LoveTruyen.Me

Bhtt Futa Chuyen Ver Hang Nhat Vao Tim Em

Triệu Minh dừng xe trong bãi đỗ xe, Thanh San cởi đai an toàn, tự mình mở cửa đi xuống. Tay không tự giác ôm bụng, đây là phản ứng tự nhiên của thân thể khi cảm giác được nguy cơ, nếu cô ý thức được chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì cô có thể cảm giác được người phía sau bước chân ngày càng gần rồi. Triệu Minh vẫn chưa rời đi, ngược lại là ở lại, lúc này Thanh San mới nhớ ra Triệu Minh vẫn mặc nguyên đồng phục phi công tới bệnh viện.

"Cảm? Cảm vì sao lại ôm bụng?" Triệu Minh hỏi.

Đây là vấn đề không dễ trả lời.

"Tôi bị ho khan, bụng đau, chắc ăn phải gì đó, cảm ơn cô đã đưa tôi tới đây. Cũng muộn rồi, cô về nghỉ ngơi đi, tôi tự lo được rồi!"

Triệu Minh im lặng, Thanh San vừa nói vừa bước ngày một nhanh, không có ý định dừng lại hay muốn Triệu Minh bắt kịp. Lúc vào thang máy, xác nhận không có ai quen biết, Thanh San mới bước vào. Triệu Minh đến thang máy lượt sau, nhìn các phân khoa được chú thích, hiện chỉ có tầng 3 và tầng 6 hiện thêm nút màu xanh lá, ý chỉ là còn làm việc. Vừa hay có người cũng ra ở tầng 3, nên Triệu Minh cũng đi ra cùng. Đương nhiên với thân hình cao ráo và bộ động phục trên người, chưa kể lại còn là phụ nữ, Triệu Minh khó tránh khỏi sự chú ý của mọi người, nhưng nửa nụ cười cũng không mở miệng, cứ vậy đảo mắt tìm kiếm một vòng. Triệu Minh ra khỏi thang máy, rẽ trái, phòng cuối của dãy nghe tiếng bác sĩ rất to. 

"Giờ này đáng ra tôi tan lâu rồi, nhưng vì là khám cho cô nên tôi mới ở lại. Cô cẩu thả quá, ba tháng đầu mang thai là quan trọng nhất, cũng là giai đoạn bất ổn nhất, kể cả là bận đến đâu cũng phải cung cấp đủ dinh dưỡng cho mẹ và con... Phi công à? Đi đâu đây? Hiện tại bác sĩ hết giờ làm việc rồi!"

- Bác sĩ đang mắng Thanh San sau khi kiểm tra sơ qua, ngước mắt lại thấy có người đứng ở cửa từ lúc nào. 

Thanh San nghe hai chữ "phi công" giật mình quay ra, Triệu Minh đứng ở cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, Thanh San chột dạ, xách ba lô đứng lên, chào bác sĩ gật gật, rồi bước ra cửa. Triệu Minh thở dài, giữ tay Thanh San lại.

"Ồ? Nữ cơ trưởng sao? Cô tới tìm người hả?"

"Bác sĩ vừa nói cô ấy mang thai, đúng không?"

Cô mở miệng nói chuyện, không phải đối với Thanh San, mà là với bác sĩ.

Vấn đề rất ngắn gọn, cũng rất dễ trả lời, bác sĩ nhanh chóng gật đầu.

"Xem nào... nhìn cái biểu cảm này, nhìn cái dáng vẻ này, theo kinh nghiệm làm nghề lâu năm của tôi, cô đây không phải tới khám thai, cô là người phối ngẫu với cô San đây phải không? Tôi cũng đoán cô cũng không biết, đối tác của cô muốn bỏ đứa bé này, tôi cũng đã trực tiếp khuyên cho dù đối phương là ai, cũng nên có trách nhiệm và cần có có sự đồng thuận của hai người!"

Đợi bác sĩ nói xong toàn bộ, mặt Thanh San đã trắng bệch.

"Nhờ bác sĩ kiểm tra cô ấy kĩ một chút!"

Triệu Minh cầm biên lai ở trong tay, xoay người đi ra cửa, Thanh San ngồi tại chỗ vài giây, cũng biết chuyện này đến đây cũng không thể trốn được. Ra khỏi phòng, hai người liền đi đến phòng kiểm tra, một trước một sau, khoảng cách cũng không xa, nhưng ai cũng không mở miệng nói cái gì. Thanh San có vẻ cảm nhận được sự giận dữ của Triệu Minh, nhưng lại nghĩ rõ ràng là việc của mình, Thanh San sợ cái gì chứ. Nói vậy, Thanh San rảo bước đi nhanh tiến tới chỗ Triệu Minh, tay giật tờ giấy trong tay kia.

"Tự tôi làm được, phiền cô rồi!"

Cô tránh nhắc đến việc mang thai, muốn một mình đi làm kiểm tra, nhưng cơ trưởng Minh căn bản không có ý định rời đi. Lần này Thanh San đi trước, Triệu Minh theo sau.

"Chị có thai sao không nói cho tôi biết?"

Bước chân của Thanh San dừng lại, sau một lúc lâu mới quay đầu nói.

"Tôi mang thai là chuyện của tôi, tại sao phải nói cho cô? Chúng ta thân thiết tới vậy à?"

"Thân thiết tới vậy à?" - Triệu Minh nghe xong bực bôi, tiến tới, tùy ý búi tóc lên. 

"Tôi dám khẳng định, đời này sợ không có người đàn ông nào có thể thân thiết với em hơn tôi! Tôi nói như vậy, em hiểu mà?" 

"Cô đừng tự mình ngộ nhận..." 

"Trên người em mỗi một tấc da thịt tôi còn nhớ rõ, em nên nhớ hôm đó em say, nhưng tôi không say!"

Thanh San nghe Triệu minh lớn giọng, tự dưng lại thấy sợ, bản thân lại xoay người muốn trốn. Triệu Minh bực bội, bước tới kéo Thanh San vào lòng, ôm chặt, không quan tâm hiện tại có ai nhìn hai người hay không. Thanh San giãy giụa, suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi ôm ấp của cái ôm này, nhưng mùi cơ thể này Thanh San hình như... rất nhớ.

"Cô điên à, đang ở bệnh viện.."

Thanh San càng giãy, Triệu Minh càng ôm chặt.

"Đừng có ôm chặt, tôi khó thở!" 

Rơi vào đường cùng cô đành phải né tránh hạ giọng nói. Triệu Minh rất dễ nói chuyện, nghe vậy nên buông lòng một bàn tay.

"Em để tôi cùng em đi kiểm tra!"- Triệu Minh nhẹ giọng nói.

"......  Cô nghĩ đây là con của cô sao?"

"Em định nói không phải sao?"

Triệu Minh suy đoán không tồi, đúng là cô định nói như vậy, đây là phương án giải quyết tốt nhất trước mắt, cô không hy vọng bởi vì đứa nhỏ mà hai người có liên hệ gì, còn sợ rằng cô ta nghe xong muốn từ bỏ đứa trẻ này. Cô đã làm tốt chuẩn bị nuôi dưỡng đứa con của chính mình, mặc kệ là ai tới nói, cô đều sẽ không từ bỏ.

"Thanh San, đứa nhỏ này chính là của tôi, em cũng đừng nghĩ lừa gạt tôi."

"Cô khẳng định?"

Triệu Minh nắm tay cô rời khỏi chỗ mọi người vây xem, chậm rãi đến phòng kiểm tra.

"Em sẽ không mắc sai lầm giống nhau hai lần."

Thanh San giống như mèo bị dẫm phải đuôi, dùng sức hất tay cô ra.

"Đúng không? Nếu là sai lầm vậy cũng đừng đi theo tôi, miễn cho sai lầm thêm gia tăng!"

Cô nói xong một mình xếp hàng chờ kiểm tra, khi y tá gọi đến tên "Nghiêm Ngọc Thanh San" mới thấy bọn họ đứng giằng co vậy mà cũng đã tới lượt khám.

Triệu Minh đứng tại chỗ, Thanh San vừa rời tay để đi vào kiểm tra, Triệu Minh nhìn bàn tay trống không, còn có thể cảm giác được độ ấm cực nóng. Cái loại cảm giác tiếp xúc thân mật này cũng không xa lạ, trong lòng cô khát khao loại cảm giác này càng nhiều, nhưng hiện thực lại có vẻ không quá lạc quan.

Được một lúc, Thanh San trở ra ngoài, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Triệu Minh ngồi đợi sẵn, băng ghế này có thể ngồi được bốn người, phía rìa ngoài còn có một chỗ trống, Thanh San đánh mắt sang bên trái, có một người đàn ông đang ngồi. Thanh San cứ thế đi về phía bên trái, ngồi cạnh xuống. Có lẽ phía đó người đàn ông đang đợi vợ mình bên trong. Thanh San ngồi ở bên trái anh ta, Triệu Minh ngồi ở bên phải, người đàn ông bị kẹp ở giữa mới đầu còn không hay, cũng không thấy quá vướng, nhưng lúc sau... thực sự cảm thấy khó xử vô cùng.

"Em cứ phải hắt hủi tôi như thế sao?"

Cơ trưởng Minh mắt nhìn phía trước nói như vậy. Người đàn ông ngồi ở giữa ngơ ngác một chút, giơ tay chỉ chỉ chính mình.

"Việc của tôi không liên quan tới người khác!"

Thanh San ngồi phía bên kia ném sang một câu lạnh giọng, cô làm ở vị trí tổng giám đốc nhiều năm, lời nói ra đương nhiên có trọng lượng, làm người đàn ông cảm thấy sợ.

Người đàn ông nuốt nước bọt, ôm túi của vợ nhìn quanh, đáng tiếc hai người bên cạnh giống như hoàn toàn không quan tâm tình cảnh của anh ta, tiếp tục đối thoại của bọn họ.

"Em 30 tuổi mà hành xử tùy hứng giận dỗi vậy sao?"

"Ngại quá, năm nay tôi đã 30 tuổi, làm việc tám năm qua đã rất lâu chưa tùy hứng rồi." - Thanh San không dao động.

"Thái độ của em hiện tại cũng không giống 30 tuổi, giống mười ba tuổi." 

Triệu Minh nghiêng đầu, lướt qua người đàn ông ở giữa nhìn về phía Thanh San, híp mắt lại, ánh mắt trực tiếp lại vô cùng hàm ý.

Phịch một tiếng, cửa bên cạnh mở ra, thai phụ làm xong kiểm tra đi ra, người đàn ông vẫn luôn ngồi ở giữa bọn họ giống như rốt cuộc được giải cứu, nhanh chóng chạy lên ôm vợ.

Trong lúc chờ đợi đến lượt bọn họ, Triệu Minh chậm rãi lại gần Thanh San từng chút một, trước mặt bọn họ không có gương, cũng không ai nhìn ai, cho nên Thanh San cũng không chú ý tới việc đó. Chờ đến lúc cô phát hiện, hai người đã ngồi gần sát nhau.

"Cô đi về đi!"

"Tôi muốn thương lượng với em một chuyện."

"Chuyện gì?"

Triệu Minh quay đầu sang, đối diện với cô nói

"Ngày mai tôi được nghỉ, nhưng là ngày thường của em, em xin nghỉ ra ngoài một chút được không?"

Cô đầy nghi hoặc hỏi: ".....Làm cái gì?"

"Đi Mỹ đăng ký kết hôn!" 

Con người này sao đứng trước mặt Thanh San lại cợt nhả vậy nhỉ?

"Cô có phải vẫn đang bay trên trời hay không?"

Kết quả kiểm tra đã có, Thanh San thở phào, chỉ cần tĩnh dưỡng, để tâm trạng thoải mái là sẽ không sao. Nhưng đương nhiên, làm sao mà có thể để tâm tình thoải mái đây. Thanh San ngồi bên cạnh ghế lái, đau đầu ấn ấn thái dương, Triệu Minh liếc mắt, gạt kính xe xuống, gió bên trong lùa vào, không khí Hà Nội mùa này có gió mùa, tự dưng Thanh San khẽ run. Triệu minh rất nhanh lại đóng cửa, mở điều hòa không khí nhè nhẹ để thoáng khí. 

"Mai tôi qua nhà đón em!"

"Cô thực sự muốn kết hôn với một người không có tình cảm? Chỉ vì muốn đứa trẻ có đủ gia đình, không phải là tự gượng ép mình sao?"

"Em nên xem lại bản thân mình đi!"

Thanh San giật mình, nghe Triệu Minh đang trách cứ mình, cô ta đang trách cô sao?

"Hả?"

"Tôi đương nhiên không kết hôn với người mình không có tình cảm rồi, người đó là em mới phải. Hai người phụ nữa thì sao? Tôi không phải cùng em sinh ra đứa nhỏ này à?"

"Cô cũng thẳng thắn đấy, không như tôi nghĩ!"

"Em lúc nào cũng nghĩ tôi xấu!"

Triệu Minh nói giọng vừa bực vừa trách. Cả hai đã về tới tòa nhà Vạn Vân, đèn vẫn sáng, đa số nhân viên đều đang ở lại, có lẽ là để xử lý việc kia. Triệu Minh đỗ xe lại, Thanh San cũng không nói thêm, bấm chốt dây an toàn toan đi. Triệu Minh nắm tay Thanh San, bản thân dùng tay lấy điện thoại của mình, mở khóa vào phần ghi chú.

"Tôi đã nói với em về việc mình có mong muốn cùng em đồng hành, tôi hy vọng em cẩn thận suy xét, tôi vẫn còn được nghỉ hai ngày, ngày mai tôi qua đón em! Ghi giúp tôi địa chỉ nhà em, có được không?"

Thanh San nhìn điện thoại đã mở sẵn, nhưng mà cứ thế điền vào sao được... Đằng sau đang có người đi bộ tới, Triệu Minh nhìn qua gương chiếu hậu, thu hồi điện thoại về, bấm chốt dây an toàn, bật mở cửa cho Thanh San.

"Vậy tôi tới công ty đón em. Em xuống xe đi, đang có người tới rồi!" 

Thanh San đang muốn phản bác kêu Triệu Minh đừng tới đón cô, người tới cũng không phải người không liên quan, là Hải Thanh.

"Cảm ơn cô hôm nay!"

Thanh San nhanh chóng cảm ơn, kéo cửa ra xuống xe, Hải Thanh đang tới rất gần.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me