LoveTruyen.Me

Bhtt Hoan Cp Dan Xac Hien Tai

Trần Kha vẫn ngồi yên vị trên ghế, nghe ông thuật lại toàn bộ chuyện của năm xưa, dù đã đoán được phần nào cũng chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô không khỏi ngỡ ngàng trong lòng, tâm như chết lặng, thất thần cuối đầu, sau khi ông Trần đã kể xong thì ông im lặng nhìn Trần Kha, ông biết bây giờ ông có nói hay giải thích gì thêm nữa thì con gái chẳng để vào tai, đau lòng mà ngồi chờ cô nói chuyện.

Sau khi biết được hết chân tướng sự việc, ngoài đau lòng cho mẹ cô ra thì còn có cả sự khinh bỉ trong đó, hóa ra người mà cô từ nhỏ tôn trọng, một người cha mẫu mực lại có thể làm ra loại chuyện như thế này, tự thương hại cho bản thân mình vì có một người ba như vậy, điều đáng nói hơn ở đây là Trần Lâm, giờ đây cô cũng đã hiểu vì sao mẹ mang theo cô rời đi, vì sao mẹ bỏ đi nhưng ba lại không đi tìm dù rất yêu thương vợ con của ông, mọi chuyện đều có lý do của nó, mẹ bỏ đi vì sự xuất hiện của Trần Lâm, ông đã lừa dối mẹ con cô gần ấy năm, không đi tìm là vì cảm giác tội lỗi không thể được tha thứ, đáng hận hơn là khi mẹ vừa mới mất cách đó không lâu thì ông đã đem người đàn bà cùng con trai riêng năm nay chỉ kém cô một tuổi về nhà, chuyện ông bên ngoài có tiểu tam không phải ngày một ngày hai mà là hai mươi mấy năm trời nhưng vẫn giấu đến bây giờ.

Trần Kha giờ đây ngoài mặt chẳng còn chút gân máu, một mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ bi thương, Trần Kha rơi nước mắt, cô khóc thật rồi, không thể cầm lòng được nữa, đây là lần đầu tiên có sự xuất hiện của những giọt lệ trên mặt cô kể từ ngày mẹ qua đời, ông Trần vẫn quan sát biểu cảm của cô, nhìn thấy Trần Kha khóc đến nổi đau lòng, ông muốn an ủi con gái của mình, ông muốn được yêu thương nó như trước.

Trần Phong lúc này hốc mắt cũng đã phím hồng, cất lên giọng khàn đặt:" tiểu Trần". Rồi đưa tay đến muốn xoa đầu cô, xoa dịu đi nổi đau mất người mà cô trân quý cùng với bù đắp mọi lỗi lầm của năm xưa, nhưng Trần Kha đã nhanh chóng đứng dậy cự tuyệt đi cử chỉ yêu thương đó của ông, cô hiện tại lòng rối như tơ, Trần Kha không biết bản thân nên làm gì mới phải, nên chấp nhận tha thứ hay oán hận ông cả đời, cô bây giờ cần bình tâm trở lại, đến nơi yên tĩnh để suy ngẫm lại mọi chuyện.

Cô nhanh chóng đứng dậy, dùng tay gạt đi hết nước mắt, đứng nhìn ông bằng cặp một phẫn ức, bi thương rồi lẳng lặng bước ra ngoài mà không để lại bất cứ lời nói nào. Ông Trần từ phía sau nhìn thấy bóng lưng của Trần Kha đã khuất, con gái trưởng thành rồi, điều gì cần nói ông cũng không giữ lại riêng cho mình, hiện tại chỉ biết chờ đợi quyết định của cô mà thôi, ông thở dài lòng đau như cắt ngồi trở lại vào ghế, cuối đầu gạt đi giọt nước đang làm mờ đôi mắt của ông.

Trần Kha bước ra khỏi cửa thì không quay lưng lại một lần, hiện tại cô không thể trở về phòng gặp Trịnh Đan Ny với bộ dạng này được. Cô không muốn nàng nhìn thấy cô yếu đuối nên đành đi thẳng lên sân thượng để hít thở một chút làm thoáng đầu óc, mỗi khi cô có chuyện không vui đều tìm đến nơi có không khí thoáng đảng một chút để gió lạnh bên ngoài thổi bay đi mọi thứ phiền muộn trong lòng.

Cô bước lên đến sân thượng của căn biệt thự Trần gia, vừa đẩy cửa ra thì cô bất ngờ khi nhìn thấy bóng lưng của ai đó, nàng đã lên đây từ bao giờ, không ngủ được sao? Không thể trốn tránh vì khi cô đẩy cửa ra có tiếng động nàng đã quay lại nhìn cô, vì muốn tránh mặt nàng nên cô mới chạy lên đây, không ngờ người tính không bằng trời tính đụng phải nàng ở nơi này, cứ coi như là trùng hợp đi.

Sắc mặt bây giờ của Trần Kha cũng đã khá hơn trước, cô bước đến đứng bên cạnh Trịnh Đan Ny hỏi:" sao lại lên đây, không ngủ được à ?

Trịnh Đan Ny xoay ngang nhìn vào mắt cô sau đó quay trở lại như cũ, nàng không trả lời mà hỏi ngược lại cô:" Chị còn chưa tắm, lên đây làm gì?"

Trần Kha không nhìn nàng mà ngồi thẳng xuống sàn ngước nhìn lên bầu trời đầy sao kia, kỳ lạ thật mỗi lần cô không vui thì trời lại đầy sao, sáng đến thế này, hoàn toàn trái với tâm trạng ưu tối của cô, đến ông trời cũng không cảm thông cho sô phận tâm tối này sao? cô bây giờ mới trả lời nàng:" Phía dưới ngột ngạt quá tôi lên đây hít thở một chút, còn em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi ?".

Trịnh Đan Ny quay lại nhìn Trần Kha, cũng nhìn ra được nét bi thương trong mắt cô, nàng ngồi xuống bên cạnh cô. Không hiểu tại sao giờ đây nàng có cảm giác cô rất thân thuộc, thân thuộc vì cảm thấy đồng cảm, đồng cảm với sự cô độc, áp lực từ nhiều phía của cô.

Cho nên Trịnh Đan Ny hiện tại muốn vứt bỏ đi chiếc mặt nạ theo cô từ khi vào giới giải trí, đường đường chính chính là con người thật của nàng hiện tại mà cùng tâm tự với Trần Kha, cuộc trò chuyện của những người trưởng thành trong cô độc.

Trịnh Đan Ny :"cũng như chị, muốn lên đây hít thở một chút"

Trịnh Đan Ny vừa cười vừa trả lời, nàng quay qua nhìn Trần Kha với đôi mắt sáng long lanh, từ lâu rồi nàng không cười với ai như vậy bao giờ, tất cả chắc chỉ là giả tạo mà thôi, một nụ cười chân thật xuất phát trong thâm tâm nang, đây là nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ, thân thiện như vậy đáng yêu như vậy.

Sân thượng giói thổi nhè nhẹ làm tóc nàng tung bay lã lước trong gió cùng với ánh sáng của mặt trăng và một bầu trời đầy sao, đây là sự kết hợp mà không từ nào có thể diễn tả được, là một nàng công chúa nhỏ đang tươi cười rạng rỡ dưới ánh trăng, nàng bây giờ quá đẹp, quá hoàn mỹ trong mắt Trần Kha.

Cô mở to mắt nhìn mỹ cảnh phía trước, tâm có chút dao động, Trần Kha động tâm rồi sao? gần ấy năm không màng đến người người theo đuổi, bây giờ lại động tâm trước đứa nhỏ này!

Trịnh Đan Ny quan sát thấy cô cứ nhìn mình không chóp mắt, có chút ngại ngùng nàng nhìn lên bầu trời mở lời phá tan cảm giác quỷ dị này :" Này... chị không vui sao?"

Thoáng giật mình cô trở về với hiện tại :" À... cũng không có gì quan trọng!"

Trịnh Đan Ny biểu môi nhìn cô:" không quan trọng thật à?"

Trần Kha:" Không quan trọng"

Trịnh Đan Ny :" Vậy sao trên trán chị lại xuất hiện ba chữ 'có tâm sự' to đùng kia kìa!" Nàng vừa nói ba chữ trên vừa chỉ từng chữ lên trán Trần Kha.

Hành động này của nàng vô tình khơi gợi nên nổi lòng của cô, Trần kha bắt lấy tay Trịnh Đan Ny kéo xuống hỏi :" Có sao?"

Từ nhỏ đến lớn cho dù có thích cũng không ai dám có ý định tiến đến gần nàng huống hồ đằng này Trần Kha còn chủ động nắm tay trong khi cả hai gặp nhau chưa đầy 2 ngày mà cô đã chủ động như vậy, Trần Kha rất khác với những người nàng gặp. Tuy nói là cô chủ động nhưng thật ra trước nay Trần Kha chưa hề chủ động với bất kỳ ai, cô luôn từ chối lời mời gọi của nhiều cô gái xinh đẹp không thua kém Trịnh Đan Ny. Đây cũng là lần đầu tiên cô như thế và chỉ với một người duy nhất mà không ai khác ngoài nàng.

Thông thường nàng sẽ cảm thấy khó chịu khi có người đụng chạm vào mình, tuy nhiên đối với Trần Kha không phải cảm giác bài xích mà là ngượng ngùng, tai nàng bắt đầu đỏ lên nhưng được tóc che lại, Trần Kha ngồi cạnh cũng không phát hiện ra.

Giờ đây là tư thế người này nắm tay người kia, bốn mắt đối nhau dù cho đang ở trên sân thượng đầy gió thì cũng không thể thổi bay được cái không khí quỷ dị giữa đêm khuya này. Trịnh Đan Ny rụt rè mà rút tay lại 'A' một tiếng rồi quay mặt về hướng khác:"có mà!!!"

Không chỉ mình Trịnh Đan Ny cảm thấy ngại mà ngay cả Trần Kha cũng không kém gì nàng khi cô vô tình bắt lấy tay Trịnh Đan Ny.

Cô vội chưa cháy cho sự vô ý của mình:" xin lỗi, tôi lại vô ý rồi"

Trịnh Đan Ny không dám nhìn thẳng vào mắt cô nhánh chóng chuyển sang chủ đề khác:" không sao, chị không cần lúc nào cũng xin lỗi như thế "......" chị có tâm sự, có thể nói với tôi, biết đâu tôi giúp được"

Chẳng biết từ khi nào mà câu nói 'không liên quan đến mình' đã bị Trịnh Đan Ny ném sang một bên, nàng có ý tốt muốn chia sẻ với cô, từ lúc trở về nhà ông Trần nàng đã cảm thấy cô có ưu tư, tuy rằng người ngoài có thể không nhìn ra được nhưng đối với nàng thì không, cả hai người có rất nhiều điểm tương đồng, nàng có thể nhận ra được người kia có tâm sự, chỉ là nàng không biết Trần Kha đã từng trải qua những gì.

Trịnh Đan Ny là một người lạc quan, nàng có ý chí yên cường không thua gì Trần Kha, nhiều lúc cảm giác bỏ cuộc nó lấn ác lý trí nhưng vẫn không thể làm nàng lung lay, tự an ủi bản thân rồi vượt qua mọi chuyện.

Nghe Trịnh Đan Ny đã đề nghị như thế thì cô cũng không thể từ chối, làm nàng bẻ mặt được, nhưng muốn kể thì Trần Kha không biết phải kể từ đâu vì chuyện rất dài nên cô quyết định thuật lại tất cả cho nàng nghe giống như Trần Phong kể với cô nhưng không bao gồm khoảng thời gian cô cùng mẹ sống ở nước ngoài.

Sau cả buổi nghe hết mọi sự việc xãy ra trong gia đình cô, Trịnh Đan Ny thầm cảm thán, sau mọi chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh được sao? nếu đổi lại là nàng chắc không thể giữ mình hận ba suốt đời cũng không thể bình tĩnh được khi đối mặt với mẹ con Nhan Tuyết Lan. Còn chưa kể đến khoảng thời gian chị ta cùng mẹ ở nước ngoài sống ra sao nữa!!!

Làm sao Trần Kha có thể vượt qua được những điều này không ai có thể lý giải, cứ cho là cô kiên cường đi. Kể xong thì Trần Kha nở nụ cười khổ hỏi nàng" Em thấy sao. Tôi phải làm thế nào đây?"

Trần Kha hỏi nàng nhưng thật ra là đang tự hỏi chính bản thân cô, Cho dù có kể hết mọi chuyện thì đây cũng là chuyện riêng của gia đình cô. Trịnh Đan Ny không thể xen vào được. Đều phải tự thân giải quyết. Hỏi nàng xong, không để Trịnh Đan Ny trả lời cô đã đứng bật dậy hít một hơi thật sâu sau đó đề nghị :"Đêm khuya trời bắt đầu lạnh hơn rồi, xuống thôi !"

Lo suy nghĩ chuyện của Trần Kha nên Trịnh Đan Ny không để ý gió bây giờ thổi mạnh hơn rồi. Nàng đứng dậy nhìn cô trả lời :" ừm, xuống thôi ".

Cô đi trước nàng theo sau xuống phòng, đang đi Trịnh Đan Ny vừa nhìn bóng lưng Trần Kha vừa thầm nghĩ ' gia đình đỗ vỡ, cô độc chóng chọi với áp lực cuộc sống, mẹ mất nhan khói vẫn còn chưa nguội lạnh ba đã rước tiểu tam cùng con trai riêng về nhà, đã vậy em trai này chỉ kém Trần Kha một tuổi, có trớ trêu quá rồi không !!! con người nhỏ bé như thế lại phải trải qua nhiều chuyện ai oán như vậy, thật không thể ngờ sao chị ấy có thể vượt qua được!!!'

lúc này mới cảm nhận được, nàng thật may mắn khi có một gia đình trọn vẹn như vậy.

***

Trần Kha là một người đoan chính cô không muốn Trịnh Đan Ny nghĩ xấu về mình nên khi ngủ cô đã đề nghị nàng ngủ trên giường còn cô ngủ ở sofa, cô và nàng thống nhất như vậy, dù có cảm giác thân thuộc đi chăng nữa thì Trịnh Đan Ny cũng không thể ngủ cùng với người mới quen biết như vậy được, huống hồ từ trước đến nay cô đã quen ngủ một mình.

Sau hồi lâu thì Trịnh Đan Ny cũng đi vào giấc ngủ, còn cô vẫn không thể yên giấc, tắt hết đèn chỉ còn duy nhất đèn ngủ, len lõi trong bóng tối cô ngồi trên sofa thất thần, không tài nào ngủ được khi biết sự thật về ba mẹ, dù cho Trần Kha có là người điềm tĩnh đến cách mấy nhưng khi ở trong trường hợp như thế cũng không tránh khỏi kích động.

Suy nghĩ rất lâu cho đến hai ba giờ sáng mới có thể chộp mắt, một đêm chằn trọc cuối cùng Trần Kha cũng có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, cô biết được điều gì mới thực sự quan trọng, cũng từ đó mà Trần Kha biết mình cần phải làm gì.

***

Qua hôm sau hai người thức dậy rất sớm, cô và nàng không nán lại thêm ngày nào mà trực tiếp từ biệt trở về nhà. Sau ngày hôm nay Trịnh Đan Ny phải trở lại những ngày tháng chạy từ nam ra bắc, công việc cũng đã được người đại diện an bài mọi thứ, tuy rằng cả hai cũng được xem như có thiện cảm với nhau nhưng giao ước vẫn là giao ước không thể bãi trừ, Trịnh Đan ny phải trở về căn biệt thự của mình còn Trần Kha cô chọn trở về tập đoàn làm việc, sau khi giải quyết xong mọi chuyện của tạp đoàn Trần Kha sẽ quay lại với đam mê của mình, là một dancer cũng như biên đạo nổi tiếng thế giới.

Trần Kha qua một đêm suy nghĩ thông suốt, cô cho rằng cần phải chấn chỉnh lại mọi thứ ở tập đoàn từ trong ra ngoài, vì theo những gì Trần Kha điều tra được chuyện tham ô trong tập đoàn không đơn giản là do một nhân viên quèn làm ra mà còn có kẻ đứng sau giật dây, khi trở về cô nhất quyết điều tra ra kẻ chủ mưu muốn giành lấy tập đoàn, bao công sực của ông bà ngoại để lại cho mẹ cô, không thể để người ngoài chiếm đoạt.
______________________________________
Trần Kha hạng 10
Trịnh Đan Ny hạng 19
Cuối cùng Trần Vương Kha cũng làm được rồi. Nhất tỷ phân đoàn rất xứng với chị. 2 người hôm nay rất đẹp, trang phục rất hợp. Năm sau lại cùng nhau chiến đấu 😭
________________
Tui  vui  quá.  Nên đăng thêm chương nữa chúc mừng nè 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me