LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Xin Khuoc Tu Chuyen Nhan Gian Luu Dien Truong Ngung

“Nhìn khuê nữ bị câm nhà Thất nương kìa, đã bảy tuổi, còn không biết nói.”

“Còn không phải sao? Từ khi nàng ta được sinh ra, thôn đã chịu hạn hán hai lần, năm nay lại không mưa, đó chính là lần thứ ba rồi.”

“Thật đúng là cô nương mang điềm xấu!”

“Đi đi đi, mau đi tìm trưởng thôn nói chuyện, sớm một chút an bài hiến tế cho Sơn Thần!”

Những lời này của thôn dân, Thất nương đã nghe được rất nhiều năm, không chỉ có các thôn dân nói, ngay cả trượng phu cũng sẽ ngẫu nhiên nhắc đến. Nàng cúi đầu nhìn về phía Tang Tang gắt gao nắm lấy góc áo của nàng, trong mắt đứa nhỏ đều là sợ hãi.

Tang Tang đã bảy tuổi, nàng nghe hiểu được ý tứ trong những lời đó của các thôn dân. Ban đầu nàng không hiểu hiến tế là có ý gì, có một hôm bị bọn nhỏ trong thôn bắt nạt, đám trẻ kia mồm năm miệng mười hù dọa nàng. Liền linh tinh vụn vặt, nói hiến tế là gì cho nàng biết.

Cái gọi là hiến tế, đó là trói một mình nàng thả vào hang động trong núi để chờ Sơn Thần, hiến tế nàng cho Sơn Thần, đổi lấy sự che chở của Sơn Thần. Ngọn núi này có Sơn Thần hay không, Tang Tang không biết, nhưng nàng biết ngọn núi này có rất nhiều dã thú, để nàng lại nơi đó, nàng nhất định sẽ bị dã thú cắn xé đến thịt nát xương tan.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh như vậy, Tang Tang liền sợ hãi từ tận đáy lòng. Ánh mắt cha nhìn nàng càng ngày càng ghét bỏ, trong bụng a nương lại có em bé, mùa Thu năm nay sẽ ra đời. Nàng chính là kẻ dư thừa nhất trong thôn này, tựa như chỉ cần nàng chết, những lời nói ác độc đó, những thiên tai đó liền có thể biến mất sạch sẽ.

Chỉ là, dựa vào cái gì chứ?

Nàng chỉ không nói được, từ nhỏ nàng đều không làm ai tổn thương, vì cái gì không nói được liền thành tội lỗi, thành lý do nàng cần phải chết?

Cái đầu nho nhỏ khẳng định không thể hiểu được những việc này, nàng chỉ có thể dùng đôi tay gầy gò nắm lấy góc áo của a nương, chờ mong a nương bảo vệ nàng. Ở trong lòng nàng, a nương chính là trời cao của nàng, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn đến nhường nào, chỉ cần tới bên cạnh a nương, nàng sẽ được an toàn.

Thất nương khẽ thở dài một tiếng, thanh âm dịu dàng ấm áp trước sau như một, trong giọng nói lại khó nén được mỏi mệt, “Tang Tang mau mau nói chuyện đi, xem như cứu a nương, cũng cứu chính con, được không?”

Tang Tang theo bản năng muốn nói “Dạ”, nhưng giọng nói của nàng như bị ai hung hăng bóp nghẹt, cho dù nàng dùng lực như thế nào, chính là không phát ra nổi thanh âm.

Thất nương suy sụp lại thở dài, nắm lấy tay nàng, “Đi thôi, cùng mẹ đi hái rau dại.”

Sau khi rời khỏi thôn trang, cả người Tang Tang thoải mái không ít, tươi cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn. Thất nương đi dọc theo đường nhỏ dẫn đến thôn tìm kiếm rau dại, một bên hái, một bên thả rau dại vào trong rổ nhỏ.

Mỗi ngày vào lúc này, Thất nương cũng không quá để ý Tang Tang. Tang Tang như là cô nương vui sướng nhất trên đời này, nắm lấy góc váy bằng vải thô chạy nhảy nơi hoang dã. Mặc dù có không cẩn thận té ngã, nàng cũng chỉ mím mím môi, cũng không khóc thút thít.

Đúng vậy, nàng kỳ thật là một hài tử thích cười, hiếm khi khóc thút thít. Không phải bởi vì nàng là người câm, cho nên không khóc được, mà chỉ đơn giản bởi vì nàng không phải đứa nhỏ mít ướt.

Thất nương kỳ thật đã nổi lên ý niệm từ bỏ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng ngời của Tang Tang, đủ để cho cả trái tim nàng ấm lên. Khuê nữ đáng yêu như vậy, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống của đứa nhỏ? Có lẽ, ngày mai Tang Tang liền có thể mở miệng nói chuyện, nhi tử nhà họ Lý cách vách đến năm tuổi mới mở miệng nói chuyện, chỉ là Tang Tang chậm hai năm, nhất định có thể nói được.

Gió nhẹ thổi qua, Thất nương vén gọn tóc mai ra sau, đưa mắt nhìn về phía Tang Tang.

Hài tử vẫn đang vui sướng chơi đùa trên đồng ruộng, hoặc đuổi bắt con bướm, hoặc quỳ rạp trên mặt đất tìm ếch nhỏ, tươi cười đáng yêu như vậy, làm trái tim Thất nương nhịn không được tan chảy.

“A!” Bỗng nhiên, Tang Tang kêu rên một tiếng, lại té nhào ngã gục xuống mặt đất.

Thất nương hoảng sợ, nơi nào còn để ý gì nữa, lập tức ném rổ ném dao, nhanh chân chạy về phía Tang Tang.

“Tang Tang!” Thất nương một tay ôm Tang Tang lên, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy vết máu trên người Tang Tang, vội hô, “Bị thương nơi nào? Mau chỉ cho a nương!”

Tang Tang lắc đầu, máu không phải của nàng, mà là của chú chó vàng bị thương chồng chất dưới thân nàng.

Thất nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa đầu Tang Tang, “Không sao là tốt rồi.” Cúi đầu nhìn thoáng qua chú chó vàng trên mặt đất, như là bị ai đánh rồi ném đi, chỉ sợ không sống nổi.

Tang Tang mím môi nhìn chú chó vàng, đáy mắt nhanh chóng dâng lên nước mắt. Nàng hít hít cái mũi, đáng thương vô cùng mà nhìn Thất nương.

Thất nương lắc đầu nói: “A nương không phải đại phu, không cứu được nó.”

Tang Tang thất vọng ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu chú chó, như là đang trấn an nó. Nước mắt cứ như vậy tí tách rơi trên đầu chú chó, nó suy yếu vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay của Tang Tang, như đang cầu xin nàng cứu mạng. Tang Tang lại nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Thất nương, cho dù a nương không phải đại phu, cũng có thể mang chú chó vàng đến lang trung trong thôn nhìn xem mà.

Thất nương nhíu mày nói: “Trong nhà không có nhiều tiền như vậy.”

Nước mắt Tang Tang rớt xuống từng giọt từng giọt nặng trĩu, Thất nương chưa bao giờ thấy nàng đau lòng như vậy, tim mềm nhũn, liền đáp: “Tang Tang đừng khóc, a nương ôm nó trở về, chúng ta lấy chút thảo dược đắp cho nó, có thể sống được hay không phải xem vận mệnh của nó, được không?”

Tang Tang gật đầu thật mạnh.

Thất nương thở dài, đúng là nghiệp chướng, đến chú chó nhỏ như vậy cũng xuống tay được.

Ngày đó, Thất nương cùng Tang Tang mang chú chó vàng về nhà. Sau khi trượng phu trở về, nể tình Thất nương có thai, cũng không nói thêm gì. Coi như Thất nương làm việc thiện tích đức, ông trời phù hộ, để đứa nhỏ trong bụng Thất nương sẽ là đứa nhỏ khoẻ mạnh.

Bắt đầu từ ngày đó, Tang Tang vẫn luôn xem chừng chú chó vàng, đổi thuốc tắm rửa. Cũng coi như mệnh vẫn chưa tuyệt, chú chó nhỏ vậy mà dần dần khoẻ lại.

Vốn dĩ Tang Tang muốn nói “Xoa xoa”, bởi vì xoa xoa liền không đau, đây là lời mà a nương thường xuyên nói với nàng. Nhưng nàng phát ra thanh âm lại là “mông mông”, cho nên cứ thường xuyên như vậy, trong nhà liền gọi chú chó là A Mông.

Nói cũng kỳ quái, từ khi A Mông về thôn, hạn hán nhanh chóng biến mất. Thôn dân không đổ cho Tang Tang được, liền an tĩnh một thời gian. Tang Tang có được bạn tốt là A Mông, tươi cười trên mặt cũng nhiều lên mỗi ngày, đặc biệt là khi ra ngoài hoang dã, một người một chó chạy nhảy trên đồng ruộng, đó là đoạn thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ của Tang Tang.

Ngay cả những đứa trẻ ngày thường luôn bắt nạt Tang Tang, từ khi có A Mông, cũng không dám đến gần Tang Tang chửi mắng xô đẩy nữa, bởi vì A Mông chỉ cần phát hiện nguy hiểm tới gần, liền sẽ hung dữ sủa không ngừng, đám trẻ đều sợ hãi nó.

A Mông, có ngươi thật tốt.

Những lời này Tang Tang vẫn luôn muốn nói với A Mông, nhưng nàng nói không thành lời, chỉ có thể ôm A Mông cọ cọ vào đầu nó mỗi ngày, chân thành cười tươi với nó.

Cái đuôi A Mông lắc lư cuồng loạn, một khi cao hứng liền không ngừng tiến lên liếm liếm khuôn mặt Tang Tang.

Tang Tang cười ra tiếng, A Mông cũng sẽ “gâu” một tiếng, dường như đang cổ vũ Tang Tang phát ra tiếng nói chuyện.

Thất nương đứng ở nơi xa, nhìn bộ dáng nữ nhi nỗ lực nói chuyện, vừa đau lòng vừa vui mừng. Sẽ tốt hơn, nhất định sẽ tốt hơn. Một khắc đó, Thất nương có khát khao, chỉ tiếc tất cả khát khao nhanh chóng bị một tiếng kêu to đánh nát.

“Thất nương! Thất ca đã xảy ra chuyện!”

“Ngươi nói cái gì?!”

Trong nháy mắt Thất nương chuyển mắt, thân thể hóa thành vô số mảnh vụn, biến mất ở trước mắt.

Linh quang mất đi.

Kim Trản Nhi mở mắt ra, trên trán liền bị gõ một cái.

“Ngươi dám đánh ta!”

“Nếu không đánh ngươi, ngươi sẽ bị linh tức nuốt sống.”

Trương Diệu Vi chậm rãi nói, ánh mắt không chút gợn sóng, “Trời đã sáng, nên tìm đường.”

Kim Trản Nhi xoa xoa trán, lẩm bẩm nói: “Cho người ta xem có một nửa, để tò mò chết à.” Nói xong, nàng không cam lòng mà ghé sát vào Trương Diệu Vi, “Tiểu đạo cô, ngươi nói cho ta đi, cha của Tang Tang làm sao vậy?”

Trương Diệu Vi lạnh nhạt nói: “Đã chết.”

Kim Trản Nhi trừng lớn hai mắt, “Vậy…… Vậy Thất nương cùng Tang Tang làm sao bây giờ?” Nói xong, nàng ý thức được cái gì, Tang Tang hiện nay chính là tiểu quỷ mà, nói cách khác Tang Tang đã chết, Thất nương yêu thương Tang Tang như vậy, lại chịu tang phu, làm sao nàng sống được?

“Chẳng lẽ nói! Chấp niệm của tiểu quỷ là tìm được a nương của nàng?”

“Còn A Mông nữa.” Trương Diệu Vi nói thêm.

Kim Trản Nhi vẫn cảm thấy nơi nào không đúng lắm, “Nhưng mà…… Thất nương cùng A Mông hẳn là vẫn luôn ở bên cạnh Tang Tang mới đúng chứ, nếu Tang Tang đã xảy ra chuyện…… Ui! Rốt cuộc không đúng chỗ nào? Này! Tiểu đạo cô! Chờ ta với!” Nàng cân nhắc một lát, phát hiện Trương Diệu Vi đã đi xa mười bước, liền gân cổ lên gọi một tiếng, cất bước đuổi theo.

Hơi lạnh trên người Trương Diệu Vi càng thêm buốt giá, cũng không có dừng lại, chỉ là không vui mà liếc mắt nhìn nàng một cái, nghiêm mặt nói: “Ta có tên.”

“Vậy…… Vậy……” Kim Trản Nhi biết nên xưng hô đạo trưởng, nhưng nghĩ đến đa số đạo trưởng đều là mấy lão già có râu bạc, nàng liền gọi không thành lời, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng cực không tình nguyện mà nói, “Nể…… nể mặt yêu cốt của ngươi hơn ta trăm năm, hai ngày này ta tạm thời gọi ngươi là tỷ tỷ.” Nàng nghĩ, vẫn nên dỗ tiểu đạo cô vui lòng, bằng không tiểu đạo cô này đột nhiên thay đổi, chết sống cũng kéo nàng theo cùng, sinh tử kết phải làm sao bây giờ?

Trương Diệu Vi giật mình, cuối cùng nhịn lại lời muốn nói, cũng tạm thời ngầm đồng ý với nàng ấy.

Kim Trản Nhi hít sâu một hơi, nhếch môi “cười” lên, thân mật mà khoác tay Trương Diệu Vi, “Tỷ tỷ tốt, chúng ta cứ tìm như vậy không biết còn phải tìm đến ngày tháng năm nào nha, không bằng gọi thổ địa công công gần đây lên, hỏi chút là biết mà.” Kinh ngạc nhận ra ánh mắt của Trương Diệu Vi trở nên lạnh băng như sương, như là sinh ra gai nhọn, nụ cười của Kim Trản Nhi đông cứng trên mặt, không biết chính mình nói sai cái gì rồi.

“Tránh xa chút.” Ánh mắt của Trương Diệu Vi dừng trên cánh tay nàng đang khoác lấy tay nàng ấy, dường như giận đến đỏ mặt.

Kim Trản Nhi chỉ phải rút tay lại, trề môi nói: “Tỷ tỷ hung dữ quá đi.”

Trương Diệu Vi quay mặt qua chỗ khác, không tiếp tục để ý đến nàng ấy, đáy mắt lại hiện lên một mạt nghi ngờ. Từ tối hôm qua đến bây giờ, yêu đan của nàng dị động vài lần, lúc đằng yêu gắn sinh tử kết là một lần, mấy lần khác nàng còn tưởng rằng là do linh lực kích động, nhưng cuối cùng lúc này đây nàng đã rõ ràng, là bởi vì tiểu hồ ly kia dán lên người nàng, yêu đan của nàng liền thoáng chốc giống như bị đốt nóng, nóng đến má nàng cũng đỏ.

Chẳng lẽ là do sinh tử kết?

Trương Diệu Vi chỉ có thể nghĩ đến lý do này, hiện giờ chỉ hy vọng nhanh chóng giúp tiểu quỷ hoàn thành tâm nguyện, mau mau tìm được đằng yêu, giải trừ sinh tử kết. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Kim Trản Nhi một cái, luôn cảm giác trong tim hốt hoảng không hiểu tại sao, loại hốt hoảng này trước kia chưa bao giờ có, với nàng mà nói, tựa hồ cũng không phải chuyện tốt.

_____

Vở kịch nhỏ

Kim Trản Nhi: Hôm nay ta là nữ hài giả cười nè XD

Trương Diệu Vi: Tiểu hồ ly này càng nhìn càng không vừa mắt!

Kim Trản Nhi: Hu hu, không ổn!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me