linh lại chờ đợi mình, không muốn nàng tổn hại sức khỏe.

Nhưng lần này Nhiễm Linh không đáp lại như thường lệ, có chút bướng bỉnh, mày nhíu lại, ánh mắt đầy oán giận xen lẫn sự lo lắng không thể che giấu, nhìn cô chằm chằm.

Ngu Thính không hiểu.

Chị ấy bị làm sao vậy?

Dì Tống hâm nóng đồ ăn, lần lượt đặt lên bàn, "Mau thử xem, đói bụng rồi phải không? Mấy món này đều là Tiểu Linh tự tay làm đấy, bận rộn cả buổi rồi."

Tự tay làm?

Sau một lúc mới nhận ra, Ngu Thính hiểu rằng Nhiễm Linh không chỉ đơn giản muốn chờ cô cùng ăn cơm, mà nàng đã tự tay nấu ăn để đợi cô về nhà.

Nhìn nàng giống người  không bao giờ đụng vào công việc bếp núc...

"Chị Linh giỏi quá, tôi còn chẳng biết nấu ăn." Có lẽ vì cảm giác tội lỗi dâng lên, Ngu Thính chủ động nắm lấy tay Nhiễm Linh, dắt nàng vào phòng ăn.

Bốn món mặn hai món canh, thức ăn được chế biến tinh tế và đẹp mắt, đủ màu sắc và hương vị. Có thể thấy rõ đầu bếp đã rất tâm huyết, nhất định tốn không ít công sức.

Sau khi rửa tay, ngồi vào bàn, Ngu Thính tự động gắp cho Nhiễm Linh một miếng sườn, "Chị Linh ăn trước đi, vất vả rồi~"

Nhưng Nhiễm Linh không động đũa.

Ngu Thính: "Không ăn sao?"

Nhiễm Linh không trả lời, mấy giây im lặng giữa hai người khiến không khí hoàn toàn thay đổi.

Dì Tống vốn đang đứng bên cạnh cười vui vẻ, giờ đây lại có chút lúng túng không biết phải làm thế nào, cẩn thận hỏi: "Tiểu Linh không khỏe à?"

Ngu Thính nói: "Là vì tôi về trễ quá, chị không vui sao?"

Không phải vậy.

Dù Ngu Thính về trễ đến mấy, Nhiễm Linh cũng sẽ không giận cô.

"Xin lỗi." Ngu Thính xin lỗi nàng, "Lần sau tôi sẽ cố gắng về sớm hơn, được không?"

Thái độ xin lỗi của Ngu Thính rất chân thành. Nhưng Nhiễm Linh phải diễn đạt thế nào đây? Nàng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nắm chặt đôi đũa, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu và gượng cười với cô.

Dù đã chấp nhận lời xin lỗi, nhưng vẫn không thể cứu vãn được bầu không khí đã biến chất.

Tâm trạng của Nhiễm Linh không còn cao hứng như lúc trước nữa, khi mệt mỏi thì cảm giác thèm ăn cũng giảm sút, Ngu Thính cũng không ăn được nhiều. Bữa ăn phong phú chỉ kéo dài vài phút.

Rõ ràng khi nấu, nàng rất mong chờ và đã dành nhiều tâm huyết, nhưng lại có một cảm giác tiếc nuối không nói thành lời.

Dì Tống dọn dẹp phần còn lại, còn hai người thì lên lầu nghỉ ngơi.

Lên lầu hai, căn phòng đầu tiên là phòng ngủ chính của họ, diện tích lớn và tầm nhìn rộng. Toàn bộ nghiêng về gam màu nóng, so với phòng ngủ cũ của Ngu Thính thì ấm áp hơn, nhìn qua là một nơi có thể thư giãn và giải tỏa căng thẳng, đó là gu thẩm mỹ của Nhiễm Linh. Nói gì thì nói, Nhiễm Linh và Ngu Thính có sự đồng điệu về mặt thẩm mỹ, từ gu thời trang, tranh ảnh, váy cưới cho đến phong cách trang trí nhà cửa, tất cả đều khiến Ngu Thính thích thú.

Ngu Thính dễ ngủ, không kén giường, đi đến đâu cô cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhiễm Linh thì kém hơn, nàng cần ngủ trên chiếc giường và ga trải giường quen thuộc của mình, vì vậy chiếc giường của họ là do nàng sắp xếp, phủ lên bộ ga giường tím giống hệt như ở khách sạn trên đảo lần trước, và bên cạnh là nến thơm đang đốt tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.

Là hương liệu giúp dễ ngủ, tạo cảm giác rất thư giãn.

Đêm khuya, mới cưới, ở cùng phòng. Họ đã đăng ký kết hôn, cưới nhau. Đây là lần đầu tiên họ thực sự chung sống, sẽ ngủ trên cùng một chiếc giường, có thể ôm nhau, và từ nay sẽ ở bên nhau mãi mãi, sẽ cùng trải qua rất nhiều điều trong tương lai.

—Nhưng trên người Ngu Thính lại có mùi nước hoa của một người phụ nữ khác. Điều này đã phá hủy tất cả kỳ vọng của Nhiễm Linh. Thậm chí, nàng có đủ tư cách để chất vấn không? Nhiễm Linh xoay người lại, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, nhìn Ngu Thính với đôi mắt tràn đầy buồn bã trong rất đáng thương.

Nàng không vui.

Ngu Thính tất nhiên đã nhận ra điều đó.

"Sao vậy?" Giọng Ngu Thính lộ rõ sự mệt mỏi. Nhiễm Linh chưa kịp trả lời, Ngu Thính lại nói: "Chị Linh vẫn còn giận tôi sao?"

Cô có chút bất lực: "Tôi đã xin lỗi rồi mà."

Nhiễm Linh khựng lại, trái tim như bị bóp nghẹn, nỗi đau lan tràn khắp người.

Ngu Thính chán ghét nàng sao?

Nhận ra điều này, Nhiễm Linh cảm thấy khó thở, nước mắt không thể kiềm chế mà dâng lên. Nàng muốn giải thích điều gì đó, nhưng điện thoại không ở gần bên.

"Đừng giận nữa được không? Tôi mệt lắm rồi." Ngu Thính đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Nhiễm Linh. Giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành, nhưng lại giống như đang trách Nhiễm Linh không hiểu và không biết thông cảm cho cô.

Nhiễm Linh bắt đầu lo lắng, nhưng Ngu Thính đã rời đi, nói với nàng: "Tôi đi tắm trước. Nếu chị thấy chán, có thể đọc sách, xem phim gì đó."

Nói xong, Ngu Thính quay người lại, đi vào phòng thay đồ lấy bộ đồ ngủ và quần lót, sau đó bước vào phòng tắm, "cạch" một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại và khóa lại.

Nhiễm Linh đứng tại chỗ, ánh mắt khẽ rung động.

Nước ấm chảy xuống người, Ngu Thính nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, sự mệt mỏi dường như giảm đi một chút. Lúc này, thật ra cô thích tắm bồn hơn, nhưng giờ đã muộn, sáng mai còn nhiều việc phải làm, nếu giờ tốn thời gian như vậy, sẽ rất muộn mới có thể đi ngủ.

Vì thế cô chỉ tắm rửa đơn giản, hai mươi phút sau, Ngu Thính bước ra khỏi phòng tắm, liếc về phía giường, chiếc chăn hơi nhô lên, Nhiễm Linh đã nằm trên giường, quay lưng về phía cô, chỉ lộ ra nửa bờ vai và mái tóc dài đen nhánh buông xõa.

Ngu Thính vừa bước đến bên giường vừa tháo chiếc dây buộc tóc ra, đứng trước tủ đầu giường, lặng lẽ tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, tất cả các giác quan dường như thức tỉnh, tiếng thở nghe rõ ràng hơn một chút.

Không còn gì thêm, đã đến giờ đi ngủ, đã rất muộn rồi, thực sự không nên có thêm bất kỳ diễn biến nào. Ngu Thính nhẹ nhàng kéo chăn và nằm xuống, chiếc giường lún xuống dưới sức nặng của cô.

Rõ ràng là Nhiễm Linh chưa ngủ, nàng cũng cảm nhận được sự hiện diện của Ngu Thính. Nhưng không có động tĩnh, cũng không quay đầu lại. So với sự nhiệt tình và sự khẩn trương trước đó, nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Nàng không để ý đến Ngu Thính nữa.

Ngu Thính không nhắm mắt, nghiêng đầu, ánh nhìn dừng lại trên cơ thể của Nhiễm Linh, thân hình nàng như hòa vào màn đêm.

Nàng làm sao vậy?

Rõ ràng khi mới về nhà, nàng rất vui mừng, tại sao sau khi ôm xong lại trở nên kỳ lạ, tại sao nàng lại giận, tại sao không vui?

Thực ra Ngu Thính biết, Ngu Thính vốn rất thông minh, sao lại không đoán ra được chứ.

Từ lúc Nhiễm Linh nhìn chằm chằm vào cổ và môi cô, với vẻ căng thẳng và lo lắng, Ngu Thính đã đoán ra điều gì đó. Ngu Thính vốn cũng nhạy cảm với mùi hương, sau khi tiễn Thời Nghi, lên xe cô đã ngửi thấy mùi nước hoa mà Thời Nghi để lại trong xe.

Nhưng Nhiễm Linh không nói, Ngu Thính cũng mở lời, cô biết cách làm mọi việc trở nên đơn giản hơn, chỉ cần giả vờ ngốc nghếch và dùng chiến thuật im lặng – Dường như cô đang bắt nạt Nhiễm Linh, người vốn ngoài lạnh trong nóng (tsundere), bắt nạt lòng tự trọng của Nhiễm Linh dù nàng yêu Ngu Thính nhiều đến đâu, và bắt nạt cả việc Nhiễm Linh không thể nói chuyện.

Nhiễm Linh rất chăm chút cho ngôi nhà của họ, nàng cũng rất quan tâm đến Ngu Thính, tự tay chuẩn bị cơm nước, từ chiều tối đã bắt đầu chờ đợi, cố chấp giữ bụng đói để được ăn cùng cô. Nàng đã chờ rất lâu, nhìn thấy cô về, bỏ qua sự kiêu hãnh, không kiềm chế được mà ôm lấy cô.

Khi quen với bóng tối, ánh trăng từ ngoài cửa sổ len lỏi vào, thế giới trước mắt không còn tối tăm như trước nữa, Ngu Thính có thể nhìn thấy rõ hơn thân hình của Nhiễm Linh.

Nàng lặng lẽ nằm cách xa Ngu Thính, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bờ vai trắng ngần của nàng, lộ ra sự yếu đuối, khiến người ta có cảm giác muốn ôm lấy nàng để bảo vệ.

Trông nàng thật đáng thương, Ngu Thính có phải đã quá đáng rồi? Đột nhiên cô cảm thấy mềm lòng, thậm chí có chút xót xa.

Ngu Thính lặng lẽ nhìn nàng, lắng nghe hơi thở không đều của nàng trong không gian tĩnh lặng, cô thắc mắc nàng đang nghĩ gì? Có phải đang bồn chồn không?

Nàng đang chịu đựng sự uất ức một mình sao?

Bất ngờ, Ngu Thính di chuyển về phía nàng.

Nhiễm Linh ngay lập tức siết chặt chăn, như muốn trốn tránh, vùi mặt vào trong chăn.

"Tôi nhớ... Khi ở trên đảo, mỗi đêm chị đều ôm tôi ngủ." Giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Thính hòa cùng nhiệt độ cơ thể đang tiến đến Nhiễm Linh, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của cô ngay sau lưng mình, và nàng tưởng tượng ra ánh mắt đầy ý cười của cô đang dán vào mình.

Hóa ra Ngu Thính đều biết cả, nàng đã lén ôm cô mỗi đêm khi họ ở trên đảo.

Ngu Thính thật quá xảo quyệt.

Giống như bây giờ —

"Hôm nay không cần sao?" Cô dễ dàng vòng tay qua eo Nhiễm Linh, cằm tựa lên bờ vai khiến cô khao khát, ngực cô áp vào lưng nàng, hỏi một cách nghiêm túc: "Không ôm có ngủ được không?"

Ngu Thính thực sự giống như người giúp nàng dễ ngủ, luôn cố gắng phục vụ để nàng có giấc ngủ ngon.

Ngu Thính đã nghĩ rằng nàng nhất định phải ôm cô mới ngủ được sao? Hình ảnh của nàng trong mắt Ngu Thính đã trở nên quá bám dính thế này sao...

Nhận ra điều này, Nhiễm Linh đỏ mặt, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, không hề giống với dáng vẻ đã ngủ ngon.

Ngu Thính dường như là toàn năng với Nhiễm Linh, sự nũng nịu và những cử chỉ thân mật chủ động từ cô có thể dễ dàng làm tiêu tan mọi cảm xúc tiêu cực của Nhiễm Linh, và xóa tan cả quyết định không thèm để ý đến cô nữa.

Tim đập mạnh, nàng đã mềm lòng.

Nhiễm Linh biết Thính Thính đã bận rộn cả ngày, rất mệt mỏi, nàng đau lòng trước sự vất vả của cô và không hề muốn gây rắc rối, cũng không cố ý tỏ thái độ lạnh lùng với cô.

Nàng không vui, nhưng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nàng muốn biết trước khi về nhà, Ngu Thính đã làm gì, cô ở bên ai, giữa họ đã xảy ra điều gì, và tại sao trên người Ngu Thính lại có mùi nước hoa của người khác?

Nhiễm Linh muốn biết, điều đó làm nàng cảm thấy khó chịu đến mức không thể chịu nổi.

Ngu Thính vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, đột nhiên cô khẽ thở dài, như thể đang hỏi tại sao chị Linh vẫn chưa để ý đến cô. Điều này đã làm Nhiễm Linh mềm lòng, cuối cùng nàng không kìm được mà xoay người, vùi vào lòng cô.

Nàng không bao giờ có thể từ chối Ngu Thính, đúng như cô đã dự đoán.

Giống như những lần ngủ chung trước đây, nàng ôm lấy Ngu Thính, với chút hờn dỗi vùi mặt vào hõm cổ cô, muốn mỗi nhịp thở của mình đều là mùi hương từ cơ thể cô.

Ngu Thính mỉm cười hài lòng.

"Xem ra đúng thật là như vậy rồi." Cô nói với ngụ ý sâu xa.

Nhiễm Linh im lặng thừa nhận, ở trên đảo, chỉ cần lén ôm cô là nàng có thể ngủ rất ngon. Nàng thật sự rất dính cô.

Ngu Thính vừa mới tắm xong, trên người cô vẫn còn mùi sữa tắm thoang thoảng. Đây là sữa tắm mà Nhiễm Linh đã mua, nàng rất quen thuộc và cảm thấy an tâm.

Ngu Thính có đang dỗ nàng không? Sau khi chúc ngủ ngon, cô bắt đầu chậm rãi vỗ về nàng một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.

Nhưng không biết vì sao, mùi hương nồng nặc của nước hoa mùi hoa hồng kia vẫn còn, lúc có lúc không, ám ảnh trong tâm trí của Nhiễm Linh, khiến nàng khó chịu, khiến nàng ghen tuông.

Nhiễm Linh càng vùi mình vào lòng Ngu Thính, chiếm lấy cô.

Muốn giấu Thính Thính đi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me