LoveTruyen.Me

Bhtt Gl Viet Ac Nghiep Nguoi Vo Ca Tu Viet


Ở đây giờ phút này Thiên Kim là vô tư nhất.

Cô tự nhiên tiến lại giường bệnh sờ lên trán Hoài Nhan, chỗ băng gạt trắng dính mấy chấm máu li ti của Hoài Nhan mà suýt xoa:

- Té gì mà dữ thần vậy... còn đau không?

- Không đau ... không đau chút nào.

Hoài Nhan dối lòng không muốn Thiên Kim vì mình mà lo lắng.

Hoài Nhan cũng rất tự nhiên mà để cho Thiên Kim sờ chứ không bày trừ cự tuyệt như đối với Đình Duy lúc nãy.
Thật lòng Hoài Nhan thích sự ân cần chăm sóc này của Thiên Kim.
Có cảm giác y hệt như kiếp trước vậy vô cùng thân thuộc. Người trước mặt lúc này chân chính là Hai Kim, Hai Kim của cô.

Người đã vì cô không tiếc cả sinh mạng thay cô đỡ đạn trước đầu súng lạnh lẽo oan nghiệt. Không biết từ lúc nào Hoài Nhan đã triệt để tin tưởng giấc mơ gặp Nhàn lúc hôn mê là sự thật.

Cô tin chuyện Thiên Kim chính là Hai Kim. Cảm giác thân thuộc này chỉ có Hai Kim mới có thể cho cô mà thôi.

Hoài Nhan bất giác cảm thấy sóng mũi hơi cay cay khi nhớ lại những gì mà cả hai phải chịu đựng ở kiếp trước, cũng không nghĩ rằng cả hai có thể gặp lại nhau, một giọt nước mắt đau thương, bi ai nhưng cũng đầy hạnh phúc khẽ rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cả Thiên Kim và Đình Duy hết sức ngỡ ngàng.

- Sao tự nhiên lại khóc ..

Cả hai chị em đều đồng thanh hỏi khiến Hoài Nhan chợt tỉnh lại. Cô mải mê chìm vào kí ức cũ mà quên mất bản thân chính là đang sống ở kiếp hiện tại.
Hoài Nhan rất nhanh lấy lại tâm tình hướng Thiên Kim mà nũng nịu:

- Em đói .. nên khóc á.

Thiên Kim bật cười, cảm thấy cô diễn viên này té đập đầu tỉnh dậy thiệt là đáng yêu ghê.

- Nhan Nhan đói .. may quá có cháo đây. Tôi đút em ăn ...

Hoài Nhan gật đầu lia lịa, biểu tình trên khuôn mặt hệt như một chú chó con lè lưỡi chờ chủ nhân đút cho ăn.

Đình Duy bất động thành sắc, lại bức bối nói.

- Chẳng phải lúc nãy chị nói không muốn ăn sao?

- Giờ tôi muốn ăn .. mà cậu đi mua mấy chai nước cho mọi người uống đi.

Hoài Nhan tìm một cái cớ để đuổi khéo Đình Duy đi. Đình Duy hết cách đành đưa hộp cháo nóng cho Thiên Kim rồi rời đi mua nước.
Sau khi đình Duy rời đi, ánh mắt Hoài Nhan nhìn Thiên Kim lại càng thêm chan chứa yêu thương. Người con gái này kiếp trước cô yêu say đắm, nhưng lại không thể nói ra nhưng kiếp này sẽ không như vậy. Cô nhất định sẽ yêu thương chị ấy hết lòng hết dạ.
Chính lời Nhàn đã nói "nửa phần hồn của cô kiếp này chính là vì Thiên Kim mà sống, phải bù đắp lại đoạn tình cảm kiếp trước nợ chị ấy, cả hai phải cùng nhau sống một cuộc đời tươi đẹp hơn"

Từng lời từng chữ đều khắc sâu trong tâm trí của Hoài Nhan. Khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ của Thiên Kim. Lòng đầy hoài niệm nhưng lại không thể thổ lộ ra.

Thiên Kim kiếp này không thể hiểu hết được tình cảm của mợ cả Nhàn kiếp trước dành cho mình là nhiều như thế nào. Chỉ thấy ánh mắt bi lụy của Hoài Nhan thì lấy làm lạ. Cô gái này cảm giác như đã yêu mình từ rất lâu rồi vậy, lại còn là yêu rất sâu đậm nữa là khác.
Thiên Kim hết sức lấy làm lạ, nhưng cũng không từ chối hay né tránh ánh mắt hữu tình bi thương kia của Hoài Nhan.

- Em đang nghĩ gì vậy Nhan Nhan?

Thiên Kim nhận thấy Hoài Nhan từ lúc tỉnh dậy dường như đã trở thành một người khác vậy. Ít nhất là ánh mắt đã cho cô cảm thấy điều đó.

Hoài Nhan cách đây mấy ngày còn nhìn hai chị em cô bằng cặp mắt khinh bỉ, ghét bỏ. Vậy mà bây giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt chan chứa tình cảm như vậy? Quả thật là một diễn viên có tài năng nhất định.

- Thiên Kim .. em yêu chị. Chị cũng yêu em mà .. đúng không?

Hoài Nhan không hề né tránh, giờ phút này cô chỉ muốn ở cạnh Kim Kim của cô mà thôi. Cả hai đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi. Kiếp này không biết tương lai phía trước sẽ như thế nào. Chỉ muốn tranh thủ từng phút, từng giây ở cạnh nhau mà thôi.

Thiên Kim có chút trào phúng trong lòng, Hoài Nhan trước sau vẫn là diễn viên, diễn xuất hay nhưng lúc này quả nhiên lại quá vụng về.
Trước sự theo đuổi của mình tỏ vẻ cao thượng giờ lại chủ động tỏ tình. Nhưng Thiên Kim trước đó là thích Hoài Nhan thật lòng.

Cô gái này hoàn toàn khác với những người trước đây cô quen biết, cảm giác cũng thật sự rất đặc biệt, đặc biệt gần gũi, đặc biệt yêu thương. Thế nên đối với sự tỏ tình bất ngờ này vẫn là vui vẻ tiếp nhận.

- Phải .. tôi cũng thích em. Thích từ lần gặp ở công ty rồi .. nhưng yêu và thích là hai khái niệm khác nhau. Vẫn còn quá sớm để nói từ yêu .. em hiểu không.. Nhan Nhan.

Một người trăng hoa như Thiên Kim khó có lúc dị thường nghiêm túc như vậy.

- Vậy chúng ta quen nhau đi .. em không muốn chúng ta cứ như vậy mà tiếp tục xa nhau nữa. Kim Kim à em thật sự nhớ chị lắm. Cho em thời gian ở cạnh chị.. em nhất định sẽ làm cho chị yêu em. Yêu em thêm một lần nữa.

Hoài Nhan một mạch nói ra hết suy nghĩ trong lòng rồi xúc động ôm chằm lấy Thiên Kim. Thiên Kim thật sự cũng không hiểu những gì Hoài Nhan nói cho lắm, nhưng cũng không phản ứng, cứ để vậy cho Hoài Nhan ôm. Cái gì mà yêu thêm một lần nữa. Thật kì lạ..

Cô diễn viên này nhất định là do té đập đầu nên trí não có vấn đề rồi. Thiên Kim nghĩ thầm quả nhiên chỉ có như vậy mới đủ thuyết phục.

- Được thôi ... mọi việc đều chiều theo ý em.

Thiên Kim cũng nhẹ nhẹ vuốt lưng Hoài Nhan như trấn an tinh thần đang lơ mơ của cô.
Cô vẫn kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho Hoài Nhan, cho đến khi hộp cháo trên tay cũng cạn dần. Nhìn em ấy ăn thật ngon miệng, sau cơn hôn mê tình dậy mà chịu ăn như vậy quả thật là một chuyện vui. Thiên Kim với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn dịu dàng lau đi vết cháo dính trên miệng Hoài Nhan. Từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, ôn nhu.

Hoài Nhan vui đến rơi nước mắt. Cứ như vậy mà gắt gao ôm chặt lấy người Thiên Kim như thể lơi lỏng một chút Thiên Kim sẽ biến mất khỏi vòng tay cô thêm một lần nữa. Thiên Kim chị ấy thật ngoan ngoãn để cho cô ôm một lúc lâu như vậy. Tận hưởng hương thơm nhè nhẹ từ cơ thể chị ấy. Hoài Nhan cảm thấy nhân sinh không gì hạnh phúc hơn.

Cho đến khi Đình Duy cùng trợ lí Băng bước vào cả hai sẽ sững sờ. Hoài Nhan mà luyến tiếc buông Thiên Kim ra. Đình Duy cũng bất ngờ không kém.
Hắn đúng là ngờ ngợ.. chẳng lẽ Hoài Nhan từng nói cô ấy không thích đàn ông là sự thật hay sao? Đình Duy đầu ốc choáng váng.. nhất thời không thể chấp nhân sự thật. Cố dối lòng, lấy lại bình tĩnh mà bước vào mặt dày tươi cười nói:

- Em có mua nước cho chị đây..

Hoài Nhan lúc này trong mắt chỉ có Thiên Kim, hoàn toàn không muốn để ý đến Đình Duy.

Linh hồn mợ cả Nhàn có nói phải tránh xa hắn ra một chút bởi vì hắn trước sau vẫn là một mối họa, chấp niệm của hắn sẽ là thứ cản trở tình cảm của hai người.
Đúng là hắn kiếp trước hay kiếp này đều phiền phức như nhau. Nhưng kiếp trước hắn là cậu Ba con hội đồng quyền thế, là chồng danh chính ngôn thuận của cô nên cô phải chịu đựng hắn. Nhưng còn kiếp này hắn với cô không là gì của nhau cả nên nếu hắn có ý niệm ngăn cản tình cảm giữa cô và Kim Kim thì nhất định không sẽ không mềm lòng mà tha cho hắn.

Hoài Nhan ngẫm nghĩ rồi nhìn Đình Duy bằng ánh mắt hình viên đạn đầy ác cảm. Khiến cho Thiên Kim nhìn thấy cũng phải rợn người. Kiếp trước mợ cả Nhàn đã làm những chuyện tàn độc như thế nào. Thì chỉ có trời mới biết được Hoài Nhan của kiếp này vì tình yêu với Thiên Kim sẽ làm ra được những chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Nhưng Hoài Nhan lại quên mất một điều quan trọng rằng hắn dù ở kiếp trước hay kiếp này đều là em trai của Kim Kim. Chỉ sợ với mối quan hệ huyết thống không thể chối cãi này về sau Thiên Kim sẽ vì hắn mà tổn thương Hoài Nhan thôi.

Nhưng đối với Hoài Nhan lúc này cô không thể quản được nhiều như thế. Hiện tại cô chỉ muốn trân trọng từng phút giây ở bên cạnh Kim Kim của cô mà thôi.

Thiên Kim đột ngột có được mĩ nhân thì cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận. Lại còn đúng hình mẫu người yêu lí tưởng mà Hoài Nhan yêu thích. Nhưng thật chất Hoài Nhan cũng không có yêu cầu gì nhiều:

- Chỉ cần là chị thôi.

Hoài Nhan mỉm cười đầy ái muội. Hướng Thiên Kim mà đòi ôm. Cả hai hoàn toàn ném ánh mắt bàng hoàng của Đình Duy ra xa mấy con phố. Hắn như người tàng hình, tựa hồ chỉ muốn dán mặt vào tường mà đấm mấy cái cho hả cơn giận.

Tác giả: Chúc buổi tối đọc truyện vui vẻ .. hun một cái nào :3

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me