[BHTT] Hàng Long Quyết [Cover][Lichaeng]
Chương 39: Trở lại nơi ly biệt ngày xưa
"Hệ thống, Thái Anh gặp nam chủ khi nào? Nàng có nói gì không, có manh mối gì sao?" Lạp Lệ Sa lòng nóng như lửa đốt. Nàng hiện tại lo lắng nhất chính là nam chủ kia thừa dịp chính mình bế quan, đem Tiểu Long Tử nhà nàng cấp chạy. Nàng không khỏi hối hận, ngày thường chính mình nên nhiều dạy bảo Tiểu Long Tử tránh xa nam nhân một chút. Hệ thống vô ngữ đến cực điểm, "Ngươi yên tâm, đồ đệ ngoan của ngươi không cùng nam chủ nói một câu." Chẳng những chưa nói, hơn nữa vừa rồi giá trị hắc hóa đột nhiên vượt ngưỡng, thật sự là.... Phi thường quỷ dị. Nó nhìn Lạp Lệ Sa, tin tức này nó tạm thời không thể báo cho nàng, cũng không biết rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề. "Việc cấp bách là hảo hảo bế quan dưỡng thương, nếu không hắn đem người chạy, ngươi cũng không làm được gì."Lạp Lệ Sa trong lòng cảm thấy nguy cơ xưa nay chưa từng có, làm nàng lập tức gấp một con Thiên Hạc khác, "Báo cho" tiểu đồ đệ chính mình."Lục căn thanh tịnh, chớ động phàm tâm." Suy nghĩ một chút, nàng lại cắn ngón tay bức ra một ít máu, dùng tinh huyết vẽ rồng điểm mắt cho Thiên Hạc, sau đó nàng nhắm mắt lại, từ trong cơ thể rút ra một mạt thần thức, rót vào Thiên Hạc. "Ngươi vết thương chưa lành, lại lấy tinh huyết, rút thần thức, tự mình chịu khổ." Lạp Lệ Sa sắc mặt trắng nhợt, có chút vô lực nói: "Ta cũng không biết trách ai, phàm là ngươi trợ giúp ta một chút, ta cũng không đến mức này. Nam Cung Quyết là đại kiếp nạn trong đời Thái Anh, nếu không tại hắn, Thái Anh sẽ không bị hai tộc Nhân Long đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nàng cũng sẽ không tuyệt vọng mà hủy diệt thế giới. Oán hận có thể phá hủy một người, nhưng tình cảm sẽ làm người vạn kiếp bất phục. Loại hệ thống vô tình như ngươi, chỉ sợ vô pháp hiểu được cái gì gọi là nỗi thống khổ của tình ái."Hệ thống đang muốn phản bác, cuối cùng lại ngậm miệng, chỉ nói một câu: "Ngươi chuyên tâm bế quan, ta sẽ trợ ngươi hảo hảo dưỡng thương, sớm chút xuất quan." Tình ái sao? Người tu Vô Tình Đạo, cuối cùng sẽ còn lại được gì? Nó cười khổ một tiếng, nhìn trước mắt Lạp Lệ Sa đủ loại khói lửa nhân gian, chỉ cảm thấy chính mình thật cổ hủ. Lạp Lệ Sa trong lòng chấn động, loại ngữ khí cổ xưa của hệ thống, thật sự quá mức kỳ quái. Nàng còn tưởng rằng hệ thống này thuộc về thế giới hiện đại, nhưng xem ra không phải. Nhưng nàng cũng không biện pháp thổ lộ tâm tư, chỉ là đem Thiên Hạc mở ra, tập trung rót linh lực vào nó. Thực mau Thiên Hạc được rót mãn linh quang, ánh sáng dần nhạt đi, nó vặn vẹo đầu nhìn thân thể chính mình, nín thở nhìn độ cao kia, vỗ vỗ cánh bay lên trời.Phác Thái Anh đang ngự kiếm phi hành, mắt chăm chú nhìn phía trước, đột nhiên dư quang thoáng nhìn phía sau, phát hiện một con hạc giấy liều mạng lao về phía nàng. Nàng thoáng giật mình, sư tôn? Nàng tâm tư vừa chuyển, liền nhìn về phía Thiên Hạc, dưới chân tốc độ phi kiếm trong nháy mắt chậm lại. Vì thế Thiên Hạc kia đuổi kịp nàng, nó thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng dừng ở trên ngón tay nàng. Đại khái là mệt muốn chết rồi, nó thế nhưng rũ đầu xuống, làm động tác ho khan, một cái cánh còn vỗ vỗ ngực chính mình, biểu thị bị choáng váng quá độ. Làm xong một loạt động tác, nó mới ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, vỗ vỗ cánh. Một con hạc giấy lại làm ra loại hành vi giống hệt con người, khiến Phác Thái Anh có chút kinh ngạc, nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ đầu nó. Thiên Hạc bị nàng sờ soạng đầu, còn rụt rụt về phía sau, mổ mổ ngón tay nàng. "Thái Anh, như thế nào chậm lại?" Tô Ngọc phát hiện Phác Thái Anh bị rơi ở mặt sau, xoay người nhìn qua, cũng thấy được Thiên Hạc trên tay nàng, còn có ý cười trên mặt nàng. "Sư tôn lại làm hạc giấy đưa tin sao?" Nói xong Tô Ngọc có chút sửng sốt, "Hạc giấy này không giống trước đó." Phác Thái Anh nâng Thiên Hạc lên nhìn kỹ, "Còn vẽ rồng điểm mắt, rất có linh tính." "Muốn mở nó ra không?" Tô Ngọc duỗi tay muốn sờ Thiên Hạc, ai biết nó quay người liền bay đến trên vai Phác Thái Anh trốn tránh, thậm chí còn ngậm lấy vành tai Phác Thái Anh. Phảng phất là ý bảo Phác Thái Anh đừng để Tô Ngọc mở nó ra. Phác Thái Anh lỗ tai ngứa ngáy, nhịn không được xoay đầu nhìn Thiên Hạc, sau đó điểm điểm lên miệng nó, "Không được lộn xộn, ngươi không phải mang tin cho chúng ta sao?" Thiên Hạc nghe vậy mở cánh xoay tròn trên không trung, một dòng chữ vàng liền xuất hiện giữa hư không. "Lục căn thanh tịnh, chớ động phàm tâm?" Tô Ngọc trợn tròn mắt niệm ra tới, đầy đầu dấu chấm hỏi. Một bên Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh cũng nhịn không được bật cười: "Hiếm có, chẳng lẽ Hoài Trúc Quân còn lo lắng các ngươi động phàm tâm không thành?" Tô Ngọc xua xua tay, "Sư tôn nhiều lo lắng, chúng ta xuống núi rèn luyện, nơi nào sẽ động phàm tâm." Mà Phác Thái Anh nhìn mấy chữ kia, lông mày vô thức nhíu lại. Cảm giác quái dị trong lòng càng lúc càng rõ ràng.... Lạp Lệ Sa..... Nàng cố gắng suy nghĩ theo hướng khác, Lạp Lệ Sa tu Vô Tình Đạo, khẳng định hy vọng đồ đệ mình sẽ kế thừa y bát, loại nhắc nhở này cũng hợp tình hợp lý. Nghĩ như vậy, nàng nhìn Thiên Hạc, nghiêm túc nói, "Đồ nhi nhận được, tất nhiên cẩn tuân sư tôn dạy bảo." Tô Ngọc cũng vội vàng đáp một câu, nhưng Thiên Hạc cũng không lựa chọn quay về, mà bới bới ở đầu vai Phác Thái Anh. Phác Thái Anh có chút chinh lăng, nàng nhìn Tô Ngọc. Tô Ngọc cũng là lần đầu nhìn thấy Thiên Hạc dạng này, Hoa Nhứ Vãn thò qua tới quan sát, sau đó châm chước nói: "Thiên Hạc dường như thông linh, nó có chính mình ý thức. Nhìn ý tứ nó là muốn đi theo các ngươi, hẳn là Lạp tiên tôn an bài." Phác Thái Anh nhìn Thiên Hạc, "Ngươi muốn đi theo ta?" Thiên Hạc nghiêng nghiêng đầu, cũng nhìn Phác Thái Anh, rất nghiêm túc gật gật đầu. Phác Thái Anh mạc danh cảm thấy nó có chút đáng yêu, nhưng nghĩ đến nó là do Lạp Lệ Sa đưa tới, do dự một lát hỏi: "Là sư tôn yêu cầu sao?" Thiên Hạc không gật đầu cũng không lắc đầu, mà là nghéo một cái, dùng cánh ôm lấy mấy sợi tóc của Phác Thái Anh. Tô Ngọc cũng cảm thấy nó thú vị vô cùng, "Thái Anh, nó giống như thực thích ngươi. Nếu sư tôn cố ý làm nó tới, khẳng định không chỉ vì truyền tin, để nó đi theo ngươi phỏng chừng cũng là ý của sư tôn." Phác Thái Anh tự nhiên vô pháp cự tuyệt, chỉ là trong lòng nàng có chút nghi ngờ, Lạp Lệ Sa đưa Thiên Hạc tới, mục đích là gì? Trong lòng đã nổi lên phòng bị, nhưng nàng vẫn không biểu lộ, ôn thanh đối Thiên Hạc nói: "Ngươi muốn đợi ở đây?" Nàng vừa dứt lời, Thiên Hạc liền chấn cánh bay tới tay áo nàng, bới bới một trận. Nhưng Phác Thái Anh tay áo được bó lại, tự nhiên vào không được, cho nên Thiên Hạc nhìn nhìn ngực nàng, xem chừng cũng không thể đi vào, nó đành phải trở về trên vai nàng. Xem nó linh động đáng yêu như vậy, chọc đến mấy người Tô Ngọc thẳng bật cười. Phác Thái Anh làm Thiên Hạc đứng ổn trên vai chính mình, khóe miệng cũng nhấp ra một mạt cười. Nhiệm vụ đầu tiên của các nàng chính là giải quyết yêu vật lộng hành tại mấy thôn trấn ở Sài Tang. Người cùng yêu nguyên bản liền không giống ma, lẫn nhau giới hạn rõ ràng. Hơn nữa Yêu tộc xuống dốc, không có Yêu Vương thống lĩnh, yêu tộc còn sót lại phân tán khắp nơi, đυ.ng phải người là điều khó tránh khỏi. Nhiều năm trôi qua, song phương kỳ thật đã đạt tới sự cân bằng, yêu tộc tu hành thành công sẽ không phạm nhân gian, cho dù lấy hình người vào Nhân giới cũng sẽ không vọng sát tâm, hủy hoại chính mình tu hành. Ngược lại có một số yêu vật hao hết tâm tư muốn theo con đường tu yêu, vì tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn, cho nên lầm đường lạc lối, đả thương táng mạng người. Bất quá, chúng thường là những yêu vật cấp thấp, không khó xử lý. Phác Thái Anh, Tô Ngọc, Hoa Nhứ Vãn, Bạch Tĩnh, bốn người hai Trúc Cơ đỉnh phong, một Trúc Cơ trung kỳ, một Trúc Cơ sơ kỳ. Tuy rằng tu vi không tính cao ở Tu Chân giới, nhưng xét về công pháp đều là người giỏi nhất trong thế hệ của mình. Đặc biệt là Tô Ngọc, sau nhiều năm được Trúc Tiên mài giũa, khả năng thực chiến của nàng vượt xa những đệ tử đồng lứa ở Tiên môn. Phác Thái Anh càng không cần phải nói, ba năm nàng được rèn luyện trong thác nước, sự quật cường không người nào có thể so. Mặc dù chân thân của nàng bị áp chế, nhưng mười mấy năm qua nàng tao ngộ, rất nhiều con cháu thế gia đời này đều chưa từng gặp phải. Cho nên mỗi khi vào trận, sự cuồng dã của nàng khiến mấy người Tô Ngọc nhìn mà líu lưỡi. Hoa Nhứ Vãn, Tô Ngọc, Bạch Tĩnh cũng chưa từng trải qua chiến đấu sinh tử, việc trừ yêu vệ đạo đối các nàng mà nói, chính là tràng thí luyện tốt nhất. Tu tiên vô năm tháng, nhưng vào nhân gian mới hiểu được từng ngày trôi qua đều gian nan. Trải qua vô số trận chiến lớn bé, thời gian biến thiên, trong nháy mắt một năm đã trôi qua. Lúc bốn người đang ngồi vây quanh bên đống lửa nghỉ ngơi, thì Hoa Nhứ Vãn nhận được Giang Nguyệt Bạch truyền âm. Bởi vì Trúc Cơ vẫn chưa tích cốc, mấy người Phác Thái Anh an tĩnh ngồi bên đống lửa nướng cá, nghiêng tai lắng nghe Giang Nguyệt Bạch nói. "Nhứ Vãn, mấy ngày gần đây thế nào? Có từng bị thương?" Ánh mắt Hoa Nhứ Vãn được ngọn lửa chiếu rọi, lấp lóe tinh quang, đầy mắt đều là ý cười: "Chúng ta thực hảo, hai ngày trước mới tru sát một đầu hổ tinh, hiện tại đang nghỉ ngơi. Sư muội......" Nàng lải nhải cùng Giang Nguyệt Bạch kể một đống chuyện vụn vặt, cũng đem tình huống Phác Thái Anh cùng Tô Ngọc báo cho sư tôn. Giang Nguyệt Bạch cũng chưa từng đánh gãy lời nàng, chỉ là an tĩnh nghe. Hoa Nhứ Vãn hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình nói quá nhiều rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, Tô Ngọc, Bạch Tĩnh, ba người sáu con mắt đều nhìn chằm chằm nàng, tức khắc da mặt nàng nóng lên, thanh âm cũng thấp xuống, "Sư tôn, ta vô nghĩa quá nhiều." Bên kia Giang Nguyệt Bạch khẽ lắc đầu, "Ai nói ngươi vô nghĩa nhiều? Vi sư cũng chưa nói, ngươi cứ tiếp tục đi.". "Đồ nhi, ngươi xuống núi đã một năm rồi, trong viện cũng không ai giúp ta hái thảo dược, sửa sang lại đan phòng." Giang Nguyệt Bạch thở dài, ngữ khí có chút không vui. "Sao lại như vậy, đại sư tỷ...." Hoa Nhứ Vãn nói, đột nhiên nhớ tới Ngư Trầm là cái tu luyện cuồng ma, phỏng chừng vẫn đang bế quan. "....Tốn Viện nhiều đệ tử như vậy, sư tôn chọn vài người lanh lẹ, các nàng nhất định sẽ làm tốt." "Làm việc không đúng ý ta, ta không thoải mái." Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, lại nói Hoa Nhứ Vãn đối việc khống chế nhiệt độ của lò đan đều giỏi hơn Ngư Trầm, những đệ tử kia càng so không được. Hoa Nhứ Vãn có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui mừng, "Chờ ta hoàn thành thí luyện, sớm ngày hồi tông môn, liền giúp sư tôn luyện đan." Bên kia Giang Nguyệt Bạch mới định thần lại, vừa rồi chính mình có chút không ra thể thống gì, như thế nào giống như oán phụ chạy tới cùng đồ đệ mình càm nhàm? Nàng ho khan một tiếng, giả vờ nói sang chuyện khác: "Bạch Tĩnh đâu?" Bạch Tĩnh vội vàng mở miệng: "Sư tôn, đệ tử ở đây." Giang Nguyệt Bạch lập tức bày ra dáng vẻ sư tôn, nơi nơi dặn dò Bạch Tĩnh, sau đó nghiêm túc nói: "Bốn người các ngươi đều là đệ tử giỏi nhất đời này, biểu hiện đều đáng giá thưởng thức, thế nhưng trên đường phải hết sức cẩn trọng. Thôn Tam Liễu ở Phù Phong gần đây xuất hiện một Thận Yêu rất quỷ dị, một số đội nhóm trừ yêu sĩ tiến tới đều bất lực trở về, trong đó nhiều đệ tử bị thương rất nặng. Tông chủ ý tứ là, muốn các ngươi qua điều tra, gặp nguy hiểm liền rút lui ngay, hiểu không?" Bạch Tĩnh nghe vậy vội vàng nhìn ba người khác, Hoa Nhứ Vãn gật đầu, bốn người đồng thời ứng: "Đệ tử lĩnh mệnh." "Còn nữa, thời gian này khắp Tiên môn đều không yên ổn, tông chủ nhận được tin tức từ tông môn khác, Phù Phong cùng Vân Trung liên tục xuất hiện bóng dáng Ma vật, đồng thời Long tộc cũng thường xuyên tới lui, các ngươi ngàn vạn cẩn thận." Phác Thái Anh đang nướng thịt, nghe được lời này lập tức ngưng lại động tác. Tâm tình của nàng biến đổi, đống lửa trước mặt đột nhiên nổ vang, hỏa tinh bắn ra bốn phía. Ba người Hoa Nhứ Vãn nhất thời giật mình, vội vàng lui về sau né tránh. "Làm sao vậy?" Giang Nguyệt Bạch nghe được Hoa Nhứ Vãn hô nhỏ, lo lắng hỏi. "Không có việc gì sư tôn, chỉ là tia lửa bắn ra. Ta nhớ kỹ, chắc chắn cẩn thận." Hoa Nhứ Vãn cũng không nghĩ nhiều, Phác Thái Anh đã buông xiên cá, không tiếp tục nướng nữa. "Tử Đàn Quân, sư tôn ta đã xuất quan chưa?" Tô Ngọc chờ Hoa Nhứ Vãn nói xong, vội hỏi một câu. Phác Thái Anh lập tức quay đầu sang, nhìn chằm chằm lục lạc truyền âm. "Vẫn chưa, nàng bị thương không nhẹ, ít nhất không thể xuất quan trong một năm nữa, các ngươi không cần nhọc lòng nàng. Ở bên ngoài bảo trọng chính mình, có biết chưa." Sau khi kết thúc truyền âm, Phác Thái Anh lấy ra chủy thủ, cắt thịt nướng chia cho ba người. Bạch Tĩnh ăn đến thẳng gật đầu, không ngừng tán thưởng. "Phác sư muội, trù nghệ của ngươi không tầm thường, trước kia ta chưa từng ăn qua cá nướng ngon thế này." Phác Thái Anh thoáng mỉm cười, "Nào có, Bạch sư tỷ quá lời rồi." "Thái Anh không chỉ giỏi nướng thịt, làm điểm tâm cũng là nhất tuyệt." Tô Ngọc vừa ăn vừa không quên cấp Phác Thái Anh cổ động. Phác Thái Anh cười mà không nói, bốn người ăn no liền thay phiên nhau gác đêm. Các nàng quyết định dựng trại tại đây, sáng sớm liền đi Phù Phong, nhìn xem nơi đó xảy ra chuyện gì. Phác Thái Anh ngồi khoanh chân bên đống lửa, nắm chặt kiếm trong tay, nghĩ về những gì Giang Nguyệt Bạch vừa nói, lâm vào trầm tư. Long tộc xuất hiện, là bọn họ biết được tin tức mình, hay là bọn họ có hành động khác? Đất Phù Phong sao? Nàng cúi đầu lạnh lùng cười, nàng ghét nơi đó, kia chính là nơi Trì Thanh đã ruồng bỏ nàng. Đột nhiên Thiên Hạc trong lòng ngực chui ra tới, lại bị Phác Thái Anh đè xuống, "An tĩnh, không được nhúc nhích." Nàng mới lùi lại một chút, tránh xa đống lửa. Đầu Thiên Hạc đều bị áp nghiêng, nó giãy giụa mổ mổ tay Phác Thái Anh, sau đó ngoan ngoãn rụt trở về. Phác Thái Anh nhìn Thiên Hạc, trong mắt mang theo cười, Thiên Hạc này rất có linh tính, suốt một năm đi theo các nàng, thời khắc mấu chốt còn có thể giúp đỡ dò đường, Phác Thái Anh đều xem nó như một linh sủng. Chỉ là ý cười đột nhiên phai nhạt, nàng nghĩ tới Trì Thanh, ở trong mắt nàng ấy, có phải nàng cũng giống như Thiên Hạc này, chỉ là một sủng vật không? —————— Chuyến này mục đích bốn người thực minh xác, chính là đến thôn Tam Liễu, cách thị trấn nơi Phác Thái Anh cùng Trì Thanh năm đó từng đi qua ba mươi dặm. Trong thôn có gần trăm hộ gia đình, trừ bỏ làm ruộng đều sống nhờ nghề chài lưới ven sông. Nhưng mấy ngày gần đây, người đi ra ngoài đánh cá đều không thấy trở về, người trong nhà đi tìm chỉ thấy được thuyền trôi lềnh bềnh trên sông, người không thấy bóng dáng. Bốn người ngự kiếm dừng trước cửa thôn, tấm biển gỗ bị mưa gió ăn mòn dựng nơi lối vào, mặt trên khắc ba chữ lớn, thôn Tam Liễu. "Khó trách gọi là thôn Tam Liễu." Bạch Tĩnh đi vào, nhìn ba cây liễu cong oằn bên kia, nhịn không được mở miệng. Mấy người Phác Thái Anh tiến vào cũng thấy được ba cây liễu lớn mọc ven sông. Ba cây liễu ước chừng trăm năm tuổi, thân cây nghiêng uốn lượn, thẳng duỗi đến trên mặt sông, cành cũng rũ vào trong nước. Trong đó có một gốc liễu thô tráng, ba người ôm không hết, vỏ cây loang lổ, trên thân có một cái động lớn, đều bị đυ.c rỗng. Bốn người vừa đi vào, gió tây bắc từ mặt sông thổi tới, mang theo cổ lạnh lẽo. Ba gốc liễu chỉ còn lại cành cây khô khốc, nhẹ nhàng đong đưa. Gió cuốn qua lá rụng trên mặt đất, vang lên vài tiếng sàn sạt, ngoài ra không còn động tĩnh gì khác. Cứ thế tiếng bước chân của các nàng trong thôn có vẻ phá lệ rõ ràng. "Thôn này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại yên tĩnh như vậy?" Phác Thái Anh mở miệng, cũng chỉ có thanh âm của nàng hòa cùng tiếng gió, quanh quẩn nơi cửa thôn, mang đến một mãnh chết chóc tĩnh mịch. Phác Thái Anh ánh mắt hơi ninh, Thiên Hạc trong ngực nàng cũng thò đầu ra, nhìn xung quanh một lượt. "Trời còn chưa tối, trong thôn đã không bóng người, mấy trăm nhân số tại đây đều đã đi đâu?" Tô Ngọc cảm thấy không đúng, vội nhắc nhở Phác Thái Anh. "Mọi người cẩn thận chút." Hoa Nhứ Vãn đề cao cảnh giác, bốn người nện bước cũng chậm lại. Phác Thái Anh rũ mắt xuống, tay phải xuất kiếm, nàng đi phía trước vài bước. Gió còn đang thổi, mùi huyết tinh bị gió mang theo lại đây, làm Phác Thái Anh nhịn không được giật giật cánh mũi. "Sư tỷ, có mùi máu." Một đường đến đây, mọi người đều biết Phác Thái Anh ngũ cảm cực kỳ nhạy bén, nàng nói có mùi máu, cơ bản chuẩn xác tám chín phần mười. Trái tim từng người đều đập nhanh hơn, bốn người ánh mắt đối diện nhau rồi bước vội vào trong thôn. Nhà cửa trong thôn đều san sát nhau, phòng ốc tương đối tập trung, càng đi vào mùi máu tươi càng dày đặc, mấy người Tô Ngọc cũng rõ ràng ngửi thấy. Nhưng mọi cánh cửa đều đóng chặt, như cũ không có một tia động tĩnh. Phác Thái Anh nhíu mày, nâng kiếm định đẩy cửa sân, một cổ kình phong thổi qua, cửa sân theo tiếng mà khai. Cảnh tượng bên trong làm bốn người tức khắc thay đổi sắc mặt. Trong sân nằm la liệt bốn thi thể, ngoài cửa nhà có một đôi cụ già nằm thoi thóp, trong nhà có một phụ nhân gắt gao ôm hài tử trong ngực, trừng lớn đôi mắt đầy mặt hoảng sợ. Không có ngoại lệ, tất cả đều đã chết, càng thêm quỷ dị chính là ngực mỗi người đều bị đào ra, trái tim không cánh mà bay. Thiên Hạc trong ngực Phác Thái Anh nhúc nhích, ngay sau đó vỗ cánh bay ra ngoài, xoay tròn một vòng bay vào trong sân cách vách. Phác Thái Anh biểu tình có chút khó coi, lập tức đi theo tung người nhảy qua tường rào bên cạnh. Như cũ là một mảnh hỗn độn, thi thể khắp nơi, trái tim đều bị đào rỗng. Tô Ngọc, Hoa Nhứ Vãn, Bạch Tĩnh cũng là biến sắc mặt, chạy nhanh đi từng nhà xem xét. Chờ đến bốn người hội hợp, mỗi người biểu tình đều hết sức tái nhợt. Thôn Tam Liễu, đã bị tàn sát không còn một ai. - ------------------------------*Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn lại có áo choàng mới, chiếm tiện nghi cũng không ít đi? *Sư tôn hệ liệt: Lạp Lệ Sa: phiên bản Sư Tôn Lạp Lệ Sa: phiên bản Trì Thanh Lạp Lệ Sa: phiên bản Tinh Linh Lạp Lệ Sa: phiên bản Thiên Hạc Lạp Lệ Sa: phiên bản Hệ Thống Tiểu Long Tử: thích tất cả phiên bản sư tôn, miễn đó không phải là sư tôn, bất kể là Trì Thanh hay Thiên Hạc. Sư tôn: khóc chít chít * Giang Nguyệt Bạch và Hoa Nhứ Vãn chính là CP phụ, đúng không? * Hệ thống nên là nguyên chủ đời trước đi, khả năng là một sợi tàn niệm của nguyên chủ hóa thành. Hồng Ảnh cũng là như vậy. Nguyên chủ (Hệ thống) cùng Phác Thái Anh đời trước (Hồng Ảnh) nên có một câu chuyện xưa đẫm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me