Bhtt Edit Thap Phan Vua Y Em
Giữa xuân nhiều mưa tuyết, từ khi tiết lập xuân vừa qua, thời tiết trở nên thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Bầu trời bị mây đen bao phủ, có lúc mưa nhỏ tí tách, có lúc mưa lớn giàn giụa. Thời gian trôi qua thật chậm chạp, như ông trời đang tận hưởng từng khoảnh khắc.Khi mang theo nước mưa vào nhà, cửa chính để lại một bãi vệt nước. Đã trôi qua nửa giờ, nhưng mưa vẫn rơi không ngừng. Hứa Niệm quyết định mời Cố Dung ở lại ăn tối. Buổi chiều, nàng đã chuẩn bị bao sủi cảo và giờ thì tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu: dấm chua, một chút hành tươi, hai, ba giọt dầu vừng, và tỏi giã. Nàng đã đặt sẵn mọi thứ trên bàn, muốn ăn thì tự lấy, vì nàng luôn tự đề ra tiêu chuẩn cao cho vóc dáng của mình, nên trong ẩm thực cũng rất nghiêm khắc. Nàng chỉ luộc non nửa, cho mỗi người mười cái sủi cảo.Cố Dung rất chú trọng vào bàn ăn lễ nghi. Nàng ăn chậm rãi, nhai kỹ và tuân thủ các quy tắc ăn uống một cách nghiêm ngặt.Bữa cơm tối kết thúc trong im lặng.Vì không thể về, Cố Dung quyết định ở lại đây một đêm. Hứa Niệm tìm một bộ đồ ngủ mới chưa qua sử dụng, cùng với đồ dùng rửa mặt và khăn mặt, mang đến phòng khách."Những thứ này đều là chưa từng dùng. Nếu cần gì, có thể trực tiếp sang sát vách tìm con" Hứa Niệm nói, đặt đồ lên bàn một cách chỉnh tề.Cố Dung cởi áo gió, cảm thấy hơi lạnh từ gió lùa vào. Nàng vô thức tiến về phía cửa, Hứa Niệm liếc nhìn, rồi không chút biến sắc, lùi lại gần cửa. Nàng nhẹ nhàng nói: "Dìtrước tiên đi rửa mặt đi, con phải vẽ tranh."Cố Dung gật đầu: "Cảm ơn.""Nghỉ sớm một chút," Hứa Niệm nhỏ giọng nhắc, khẽ đóng cửa lại. Nàng đứng vài giây, rồi mới xoay người tiến vào căn phòng cách vách.Căn phòng khá nhỏ, bên trái là giá sách, trên đó chất đầy sách vở và hai bức thư điếm đào tên. Bên phải giường là cửa sổ, dưới cửa sổ có một cái bàn học bằng gỗ sơn đen. Trên bàn bày ra một tờ giấy lớn A1 để vẽ. Trong học viện, nàng đã được phân công vẽ tranh, và thừa dịp cuối tuần rảnh rỗi, nàng bắt đầu làm từ sớm. Buổi chiều, nàng đã chuẩn bị số liệu cùng với bản thảo, tối nay có thể bắt đầu vẽ.Nàng đến trước bàn, ngồi xuống và vừa mới sắp xếp xong đồ đạc thì nghe thấy tiếng cửa mở từ sát vách. Nhà cũ có cách âm không tốt, nên chỉ cần động tác nhẹ cũng có thể nghe thấy. Chỉ một chút sau, lại nghe tiếng cửa đóng.Ngòi bút của Hứa Niệm dừng lại, nàng nhấc mí mắt lên nhưng không làm gì thêm. Ngoài cửa sổ, ánh sáng bất chợt loé lên, màn đêm tối tăm bị một tia chớp làm rạng rỡ. Ánh sáng đột ngột chiếu sáng thành phố trong cơn mưa, rồi lại nhanh chóng bị bóng tối bao trùm.Trong phòng, ánh đèn trắng từ cửa sổ chiếu ra, cho thấy giọt mưa đang rơi trên những cành cây ngọc lan, mỗi giọt một lúc lại bắn lên, không có dấu hiệu ngừng lại.Thời gian trôi qua, trên bản vẽ chỉ có vài nét phác họa. Bầu trời lại lóe lên tia chớp, nhưng không nghe thấy tiếng sấm ầm ầm. Hứa Niệm dừng lại, đứng dậy và tìm trong ngăn kéo một chiếc áo khoác dài.Căn phòng cách vách có cửa bán mở, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy rõ ràng. Cửa phòng tắm bằng gỗ, nên không thể nhìn thấy gì bên trong. Hứa Niệm bước vào sát vách, đặt áo khoác ở đầu giường, chuẩn bị ra ngoài thì mắt nàng chợt thấy một chiếc khăn mặt đơn giản treo bên bàn.Chiếc khăn mặt đang treo ở một góc, có vẻ như sắp rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Cố Dung hạ khăn mặt xuống.Hứa Niệm ngẩn ra, ánh mắt phức tạp dõi theo chiếc khăn mặt đang lắc lư, trong lòng nàng cảm thấy bối rối. Cơn gió từ ngoài cửa cuốn vào, làm cho khăn mặt bay lên. Nàng theo phản xạ khom người định bắt lấy, nhưng đồ vật vừa chạm vào tay đã như nóng bỏng bàn ủi, nàng định ném đi nhưng lại bị kìm lại.Đưa ra hay không đưa ra, đây là một vấn đề lớn. Nàng dựa vào vách tường lạnh lẽo, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua lại, trên mặt không hề có cảm xúc gì, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.Tiếng mưa rơi và tiếng nước chảy đan xen, như hòa quyện vào nhau.Trong phòng tắm, Cố Dung đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm chảy rì rào, lan tỏa từ lưng ra bốn chi. Cảm giác ấm áp thư thái khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Vóc dáng của nàng vô cùng hoàn hảo, chân dài và thon thả, vòng mông nhô cao, bụng dưới gợi cảm không có một vết sẹo nào. Từng động tác của nàng đều toát lên sự tự tin.Nàng nâng cổ, tay đóng vòi nước lại, rồi lau mặt. Tóc ướt dính sát vào lưng. Dòng nước chảy theo từng lọn, dọc theo cơ thể nàng.Bên trái, chiếc khăn mặt treo trên móc. Nàng tiến nửa bước, với tay lấy, nhưng khi chạm vào chiếc khăn ướt, nàng bất ngờ nhận ra đó là chiếc khăn đã được sử dụng.Chiếc khăn lông ướt này, khác hẳn với chiếc khăn của Hứa Niệm, một cái màu lam, một cái màu vàng, rất rõ ràng đây là chiếc khăn mặt của Hứa Niệm. Cố Dung không quen dùng đồ của người khác, nhưng hiện tại cả người nàng vừa tắm xong vẫn ướt sũng, không lau khô thì làm sao mà mặc quần áo được...Nàng nhíu mày, nhìn về phía cửa gỗ đóng chặt, trong lòng do dự.Cuối cùng, Cố Dung quyết định cầu viện.Hứa Niệm đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm cánh cửa. Nàng đứng nửa phút rồi chậm rãi tiến tới, giơ tay gõ cửa. Bên trong vang lên tiếng nước rơi, nàng không dám nghe kỹ, trong lòng hơi lo lắng. Cánh cửa mở ra một khe hở.Một bàn tay ướt đẫm vươn ra, những ngón tay dài và nhỏ, trên mu bàn tay còn đọng lại những giọt nước. Nửa cánh tay trắng nõn lộ ra. Ánh sáng ấm áp từ bên trong mờ ảo tỏa ra.Hứa Niệm vô tình nhìn thấy cái móc tối màu phía bên phải áo ngực, đầu óc nàng bất chợt trở nên trống rỗng. Nhưng nàng không trì hoãn, vẫn tiếp tục hành động với chiếc khăn mặt. Chỉ sau một khoảnh khắc, cánh cửa lại đóng sầm lại, trước mắt nàng chỉ còn lại cánh cửa gỗ hoa văn cũ kỹ.Con người thật sự rất kỳ quái. Nhìn thấy những vật bình thường, chẳng có gì lạ lẫm, nhưng lại không thể không nghĩ lung tung.Đột nhiên, tiếng sấm chớp vang lên, trầm thấp và kéo dài, đó là trận sấm đầu mùa xuân của thành phố G trong 16 năm qua. Hứa Niệm giật mình, thức tỉnh nhìn về phía bên ngoài.Sau một hồi lâu, nàng trở về phòng vẽ.Đoạn nhạc dạo ngắn ngủi này không hề ảnh hưởng gì đến Cố Dung. Sau khi tắm xong và thổi khô tóc, nàng bước vào phòng, nhìn thấy áo khoác trên đầu giường, thoáng chốc sửng sốt, rồi đóng cửa lại. Nàng cầm quần áo, treo lên, rồi lên giường nằm nghỉ.Tiếng sấm vang lên cho đến nửa đêm mới dứt, mưa cũng dần nhỏ lại. Trong căn phòng nhỏ, Hứa Niệm tắt đèn bàn, để bút xuống và thu dọn đồ ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm. Mở cửa ra, nàng cố ý nhìn sang bên cạnh, thấy phòng lớn đã tắt đèn từ lâu.Phòng tắm thiết kế thoát nước không tốt, mặt đất vẫn còn đọng nước. Hứa Niệm cởi bỏ y phục, chân trần bước vào, nước lập tức ngập đến mắt cá chân. Nàng mở vòi nước nóng, quay lưng về phía vòi hoa sen, nước nóng xối lên lưng nàng, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người.Hôm sau, trời quang mây tạnh, những áng mây bình minh xa xa nổi lên.Sau một đêm mưa gió to, trong sân đầy những chiếc lá cây, tường viện cũng chất đầy lá rụng. Ngọc cánh hoa lan rơi xuống trong không khí ẩm ướt, mang theo hơi nước nhẹ nhàng. Hứa Niệm tỉnh dậy vì lạnh, phát hiện mình đã văng chăn ra từ lúc nào, nửa người lộ ra bên ngoài.Nàng hư mắt thấy quần áo treo chung quanh, lập tức cảm thấy có chút choáng váng. Còn sớm, vì thế nàng nhanh chóng kéo chăn lại, chợp mắt một chút. Đến bảy giờ rưỡi, nàng rời giường, mặc đồ rồi mở cửa đi ra ngoài, tình cờ gặp Cố Dung ở trước mặt."Sớm." Nàng nói, giọng còn khàn khàn vì mới vừa tỉnh dậy. Nhìn nàng có vẻ hơi tái nhợt, rõ ràng là do đêm qua ngủ không ngon.Cố Dung đáp lại: "Sớm."Nàng không nghĩ nhiều, chỉ giao lưu vài câu với Cố Dung rồi bước vào phòng tắm để rửa mặt. Hứa Niệm ở bên ngoài làm phiền nàng một lúc, sau khi đánh giá đủ rồi mới đẩy cửa vào.Cố Dung đang chải tóc, buộc gọn lại thành một cái đuôi ngựa đơn giản và thoải mái. Thấy Hứa Niệm, nàng hỏi: "Con chiều nay có rảnh không?"Hứa Niệm không có ý định gì đặc biệt, đáp: "Có, buổi chiều con không có .""Ta ngày mai chuyển tới," Cố Dung nói ngắn gọn.Hứa Niệm chỉ ừ một tiếng.Hai người không nói chuyện nhiều, Cố Dung liền không ăn điểm tâm và lái xe đi ngay. Hứa Niệm cũng không giữ nàng lại, mà bận rộn với công việc của mình, lên lầu thu dọn chuẩn bị.Đến buổi trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt đất. Đến hoàng hôn, nước đọng trong sân cũng đã gần khô. Hứa Niệm tốn nhiều công sức quét dọn, cố gắng chuẩn bị cho việc ngày mai sẽ có thêm một người ở trong nhà. Sau khi quét xong sân, nàng lại thanh lý phòng trên lầu và phòng dưới lầu một lượt.Khi hoàn tất mọi việc, Cố Dung nhắn tin cho nàng, hỏi có thể chuyển một ít dụng cụ thể thao qua không. Hứa Niệm tự nhiên đồng ý, vì phòng khách ở lầu hai cũng không sử dụng, nàng có thể dùng làm phòng tập thể dục. Nhà riêng sẽ thuận tiện hơn, không cần lo lắng làm phiền đến hàng xóm.Có việc làm, thời gian trôi qua nhanh chóng. Hứa Niệm dùng bút hồng đánh dấu số 20 trên lịch, làm kỷ niệm. Ngày 20 tháng 3 năm nay là ngày xuân phân. Sau ngày xuân phân, khí hậu sẽ bước vào thời kỳ "Lũ mùa xuân." Lũ mùa xuân, hay còn gọi là lũ xuân, đúng như tên gọi của nó, là thời kỳ nước sông dâng tràn vào mùa xuân, hoa đào nở rộ.Sách giáo khoa tiểu học thường nói: "Mùa xuân là mùa đẹp đẽ." Mùa xuân là mùa khởi đầu của bốn mùa, tượng trưng cho sự tái sinh và khởi đầu mới. Trong ngày bình thường nhưng đặc biệt này, Hứa Niệm bắt đầu một cuộc sống mới. Nàng vừa tròn hai mươi tuổi, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Nàng sẽ như một dây leo mạnh mẽ, leo lên bức tường thuộc về mình, dồn hết sức lực để tìm kiếm ánh mặt trời và quấn lấy bức tường đó.Một đêm đó, Hứa Niệm có một giấc mơ đẹp. Sáng sớm, nàng đi bằng phương tiện công cộng, đứng chờ ở trạm tàu điện ngầm. Nửa giờ sau, nàng đến trường học. Buổi sáng, nàng có tiết học thứ hai. Học xong, nàng lại vội vã chạy về nhà.Nàng còn nhớ đến nơi đầu hẻm để phối chìa khóa, không đến nỗi quá sốt sắng.Cố Dung đến lúc hai giờ, vẫn lái chiếc Mercedes hôm qua. Nàng vừa bước vào cửa, thì một người dáng cao gầy đi theo sau, người này mặc trang phục trung tính, là bạn của Cố Dung, tên là Ninh Chu Di.Ninh Chu Di cười gọi nàng và giúp chuyển hành lý. Hứa Niệm đã gặp người này hai lần, miễn cưỡng có thể nhận ra. Nàng chạm mặt Ninh Chu Di ở máy chạy bộ và vào nhà giúp Cố Dung.Cố Dung mang theo rất ít quần áo."Ta tự mình đến là được," nàng nói, mở rương hành lý và phân loại quần áo bỏ vào ngăn tủ.Nhìn thấy nàng lấy quần áo của mình, Hứa Niệm dời mắt, đặt chìa khóa lên tủ đầu giường, nhẹ giọng nói: "Đây là chìa khóa. Chìa khóa màu vàng là mở cửa lớn, còn lại hai chìa màu bạc là dành cho cửa chính dưới lầu và phòng của dì."Cố Dung liếc nhìn và nói: "Tiền thuê nhà ta sẽ chuyển qua WeChat cho con. con nhớ kiểm tra và nhận nhé."Hứa Niệm gật đầu.Nàng muốn nói điều gì đó để làm dịu bầu không khí. Ninh Chu Di vào trong, thu xếp xong thì đi ra ngoài cùng nhau ăn cơm.Không đợi hai người trả lời, Ninh Chu Di tự mình lấy điện thoại di động ra: "Thuận tiện gọi Vãn Vãn đến đây, đã lâu không gặp nàng."Cố Dung ngầm đồng ý.Đến năm giờ chiều, Trầm Vãn chạy tới, và cả nhóm cùng nhau đi đến khu Tây để ăn món nướng. Bốn người một bàn ăn có phần tẻ nhạt, nên Ninh Chu Di đã gọi thêm vài người bạn đến.Hứa Niệm chỉ quen biết ba người trong số họ, nàng ngồi bên tay trái của Cố Dung."Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me