LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Xin Khuoc Tu Chuyen Nhan Gian Luu Dien Truong Ngung

Ánh dương rực rỡ xuyên qua khe hở giữa những tán hoa lê, dù bị tán cây che khuất, những tia sáng ấy vẫn có phần chói mắt. Hủ Hủ bước chân trần đạp lên cánh hoa, chậm rãi đi đến cuối con đường rợp bóng cây xanh, nơi đó có cô nương mà nàng đã thích hai kiếp đứng đợi.

Quang ảnh chiếu lên người Thẩm Yến Uyển, nàng vốn trắng nõn đến phát sáng nhàn nhạt, nay lại càng thêm cực kỳ tươi đẹp, như con bướm phá kén tái sinh, phấp phới trong gió.

“Hoài Từ!” Hủ Hủ nhấc làn váy lên, chạy về phía Thẩm Yến Uyển.

Thẩm Yến Uyển dịu dàng cười khẽ, dang tay ôm nàng vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận kẻo ngã.” Gió nhẹ thổi tới, cuốn theo vài cánh hoa lê trắng như tuyết.

Hủ Hủ vùi vào lòng nàng, hai tay ôm chặt eo nàng, làm nũng: “Hoài Từ không nỡ để ta ngã đâu.”

“Thẩm Yến Uyển cũng không nỡ.” Thẩm Yến Uyển khẽ xoa lưng nàng ấy, cho dù nàng đã đi qua hai đời, tình cảm đối với tiểu yêu này lại ngày càng sâu đậm.

Không chỉ bởi vì các nàng từng phóng túng trong giấc mộng.

“Ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm cùng nàng.” Thẩm Yến Uyển nắm tay Hủ Hủ, “Kiếp sau quá xa, ta không đợi nổi.”

Hủ Hủ khẽ cong môi: “Đêm còn dài, đều sẽ kịp.”

“Chuyện đầu tiên, ta muốn mỗi ngày thức dậy đều chải búi tóc cho nàng.” Thẩm Yến Uyển kéo Hủ Hủ ngồi xuống gốc cây lê, tháo dây buộc tóc của nàng ấy, tóc đen như thác nước đổ trên vai. Chỉ tiếc rằng, trong mộng không có lược gỗ, nàng đành lấy tay làm lược, nhẹ nhàng chải xuống.

“Khi ta xuất giá, bà mối đã chải tóc cho ta, bà ấy nói, một chải chải đến đuôi, bạc đầu không rời.” Khi đó Thẩm Yến Uyển cũng không khát khao cuộc sống sau hôn nhân của mình, chẳng qua là từ hậu trạch nhà mình đến hậu trạch nhà khác sống hết quãng đời còn lại. Cái gọi là “bạc đầu không rời”, nàng chỉ cho đó là lời nguyền, chỉ hận chính mình không thể tuổi xuân chết sớm, sớm chút chấm dứt cuộc đời này.

Hủ Hủ biết tâm tư của nàng, quay đầu cười nói: “Kiếp sau, chúng ta sẽ làm được.”

Thẩm Yến Uyển cười cười không đáp, thành thạo búi tóc cho Hủ Hủ, giơ tay tháo một cây trâm bạch ngọc của mình, cài vào búi tóc nàng ấy.

Vật này làm chứng, ước hẹn kiếp sau.

Hủ Hủ nhìn Thẩm Yến Uyển, ý cười càng đậm hơn: “Ta cũng muốn chải tóc cho nàng!”

“Được.” Thẩm Yến Uyển đứng dậy ngồi đằng trước Hủ Hủ, để Hủ Hủ chải tóc cho nàng.

Chỉ là, Hủ Hủ ngày thường chưa bao giờ tự mình chải tóc, đều dùng pháp thuật một chút là được. Hiện nay đã không có pháp thuật phải tự tay làm, thành ra chải như thế nào cũng không được, bên này vừa búi xong, bên kia lại rơi ra vài lọn tóc, nàng gấp gáp nhíu mày.

“Không cần búi quá cẩn thận, chỉ cần không lỏng lẻo là được rồi.” Thẩm Yến Uyển trấn an Hủ Hủ, đưa dây cột tóc cho nàng, “Buộc chắc.”

Hủ Hủ chán nản nhận dây cột tóc, dùng dây cột tóc buộc lại, chỉ có thể buộc tóc đen của Thẩm Yến Uyển thành một bó, buông xuống trên vai. May mắn là, tuy lần đầu buộc tóc, cũng coi như gọn gàng, lúc này nhìn lại, thật ra còn tăng thêm vài phần khí chất.

Thẩm Yến Uyển kéo nàng đứng dậy: “Chuyện thứ hai, bái thiên địa.”

“A!” Hủ Hủ vừa mừng vừa sợ.

Thẩm Yến Uyển nắm tay nàng đi vào sâu trong rừng hoa lê, đứng dưới táng cây hoa lê bắt đầu mối duyên giữa các nàng, chắp tay trước ngực, thành kính quỳ xuống.

“Tín nữ Thẩm Yến Uyển, nguyện gả cho Hủ Hủ, ước hẹn bạc đầu, không rời không bỏ. Mong hoa lê làm chứng, trâm bạch ngọc làm tin, kiếp này chúng ta đã bái thiên địa, kiếp sau lại tiếp tục mối duyên chưa trọn.”

Hốc mắt Hủ Hủ nóng lên, cũng quỳ xuống theo, vội vàng nói: “Ta…… Ta cũng nguyện gả cho Hoài Từ!”

Thẩm Yến Uyển nhu tình nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, mặc dù chỉ liếc mắt một cái, phảng phất đã qua vạn năm.

Trong giấc mộng hão huyền này, không có quan khách hát xướng, không có khách mời chứng kiến, chỉ có sự chân thành của hai người. Cho dù là trong mộng, hay là ngoài mộng, hai trái tim đều như một.

Hai người lặng lẽ dập đầu, đã bái thiên địa, đã bái cây hoa lê, cũng đã bái lẫn nhau.

Chợt thấy hốc mắt ươn ướt, cũng không biết là bởi vì ly biệt, hay là bởi vì cảm động, đáy mắt hai người đều có nước mắt.

Hủ Hủ nâng Thẩm Yến Uyển dậy, chờ mong hỏi: “Lúc này mới là chuyện thứ hai, chuyện thứ ba thì sao?”

“Chuyện thứ ba……” Thẩm Yến Uyển đi đến trước nửa bước, ngực dán lên ngực nàng ấy, nàng chỉ khẽ cúi đầu, liền hôn lên môi Hủ Hủ.

Hủ Hủ vòng tay lên cổ nàng, ôm lấy nàng, làm nụ hôn này sâu hơn, kịch liệt hơn, cho đến khi hai người hít thở không thông.

Tình niệm đã sinh, lại không thể tiếp tục.

Thẩm Yến Uyển kìm nén tình tố xao động, tựa lên trán nàng ấy, ôm lấy gương mặt nàng ấy, hơi hơi thở dốc.

Hủ Hủ thấp giọng trêu chọc, thanh âm vừa mềm vừa khàn: “Vì sao…… dừng lại?”

“Sợ…… mộng đẹp dễ tan……”  Thanh âm của Thẩm Yến Uyển cũng khàn, nàng lùi lại nửa bước, “Tạm gác lại kiếp sau……” Nói xong, nàng thay đổi chủ đề, “Hủ Hủ không có chuyện gì muốn làm cùng ta sao?”

Hủ Hủ nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Có!”

Thẩm Yến Uyển mong mỏi nhìn nàng ấy, Hủ Hủ nắm tay nàng dắt đi, dọc theo con đường từng đi qua, từng bước từng bước rời khỏi rừng hoa lê.

“Đời trước ta đã muốn làm như vậy.” Hủ Hủ tràn đầy khát khao nhìn ra ngoài cánh rừng, thả chậm bước chân, “Nắm tay nàng, từng bước một đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn cảnh đẹp sông núi.”

Thẩm Yến Uyển cười.

Hủ Hủ dừng chân, đưa tay đón một cánh hoa, cài vào tóc mai Thẩm Yến Uyển, trong mắt trong lòng chỉ còn lại mỗi một mình nàng.

“Sau đó, tìm một nơi an tĩnh.” Hủ Hủ buông tay Thẩm Yến Uyển, lui lại ba bước, ngón tay như hoa lan, dường như chuẩn bị nhảy múa, “Khiêu vũ làm nàng vui vẻ.”

Đời trước Thẩm Yến Uyển chưa bao giờ nhìn thấy A Giáng khiêu vũ, nhưng nàng biết, đời này Hủ Hủ nhảy múa, nhất định rất đẹp.

“Vậy…… hiện tại có thể làm ta vui.”

“Được.”

Hủ Hủ phất tung tay áo dài, cả người xoay múa như gió. Chim yến tước vốn là tộc giỏi nhảy múa, Hủ Hủ lại được coi là kẻ có dáng múa đẹp nhất trong tộc.

Tay hoa lan xoay tròn, như tước điểu giương cánh. Chỉ thấy nàng điểm mũi chân, liền nhảy vọt lên giống như chim yến tước xé tan màn không, xoay người trong làn cánh hoa lê bay múa đầy trời đặc biệt kinh diễm.

Người nhảy múa quên mình, người ngắm nhìn say mê.

Không ai hay biết sắc trời trong rừng hoa lê đã lặng yên tối đi, khi tia sáng cuối cùng biến mất, cũng là lúc các nàng tỉnh mộng. Từ đây con đường Hoàng Tuyền, đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, rồi sẽ quên mất kiếp này.

Đó là điều không ai có thể tránh khỏi.

Nhưng, các nàng cũng không sợ.

Nàng sẽ nhớ ra nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ nhớ ra nàng, chỉ đợi một ngày gặp lại.

Hủ Hủ không dừng điệu múa, như tinh linh trong đêm tối, điên cuồng khiêu vũ trong bóng đêm, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Thẩm Yến Uyển nhìn Hủ Hủ, tỉ mỉ khắc ghi từng nụ cười từng cái nhíu mày. Canh Mạnh Bà chỉ xóa đi chuyện xưa tích cũ, vĩnh viễn không thể xóa đi một tấm chân tình nàng dành cho nàng ấy.

Sau khi tỉnh mộng, hồn phách hai người ngồi trên thuyền nhỏ của Ảnh Bà, nắm tay nhìn nhau cười.

Ảnh Bà ho nhẹ hai tiếng, nói: “Nơi đây cách Vong Xuyên còn một đoạn, ta đã thành toàn cho các ngươi, hiện tại đến lượt các ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe rồi.”

Hủ Hủ cười cười, nói: “Được.”

Vì thế, thuyền nhỏ chậm rãi trôi về Vong Xuyên, trên thuyền có người nghe chuyện xưa, cũng có người kể chuyện xưa. Một đời này tuy rằng ngắn ngủi, chuyện xưa lại làm Ảnh Bà nghe mãi không chán, khi muốn hỏi đến kiếp trước, thuyền đã cập bờ.

Khắp bờ sông bỉ ngạn nở rộ, thuyền đến U Minh, Ảnh Bà cũng nên chèo thuyền rời đi.

“Nếu có duyên gặp lại, nhất định sẽ kể hết chuyện kiếp trước.” Hủ Hủ ước hẹn với nàng ấy.

Ảnh Bà cười cười đầy ẩn ý: “Duyên tới duyên đi, đều có định số. Nếu kiếp sau không gặp, vậy lại hẹn kiếp sau nữa, đến lúc đó ta còn có thể nghe thêm hai câu chuyện xưa.”

“Cảm ơn.” Thẩm Yến Uyển cúi đầu cảm tạ.

Ảnh Bà xua tay nói: “Ta lang thang trên con sông giữa Vong Xuyên cùng Cửu Châu đã nhiều năm, ngày tháng trôi qua thật vô vị, nếu không có khách qua đường như các ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, không biết làm sao qua được năm tháng.” Nói xong, nàng quay đầu nhìn dòng nước chảy đến, “Thi thể của các ngươi, ta đã hóa thành lục bình thả vào dòng nước, ta nghĩ, như vậy cũng coi như các ngươi được ngắm nhìn núi sông thiên hạ.”

Thẩm Yến Uyển có phần kinh ngạc: “Ngài nhìn thấy mộng của chúng ta?”

Ảnh Bà che miệng cười nói: “Nên xem thì xem, không nên xem ta tự nhiên không xem.” Nói xong, nàng nháy mắt với Thẩm Yến Uyển, “Đi thôi, có duyên sẽ gặp lại.”

“Tạm biệt.” Thẩm Yến Uyển cùng Hủ Hủ cảm kích nhất bái, từ đó biệt ly.

Đợi hai người đi đến đầu cầu Nại Hà, khi nhìn lại chiếc thuyền nhỏ của Ảnh Bà, thuyền nhỏ đã đi sâu vào trong sương mù, chỉ còn lại một bóng dáng mông lung.

Mạnh Bà mang hai chén canh tới, đưa cho các nàng.

“Uống đi, quên hết trước kia, một lần nữa luân hồi.”

Các nàng tiếp nhận chén canh, nhìn nhau cười, cùng nghĩ tới một chỗ.

“Hình như chúng ta chưa làm một chuyện.”

“Chưa uống rượu giao bôi.”

Vậy liền lấy canh Mạnh Bà thay rượu, lễ cưới đã thành, ước định tam sinh.

Hai người không do dự, ngửa đầu uống cạn, trả chén canh cho Mạnh Bà.

Mạnh Bà đã quen nhìn thấy nhiều đôi tình nhân đứng ở đầu cầu lưu luyến không rời, cho nên hờ hững thúc giục: “Lên cầu đi.”

Thừa dịp còn một chút linh thức, Thẩm Yến Uyển chủ động nắm tay Hủ Hủ.

Hai người cùng nhau bước lên cầu, bước xuống cầu, khi tới chỗ phân nhánh, đã quên mất kiếp này, nhưng ngón út vẫn câu lấy nhau, luyến tiếc không đành buông ra.

“Đi thôi, kiếp này duyên đã hết, kiếp sau mỗi người một ngả.” Mạnh Bà đứng ở đầu cầu nhẹ nhàng phất tay áo, ngón út hai người tách ra, một người sang trái, một người sang phải, đi vào trong hỗn độn, từng người bước vào luân hồi.

Đối với Thẩm Yến Uyển mà nói, nàng chỉ nguyện kiếp sau làm yêu, có thể che chở Hủ Hủ một đời bình an.

Đối với Hủ Hủ mà nói, nàng chỉ muốn kiếp sau làm người, sớm tìm được Thẩm Yến Uyển, bình bình an an cả đời.

Nhưng thế sự khó lường, ai có thể kiểm soát kiếp sau?

Thuyền nhỏ chậm rãi rời khỏi Vong Xuyên, trở về sông Tần Hoài, đã là nhiều năm về sau.

Ảnh Bà ôm bầu rượu, đêm trăng cô độc. Xuân Thu dễ tàn, nhưng vĩnh sinh tịch liêu. Nàng buồn bực ngán ngẩm bấm tay tính tính, lắc đầu thở dài: “Phi phi phi, thật sự không nên nói lung tung, còn phải qua hai kiếp, mới có thể gặp lại hai tiểu nha đầu kia, không thú vị, thật không thú vị.”

Kết thúc câu chuyện, nước Trần bị Đại Tùy diệt quốc.

Từ xưa đã không có phú quý mãi mãi, càng không có quyền vị mãi mãi.

Hoài Thanh hầu cho rằng có thể tính toán cho nhi tử hưởng vinh hoa phú quý, lại không ngờ rằng nhi tử mà hắn thích nhất chết ngay vào tháng đầu tiên Tấn Vương tấn công nước Trần.

Về phần Ngộ Hòe, bởi vì lừa gạt trưởng lão, theo pháp lệnh của Huyền Ninh Tông sẽ chịu phạt hai mươi roi linh. Người xuống tay, chính là sư phụ Huyền Doãn của hắn. Nàng không thể thành tiên, liền trút giận lên người Ngộ Hòe, vì thế hai mươi roi linh đánh xuống, trực tiếp đánh nát linh cốt của Ngộ Hòe, từ đây khó tiếp tục tu hành.

Vì thế, Ngộ Hòe trở thành đạo nhân quét tước trước cổng Huyền Ninh Tông.

Huyền Doãn không phá được chấp niệm của chính mình, cuối cùng không biết đi nơi nào. Nhiều năm về sau, Huyền Ninh Tông xuất hiện một nữ đệ tử căn cốt rất tốt, tu hành một ngày ngàn dặm, không mất mười năm đã ngồi lên vị trí đại trưởng lão mà Huyền Doãn từng có.

Năm đó tiên trưởng đặt đạo hào cho nàng ấy, gọi là “Huyền Ảnh”.

_____

Chú giải

Vĩnh sinh tịch liêu: cuộc sống vĩnh viễn thì cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me