LoveTruyen.Me

[BHTT] Hàng Long Quyết [Cover][Lichaeng]

Chương 24: Ai mới là Trì Thanh?

blinkblink___

Lạp Lệ Sa vốn đang khiêu chiến giới hạn của Hệ Thống, nhưng cho dù nàng cố tình làm ra một ít hành vi không phù hợp, Hệ Thống cũng không hề "Cấm ngôn" nàng. Điều này chứng tỏ, khi đối mặt nữ chủ, nàng vẫn có không gian nhất định để hành động.

Vì nữ chủ đang diễn kịch, Lạp Lệ Sa đương nhiên phải bồi tiếp diễn nguyên bộ, dạy nàng ấy Dẫn Khí Nhập Thể.

Hơn nữa, nàng cũng lo lắng Tiểu Long Tử xảy ra vấn đề, dù sao che giấu thân phận đã rất khó, mà cưỡng ép phong bế tu vi càng là cấm thuật, đều phải đánh đổi không nhỏ.

Nàng cần xác nhận thân thể Rồng Con đến cùng làm sao vậy, một thân hỏa linh lực đều đi nơi nào rồi.

"Đồ nhi, ngươi theo lời ta dẫn khí nhập thể, để ta xem một chút." Vừa nói xong, nàng liền an vị ở một bên nhìn Phác Thái Anh.

Mặc dù mới gia nhập Thiên Diễn Tông mấy ngày, nhưng Phác Thái Anh đã sớm nghe nói Lạp Lệ Sa không màng thế sự, đối Tô Ngọc nghiêm khắc vô cùng, thường xuyên dùng đòn roi trách phạt, lại không thực hiện trách nhiệm làm sư tôn.

Một ít đệ tử đều dồn dập cảnh báo, tuyệt đối đừng để bị phân đến Trạch Viện, nếu không ngày tháng sau này liền phế bỏ.

Nhưng trước mắt, Lạp Lệ Sa biểu hiện hoàn toàn trái ngược với lời đồn.

Nàng còn chưa sẵn sàng nhận sự dạy dỗ của Lạp Lệ Sa, trong lúc nhất thời có chút do dự, "Đồ nhi bất tài, vẫn chưa rõ làm sao để dẫn khí vào người."

"Đưa tay."

Lạp Lệ Sa chỉ nói ra hai chữ, Phác Thái Anh mơ mơ hồ hồ đưa tay qua cho nàng.

Lạp Lệ Sa cố gắng nhịn cười, ra vẻ lãnh đạm nói: "Hợp lại ba ngón."

Phác Thái Anh lại duỗi đến ba ngón tay.

"Dưới rốn ba tấc, chính là đan điền khí hải."

Lạp Lệ Sa nói xong, Phác Thái Anh mới phản ứng kịp nàng có ý gì, vội vàng hợp lại ba ngón tay ấn vào hạ đan điền, mặt đỏ bừng không tự chủ được.

Ôi, Tiểu Long Tử một thân tu vi khỏe mạnh không tốt sao? Cẩu hệ thống này một hai phải bắt nàng mài giũa nàng ấy.

Trong lòng mạc danh kêu khổ, Lạp Lệ Sa cũng không đùa Phác Thái Anh nữa, nghiêm túc nói: "Nhắm mắt lại, hít thở tự nhiên không cần cố sức, giữ thân tâm an ổn."

"Hai bàn tay áp vào nhau."

Đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa nói chuyện thông thuận mà không bị hạn chế, tuy rằng không thể nói năng linh tinh thoải mái, thế nhưng so với trước bị hệ thống ép vào khuôn, nàng đã tự do hơn rất nhiều. Đều hơn 20 chữ, thật sự đáng giá ăn mừng.

"Lòng bàn tay có cảm giác tỏa nhiệt chưa?"

"Sư tôn, đồ nhi cảm thấy nóng lên."

"Tốt lắm, tiếp tục."

Phác Thái Anh nhắm mắt lại, sắc mặt không có bất kỳ gợn sóng, phảng phất nhập định.

Lạp Lệ Sa trong mắt tràn đầy vui mừng cùng cảm khái, đây là Tiểu Long Tử nàng ấp từ trong trứng ra, thật sự băng tuyết thông minh, nàng mới nói một câu, nàng ấy liền có thể lĩnh hội nội hàm ở bên trong, chỉ chốc lát liền có thể biến lý thuyết thành thực tiễn.

"Nhớ kỹ cảm giác lòng bàn tay nóng lên, chờ ngươi cảm thấy thân thể nhẹ dần, liền đi nhận biết linh khí ở xung quanh."

"Hít thở sâu, tập trung ý thức hơi thở nơi bụng, khí lực dồn về gốc, để khí di chuyển lên xuống, tích tụ khí về huyệt đan điền."

Phác Thái Anh nhắm hai mắt, thị lực mất đi, thính lực liền trở nên rõ ràng, bên tai là tiếng nói lạnh nhạt vững vàng, phảng phất đưa thân thể nàng vào một đầm nước trong suốt tĩnh lặng. Giọng nói Lạp Lệ Sa như dòng nước chảy qua, nhưng kỳ dị không hề mang theo một tia sóng lớn.

"Mỗi một tấc da thịt đều đang hô hấp, thu nạp linh khí, dẫn dắt linh khí vào cơ thể."

Đây không phải lần đầu tiên Phác Thái Anh dẫn khí nhập thể, vì thích ứng thân thể này, nàng đã sớm tu luyện qua. Nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, nàng tu hành so người bình thường càng gian nan, nàng có thể nhận biết linh khí, nhưng vô pháp thu nạp nó.

Nàng bản thể vừa sinh ra đã Trúc Cơ, nơi nào trải qua dẫn khí nhập thể, chuyện này vốn tự nhiên như hít thở, nhưng đối với nàng lại là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng kỳ quái chính là, nàng càng nghe Lạp Lệ Sa nói chuyện, càng cảm thấy giọng nói này quen thuộc, trái tim cũng mạc danh yên ổn. Vốn là những đạo lý tu hành mờ mịt xa xôi, qua lời Lạp Lệ Sa liền biến thành từng bước đi rõ ràng, nàng ngoài ý liệu đã thành công dẫn khí nhập thể.

"Không cần loạn." Lạp Lệ Sa nhẫn nhịn kinh hỉ trong lòng, nàng phát hiện Tiểu Đồ Đệ có chút phân tâm. Mà linh khí xung quanh Rồng Con đột nhiên cấp tốc hội tụ, từ nhẹ nhàng xoay chuyển đã biến thành bạo phong.

Toàn bộ gốc mai trong Hàn Lộ Viện liên tục chập chờn, cơ hồ sắp bị tróc rễ mà lên.

Lạp Lệ Sa sửng sốt một chút, mau mau đánh ra một vòng linh lực bảo vệ hoa mai của nàng.

Thật vất vả chiết cành chăm bón, mấy gốc vừa ra nụ hoa, không thể để chúng nó chết thảm như vậy.

Lạp Lệ Sa vừa mới đánh ra linh lực, Phác Thái Anh đột nhiên khí tức hỗn loạn, linh khí mãnh liệt cuồn cuộn tràn vào cơ thể nàng, khiến sắc mặt nàng trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

Lạp Lệ Sa biến sắc mắt, cũng mặc kệ hoa mai rồi, trong nháy mắt thuấn di đến trước mặt Phác Thái Anh.

Nàng duỗi hai ngón tay phải đặt lên mi tâm Phác Thái Anh, tay trái nhanh chóng điểm một vòng huyệt đạo trên người nàng ấy.

"Đồ nhi, nghe ta, không nên vận công."

Linh lực băng lam từ đầu ngón tay nàng chậm rãi theo mi tâm Phác Thái Anh thấm vào kinh mạch toàn thân, linh lực cuồng bạo hỗn loạn trong cơ thể nàng ấy rất nhanh được xoa dịu, dần dần lắng lại.

Sắc mặt Lạp Lệ Sa rất đoan chính, toàn bộ tâm tư đều dồn vào việc chải vuốt linh lực cho Tiểu Đồ Đệ, nhưng càng đi sâu vào, nàng càng hoảng hốt.

Kinh mạch trên người Tiểu Long Tử làm sao thế này? Khắp nơi đều là thương tích, rất hiển nhiên không phải mới được tạo thành. Thậm chí nhiều huyệt mạch đã bị phong bế, chẳng trách nàng ấy không cách nào Dẫn Khí nhập thể.

Tiếp tục như vậy, cho dù hoàn thành dẫn khí nhập thể, trong quá trình vận chuyển linh lực liền cưỡng chế mở rộng kinh mạch, khiến nàng ấy không chết cũng sẽ đau đớn khó nhịn.

Tình huống Phác Thái Anh lúc này, giống hệt như trong nguyên tác đã nói qua.

Lẽ nào phương thuốc nàng để lại cho Tiểu Long Tử vô dụng rồi sao? Hoặc là rất khó tìm ra nguyên liệu điều chế thuốc?

Trong lòng Lạp Lệ Sa nhất thời ngũ vị tạp trần, lại có chút phẫn nộ cùng vô lực. Nhưng trước mắt việc nàng có thể làm chỉ là chữa thương cho Rồng Con, đè ép tâm tình tiếp tục dùng linh lực tẩm bổ kinh mạch cho nàng ấy.

Phác Thái Anh cảm thấy có một luồng linh lực mát lạnh tỉ mỉ rót vào tứ chi bách hải, đau nhức giảm đi không ít. Nhưng nàng cũng không lo được tình cảnh chính mình giờ khắc này, mà là suy yếu mở mắt ra nhìn Lạp Lệ Sa.

Người trước mắt xa cách mà lạnh lùng, sắc mặt ám trầm biểu lộ đang rất khó chịu, Lạp Lệ Sa cứu mình, thế nhưng tựa hồ cũng không tình nguyện.

Vừa rồi một câu "không cần loạn" làm cho nàng hoảng hốt tưởng Trì Thanh đến rồi. Kỳ thực ngày đầu tiên nghe Lạp Lệ Sa mở miệng, nàng liền cảm thấy tiếng nói người này rất giống Trì Thanh.

Chỉ là Lạp Lệ Sa lời ít ý nhiều, ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta khó có thể thân cận. Mà Trì Thanh, tuy rằng âm sắc đạm nhạt, thế nhưng lười biếng tùy tính, lại thích nói nhảm cùng dông dài, khác hoàn toàn so với Lạp Lệ Sa tích tự như kim.

Trì Thanh rất ôn nhu, nàng ấy cứu nàng, dạy nàng luyện công, đối nàng vô cùng tốt. Dù cho... lần đó ly biệt, Trì Thanh tổn thương nàng, khiến nàng 16 năm nay vô pháp tiêu tan, nhưng nàng chưa từng phủ nhận Trì Thanh là người tốt.

Trì Thanh sao có thể là Lạp Lệ Sa đồ long ác ma chứ? Trong lòng nàng dứt khoát phủ nhận, ra sức mắng chính mình bị váng đầu, vừa đến Thiên Diễn Tông mấy ngày, nàng liền cảm giác ai cũng là Trì Thanh. Người giúp nàng ở thí luyện Quạ Ba Chân, Tinh Linh tỷ tỷ, còn có....

Không, tuyệt đối không tính Lạp Lệ Sa! Đây là cái người xấu!

Lạp Lệ Sa nào biết Phác Thái Anh đang oán thầm mình, nàng liếc nhìn Tiểu Đồ Đệ cái trán đổ mồ hôi, cắn răng thử gia tăng một chút linh lực, muốn chữa trị kinh mạch bị phong bế của nàng ấy.

Sắc mặt Phác Thái Anh vừa mới thư hoãn xuống, lập tức trở nên thống khổ khó nhịn, cả người mồ hôi lạnh tuôn ra, trong miệng kêu rên lên, nhưng rất nhanh bị nàng mạnh mẽ nuốt trở vào.

Lạp Lệ Sa không đành lòng, cuối cùng ngừng tay lại.

Phác Thái Anh căn bản đứng không vững, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống đất.

Lạp Lệ Sa sao có thể nhìn Rồng Con của mình té ngã, nàng mau mau đem người đỡ lấy, vừa muốn ôm Tiểu Long Tử vào trong ngực, Hệ Thống chết tiệt lại đưa ra cảnh báo.

Duy trì nhân thiết, duy trì nhân thiết!

Nàng liền giữ tư thế khom lưng đưa tay đỡ người, nhíu mày nhìn chằm chằm Phác Thái Anh. Không phải nói, tư thế này có chút khó, ôm không được mà thả không xong, thật sự là rất đau lưng!

Phác Thái Anh trong lòng thất kinh, nàng cũng không ngờ Lạp Lệ Sa sớm như vậy liền phát hiện thân thể nàng dị thường, hôm nay nàng quá bất cẩn rồi.

Lạp Lệ Sa có chút nôn nóng, lúc trước vẫn nghĩ rằng mình có thể thay đổi một ít chuyện, tránh cho Rồng Con đau khổ, thế nhưng một lần nữa, Tiểu Long Tử vẫn buộc phải đi nội dung chính kịch.

Kinh mạch héo rút, tu hành trì trệ không tiến.

Sự tồn tại của nàng thật giống chỉ là vật trang trí, căn bản không thay đổi được bất cứ chuyện gì. Tất cả là do Cẩu hệ thống kia bắt nàng phải theo khuôn khổ!

"Đồ nhi, thân thể của ngươi...." Lạp Lệ Sa tâm tình hỏng bét, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

"Xin sư tôn thứ lỗi, vừa rồi đồ nhi phân tâm, nên mới xảy ra chuyện." Phác Thái Anh làm như không biết Lạp Lệ Sa đang hỏi vấn đề kinh mạch chính mình, khó nhọc nói.

Lạp Lệ Sa biểu tình có chút phức tạp, dù là bất luận chuyện gì, nàng cũng không thể nói thật, nữ chủ cũng không thể nói thật, che che giấu giấu, đoán tới đoán lui, cũng không biết rốt cuộc là tại sao?

"Xin chú ý, không hợp nhân thiết." Hệ Thống lần nữa ném ra cảnh báo.

Lạp Lệ Sa miễn cưỡng thu tay, nhìn Phác Thái Anh loạng choạng đứng, nàng cắn răng nghiến lợi nói trong đầu: "Ngươi thực sự xem trò vui không chê chuyện lớn, nếu ta đối nàng không tốt, vạn nhất nàng hắc hóa thì phải làm sao? Vạn nhất nàng đem ta răng rắc thì phải làm sao?"

"Chút ít ơn huệ, thật sự vô bổ."

"Đây không phải chuyện vô bổ, ngươi chớ quên, tích tiểu thành đại, nếu ta không làm tốt chút, nàng nhất định đối ta ghi sổ nợ. Mà loại hệ thống báo đời như ngươi, có thể hữu dụng một chút không, hệ thống khác đều có độ hảo cảm, độ hắc hóa, ngươi cái gì cũng không có?"

Hệ Thống không lên tiếng, lại lần nữa giả chết.

Lạp Lệ Sa chỉ có thể nhẫn nhịn, gian nan mở miệng: "Vi sư nói, chính là kinh mạch của ngươi."

Phác Thái Anh sắc mặt trắng mấy phần, "Kinh mạch của ta làm sao vậy, sư tôn?"

Lạp Lệ Sa nhìn nàng, Tiểu Long Tử đối chính mình quá mức phòng bị, đến lúc này vẫn còn giả vờ.

Hai người giằng co một lát, Lạp Lệ Sa thở dài, khẽ lắc đầu: "Ngươi như vậy, đi con đường tu tiên, rất khó."

Phác Thái Anh trong lòng cười lạnh, ngoài mặt vẫn lộ ra hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống: "Sư tôn, mặc kệ có bao nhiêu khó, đồ nhi đều nguyện trả giá, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, chắc chắn không làm mất danh tiếng của người."

Lạp Lệ Sa trong lòng nhảy dựng, nữ chủ cứ nhân sơ hở là quỳ, bảo nàng làm sao gánh nổi đây. Nàng nhịn không được oán giận Hệ thống, đây chính là đem nàng đẩy vào tuyệt lộ.

Bây giờ Tiểu Long Tử đối nàng có 800 con mắt phòng bị, trong cái nhìn của nàng ấy, nàng ấy đang tôn kẻ thù làm sư phụ, chính là đang đi trên lớp băng mỏng. Phàm là chính mình ngữ khí không tốt, nói chuyện không chú ý, nàng ấy lập tức dựng lên tường thành, đem nàng ngăn cách ở bên ngoài.

Giơ tay vung ra một đạo linh lực đem người đỡ lên, Lạp Lệ Sa lần thứ hai cường điệu, "Ta đã nói qua, đồ nhi của ta, không cần phải quỳ."

Phác Thái Anh bị ép đứng lên, viền mắt đều đỏ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra hơi nước mông lung, rồi lại bị nàng mạnh mẽ ngăn chặn, không diễn tả được có bao nhiêu đáng thương.

Lạp Lệ Sa đã từng gặp qua đôi mắt này khi nàng ấy còn là Tiểu Long Tử, làm trái tim của nàng nhất thời mềm nhũn.

"Ngươi đã biết cách dẫn khí nhập thể, công pháp ta vẫn sẽ dạy, nhưng thành tựu ra sao, nhìn thiên phú của ngươi."

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, nàng ho khan vài tiếng, khom lưng hành lễ: "Tạ ơn sư tôn."

"Ngươi còn có thương thế, trước quay về tĩnh dưỡng đi." Nói xong Lạp Lệ Sa xoay người vào phòng, chỉ để lại trước mắt Phác Thái Anh bóng lưng lành lạnh.

Phác Thái Anh bưng lấy ngực chịu đựng cơn đau, nhìn cửa phòng Lạp Lệ Sa đóng chặt, theo sau tập tễnh rời đi.

Rời khỏi Hàn Lộ Viện, nàng đứng thẳng người, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi, cũng không nhiều liếc nhìn vệt màu đỏ chảy xuống nơi kẽ tay. Tuy sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng cũng không còn dáng vẻ suy yếu như vừa rồi.

Chuyện nàng lo lắng nhất, cuối cùng đã xử lý tốt.

Phác Thái Anh rời đi rồi, Lạp Lệ Sa ở trong phòng đầy mặt ưu tư.

Rồng Con không làm theo phương thuốc nàng để lại, thân thể biến thành như vậy, ở Thiên Diễn Tông tu hành chính là chịu đựng muôn vàn khó khăn cùng thống khổ. Trong nguyên tác, mục đích của nữ chủ là tiêu hủy Hàng Long Thần Mộc, sau đó tìm Lạp Lệ Sa báo thù.

Nhưng bởi vì tình trạng thân thể dị thường, dẫn đến nữ chủ không thể hoàn thành mục đích tại Thiên Diễn Tông, trái lại trong quá trình tu hành mấy lần xảy ra nguy hiểm tính mạng.

Mà chỗ chết người nhất chính là, nàng xuyên vào nguyên chủ, nếu nàng không rèn luyện Rồng Con theo cách mà nguyên chủ đã làm, sẽ khiến Rồng Con đánh mất đi kỳ ngộ quan trọng nhất. Vì lẽ đó để Tiểu Long Tử tốt lên, từ bây giờ nàng phải đóng vai một sư tôn tàn nhẫn máu lạnh.

Đây không phải chơi với lửa có ngày chết cháy sao?

- -------------------------------------

* Tác giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa điên cuồng lộ ra sơ hở là Trì Thanh, Tiểu Long Tử điên cuồng nắm lấy sơ hở nhưng lại phủ nhận ba lần.

Phác Thái Anh lúc đầu: Lạp Lệ Sa là ác ma, Trì Thanh tốt như vậy, nhất định không phải nàng

Phác Thái Anh lúc sau: hóa ra các nàng đều là ác ma, chuyên môn lừa gạt Rồng.

*Giơ tay lên, Tiểu Long Tử, bên ngoài đều là Trì Thanh, nàng đã bị bao vây!

*Lạp Lệ Sa: bất ngờ không rồng con? Tất cả đều là ta

*Rồng con: hệ thống bắt ta trả lời trắc nghiệm, đâu là Trì Thanh?

1. Trì Thanh lúc ấp ta ra khỏi vỏ

2. Tinh Linh tỷ tỷ

3. Sư tôn

4. Lạp Lệ Sa

5. Tất cả đều là Trì Thanh

Hệ thống: đổi ngược lại, ai trong số những người trên không phải Trì Thanh?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me