LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Xuyen Thanh Su Ton Phan Dien Cua Nu Chinh Cao Cu

Khúc Mặc sao có thể đỡ được đòn tấn công của Sở Thính Vũ, được vài vòng, nhìn thấy nàng sắp bị Kim Phong Kiếm đâm vào bụng, một tên thuộc hạ của Ma tộc xông lên giúp Khúc Mặc đỡ một kiếm này!

"Mau đi!"

"Bảo vệ Thánh nữ!"

Đột nhiên đám người ma tộc chiến đấu như điên, liều chết cũng phải bảo vệ được Khúc Mặc.

"Sư tôn!" Đường Mộ Tri nhìn thấy Sở Thính Vũ đang chiến đấu, trên người dính rất nhiều máu, còn tưởng cô bị thưởng, vội vã xông đến. Chính ngay lúc này, trong mắt Khúc Mặc vụt qua một tia sát ý lạnh lùng, không biết trong miệng niệm thứ gì, ngay lập tức cơn đau bị bọ cạp phệ tâm ăn tim tăng lên nhiều lần!

Toàn bộ cánh tay Đường Mộ Tri bắt đầu tê dại và sưng lên, ngực rung lên dữ dội, cảm giác như có luồng khí nóng và hỗn loạn từ đâu tràn vào tim, phá tan mọi sự tỉnh táo của nàng.

"Sư tôn, sư tôn...." Đường Mộ Tri gọi Sợ Thính Vũ, cả mặt nàng trắng bệch, hiện giờ nàng đã quỳ gục trên đất.

Sở Thính Vũ nghe thấy tiếng của Đường Mộ Tri, quay người nhìn thấy cả khuôn mặt nàng đều ẩn hiện sắc xanh tím.

Chết rồi! Nội đan của nàng sắp bộc phát sao!

Sở Thính Vũ không lo được đám người Ma tộc, lập tức bay đến bên Đường Mộ Tri, ôm nàng lên.

"Sư tôn...." Đường Mộ Tri đau đớn nắm lấy vạt áo của mình, rất rõ ràng, việc nội đan bị kích hoạt nhanh khiến nàng không kịp thích ứng, khúc này đáng lẽ là Lục Minh Nguyệt cùng Đường Mộ Tri vượt qua, nhưng không biết thế nào, Sở Thính Vũ lại không kiểm soát được mà xông đến.

Thật thê thảm, Sở thính Vũ không kịp nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống, chắp hai tay với Đường Mộ Tri.

"Bây giờ vi sư truyền linh lực vào cơ thể con." Sở Thính Vũ vô cùng bình tĩnh, "Đừng chống cự."

Đoạn tình tiết nội đan bạo phát này, chính nữ chủ có thể tự mình vượt qua nó, nhưng Sở Thính Vũ thật có chút không nỡ nhìn nàng như thế.

Mở miệng là một câu sư tôn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ chính đau đớn như thế thôi sao.

Lục Minh Nguyệt, cô có biết cô nợ độc giả bao nhiêu cảnh tình cảm không?!

Tại sao mọi phân đoạn tình cảm đều là vai phản diện sư tôn tôi đây hoàn thành giúp cô thế hả!

Luồng khí trong tay Sở Thính Vũ đi vào cơ thể Đường Mộ Tri từng chút từng chút một, khí tràn vào cơ thể nàng như suối chảy, đồng tử Đường Mộ Tri xen lẫn điên cuồng, cả khuôn mặt đều là sự đau đớn.

"Sư tôn, ta, ta không thể..." Đường Mộ Tri sụp đỗ nói được vài lời, ngực rung lên đau đến mức có thể lấy đi mạng sống của nàng, nỗi oán hận cùng tuyệt vọng của quá khứ lũ lượt kéo về, bên tai chỉ toàn là tiết gào thét của Ma tộc cùng các tu sĩ chém giết lẫn nhau.

"Ta không thể, sư tôn..."

"Có thể!" Sở Thính Vũ cảm nhận được một năng lượng cực mạnh trong cơ thể nữ chủ đang hút lấy, như muốn nút chửng hết tất cả linh lực xung quanh cô, Đường Mộ Tri cũng nhận thấy điều đó, nàng đang không ngừng hút đi linh lực của Sở Thính Vũ, nhưng cả hai không cách nào buông tay.

Sở Thính Vũ: "Có thể, vi sư tin con!"

"Sư tôn..." Mắt Đường Mộ Tri phủ một màn nước mỏng.

Sư tôn vẫn luôn tin tưởng nàng, nhưng mà nàng lại....

Sở Thính Vũ tiếp tục truyền linh lực vào cơ thể nàng để áp chế.

Đợi đã, Đường Mộ Tri như......khóc rồi? Sở Thính Vũ ngẩn người một chút, cũng có hơi bị bản thân mình cảm động rồi.

Đây...chính là cảm giác làm một vi sư sao?

Nhưng cục diện hiện tại không hề lạc quan, linh lực xung quanh Đường Mộ Tri ngày càng tăng mạnh, pha lẫn với ma khí mất kiểm soát, giống như không có cách thoát ra, hiện giờ như sắp nổ tung.

Sở Thính Vũ thầm nói một tiếng không xong, vừa định nói ra, một giây sau Đường Mộ Tri đã mất kiểm soát, dùng hết sức lực, hất tay cô ra!

Vốn dĩ Sở Thính Vũ không kịp thu tay, trong nháy mắt cô bị luồng ma khí hùng mạnh đả thưởng, phun ra một ngụm máu đỏ, nhuốm đỏ tà áo.

Lần này là thổ huyết thật sự, Sở Thính Vũ không ngờ rằng lần đầu bị thương ở thế giới này, lại là chính tay đồ đệ mình đánh, thật thê thảm.

Nữ chính không hổ là nữ chính, ra tay nặng như thế, mẹ ruột (tác giả) thiết lập cho đúng là tốt thật.

Sở Thính Vũ mất đi ý thức, nặng nề ngã xuống, trước khi ngất đi mơ hồ nghe thấy âm thanh của hệ thống,【Hệ thống: Chúc mừng! Nhiệm vụ "Vân Khuyết Tông Biến" đã hoàn thành, +1000 điểm kinh nghiệm.】

Được, ngủ thôi, dù sao cũng không chết được.

***

Không biết qua bao lâu, bên tai Sở Thính Vũ lai vang lên từng tiếng sư tôn.

Cô mơ hồ mở mắt, một chút ánh sáng mờ ảo chiếu vào mắt, bóng người trước mắt chồng lên nhau nhiều lần, mới biến thành một người.

"Sư tôn, sư tôn người tỉnh rồi!" Đường Mộ Tri vui mừng gọi cô, "Sư tôn, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."

Sở Thính Vũ ngồi dậy, xoa xoa mày, "....Ta đang ở đâu đây?"

Tạ Đường kéo lấy tay cô, giúp cô bắt mạch, "Linh lực cùng hơi thở đều đã ổn định, cũng may."

Sở Thính Vũ nhận ra bản thân đang nằm trên giường, có rất nhiều người đứng xung quanh.

Triệu Lan: "Chúng ta đang ở bên trong Vân Khuyết Tông, kết giới bí cảnh đã sửa xong, ma vật cũng đã thu dọn sạch sẽ, chỉ có duy nhất yêu nữ kia mang theo vài tên thuộc hạ Ma tộc của cô ta trốn mất rồi."

Sở Thính Vũ đã biết đại khái mọi chuyện, cả người cô đều ê ẩm đau nhức———không lẽ là di chứng do nữ chủ đánh cô để lại.

"Con không sao chứ?" Sở Thính Vũ nhìn về hướng Đường Mộ Tri.

Đường Mộ Tri ngập ngừng một chút, mới lắc lắc đầu.

Hỏi câu này chính là hỏi nhảm, đương nhiên Sở Thính Vũ biết nàng ta chắc chắn có chuyện, e là bây giờ Đường Mộ Tri đã biết nội đan trong cơ thể mình không bình thường rồi.

"Không có chuyện gì là tốt." Sở Thính Vũ gật đầu nhẹ, "Minh Nguyệt cùng Linh Nhi thế nào rồi? Mình Nguyệt bên ả yêu nữ đó bắt đi, chắc chắn sẽ bị hoảng sợ, vết thương đã xử lí chưa."

Đường Mộ Tri nói: "Vết thương của sư muội đã đắp thuốc rồi, bây giờ muội ấy đã đi ngủ, sư tỷ không sao, xin sư tôn yên tâm."

Tạ Đường thấy Sở Thính Vũ không còn gì đáng ngại, nói: "Thính Vũ, nếu cô đã không có việc gì thì chúng ta đi đây, cô cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta cùng chưởng môn sư huynh đi thăm A Kỳ."

"Được." Sở Thính Vũ ho một tiếng.

Đợi người đi hết, Đường Mộ Tri vẫn còn ở lại, nàng do dự kéo tay Sở Thính Vũ, tiếng chuông cũng rung theo.

"Có chuyện gì cần nói với vi sư sao?" Sở Thính Vũ thấy nàng như thế, thuận theo vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

Đường Mộ Tri nghe nàng nói, liền ôm chầm lấy nàng, vùi mặt vào eo cô, hối hận nói: "Sư tôn, xin lỗi, là ta đả thương người."

Sở Thính Vũ cười cười, "Không sao, vi sư biết con không phải cố ý."

Đường Mộ Tri không dám ngẩng đầu, nàng do lưỡng lự, làn sóng đen cuồn cuộn trong đôi mắt, hôm qua nàng chứng kiến Sở Thính Vũ ho ra máu, trong lòng hối hận vô cùng, "Sư tôn...sư tôn không muốn hỏi ta điều gì sao?"

Hỏi nàng điều gì chứ, hỏi nàng có biết nội đan của mình có gì khác thường không sao?

Sở Thính Vũ ho nhẹ vài cái, dời mắt đi hướng khác, "Vi sư biết ả yêu nữ đó dùng bọ cạp phệ tâm cắn nuốt tim con, nhất thời khiến con mất kiểm soát, thế nên ta mới không trách con, không cần lo lắng."

"Người Ma giới máu lạnh vô tình, lần tấn công kết giới Vân Khuyết Tông này e là muốn nuốt chửng linh hồn con người, bản chất bọn chúng hung ác, chúng ta sao có thể đoán trước được." Sở Thính Vũ giơ tay ra, giữ mặt Đường Mộ Tri, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần các con không sao, vi sư chịu chút thương tích cũng không tính là gì."

Nói ra lời này, đến bản thân Sở Thính Vũ cũng thấy cảm động, hay cho một sư tôn tốt hỏi han ân cần quên mình vì người!

Thế nhưng trong mắt Đường Mộ Tri xuất hiện một tia hoảng sợ, nàng siết chặt tay, sau đó lại buông lỏng.

Nếu như nàng nói với sư tôn, thật ra hôm qua không phải vì chuyện bọ cạp phệ tâm, mà là vì nàng nhận ra nội đan của mình không đúng lắm, ma tính bộc phát mới làm cô bị thương, thế sư tôn....sẽ cảm thấy nàng không khác gì đám Ma tộc kia không?

Lúc giao đấu ở Kiếm Cốc cùng Mặc Chủy Điểu, nàng đã thấy nội đan của mình có chút kì lạ, chỉ cần bị kích thích, ngực nàng sẽ đau như bị lửa thiêu đốt.

Nàng cũng từng đến thư các tìm kiếm cẩn thận những quyển sách liên quan đến nội đan, nhưng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ duy nhất một quyển sách cổ có viết liên quan đến việc nội đan nhập ma.

Trước mắt thấy được nội đan của mình đã có chút khác thường, chứa đựng một chút lệ khí hung tợn của Ma tộc, lên xuống bất ngờ, không khác gì mô tả trong sách, nếu để sư tôn biết được.......

Sự sợ hãi của Đường Mộ Tri đã bị Sở Thính Vũ nắm bắt, Sở Thính Vũ hơi cau mày, hỏi: "Sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nói xong, thì định kéo tay nàng bắt mạch, ai ngờ Đường Mộ Tri vội rút tay về, hoảng loạn: "Không có, ta không sao.....sư tôn."

Nhìn đi dọa sợ con bé rồi kìa, Sở Thính Vũ âm thầm nói móc, không phải chỉ là nội đan hóa ma tính thôi sao, nếu bây giờ cô nói với ta thì nói không chừng tình tiết thác Quỷ Liễu cũng không cần đến.

【Hệ thống: Cảnh cáo, xin ngài hãy dừng lại suy nghĩ muốn thay đổi kịch bản.】

Sở Thính Vũ:..........

"Haiz, đến đây đi, vi sư ôm con một lát." Sở Thính Vũ thấy dáng vẻ tội nghiệp muốn nói nhưng lại không dám của Đường Mộ Tri bèn duỗi tay đến phía nàng.

Đường Mộ Tri cẩn thận từng tí mà đi đến, Sở Thính Vũ vẫn như mọi ngày, quấn chăn cho nàng sau đó ôm vào lòng.

"Ta muốn cùng sư tôn trở về." Đường Mộ Tri dùng tay ôm lấy eo Sở Thính Vũ, ngập ngừng nói.

Sở Thính Vũ xoa đầu nàng, "Ra ngoài chỉ mới vài ngày, đã muốn quay về rồi?"

Đường Mộ Tri gật gật đầu, nhắm mắt trong vòng tay cô.

Sở Thính Vũ thấy nàng có chút buồn ngủ, thì không nói chuyện nữa, nghĩ trong đầu đợi một lát nàng ấy ngủ, rồi lại ôm nàng về phòng.

Chỉ là tình tiết tiếp theo...thật sự rất khó đi tiếp.

Thác Quỷ Liễu chờ đợi kích hoạt, lỡ như khi nàng quay về, tình tiết thác Quỹ Liễu kích hoạt thì làm sao?

【Hệ thống: Tình tiết "Thác Quỷ Liễu" sẽ không tự động kích hoạt, chỉ có thể bị người tác động.】

Sở Thính Vũ:? Tác động như nào? Không lẽ vừa về đến thì ta xé mặt nạ, nói rằng vi sư muốn có nội đan của ngươi sao.

【Hệ thống: Không phải không thể.】

Sở Thính Vũ:....Thế này cũng quá phi logic.

【Hệ thống: Lợi ích đặt hàng đầu, lòng người khó đoán. Nhân vật "Sở Thính Vũ" trong truyện vốn là tiểu nhân hung ác đạo đức giả, huồng hồ nội đan của nữ chính là thuộc về Lăng Quang Thần Quân, lại dính ma khí của năm đó, là thứ hiếm thấy trên thế gian.】

Sở Thính Vũ: Nhưng nữ chính rơi xuống thác Quỷ Liễu, thật sự còn có thể sống sao?

【Hệ thống: Trừ phi nữ chính tự sát, nếu không sẽ luôn được che chắn trong hào quang.】

Sở Thính Vũ: Làm vai chính thật tốt.....

【Hệ thống: Nữ chính rơi xuống thác sẽ nhận được chỉ điểm của cao nhân, hóa giải ma tính trong nội đan, hồi phục thần tính. Nếu ngài giữ nữ chính ở lại, ma tính của nàng chỉ có thể ngày càng lớn mạnh.】

Lần đầu tiên Sở Thính Vũ thấy hệ thống pilipala nhiều lời với cô như thế, cô đành chịu: Được được được, biết rồi.

【Hệ thống: Lần tình tiết "Thác Quỷ Liễu" này thành công, ngài sẽ đi xong 1/5 nội dung cốt truyện.】

Nhìn Đường Mộ Tri đang ngủ trong lòng mình, Sở Thính Vũ nhịn không được thở dài, cô giúp Đường Mộ Tri vén tóc ra sau tai, sau đó ôm nàng đặt lên giường, bản thân cẩn thận xuống giường.

Nếu đã là con đường bắt buộc phải đi, thế thì ngươi nên yên tâm mà đi đi.

***

Bên mặt Lục Minh Nguyệt bị trầy một đường, làm Sở Thính Vũ có chút đau lòng. Nhưng cũng may thay, vết thương không sâu, Tạ Đường đứa cao dược đến nói rằng chỉ cần thoa lên sẽ không để lại sẹo.

Sở Thính Vũ giúp Lục Minh Nguyệt thoa thuốc, thầm nghĩ đứa trẻ này khá dũng cảm, tuy rằng bị thương nhưng cũng không tỏ ra khó chịu.

"Sư tôn, sư tỷ đâu?" Thoa thuốc cho Lục Minh Nguyệt xong, chui lại vào chăn hỏi.

Sở Thính Vũ tém góc chăn cho nàng, "Mộ Tri đi luyện kiếm rồi, sao thế, con lo lắng cho nàng sao?"

Lục Minh Nguyệt gật gật đầu, nàng nói: "Trong bí cảnh sư tỷ đã bảo vệ con, con muốn nói với tỷ ấy một tiếng cảm ơn."

"Đợi chút tối hẳn nói." Sở Thính Vũ nói: "Mọi chuyện trong bí cảnh vi sư đều biết, lần này may là đến kịp lúc, nếu không còn không biết sẽ xảy ra thêm chuyện gì."

"Nhưng sư tôn, tại sao sư tỷ lại đột nhiên trở nên như thế?" Lục Minh Nguyệt hỏi một cách ngây thơ.

Chắc là nàng nói lúc Đường Mộ Tri đột nhiên mất kiểm soát nhỉ.

Sở Thính Vũ nghĩ như thế, tìm một lí do: "Thủ đoạn của ma tộc hèn hẹ, sở trường dùng độc, sư tỷ con không cẩn thận bị ma vật cắn trúng, nên mới mất khống chế trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng may mắn, hiện giờ đã không sao rồi."

Lục Minh Nguyệt rùng mình, nói: "Người của Ma giới thật xấu xa, bọn họ đều như thế sao."

Sở Thính Vũ thấy Lục Minh Nguyệt vẫn chưa trải sự đời, nên mới nhẹ gật đầu: "Ma tộc hành sự tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác, hận không thể sát phạt tất cả những người có tu vị thượng thừa, sau đó nuốt chửng linh hồn họ. Phàm những người có ma tính, đều không khác gì loại ác quỷ đó."

Lúc này, Đường Mộ Tri đứng bên ngoài cửa vừa hay nghe được câu này của sư tôn.

Nàng chỉ muốn đến thăm tiểu sư muội, nhưng không ngờ lại nghe được lời này của Sở Thính Vũ......Nội đan trong Đường Mộ Tri không biết tại sao lại kích thích, có chút nóng lên, ngón tay nắm khung cửa cũng trắng bệch.

Đường Mộ Tri rũ mắt....cũng không biết có nên nói chuyện nội đan của mình với sư tôn không, nhưng sau khi sư tôn biết, có phải sẽ nhìn nàng giống những kẻ Ma tộc kia không? Nàng còn có thể ở bên cạnh sư tôn không?

Nhưng bây giờ không nói thì lỡ như ngày sau lại xảy ra chuyện như lúc trước, e là lại đả thương sư tôn....

Đường Mộ Tri nghĩ đến đây, hít sâu một cái, nhấc chân bước vào, "Sư tôn, ta có chuyện....."

"Thính Vũ, chưởng môn nói ngày mai là có thể trở về." Tạ Đường tiến vào từ bên cạnh, quay đầu nhìn thấy Đường Mộ Tri, có chút nghi hoặc: "Đường Mộ Tri đứng trước cửa làm gì vậy, sao không vào trong nói chuyện?"

Sở Thính Vũ quay đầu nhìn thấy Tạ Đường đã tiến đến cạnh mình, Đường Mộ Tri vẫn còn đứng trước cửa, cô gật đầu với Tạ Đường, lại nói: "Mộ Tri hẳn là đến thăm Minh Nguyệt phải không, mau vào đi."

Đường Mộ Tri vừa bị ngắt lời, cũng không tiện nói tiếp, chỉ đành đi vào hỏi: "Sư muội vẫn ổn chứ?"

"Sư tỷ, ta không sao." Lục Minh Nguyệt cười cười.

Sở Thính Vũ đứng dậy, nói: "Bọn con cứ nói chuyện đi, vi sư cùng Tạ Đường trưởng lão không làm phiền hai đứa nữa."

Nói xong, Sở Thính Vũ cùng Tạ Đường vừa nói chuyện vừa rời đi, không nhận ra Đường Mộ Tri ở sau lưng cô gục đầu, âm thầm thở dài.

Chắc là không nên nói nhỉ.

Ma tộc vừa đả thương tiểu sư muội, chắc hẳn sư tôn hận bọn chúng thấu xương, nếu bây giờ nói cho sư tôn biết, chỉ sợ thêm dầu vào lửa.

Vẫn là nên để sau hẳn nói, tốt nhất là sau khi về Bắc Thanh Sơn.......

Đêm đến mưa xuống, bên ngoài mưa rơi liên tục.

Sở Thính Vũ ho khan vài tiếng, phát hiện lúc trời mua bản thân lại có bệnh vặt ho khan, cô vừa bỏ ô giấy xuống, thì nghe thấy thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Sở Thính Vũ xoa bờ vai đau nhức của mình, còn đang nghi ngờ là ai.

Vừa mở cửa, một đôi tay từ ngoài cửa ôm chặt eo cô, sau đó người nhào vào trong lòng nàng, "Sư tôn..."

"Sao thế?" Sở Thính Vũ biết là Đường Mộ Tri, đối với việc nàng đột ngột nhào vào người, cô đã quen với việc này rồi.

Đường Mộ Tri ngước đôi mắt long lanh lên, trầm giọng hỏi: "Sư tôn....vẫn sẽ dỗ ta sao?"

18 tuổi đó, cô 18 tuổi rồi mà còn kêu người khác ru ngủ?

Nhưng nữ chính dùng đôi mắt sáng chói đó nhìn cô, Sở Thính Vũ thật sự......

Cô chỉ có thể đi khép cửa, "Vào đi."

Đường Mộ Tri ngoan ngoãn tiến vào, vai áo vẫn có chút ướt, Sở Thính Vũ biết chắc nàng đã quên đem ô, cũng không trách nàng, chỉ nói: "Lên giường nằm đi, vi sư lấy sữa cho con."

"Sư tôn còn đem sữa đến sao?" Đường Mộ Tri vừa nghe, hai mắt đã sáng rỡ.

Sở Thính Vũ ừm một tiếng, lấy từ túi ra một lon sữa cho nàng, "Uống xong rồi ngủ."

Đường Mộ Tri nhận lấy, ánh nến ấm áp, nàng nhân lúc ánh sáng mờ ảo nhìn Sở Thính Vũ, muốn nói chuyện, nhưng lại có chút lưu luyến khoảng thời gian này.

Sở Thính Vũ ngồi bên mép giường, đang lật một quyển sách.

Đường Mộ Tri uống xong sữa, đột nhiên nói: "Mỗi tối đệ tử đều đến tìm sư tôn, sư tôn có chê ta phiền không?"

Cô đến tìm ta cũng hơn 3 năm rồi, nếu ta khó chịu thì đã nói sớm rồi được chưa.

Sở Thính Vũ thầm nói, trên mặt vẫn là hình tượng trưởng bối như cũ, cười mỉm: "Đương nhiên không rồi."

Nữ chính xinh đẹp như thế, nhìn thôi cũng đã thấy vui, có gì phiền đâu chứ.

Mắt Đường Mộ Tri sáng lên, nàng vươn tay ôm lấy Sở Thính Vũ, vùi mặt vào cổ cô, "Sư tôn...."

Sở Thính Vũ còn tưởng nàng đang làm nũng với mình, mới vỗ vỗ lưng nàng, "Được rồi, ngoan, mau ngủ đi."

Sau khi "Biến cố ở Vân Khuyết Tông" hoàn thành, đã lâu rồi Sở Thính Vũ chưa nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ mới.

Theo tuyến thời gian, lúc Đường Mộ Tri rơi xuống thác Quỹ Liễu hẳn là sắp 20 tuổi, nếu như tình tiết "Thác Quỷ Liễu" chỉ có thể bị người tác động, thế cũng không tính là diễn ra sớm, hẳn là cô vẫn có thể thong thả mà sống qua ngày ở Bắc Thanh Sơn, dù sao thì cứ đi thì ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng (chuyện đến bước đường cùng luôn sẽ có cách giải quyết).

Nhiều tháng trôi qua, tu vi của Đường Mộ Tri tiến bộ không ít, không biết có phải vì có nội đan giúp sức, lúc trước Sở Thính Vũ so chiêu với nàng, nàng vẫn còn khó có thể tiếp cận cô, nhưng hiện tại cũng có thể đỡ được mười mấy chiêu của cô.

Nhưng mỗi lần luyện kiếm xong, nàng ấy vẫn nhào tới ôm mình, nói cái gì mà sư tôn thật lợi hại, sau này sư tôn cũng thường xuyên dạy ta đi.

Ngược lại thì Sở Thính Vũ không nhận thấy gì, cũng chỉ là giúp nữ chính luyện kiếm mà thôi, cũng không phải chuyện gì khác, cô chỉ bình tĩnh xoa đầu nàng ấy, "Được."

Hi vọng ngươi đừng trách sư tôn nha, ta chỉ muốn ngươi tiến vào phó bản, không phải muốn nội đan của ngươi!

Mỗi lần suy nghĩ đến đây, thì Sở Thính Vũ chỉ muốn lôi nguyên chủ ra đánh một trận, ngươi cũng đã Kim Đan hậu kỳ rồi, còn so đo với đệ tử làm gì, cùng nữ chính kề vai tác chiến không tốt sao.

Nếu như tác giả của quyển truyện đứng ngay trước mặt, thì cô nhất định sẽ khiến tác giả lôi nhân vật trong truyện ra ngoài xem thử, để cô ấy cho một lời giải thích hợp lí, xem não của nguyên chủ rốt cuộc bị gì.

Chớp mắt đã qua nửa năm, một hôm Sở Thính Vũ như thường ngày đang ở thư các đọc tâm pháp, Tạ Đường giống một NPC tiến vào thông báo nhiệm vụ, cô ấy nói: "Thính Vũ, chưởng môn sư huynh nói đại hội bái sư sắp cử hành rồi."

"Đại hội bái sư?" Sở Thính Vũ nghe câu này, liền cảm thấy không ổn.

Gần đây cô có một sự cảm không lành, cứ có cảm giác dần đi đến thời điểm đẩy Đường Mộ Tri xuống thác Quỷ Liễu.

"Đúng thế, năm nay Bắc Thanh Sơn lại cần thu một đợt đệ tử mới." Tạ Đường lấy quyển trục (thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục) trong tay cô đặt lên giá sách, "Tình hình năm nay có chút đặc biệt, chưởng môn sư huynh quyết định cử hành đại hội bái sư ở Kiếm Cốc, người của Kì Văn Quán, Vân Khuyết Tông, Ngũ Âm Phường, Đảo Tiên Linh cũng sẽ đến đấy."

Sở Thính Vũ thấy lạ: "Đại hội bái sư của Bắc Thanh Sơn liên quan gì đến bọn họ?"

Tạ Đường nghe rồi cười: "Thính Vũ cô hồ đồ rồi sao? Đại hội bái sư của các tông môn đều cử hành cùng một khoảng thời gian, bởi vì vài năm trước có đệ tử muốn đi đến một nơi khác, dẫn đến lỡ thời gian bái sư, nên năm nay mấy vị chưởng môn mới đồng ý cùng nhau cử hành tại một nơi, như thế cũng có thể cho đệ tử nhiều cơ hội hơn."

【Hệ thống: Tình tiết "Thác Quỷ Liễu" chời đợi kích hoạt, thời hạn kích hoạt: Đại hội bái sư.】

Sở Thính Vũ vừa nghe thông báo, đột nhiên mắt tối sầm.

Không phải chứ không phải chứ, đây là muốn cô đứng trước mặt các chưởng môn đẩy Đường Mộ Tri xuống thác Quỷ Liễu sao?

Hệ thống ngươi còn có tính người người không!

【Hệ thống:.....】

"......Sư muội, đại hội bái sư cử hành như nào ở Kiếm Cốc thế?" Sở Thính Vũ đỡ trán.

Tạ Đường nói: "Năm nay sẽ khác mọi năm, chưởng môn nói thà ít mà tốt, mỗi môn phái tu tiên đều phải chọn trước một vị đệ tử tiếng vào Cốc làm người dẫn dắt, đệ tử đến bái sư chỉ khi cùng người dẫn dắt thông qua thử thách trong Kiếm Cốc, mới có thể bái sư."

"Đợi đã, người dẫn dắt là làm việc gì?"

"Bời vì chưởng môn các môn phái sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, nên mới đưa ra yêu cầu chọn một vị đệ tử vào Kiếm Cốc xem như giúp đỡ, đó chính là người dẫn dắt."

.....Đám chưởng môn này cũng quá lười biếng đi chứ, tại sao không tự mình đi, còn phải để đồ đệ đi.

Tuy là Sở Thính Vũ cạn lời, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô hỏi: "Sư muội, muội đến tìm ta là vì nói ta biết chuyện đại hội bái sư sao?"

"Đương nhiên không phải." Tạ Đường cười một cách dịu dàng, "Chưởng môn sư huynh kêu ta thông báo cho tỷ, Đường Mộ Tri sẽ đại diện cho Bắc Thanh Sơn làm người dẫn dắt."

"......"

Chết tiệt, thế mà lại có đoạn này, cô lại quên sạch hết rồi.

Sở Thính Vũ vò ấn đường của mình, nhớ về nội dung truyện. Lúc đó Đường Mộ Tri là người dẫn dẳt đưa đám đệ tử mới vào Kiếm Cốc, nhưng không biết xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tất cả linh thú trong Kiếm Cốc đột nhiên mất kiểm soát, trở nên khát máu.

Đủ các loại linh thú khổng lồ xông khỏi Kiếm Cốc, có thể so với cuộc lánh nạn của kỷ băng hà. Trong truyện nguyên chủ thừa dịp hổn loạn, cũng là lúc các môn phái ra tay giải quyết linh thú, cùng lúc đó đấu đánh với Đường Mộ Tri, muốn giết người đoạt đan, mới có cảnh Đường Mộ Tri rơi xuống thác Quỷ Liễu.

Không thể không nói, nguyên chủ chọn thời điểm thật khéo, dưới tình huống như thế, dù cho Đường Mộ Tri có rơi xuống thác, cũng có thể nói là bị linh thú giết chết, không kịp cứu trợ, mới sẩy chân rơi xuống thác Quỷ Liễu.

Nhưng đối với cô mà nói thì thật khó, làm sao có thể trong một tình cảnh hỗn loạn, "bất cẩn" đẩy Đường Mộ Tri xuống thác đây?

Không lẽ nói rằng bản thân trượt tay?

Sở Thính Vũ về đến suối Linh An thì vẫn còn đang lo lắng, đến Đường Mộ Tri đứng trước cửa đợi, cô cũng không nhận ra, đợi đến khi đứa trẻ bổ nhào vào lòng cô, cô mới dụi mắt mình, "Là Mộ Tri sao, sao lại đến đây?"

"Sư tôn lại phải nhận đệ tử sao?" Đường Mộ Tri trong lòng cô tủi thân nói.

"Thu đồ đệ?" Sở Thính Vũ có chút ngạc nhiên.

"Đúng." Trông Đường Mộ Tri không vui chút nào, nàng kéo tay áo Sở Thính Vũ, "Sư tôn, người có thể đừng nhận thêm đồ đệ được không......"

Sở Thính Vũ còn tưởng nàng muốn nói đến chuyện thử thách ở Kiếm Cốc, không ngờ đến lại là chuyển nhận đồ đệ, đúng là càng ngày cô càng nhìn không thấu tâm tư của Đường Mộ Tri.

"Con không muốn có sư muội sao?" Sở Thính Vũ đưa người vào phòng.

Đường Mộ Tri lắc đầu rất kiên định, "Không muốn."

Không lẽ.....là vì Lục Minh Nguyệt? Sở Thính Vũ sờ cằm suy nghĩ, chẳng lẽ tính chiếm hữu của nữ chính lại mạnh đến mức này rồi sao, đến danh xưng "tiểu sư muội" chỉ có thể dành cho Lục Minh Nguyệt thôi sao, không thể là người khác à?

Nghĩ đến đây, Sở Thính Vũ cũng thấy nhẹ nhõm rồi.

Quả nhiên tính chiếm hữu của nhân vật chính cũng lớn đến thế, nhất là nhân vật có thiên phú trời ban như này.

Sở Thính Vũ ho nhẹ một tiếng, "Chỉ là đại hội bái sư mà thôi, vi sư cũng không chắc sẽ thu được đồ đệ."

Ai ngờ Đường Mộ Tri không muốn buông tha, hỏi: "Sư tôn không thể đồng ý với ta sao?"

Nàng đứng ngay đó, nhìn Sở Thính Vũ với đôi mắt ươn ướt, khóe mắt đỏ bừng, hàng mi rưng rưng nước mắt.

Không phải, cô khóc cái gì chứ? Chỉ vì một danh xưng "tiểu sư muội"? Chỉ có thế?

Sở Thính Vũ kéo người lại gần chút, cô đang ngồi, còn Đường Mộ Tri đang đứng trước mặt cô, đang giơ tay áo lau khóe mắt đỏ.

"Sao lại khóc rồi." Sở Thính Vũ vỗ vỗ vai nàng, "Chuyện nhỏ thế này cũng đáng để khóc sao?"

"Không phải chuyện nhỏ..." Đường Mộ Tri lắc lắc đầu, nước mắt vẫn chảy xuống bên má, "Sư tôn đồng ý với ta....."

".....Được được được, vi sư đồng ý, không thu đồ đệ có được không?" Thật sự Sở Thính Vũ nhìn không nổi Đường Mộ Tri đứng trước mặt nàng cô khóc, đưa tay lau nước mắt cho nàng, "Được rồi, đừng khóc nữa."

Đường Mộ Tri kéo tay cô, uất ức nói: "Sư tôn nói chuyện phải giữ lời."

"Giữ lời." Sở Thính Vũ rót cho nàng một cốc nước.

Đường Mộ Tri cười một cái, cũng không màn đến nước mắt vẫn chưa lau sạch, đã nhào vào lòng Sở Thính Vũ, "Sư tôn thật tốt."

Sở Thính Vũ bó tay: "Y phục của vi sư đều bị con cọ bẩn hết rồi này."

"Một lát ta sẽ giặt sạch cho sư tôn." Đường Mộ Tri rất bám lấy nàng.

Sở Thính Vũ vỗ lưng nàng một hồi, bỗng nhớ đến chuyện Kiếm Cốc, mới nói: "Nghe nói chưởng môn muốn con đưa đệ tử mới vào Kiếm Cốc?"

"Ừm, hai ngày sau đại hội bái sư sẽ bắt đầu." Tay Đường Mộ Tri ôm Sở Thính Vũ thắt chặt hơn, dính chặt nàng, "Sư tôn ở ngoài cốc cứ yên tâm đợi ta."

Sở Thính Vũ nghe thấy lời này, trong lòng có chút khó chịu.

Hai ngày sau đến bóng của sư tôn ngươi cũng không thể thấy được nữa..........

Nghĩ đến đây, tay Sở Thính Vũ đã chạm đến đầu Đường Mộ Tri, gõ nhẹ hai cái, "Tối nay ngủ lại đây đi."

"Cái...." Đường Mộ Tri ngẩn người, lúc trước sư tôn không bao giờ cho nàng ngủ lại, mỗi lần đều đợi nàng ngủ xong lại bế nàng về phòng.

"Thật sao? Hôm nay sư tôn thật sự cho ta ngủ lại cùng người?" Đường Mộ Tri vui vẻ hỏi.

【Hệ thống: +50 điểm kinh nghiệm.】

Sở Thính Vũ không biết năng lực hiểu biết của nữ chính như nào, cũng không biết hệ thống vừa rồi cho điểm bậy bạ gì, cô gãi gãi đầu mình, "Nghĩ gì thế, vi sư đợi con ngủ sau đó ta sẽ vào phòng bên trong ngủ."

Đường Mộ Tri nghe thấy câu này, tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn kéo tay Sở Thính Vũ như cũ, "Được thôi....sư tôn, ta muốn uống sữa."

"Muộn chút nữa sẽ cho con."

"Thế buổi tối sư tôn còn phải dỗ con ngủ."

Sở Thính Vũ đồng ý rồi, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc chuông lỏng lẻo trên tay Đường Mộ Tri, nên giúp nàng thắt chặt hơn, Sở Thính Vũ vừa thắt vừa nghĩ, nếu như cái chuông Thúy Sinh gì đó dùng để lần theo tung tích thì sau khi Đường Mộ Tri rơi xuống thác Quỷ Liễu, chẳng phải cô vẫn sẽ cảm nhận được tình hình của Đường Mộ Tri sao?

Không phải chứ không phải chứ, lỡ sau khi nữ chính rơi xuống thác, ngày ngày chửi mắng cô, nói muốn lấy máu moi tim nàng cô thì làm sao đây, thế đến một giấc ngủ cô cũng không thể chợp mắt sao?

Sở Thính Vũ nhớ đến truyện vẫn đang trong trạng thái drop, lại nghĩ thầm tác giả có gan drop truyện mà không có gan bước ra giải quyết một đống đạo cụ được thiết lập sao? Mau hoàn tiền đi VIP! Drop 2 tháng rồi!

"Sư tôn đang nghĩ gì thế?" Đường Mộ Tri thấy Sở Thính Vũ thay đổi biểu cảm có chút kì lạ.

Sở Thính Vũ: "......Không có gì, dao này trời mưa, buổi tối đến đây nhớ mang theo ô."

***

Buổi tối Đường Mộ Tri đến đây thật, Sở Thính Vũ thấy nàng ôm theo khăn trải giường, y phục, còn có một đống thứ vô dụng, nàng ta dường như ôm hết đồ đặc bên phòng mình qua, Sở Thính Vũ không đỡ trán kịp.

Ngủ có một đêm mà cần đem nhiều đồ đến thế sao?

"Ta để y phục cùng của sư tôn để chung một chỗ có được không?" Đường Mộ Tri vừa bỏ khăn trải lên giường xong, lại ôm y phục hỏi.

Sở Thính Vũ huơ tay, tùy ý nàng.

Đường Mộ Tri cười một cái, chạy đi thu dọn.

Sở Thính Vũ ngáp một cái, cô muốn hỏi hệ thống chút chuyện, rốt cuộc linh thú chạy loạn tại đại hội bái sư là vì lí do gì, sao đột nhiên lại như thế, vì để thúc đẩy cốt truyện mà thúc đẩy cốt truyện thì cũng quá vô lí phải không.

Thế nên cô gõ gõ hệ thống, anh hệ thống, đừng giả chết.

【Hệ thống: Xin hỏi ngài cần giúp gì.】

Sở Thính Vũ: Hôm đại hội bái sư tại sao linh thú lại đột nhiên phát điên?

【Hệ thống: Đang tra cứu kịch bản truyện, xin hãy chờ đợi.....】

Qua một lúc, hệ thống lại xuất hiện, 【Hệ thống: Xin lỗi, đối tượng không xác định.】

Sở Thính Vũ: ? Là ý gì.

【Hệ thống: Đoạn này tác giả chỉ viết một câu, để thúc đẩy tình tiết thì không cần logic.】

Sở Thính Vũ thấy mình lại sắp phun máu, tìm lâu như thế, thì ra là một tác giả không hề có chút logic nào, nếu không nghĩ ra kịch bản thì nói thẳng đi chứ, đừng có thiết lập như lấy đầu cá vá đầu tôm như thế!

"Sư tôn, sư tôn." Đường Mộ Tri lại gọi nàng từ phòng bên.

Sở Thính Vũ:.......Thôi vậy, bửa khác nói tiếp.

【Hệ thống: Mong chờ lần sử dụng tiếp theo của bạn.】

Sở Thính Vũ ngồi dậy đi đến một căn phòng khác, lúc tiến vào phòng đã thấy Đường Mộ Tri nằm trên giường, nàng ôm lấy quyển ⟪Sách hướng dẫn sử dụng linh vật Bắc Thanh Sơn⟫, nói: "Sư tôn, hai ngày sau ta vào Kiếm Cốc, sư tôn có thể kể cho ta một chút về các loại linh thú trong Kiếm Cốc không."

"Ừm, có gì không hiểu cứ hỏi vi sư." Sở Thính Vũ đi quá, ngồi ở mép giường.

Đường Mộ Tri nghe lời như một con cừu nhỏ, liền lật sách ra xem.

Bên ngoài mưa lất phất, trong phòng ấm áp vô cùng. Sở Thính Vũ đem đèn ngủ đặt trên đầu giường, đèn hắt lên tường một màu cam nhạt, ngoài ra bên trên còn khắc những đóa hoa đào, dung hợp với ánh sáng lờ mờ trong phòng, khiến cho người nhìn có chút buồn ngủ.

Sở Thính Vũ nghĩ có lẽ đây là khoảng thời gian cuối cùng ở cùng nhau, hơn 3 năm về sau cô cũng không thể nhìn thấy nữ chính, nghĩ kĩ thì quả thật cũng có chút không nỡ.

Đường Mộ Tri vừa ngoan vừa nghe lời, không cần biết là chuyện gì thì mình cũng giao cho nàng, đột nhiên bây giờ lại phải đi vào phó bản, nói không buồn.....thì chắc chắn là giả, haizz, Sở Thính Vũ đỡ trán, chỉ hi vọng lúc đẩy nàng xuống thì có thể tìm được một lí do chính đáng, đừng có mà lúc đó trượt tay nên mới người đẩy người xuống dưới.

Thời gian 2 ngày, chớp mắt đã qua.

Đại hội bái sư chính thức bắt đầu, quả thật Sở Thính Vũ không nghĩ rằng hiện trường lại long trọng thế này. Các môn phái cùng vội vã đến Kiếm Cốc, bên ngoài Kiếm Cốc chật đến mức con kiến cũng chui không lọt, khó khăn lắm Tạ Đường mới sắp xếp được chỗ cho mọi người, đã đến xế chiều.

Sở Thính Vũ cùng Triệu Lan tìm được một vị trí ngồi, cô nghe thấy chưởng môn Vân Khuyết Tông bên cạnh nói: "Không ngờ đại hội bái sư năm nay lại nhiều người như thế, đúng là hiếm gặp."

Cũng đúng, sắp thành thị trường nhân tài rồi. Sở Thính Vũ âm thầm uống một ngụm trà.

Tạ Đường hắng giọng, mở lời: "Mời người dẫn dắt được các tông môn chỉ đỉnh đến bên cạnh ta."

Sở Thính Vũ nhìn thấy Đường Mộ Tri đi ra từ hàng người đông đúc, trên lưng là thanh kiếm Ngọc Lộ, nàng nhìn mình một cái, rồi nở một nụ cười, rồi mới đến cạnh Tạ Đường.

Nữ chính à đừng có cười với ta, một lát nữa ngươi sẽ bị ta đánh bay xuống thác.....

Trên mặt Sở Thính Vũ có chút khó xử, Triệu Lan còn tưởng sức khỏe cô không được ổn, quan tâm hỏi: "Thính Vũ, không thoải mái sao?"

"Không có, vì trời nóng quá." Sở Thính Vũ cười lúng túng.

Tạ Đường thân là người chủ trì đại hội bái sư hôm nay, nên công bố quy định bên ngoài Kiếm Cốc trước.

Chỉ nghe nàng nghiêm giọng nói rõ: "Hoan nghênh các môn phái cùng các vị tu sĩ đến Kiếm Cốc, chủ đề đại hội bái sư lần này là thí luyện, chỉ đệ tử vượt qua thử thách mới có thể bái sư."

Sở Thính Vũ không chú ý lời của Tạ Đường, đôi tai cô chỉ toàn âm thanh của thác nước sau lưng, thác nước chảy xuống bên cạnh Kiếm Cốc, nước chảy mạnh tạo một màn sương mờ ảo, nước bắn tóe lên những tảng đá, rơi từ trên không, sâu không thấy đáy.

Vừa rồi hệ thống nhắc nhở cô đã đến địa điểm quan trọng của tình tiết, bảo cô hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Sở Thính Vũ sờ cằm, rất khó để nghĩ ra cách để ung dung mà đẩy Đường Mộ Tri xuống dưới.

Tạ Đường tiếp tục nói: "Nơi nguy hiểm nhất Kiếm Cốc cũng đã cho người kiểm tra qua, thế nên các vị không cần lo lắng. Trong cốc có 5 loại linh thạch Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đệ tử tìm đủ 5 loại linh thạch thì có thể ra khỏi cốc bái sư, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn, các tông môn đều phái một vị đệ tử dẵn dắt mọi người."

Đợi thông báo xong, Tạ Đường lại nói: "Lần thử thách này đơn giản, chỉ cần tìm đủ 5 loại linh thạch là được, nên khi gặp chuyện các vị có thể tự ý quyết định, nếu có người giữa chừng muốn rút lui khỏi đợt thí luyện này, cứ dùng tâm pháp truyền âm cho ta hoặc Sở trưởng lão của Bắc Thanh Sơn Chu Họa Môn, chúng ta sẽ đến đón mọi người ra ngoài."

Nói xong, mọi người đã tiến vào cốc, trước khi đi Đường Mộ Tri vội chạy đến chỗ Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ ngây người, chỉ nghe Đường Mộ Tri nghiêm túc nói: "Sư tôn, đợi ta ra ngoài."

"......Được" Sở Thính Vũ chột dạ gật đầu.

Linh kính lại chiếu lên hình ảnh của các đệ tử trong cốc, Sở Thính Vũ thấy một đám đệ tử như đang đi tìm bảo tàng vậy, xem chỗ này, mò chỗ kia, không bỏ soát một hòn đá nào.

Cô rất muốn biết vì sao linh thú lại đột nhiên chạy loạn, không thể chỉ vì thúc đẩy tình tiết mà xông từ trong vùng đầm lầy ra nhỉ.

Trời tối dần, bầu trời thật cô đơn và lạnh lẽ.

Sở Thính Vũ nhìn trong Đường Mộ Tri trong linh kính thấy nàng rất dịu dàng, chỉ cần có người gặp khó khăn, nàng liền đưa tay giúp đỡ, nàng giống như một sư tỷ nhiệt tình giúp đỡ người khác.

Không biết chờ bao lâu, trời đã tối, không còn nhiều thời gian nữa, có không ít đệ tử đã tìm được 4 viên linh thạch, chỉ có loại Hỏa linh thạch là khó tìm nhất, đến giờ vẫn chưa có ai tìm được.

Sở Thính Vũ nhìn vào linh kính, tim đập cực nhanh, lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gầm chói tai của linh thú, âm thanh này đinh tai nhức óc, tỏa ra không khí chết chóc.

Đến rồi đến rồi.

Sở Thính Vũ nhìn chăm chú linh kính, không chỉ đệ tử trong cốc ngẩn ra, mà đến chưởng môn bên ngoài cốc cũng ngây người, bởi vì hình ảnh trong linh kính đột nhiên bị một màn đen che mất, không nhìn thấy được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me