LoveTruyen.Me

[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A Sau, Ngọt Sủng Nữ Chủ|Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 30

minhthu4869


Màn hình camera, ngũ quan tinh xảo của Từ Cẩn Mạn từ từ tiến lại gần, đôi môi đỏ son quyến rũ, đôi mắt màu nâu sẫm sâu thẳm như biển đêm.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt híp lại, như thể xuyên thấu qua lớp tinh thể lỏng, nhìn thấy người đứng sau màn hình——

Rồi sau đó, video giám sát chìm vào bóng tối.

"Chết tiệt, cô ta lại phát hiện ra."

Tống Dung Tuệ nhả một ngụm khói thuốc, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh: "Cái thứ đó giấu kín thật sự, tôi còn kiểm tra kỹ rồi, sao cô ta lại phát hiện ra?"

"Chỉ có một cái thôi sao? Không có dự phòng à?"

"Không có, là tôi sơ suất. Tôi tưởng là vạn vô nhất thất, nhưng cô không thấy chuyện này càng kỳ lạ sao? Từ Cẩn Mạn từ khi nào trở nên nhạy bén như vậy? Hơn nữa, cảm giác cô ta mang lại cho tôi, tôi không nói rõ được......" Tống Dung Tuệ đột nhiên cười nhạo một tiếng, có lẽ cũng cảm thấy ý tưởng này buồn cười: "Có giống như bị người khác nhập hồn không?"

Loa ngoài trên bàn phát ra giọng nói trầm thấp của một người phụ nữ: "Đừng nói mấy chuyện nhảm nhí đó nữa, lỡ chuyện không thành, đừng để người ta điều tra ra cô......"

"Yên tâm, người phục vụ bên kia tôi đã lo liệu xong. Còn về con Omega kia, nó là người của thiếu gia nhà họ Hàn, phòng cũng là do hắn ta chuẩn bị, tôi chỉ là trước khi hắn ta vào, cho người tách hắn ta ra thôi. Có tra cũng không ra tôi đâu."

Tống Dung Tuệ đứng dậy, đi đến cửa sổ khách sạn, mở ra, gió đêm ấm áp thổi vào mặt: "Tiếc thật, kế hoạch hoàn hảo như vậy, không được thưởng thức."

Đó là một Omega cấp S gần như tuyệt phẩm.

Thẩm Xu cấp S mà còn có phản ứng, nếu Từ Cẩn Mạn là Omega, chắc chắn không thoát được.

Nếu theo như nghi ngờ của Ân Tuyết, cô ta là một Alpha có tin tức tố, thì càng không thể thoát.

Hai tuyệt phẩm đang trong kỳ phát tình đặt trước mặt cô ta......

Là Alpha, ai mà nhịn được.

"Còn không phải tại cô sao?"

Tống Dung Tuệ nghe thấy giọng điệu đó, cười trấn an: "Nhưng cô muốn biết, hôm nay chắc chắn sẽ thử ra được. Tầng này hôm nay không có ai ở, trong vòng nửa tiếng, sân ngoài khách sạn cũng sẽ không có ai xuất hiện. Trừ phi...... Từ Cẩn Mạn điên rồi, nhảy lầu xuống."

"Vậy thì tốt......"

"Thử ra cô ta là Alpha hay Omega, rồi sao? Cô muốn làm gì?" Cô ta không nói rõ, Ân Tuyết hiện giờ đang ở trong tù, với Ân Tuyết, dù thử ra cũng không có ý nghĩa gì.

Còn về cô ta, sở dĩ giúp đỡ điều tra, thứ nhất là để làm vui lòng người đẹp, thứ hai, cô ta cũng tò mò Từ Cẩn Mạn rốt cuộc là thứ gì.

Hoặc nói đúng hơn, đây là một kiểu...... hả hê khi thấy Từ Cẩn Mạn gặp họa, sau thời gian dài cô ta kiêu ngạo.

Bản thân cô thì hy vọng Từ Cẩn Mạn là một Omega phân hóa thất bại hơn.

Một người tuyên bố có thể chinh phục mọi Omega ở Bắc Thành, một kẻ ba ngày không xuống giường được, hóa ra lại là một kẻ vô dụng, không thể đánh dấu được ai.

Những trò oai phong mà Từ Cẩn Mạn từng chơi, rồi sẽ kết thúc như thế nào?

Nghĩ đến thôi cũng thấy hả hê.

Ân Tuyết không biết những suy nghĩ trong lòng Tống Dung Tuệ, cô ta tiếp tục nói: "Cô ta hại tôi ra nông nỗi này, tôi không nên biết cô ta là người thế nào sao? Tôi không chỉ muốn biết cô ta là ai, tôi còn muốn biết tất cả về cô ta. Tuệ Tuệ, tôi không thể nuốt trôi cục tức này. Tôi theo cô ta bao nhiêu năm, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Cô ta hủy hoại tôi, tôi cũng muốn hủy hoại cô ta!"

Tống Dung Tuệ không nói gì thêm.

Cô biết Ân Tuyết phát điên như vậy, ngoài hận thù, còn vì cô ấy yêu Từ Cẩn Mạn.

Ân Tuyết yêu Từ Cẩn Mạn, cô luôn biết điều đó. Cho nên, dù cô có tình cảm với Ân Tuyết, dù ghen tị đến chết, cô cũng không làm gì cả.

Và khi cô biết Từ Cẩn Mạn muốn kết hôn, cô rất vui mừng. Cô biết rõ, Ân Tuyết và Từ Cẩn Mạn là những người giống nhau, có lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, nhất định sẽ không cho phép Từ Cẩn Mạn làm như vậy.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc mà họ đã náo loạn lên.

Chỉ là cô không ngờ rằng, lần này Từ Cẩn Mạn lại tàn nhẫn đến vậy, dứt khoát cắt đứt liên lạc với Ân Tuyết...... Khiến Ân Tuyết cực đoan làm ra chuyện 'Đế Hào'.

Cũng bởi vì thế, ánh mắt của Ân Tuyết mới cuối cùng từ trên người Từ Cẩn Mạn rơi xuống chỗ cô.

Tống Dung Tuệ quay trở lại bên bàn, rót một ly rượu vang đỏ, uống cạn một hơi.

Cô có thể chơi đùa với Ân Tuyết, nhưng sẽ không có tương lai. Điểm này cô rất rõ.

Cô càng rõ ràng hơn, Ân Tuyết náo loạn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Một khi Từ Cẩn Mạn biết là cô làm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, đến lúc đó cho dù là Tống gia, cũng chưa chắc sẽ vì cô mà làm gì.

Vừa nghe Ân Tuyết nói, cô đã có thoáng suy nghĩ, là sớm tỉnh lại từ vũng lầy này, hay là cùng cô ấy chìm xuống đáy?

"Tuệ Tuệ, khi nào thì chị đến bên cạnh em?"

Ân Tuyết hỏi một câu.

Tống Dung Tuệ bất đắc dĩ nhếch môi, đáng tiếc xuống nước thì dễ, lên bờ thì khó.

Loại cặn bã như cô, tại sao lại có một trái tim yêu người khác chứ?

Không nên có, không xứng có, nhưng cô không kìm được.

"Chờ chuyện bên này kết thúc, chị sẽ đến."

——

Cùng lúc đó, ở một tầng lầu khác, Hàn Văn Linh khoanh chân ngồi trên ghế da, móng tay sơn màu tím nhạt khẽ gõ lên mặt bàn gỗ cao cấp, nhịp điệu đều đều.

Cách cô ấy một mét, một người phục vụ nam đứng im, mắt nhỏ.

"Ai bảo anh dẫn người đến đó?"

Người đàn ông mắt nhỏ cúi đầu, mồ hôi lạnh toát ra, nghĩ đến sự đáng sợ của người kia, anh ta hoàn toàn không dám nói ra sự thật.

Hàn Văn Linh đợi vài giây, động tác đột nhiên dừng lại: "Để tôi đoán xem."

Cô ấy nói ra một cái tên.

Người đàn ông cúi đầu vẫn không chịu nói.

Hàn Văn Linh nhận lấy ly rượu vang đỏ từ thư ký, nhấp một ngụm: "Có lẽ anh không biết, tôi không có kiên nhẫn. Không biết nếu anh xảy ra chuyện, người đứng sau lưng anh có dám đứng ra bảo vệ anh không?"

Người đàn ông nghiến răng nói: "Nhưng nếu tôi nói, sớm muộn gì tôi cũng gặp chuyện."

Hàn Văn Linh nói: "Có khác biệt. Nếu anh không nói, anh sẽ gặp chuyện ngay bây giờ. Tin không?"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm, thân là Beta, anh ta hoàn toàn không thể chịu được áp lực từ một Alpha như vậy.

Một lát sau, người đàn ông nói: "Việc dẫn người đến phòng, không phải Hàn thiếu gia bảo tôi làm, mà là nhị tiểu thư nhà họ Từ......"

Hàn Văn Linh nghe vậy, nhướn mày, nhẩm lại: "Từ Ly?"

Hàn Văn Linh cầm chiếc máy tính bảng trên bàn lên: "Camera ẩn trong phòng cũng là cô ta bảo anh lắp?"

"Vâng, nhưng cô ta nói ngại bẩn nên không xem, chỉ bảo tôi chụp mấy...... loại ảnh đó cho cô ta, đợi xác nhận không có vấn đề gì thì bảo tôi đưa cho Hàn thiếu gia xem."

Hàn Văn Linh: "Loại nào?"

Người đàn ông ấp úng nói: "Thì ba, ba, ba người......"

Hàn Văn Linh thản nhiên "ồ" một tiếng, Từ Ly tuy là chị gái của Từ Cẩn Mạn, nhưng lại là người rất sạch sẽ. Tuy nhiên, đó chỉ là về mặt thân thể.

Còn những thủ đoạn khác thì...... rất bẩn thỉu.

"Nếu Hàn thiếu gia biết, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với Từ Cẩn Mạn. Vậy thì có lợi gì cho Từ gia?" Thư ký bên cạnh tò mò hỏi.

Hàn Văn Linh nhìn hình ảnh trên màn hình, cười: "Hai kẻ hỗn láo làm ầm ĩ, thì có liên quan gì đến bản thân Từ gia và Hàn gia?"

Từ Thao và lão gia tử sẽ không để ý, người ngoài càng không có tin đồn không hay, ảnh hưởng duy nhất chỉ là hình tượng của Từ Cẩn Mạn và đứa con út trong lòng các bậc trưởng bối mà thôi.

Từ Ly có lẽ chỉ muốn làm xấu thanh danh của Từ Cẩn Mạn, giống như Hàn Văn Phương lúc nào cũng muốn tìm ra lỗi sai của cô.

"Chỉ vì thế mà tốn công sức lớn như vậy? Cô ta không sợ nếu Từ Cẩn Mạn biết, sẽ tìm cô ta gây chuyện sao?"

Hàn Văn Linh liếc nhìn người phục vụ, một lúc sau, cô vẫy tay ra hiệu cho người đó ra ngoài.

"Cô nghĩ Hàn Văn Phương có sợ tôi không?" Hàn Văn Linh nhếch môi, đôi mắt hồ ly nhướng lên: "Chuyện này có lẽ còn có người khác tham gia, mỗi người có mục đích riêng, hoặc còn có những chuyện khác mà chúng ta không biết. Không sao cả...... Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Hàn gia, họ có náo loạn đến đâu cũng không liên quan đến chúng ta. Thả người đi."

"Vậy phòng 209......?"

"Tại sao tôi phải giúp Từ Cẩn Mạn?" Hàn Văn Linh nhìn video giám sát, cong môi: "Nhưng mà, Từ Cẩn Mạn từ khi nào lại trở nên giữ mình trong sạch như vậy?"

Hình ảnh được chụp từ góc tường trên giường.

Gần như có thể thấy toàn bộ căn phòng.
Người trên giường tự cởi quần áo, trên người gần như chỉ còn lại đồ lót, vặn vẹo trên giường, qua màn hình cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ.

Nhưng Từ Cẩn Mạn không hề nhìn lên giường, thậm chí còn dùng chăn che đi cơ thể gần như trần truồng của người kia. Chỉ là Omega đó đã mất trí, cái chăn đó căn bản không che được, rất nhanh đã bị cô ta hất ra.

"Omega trong kỳ phát tình, Từ Cẩn Mạn vậy mà nhịn được?"

Hàn Văn Linh nhìn màn hình, khóe miệng vẽ lên một đường cong: "Phải rồi, lần trước nhìn thấy cô ta không phải như vậy."

——

Phòng 209.

Nếu tình hình không khẩn cấp đến thế, Từ Cẩn Mạn có lẽ đã có tâm trạng kiểm tra toàn bộ căn phòng, xem còn camera nào sót lại không.

Nhưng hiện tại cả căn phòng đều tràn ngập tin tức tố Omega nồng nặc.

Ngoài tiếng rên rỉ của người phụ nữ trên giường, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của Thẩm Xu.

Trong phòng có thiết bị chặn tín hiệu, cô thậm chí không thể gọi điện thoại.

"Cô sắp không chịu được rồi......"

Thẩm Xu nhìn người phụ nữ trên giường, giọng nàng đã khàn đặc, khi bước vào phòng, nàng đã mất đi ý thức tự chủ, chỉ còn lại khát khao được đánh dấu.

Và một khi Omega rơi vào cơn sốt, nếu không có thuốc ức chế hoặc đánh dấu, họ sẽ liên tục nóng lên.

Thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Từ Cẩn Mạn mặt lạnh tanh, những kẻ đứng sau thiết kế chuyện này, ngay cả mạng người cũng không để vào mắt.

"Không đợi được nữa."

Từ Cẩn Mạn xoay người vào phòng tắm tìm một chiếc khăn tắm khoác lên, đi đến chỗ chậu hoa vừa rồi, dùng đáy chậu hoa cứng nhất, nhắm vào cửa kính. Trước khi đập, cô quay đầu lại: "Cô quay mặt đi."

Thẩm Xu cho rằng cô mở cửa sổ để gọi người, liền chống tay ngồi dậy trên ghế sofa: "Cô cẩn thận một chút."

Thấy Thẩm Xu quay mặt đi, Từ Cẩn Mạn đột nhiên đập mạnh.

"Rầm——"

Lần đầu tiên không vỡ.

Thẩm Xu nhìn lại, để lấy lực, chân Từ Cẩn Mạn hơi tách ra, nàng chỉ nhìn thấy cánh tay trắng lạnh căng cứng của Từ Cẩn Mạn, nàng nắm chặt tay, không khỏi nói: "Cô kéo khăn tắm lên đi, che chắn cẩn thận một chút."

Từ Cẩn Mạn khựng lại, nói: "Được."

Cô không quay lại nhìn Thẩm Xu, cô kéo khăn tắm lên che chắn phần da lộ ra, lần thứ hai nâng chậu hoa lên, lần này, giữa tấm kính đã nứt ra vài đường rạn.

Lần thứ ba, Từ Cẩn Mạn nhắm vào chỗ nứt đó, lực đạo yếu hơn một chút, tấm kính vỡ tan......

Từ trên người cô, những mảnh vỡ rơi xuống như thác nước.

Chiếc khăn tắm mà Từ Cẩn Mạn khoác trước đó phát huy tác dụng, những mảnh kính không làm tổn thương phần thân trên của cô, nhưng khi rơi xuống, có hai mảnh cứa vào mu bàn chân cô.

Thẩm Xu đã kiệt sức, nàng cảm thấy cơ thể mình nóng lên, Từ Cẩn Mạn quay lưng nên nàng không nhìn rõ, chỉ có thể hỏi: "Cô có sao không?"

Từ Cẩn Mạn nhìn vết máu trên mu bàn chân, bình tĩnh nói: "Không sao."

Thẩm Xu thở phào nhẹ nhõm, rồi thấy Từ Cẩn Mạn cúi người vén chiếc váy đen xẻ cao lên, buộc một nút thắt bên hông. Bên trong cô mặc quần legging đen, có viền ren ở mép chân.

Thẩm Xu đoán ra ý định của cô, khuôn mặt ửng hồng nhạt đi vài phần: "Cô định làm gì?"

Giọng nàng hơi gấp gáp, không giữ vững được, trượt khỏi ghế sofa, Từ Cẩn Mạn thấy vậy liền bước nhanh tới, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên người Thẩm Xu.

"Cô có phải......"

Thẩm Xu lắc đầu, kỳ phát tình của nàng chưa đến, nhưng...... cũng sắp rồi.

Lòng bàn tay Từ Cẩn Mạn ướt đẫm mồ hôi, khi đỡ Thẩm Xu, cô siết chặt hơi thở, làn da mềm mại như lụa trong tay cô.

Cô đỡ Thẩm Xu đứng vững, rồi buông tay.

"Từ Cẩn Mạn, cô......"

Từ Cẩn Mạn nói: "Tôi xem thử, tầng hai này không cao, tôi có thể trèo xuống bằng cục nóng điều hòa."

"Không được...... Ưm......" Thẩm Xu cau mày, thở hổn hển vài tiếng ngắn ngủi, "Cô điên rồi? Lỡ như, trượt chân thì......"

Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đó khiến mồ hôi lạnh trên trán Từ Cẩn Mạn đổ xuống.

Từ Cẩn Mạn nhìn vẻ mặt của Thẩm Xu, trấn an: "Không sao đâu, hơn nữa hiện giờ chỉ có cách này thôi. Cô ở đây đợi tôi quay lại."

Người phụ nữ trên giường bắt đầu lảm nhảm, Từ Cẩn Mạn thấy Thẩm Xu sắp không chịu nổi nữa.

Không chỉ vậy.

Độ tương thích tin tức tố 99% kia, lúc này thực sự khiến cô khó khăn.

Từ Cẩn Mạn nói xong liền bước nhanh về phía cửa sổ.

Thẩm Xu lo lắng nhìn theo, Từ Cẩn Mạn bẻ gãy gót giày cao gót, sau đó kê ghế dưới cửa sổ, dùng khăn tắm lau sạch những mảnh kính vỡ.

Cuối cùng, cô chống tay lên bệ cửa sổ, nhấc chân lên——

Đúng lúc này, cửa phòng mở toang.

——

Một người đàn ông dẫn theo vài người xông vào, người đàn ông dẫn đầu nhìn người phụ nữ gần như trần truồng trên giường.

"Hay cho cô, Từ Cẩn Mạn, ngay cả người của tôi cô cũng dám động vào!"

Gọi là nam nhân, nhưng trông giống thiếu niên hơn, cao khoảng 1m8, khuôn mặt non nớt.

Từ Cẩn Mạn lướt qua mặt người đàn ông, nhanh chóng bước đến bên Thẩm Xu: "Đi được không?"

Thẩm Xu gật đầu, nhưng vừa đứng lên hai chân đã mềm nhũn.

Từ Cẩn Mạn nhẹ nhàng đỡ nàng, không nói một lời, cúi xuống bế nàng lên. Thiếu niên thấy vậy liền chặn cô lại.

Sắc mặt Từ Cẩn Mạn rất tệ, người này đến quá đúng lúc.

"Anh là ai?"

"......Cô cố ý đúng không? Ông đây là Hàn Huy!"

Thiếu gia nhà họ Hàn.

Chuyện này lại có liên quan đến hắn.

Từ Cẩn Mạn ôm chặt người run rẩy trong lòng, nói: "Đừng nóng vội, tôi sẽ tìm đến anh, từng người một, không ai thoát được."

Nói xong, cô dừng lại: "Người phụ nữ trên giường, khuyên anh mau đưa đến bệnh viện."

Rồi lướt qua hắn.

Thiếu niên còn muốn cản lại, cửa vang lên tiếng một người phụ nữ.

"Chuyện gì thế này?" Hàn Văn Linh vẻ mặt kinh ngạc nhìn những người trong phòng, nhìn Thẩm Xu trong lòng cô nói: "Từ tiểu thư, vợ cô không sao chứ?"

"Đi mau......" Từ Cẩn Mạn nghe thấy Thẩm Xu rên rỉ như mèo con trong lòng mình.

Từ Cẩn Mạn: "Tránh ra."

Hàn Huy còn muốn cản lại, bị Hàn Văn Linh liếc mắt ra hiệu dừng lại.

Tuy Hàn Huy và cô ấy không cùng mẹ sinh ra, nhưng Hàn Huy vẫn luôn có chút sợ hãi người chị này. Hàn Văn Linh là một người phụ nữ tàn nhẫn, đó là lời chị hai nói.

Nhưng khi Từ Cẩn Mạn đến cửa, Hàn Văn Linh lại đứng chắn ở đó, ánh mắt cô ấy di chuyển xuống dưới, lướt qua chân Từ Cẩn Mạn. Vì chiếc váy cao được vén lên bên hông, đôi chân thẳng tắp và trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài.

Trên đùi phải, có một vệt xước mỏng, những sợi tơ máu mảnh mai vẫn đang rỉ ra khi cô dùng sức bước đi.

Hàn Văn Linh nói đầy ẩn ý: "Từ tiểu thư, chân cô không sao chứ?"

Từ Cẩn Mạn: "Không sao, cho tôi đi được chưa?"

Nghe giọng nói lạnh lùng đến cực điểm của cô, Hàn Văn Linh khẽ mỉm cười, nghiêng người, làm động tác mời: "Có cần tìm cho cô và cô Thẩm một phòng khác không?"

Từ Cẩn Mạn tất nhiên là không thèm để ý đến cô ấy.

Món nợ này cô nhất định sẽ tính sổ rõ ràng, nhưng không phải bây giờ.

Chu Phái vẫn đợi bên ngoài, thấy Từ Cẩn Mạn ôm người ra, lập tức xuống xe mở cửa.

"Đi bệnh viện."

"Không cần...... Tôi đỡ hơn rồi." Thẩm Xu thở mấy hơi, nói: "Hơn nữa ở nhà có thuốc ức chế."

Từ Cẩn Mạn cúi đầu nhìn nàng, mặt Thẩm Xu hơi ửng hồng trong suốt, như quả đào mật chín mọng. Cô khẽ hỏi: "Cô chắc là không sao chứ?"

Vừa rồi Từ Cẩn Mạn gần như chạy ra, nên Thẩm Xu theo bản năng túm lấy vai Từ Cẩn Mạn, lúc này Từ Cẩn Mạn cúi đầu nói chuyện, mặt họ gần sát nhau.

Thẩm Xu nhận ra khoảng cách quá gần, rụt tay lại: "Ừm...... Cô thả tôi xuống đi."

Từ Cẩn Mạn thấy giọng nàng có vẻ đã tốt hơn, bế nàng vào ghế sau.

Lúc này Thẩm Xu mới nhìn thấy trên đùi và mu bàn chân Từ Cẩn Mạn đều có vết thương, vết thương trên đùi chắc là sau này, vì trước đó Từ Cẩn Mạn định trèo xuống bằng cửa sổ, nên chưa có.

Lên xe, nhưng vẫn chưa khởi động.

Thẩm Xu nói: "Trợ lý Chu, vẫn nên đến bệnh viện đi."

Từ Cẩn Mạn nhìn nàng: "Vẫn còn khó chịu sao?"

Thẩm Xu nhìn chân cô, nói: "Cô mới là người cần đến bệnh viện."

"Ồ, không sao, chỉ chút xíu thôi mà." Từ Cẩn Mạn chạm vào vết máu bên mép vết thương trên đùi, còn đưa cho Thẩm Xu xem: "Nhìn này, vết máu khô rồi, nên trông sâu."

"......" Thẩm Xu nhất thời không nói nên lời.

Đột nhiên nàng nhớ lại, lần trước khi Từ Cẩn Mạn ở biệt thự nghỉ dưỡng nhà Thái Oánh, nhát dao đó chém xuống cũng không hề chớp mắt. Cô dường như không hề sợ đau.

Giống như đã trải qua chuyện này thường xuyên vậy.

Xe chạy về phía Tinh Thành Quốc Tế, từ khách sạn về không xa, chỉ mất khoảng hai mươi mấy phút.

Thẩm Xu mệt mỏi dựa vào cửa sổ, có lẽ phản ứng cơ thể vừa rồi quá mạnh, giờ thả lỏng xuống, nàng có chút buồn ngủ.

Từ Cẩn Mạn thấy nàng ngủ, đầu hơi nghiêng sang một bên, liền lấy chiếc gối tựa lưng, ghé lại gần nhẹ nhàng nâng đầu Thẩm Xu lên.

Chiếc gối tựa lưng còn chưa đưa lên, Thẩm Xu từ từ mở mắt.

Tóc Thẩm Xu hơi ấm trong lòng bàn tay Từ Cẩn Mạn, Từ Cẩn Mạn: "...... Cô có muốn gối tựa không?"

Thẩm Xu nhìn cô vài giây, vươn tay lấy chiếc gối từ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Từ Cẩn Mạn: "À, không có gì."

Từ Cẩn Mạn dừng lại một chút: "Xin lỗi."

Thẩm Xu: "Tôi không trách cô."

Họ đều không ngờ người kia lại gan lớn đến vậy.

Chu Phái: "......"

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, cô theo bản năng nhìn họ.

Một người nói cảm ơn, một người nói xin lỗi, kiểu trò chuyện này thật sự khó hiểu.

Thẩm Xu đặt chiếc gối tựa lưng bên cạnh đầu, nhẹ nhàng tựa vào, hôm nay khi bị đẩy vào căn phòng đó, nàng cảm thấy như một khoảnh khắc kinh hoàng trong quá khứ, nàng rất sợ hãi.

Đặc biệt là khi nàng phát hiện ra mình bị ảnh hưởng bởi cơn phát tình của Omega trong phòng.

Nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nhưng lúc đó nàng nghe thấy giọng nói của Từ Cẩn Mạn, thật kỳ lạ, khoảnh khắc đó nàng lại cảm thấy an tâm từ Từ Cẩn Mạn.

Khi Từ Cẩn Mạn định vì nàng và Omega trên giường mà nhảy xuống từ tầng hai.

Khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy, Từ Cẩn Mạn là Alpha hay Omega, đều không sao cả.

Có lẽ cô có lý do bất đắc dĩ, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ tự mình nói cho nàng câu trả lời......

Từ Cẩn Mạn thực sự cảm thấy xấu hổ vì lời cảm ơn này.

Cô tự trách mình quá tự tin. Khi Thẩm Xu nói với cô về Tống Dung Tuệ tại bữa tiệc, cô đã không hề cảnh giác.

Dựa vào góc nhìn của người đọc tiểu thuyết, cô cho rằng mình hiểu rõ tất cả những người trong sách này.

Nhưng thực tế thì sao? Từ Thao và Lục Vân cô không hiểu rõ, hành vi của nguyên chủ cô không hiểu rõ, những người bạn của nguyên chủ càng có những suy nghĩ phức tạp.

Cô cần phải nhận thức được rằng—— ở đây, mọi người đều là thật, đều có tư tưởng độc lập riêng, trước khi cô nhập vào thân thể này, có lẽ những mối nguy này đã sớm ẩn giấu trong quá khứ của nguyên chủ.

Tính cách của nguyên chủ như vậy, sao có thể không có hận thù?

Không biết có bao nhiêu người đang chờ xem cô thân bại danh liệt.

Cô cần phải cảnh giác ở đây, chứ không phải liên tục bị động.

Xuống xe, Thẩm Xu vẫn còn hơi yếu, Từ Cẩn Mạn đỡ nàng lên lầu.

"Thuốc ức chế ở đâu?"

Từ Cẩn Mạn kéo rèm cửa sổ, nghe Thẩm Xu nói: "Ngăn kéo dưới cùng, hộp màu xanh lam đó......"

"Cô có phải lại thấy khó chịu rồi không?" Từ Cẩn Mạn thấy nhiệt độ hai má Thẩm Xu hình như lại tăng lên, màu đỏ ửng, đôi môi màu đào hé mở, khẽ hít thở.

Thẩm Xu: "Ừm......"

Nghe như một tiếng rên rỉ khe khẽ.

Từ Cẩn Mạn cúi xuống kéo ngăn kéo, khi lấy hộp màu xanh lam ra, cô nhìn thấy một tờ "phiếu hẹn khám tâm lý" đè bên dưới, không nghĩ nhiều, mở hộp lấy một viên thuốc ức chế.

Thuốc viên ức chế cần mười phút mới có tác dụng, Từ Cẩn Mạn vào nhà vệ sinh lấy ít nước, vắt khô khăn mặt rồi vào phòng.

Thẩm Xu nửa nhắm mắt, cảnh này có vẻ quen thuộc.

Từ Cẩn Mạn nhẹ nhàng đặt khăn mặt lên mặt Thẩm Xu, cô có thói quen lau mặt, không chà xát, mà dùng diện tích khăn mặt ấn nhẹ nhàng chậm rãi.

Vì làm vậy sẽ không làm tổn thương da.

Trên mặt Thẩm Xu, động tác của cô càng nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Xu trang điểm nhẹ, Từ Cẩn Mạn tránh đôi mắt hơi lấp lánh, lau mồ hôi trên mặt nàng trước.

Khi khăn lông chạm vào khóe môi, Thẩm Xu hé môi thở ra hơi nóng, tay Từ Cẩn Mạn vừa chạm vào làn môi mềm mại đó, động tác liền khựng lại.

"Lúc nhỏ, tôi bị sốt, bà ngoại cũng hay lau mặt cho tôi như vậy."

Thẩm Xu hơi thở không được thông thuận, nói một câu không đầu không cuối.

Từ Cẩn Mạn cảm thấy chua xót trong lòng.

Trong mắt Thẩm Xu, người duy nhất tốt với nàng trên đời này đã không còn nữa.

Thẩm Xu nhắm mắt lại, Từ Cẩn Mạn liền tắt đèn cho nàng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Ra khỏi phòng, cô ngồi trên ghế sofa một lúc, rồi nhận được điện thoại của Chu Phái, nghe thấy tiếng bên kia đã ở khách sạn.

"Tiểu thư, tình hình bên này điều tra được có vẻ khá phức tạp, có thực sự không báo cảnh sát không?"

Từ Cẩn Mạn nói: "Người đứng sau làm rất chu đáo, báo cảnh sát cũng không tra ra được gì, cùng lắm cũng chỉ mười ngày nửa tháng...... Không giải tỏa được cơn giận này của tôi."

Chu Phái có lẽ nghe ra sát khí trong giọng nói của cô, im lặng: "Ngài định làm gì?"

Từ Cẩn Mạn rót một cốc nước, uống cạn.

"Tìm thấy Tống Dung Tuệ chưa?"

"Xe của cô ta đang chạy về phía Dung Thành."

Từ Cẩn Mạn nuốt nước trong miệng, "Là đi Dung Thành, hay là đặc quản sở Dung Thành?"

Chu Phái im lặng: "Tôi sẽ kiểm tra vào ngày mai rồi báo cho cô."

Từ Cẩn Mạn ừ một tiếng, sau khi cúp máy, cô lại gọi điện cho bệnh viện, hỏi tình hình của Lục Vân. Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày là có thể hồi phục hoàn toàn.

Lăn lộn đến giờ, Từ Cẩn Mạn cũng thực sự mệt mỏi.

Cô ngửa đầu ngã xuống ghế sofa, những chuyện xảy ra trong đầu, cuối cùng trước mắt đột nhiên hiện lên những vệt máu trên quần áo Lục Vân.

Từ Cẩn Mạn ngồi dậy, lại mở điện thoại.

Tìm thấy số của Vương Chính, sau một hồi do dự, cô bấm gọi......

Điện thoại đổ chuông.

Nhưng vang lên hai tiếng rồi lại ngắt.

Từ Cẩn Mạn thở dài, bực bội ném điện thoại sang một bên, cô có linh cảm rằng nếu điều tra rõ ràng chuyện ở Cừ Thành, bí mật của Từ gia cũng sẽ được làm sáng tỏ.

Vết thương trên đùi nhói lên một cái, cô mới nhớ ra phải khử trùng.

Tìm thấy hộp y tế trong phòng khách, nghĩ ngợi một chút, cô vẫn vào phòng tắm, lau người trước.

Kéo khóa kéo xuống, váy dài cúp ngực cùng quần bảo hộ đen tụt xuống giữa đùi.

Từ Cẩn Mạn mới nhìn thấy chiếc quần lót màu nhạt bên trong, dính một chút màu của nước ép nho, trông khá kỳ lạ ở chỗ đó.

Ngực và phần da bên dưới đều dính dính, Từ Cẩn Mạn định lấy nước lau——

Đột nhiên, một mùi hương mật ong thảo mộc đầy mê hoặc xộc vào mũi cô, tin tức tố kỳ phát tình của Omega thơm ngát, quyến rũ, bụng dưới Từ Cẩn Mạn nóng lên, chiếc váy dạ hội giữa xương hông "xoẹt" một tiếng rơi xuống cổ chân.

Từ Cẩn Mạn nửa thân trên trần trụi, cả người cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me