Bhtt Np Tu Viet Nich Ai Dao Hoa Drop Soixamka
Chương 35: Gặp Gỡ. Đã ba ngày kể từ khi Liễu Nhứ Yên cùng Duệ Phàm rời đi kinh thành, đến một nơi nào đó thanh bình mà chẳng ai biết đến. Cũng từ hôm ấy Dương Hiểu Ân giam cầm chính mình trong căn phòng tối, không cho phép bất cứ ai đi vào, kể cả người đó có là Lục Cẩn hay Mộ Dung Thanh Hà đi chăng nữa.Cầm trên tay thánh chỉ hồi phủ, Mộ Dung Thanh Hà một đường hướng đến tư phòng Dương Hiểu Ân mà đi, xa xa trông thấy bóng dáng Tiểu Trúc thập phần bối rối, bộ dáng không biết làm sao hết nhìn khay thức ăn rồi lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nàng liền đoán được."Tiểu thư a! Cô gia vẫn không chịu dùng bữa, một hạt cơm cũng chưa từng đụng đến, cứ như vậy đã ba ngày rồi. Ngài xem..." Mắt thấy Mộ Dung Thanh Hà đi tới, Tiểu Trúc gấp gáp chạy đến trước mặt nàng kể rõ sự tình, đồng thời đem khay cơm bày ra.Ngọc thủ thử chạm vào bát cơm đã nguội Mộ Dung Thanh Hà thoáng chau mày, nàng quay sang nhìn hai cánh cửa lớn khép kín, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, nàng thật sự muốn xông vào đó hỏi cho rõ, rốt cuộc là Dương Hiểu Ân đang hành hạ bản thân hay là đang hành hạ nàng đây?"Đem những thứ này xuống đi." Nàng thở dài một hơi, phất tay để Tiểu Trúc lui xuống, sau đó tự mình đẩy cửa đi vào.Hiện tại là giờ tý và bầu trời ngoài kia vẫn đang lên cao, nhưng căn phòng của Dương Hiểu Ân ngược lại không có nổi một tia sáng, giữa màn đêm u tối Mộ Dung Thanh Hà phát hiện hai ngôi sao đang lặng lẽ tỏa sáng ở góc phòng."Hiểu Ân..." Nàng khẽ gọi, ngữ khí dịu dàng mà tha thiết.Nghe được giọng Mộ Dung Thanh Hà hai ngôi sao chậm rãi ngước lên nhìn về phía nàng, lệ vươn khóe mắt theo đó ngậm ngùi rơi. Không có tiếng nức nở, nhưng Mộ Dung Thanh Hà vẫn có thể cảm nhận được thân thể Dương Hiểu Ân đang run rẩy nghẹn ngào.Nàng cúi xuống ôm lấy Dương Hiểu Ân vào lòng, năm ngón tay đặt ở trên lưng không ngừng vỗ về, cho đến khi một đôi tay vòng qua eo nàng đáp lại, mới chỉ có ba ngày mà người trong lòng đã gầy đi trông thấy, Mộ Dung Thanh Hà xót xa vùi mặt vào hõm cổ Dương Hiểu Ân bất mãn nói: "Nàng gầy." Dương Hiểu Ân không lập tức đáp lại mà chậm chạp ngẩn mặt lên.Mộ Dung Thanh Hà lúc này mới có thể nhìn rõ dung nhan tiều tụy trên gương mặt của nàng sau ba ngày vừa qua. Hai mắt giống như bị nhuộm đỏ chứa đầy lệ quang, mái tóc nhiều hơn vài sợi bạc màu, đôi môi tái nhợt một tia huyết sắc cũng không có."Thành Hà, ta mệt mỏi." Tựa đầu vào lồng ngực của Mộ Dung Thanh Hà, Dương Hiểu Ân như hài tử yếu đuối cần người ăn ủi, khiến trái tim nàng nhói lên từng hồi.Thật sự rất mệt mỏi...Những hình ảnh đã từng ảnh xảy ra trong quá khứ lại một lần nữa ùa về, hiện hữu ngay trước mắt nàng, đến khi hồi tỉnh mới nhận ra thứ còn sót lại chỉ là hai chữ đã từng mà thôi."Ta hiểu được, ngoan, đừng hành hạ bản thân như vậy, ta sẽ đau lòng... Nhứ Yên cũng sẽ đau lòng." Mộ Dung Thanh Hà ở bên tai Dương Hiểu Ân thủ thỉ, đem năm ngón tay thon dài của các nàng đan vào nhau.Nàng hiểu được Dương Hiểu Ân đã mỏi mệt như thế nào, bất lực nhìn ái nhân quên đi chính mình, rồi phải sống những ngày tháng đau khổ bị dầy vò xâu xé bởi những hồi ức tốt đẹp.Nàng hâm dọa, nàng ép buộc thành thân, Dương Hiểu Ân vì muốn bảo vệ toàn bộ Thanh Y sơn trang mà đành cam chịu, trở thành một kẻ phụ tình trong mắt Liễu Nhứ Yên, mọi sự đều là do nàng gây ra, nhưng người gánh chịu lại là Dương Hiểu Ân...Bất chấp nguy hiểm đột nhập Cấm Cung lấy trộm Linh Ngân, rồi lại liều mạng đi Bình Sơn đỉnh hái về Ly Mộng đến thập tử nhất sinh, để rồi khi Liễu Nhứ Yên tỉnh dậy, nàng đối với Dương Hiểu Ân oán hận, buông lời đoạn tuyệt cùng Duệ Phàm rời đi.Liễu Nhứ Yên sẽ không biết được, đằng sau kẻ phụ tình ấy là một người có thể vì nàng nguyện ý mở ra Âm Hôn bước chân vào quỷ môn quan, đó là điều duy nhất khiến Mộ Dung Thanh Hà cảm thấy ghen tị."Thành Hà, xin lỗi, ta quên không được Nhứ Yên... Ta thật sự ích kỷ." Dương Hiểu Ân nằm trong lòng Mộ Dụng Thành Hà cảm nhận hương thơm toả ra từ cơ thể nàng ấm áp, hai mắt nặng nề khép lại, thời điểm dần mất đi ý thức Dương Hiểu Ân khổ sở thì thầm.Làm gì có ai buông bỏ được sinh mạng của mình cơ chứ."Không sao, chỉ cần trong lòng nàng có một chỗ giành cho ta là tốt rồi." Duy trì tư thế giúp Dương Hiểu Ân thoải mái dựa vào, sợ làm nàng tỉnh giấc nên Mộ Dụng Thành Hà chỉ dám nói ở trong lòng.Cứ như vậy trãi qua một ngày, Mộ Dung Thanh Hà thuận lợi đem cô gia của Tướng quân phủ khuyên nhũ thành công, nghe được tin này mấy cái nhà hoàn gia đinh mừng rỡ chạy đi chuẩn bị bữa tối, kẻ đun lửa người thổi cơm. Lục Cẩn sau khi đi thăm đám hài tử ở ngôi miếu hoang trở về liền cũng không muốn lập tức hồi phủ, mà ở trên đường cái đi dạo. Loanh quanh một hồi rốt cuộc dừng lại trước quầy hàng bán trâm cài, lão bản là một đại thúc khoảng chừng năm mươi, thấy nàng một thân y phục thượng hạng lập tức thay đổi bộ dáng, hớn hở chào đón, hướng nàng nhiệt tình giới thiệu."Trâm này giá bao nhiêu ?" Vốn chỉ định xem không định mua nhưng ngoài ý muốn ánh mắt bị thu hút bởi một cây trâm bỉ ngạn được làm từ bạc trông vô cùng đơn giản và rẻ tiền. Đưa nó đến trước mặt lão bản nàng hỏi. "Năm lượng!" Cứ tưởng gặp được khách quý không ngờ chỉ là một tên nghèo hèn, biết bao nhiêu loại trâm cài đáng giá không chọn, lại đi chọn ngay cây trâm bạc xấu xí này. Đại lão bản vui mừng chưa được bao lâu mặt mũi đã xám xịt, thái độ cũng không còn niềm nở như vừa rồi, hắn hờ hững đáp lại nàng."Ồ, năm lượng bạc trắng có phải ít quá rồi không?" Lục Cẩn ồ một cái, xoay xoay trâm rồi giả vờ hoài nghi nhìn lão bản."Nếu đã như vậy thì, thì mười lượng!" Nghe nàng nói thế hắn liền mở to hai mắt, không ngờ trên đời này lại có kẻ vừa nghèo vừa điên, cây trâm bạc đó hắn rao bán với giá một lượng đã sáu tháng rồi không ai thèm mua, vậy mà tùy tiện bán cho nàng năm lượng nàng ngược lại còn chê ít? Lần mua bán này hắn lời to, liền vội vàng sửa lại giá cả. "Đúng là mười lượng, nhưng không phải mười lượng bạc, mà là mười lượng vàng!" Nàng lắc đầu trước cái giá mà hắn đưa ra sau đó phe phẩy cây trâm trước mặt hắn, nàng ung dung nói ra một cái giá khiến hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến."Không thể nào..." Đại lão bản biểu tình nghi hoặc híp mắt nhìn Lục Cẩn. Chỉ với một cây trâm cài làm bằng bạc thì sao có thể đáng giá tận mười lượng vàng đâu, huống hồ bông hoa ở đầu trâm còn xấu xí như vậy a, một lượng bạc còn không đáng nữa là."Không tin? Vậy nếu ta có thể bán nó với giá mười lượng thì sao?" Mắt thấy mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch Lục Cẩn bất đầu buông lời khiêu khích, dẫn dụ đại lão bản đi theo. "Thì ta sẽ tặng luôn ngươi cây trâm này! Còn nếu không được ngươi phải đưa ta mười lượng bạc trắng! Haha." Đại lão bản nhất quyết không tin lời Lục Cẩn, nghe nàng khiêu khích cũng không có tức giận, chỉ vào mặt nàng cười lớn. Hắn chắc chắn cho dù nàng có đi khắp kinh thành cũng sẽ không có kẻ mù nào nguyện ý bỏ ra mười lượng vàng chỉ để mua một cây trâm bạc rẻ tiền như vậy a. "Hảo, một lời đã định!" Lục Cẩn cuối cùng cũng khiến lão bản nói ra lời này, trong lòng cười thầm. Từ trong vạt áo lấy ra hà bao, trước tiếng cười đầy đắc ý của đại lão bản nàng bỏ ra mười lượng vàng, chặt đứt giọng cười của hắn."Ngươi đây là ý gì?" Mới đầu cứ tưởng nàng thấy khó mà chịu thua, không ngờ bị hành động tiếp theo của nàng làm cho hoang mang, hắn hỏi. "Ta chỉ nói sẽ bán nó, nhưng chưa từng nói qua là bán cho ai, ta đồng ý mua cây trâm này với giá mười lượng vàng vừa đúng với điều kiện đưa ra, như lời đã hứa, đa tạ lão bản tặng ta trâm cài, cáo từ." Lục Cẩn từ một tiểu cô nương gia thoáng cái đã bộc lộ bản tính giảo hoạt, một lần nữa đem cất kĩ mười lượng vàng vào hà bào, nàng hướng hắn khom người nói lời đa ta, không đợi hắn kịp phản ứng, nàng thuận tiện cầm luôn trâm cài rời đi.Đại lão bản lúc này:
Tiền mất mật mang.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me