LoveTruyen.Me

Bhtt Tay Huyen Lanh Chua Va Vu Cong Lang Thang Nhan Chieu Ham

☆ Chương 8 ☆
Trong Phòng Ngủ Của Mẹ

Sau nửa đêm, ánh trăng sớm đã lặn, sương mù lại dần dần ngưng tự trên mặt đất, tựa như cảnh tượng trong phim kinh dị.

Dorothy và Hilda vẫn đứng tại chỗ. Dorothy đè tay lên thanh kiếm ngắn giống như dao rọc giấy bên hông, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Khi cô nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo trong đầm lầy đã phát điên một lần, nhưng lúc này lại không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tinh thần còn ở trong trạng thái vô cùng phấn chấn.

“Cô có thể nằm xuống ngựa của ta nghỉ ngơi một lát, phu nhân.” Dorothy nói.

“Không, ta không mệt.” Hilda trả lời cô.

Hai người lại im lặng đứng yên trên vùng đất hoang trong chốc lát.

“Thật khó mà tưởng tượng, ta và ngài chỉ mới quen biết được nửa ngày,” Hilda nói, “Nếu không phải do trận lốc xoáy kia, hẳn là ta đã sắp đến Krebs rồi.”

“Đúng vậy. Buổi trưa chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nhưng ở nơi đây chúng ta lại giống như bị tất cả mọi người trên thế giới vứt bỏ vậy. Sau trận mưa to đó, chỉ còn lại mỗi hai ta.” Dorothy nhìn màn đêm trước mắt, bây giờ cô đã không còn thấy lạnh nữa, giống như mọi giác quan đều mất đo cả rồi, còn cô đã tiến vào một thế giới khác.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của cô, ta đã có một cảm giác như thể chúng ta đã từng gặp nhau.”

Hilda hỏi: “Là dưới sự chỉ dẫn của thần linh, hay là ở trong mộng ?”

Dorothy suy nghĩ hồi lâu, đoạn, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng không nói rõ được, phu nhân. Giống như tất cả những việc xảy ra trước khi ta sinh ra vậy, tất cả đều diễn ra trong đêm tối... Ta thường có một cảm giác mông lung, ở một nơi nào đó, trong một chiều không gian nào đó, ta đã từng thấy cô.”



*****

Vùng quê này cực kỳ yên tĩnh, khi gió thổi qua mang theo âm thanh sàn sạt. Con ngựa bên cạnh Dorothy thở phì phò, lắc lắc bờm trên đầu. Dorothy vuốt cổ con ngựa, cảm nhận độ ấm của nó.

“Đây là một con ngựa tốt, dù nó đã từng hất chị lớn của ta ngã gãy cổ.” Dorothy nói.

“Ta rất tiếc khi nghe thấy điều này.”

“Về vận xui mà các anh chị của ta gặp phải, nhất định cô đã từng nghe qua rồi.” Dorothy lại nói, cô cảm thấy không nên nói mấy lời này cho Hilda nghe. Nhưng không biết tại sao, dường như có một sự xúc động nào đó thôi thúc cô phải nói gì đó, hoặc là làm gì đó. “Người chiến thắng cuối cùng không phải ta, mà là Tử Thần. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, trước đó mẹ ta đã qua đời, nếu không đối với bà ấy mà nói nhất định sẽ là sự đả kích và đau khổ vô cùng to lớn.”

“Đúng vậy, chính xác là một nỗi thống khổ sâu sắc, đối với cả ngài và cha ngài.” Hilda tỏ vẻ tán đồng.

“Không,” Dorothy nhẹ nhàng lắc đầu, vén lọn tóc đen lòa xòa trước mặt ra sau tai, “Sức khỏe mẹ ta khá tệ, đặc biệt là sau khi lời nguyền của Hecate xuất hiện bà luôn bị bệnh. Hơn nữa sinh con liên tục cũng gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể bà ấy. Ta hận cha ta, ta cũng căm hận mối quan hệ hôn nhân ép buộc với một người đàn ông.”

Dorothy cực ít khi nhắc đến mẹ cô với người khác, hoặc là về hôn nhân của cô, cho dù là với nam tước Ace. Mẹ cô là con gái của một quý tộc Engle, được gọi là công chúa Brünhilde, có nghĩa là ngọc trai trên vương miện Engle. Mái tóc của bà màu nâu không hề chói mắt, nhưng dưới ánh nắng lại hiện lên màu sắc ngọt ngào như hạt ca cao.

Suốt thời thơ ấu của Dorothy, bởi vì con cái đông đảo nên mẹ vẫn thường bỏ qua cô. Khi đó cơ thể bà đã không còn tốt, thị lực cũng rất kém, thường xuyên gọi sai tên khách khứa đến thăm, hoặc là quên tiệc tối quan trọng. Có đôi khi bà còn nhầm lẫn Dorothy với chị nhỏ của cô.

Dorothy vẫn nhớ rõ đêm mưa ấy khi cô đi vào phòng mẹ. Khi đó mẹ mới được nữ hầu cởi giúp bộ váy nặng nề và khung váy ra, ngồi tựa vào giường.

“Lại gần ta một chút, con của ta.” Mẹ đón tiếp cô.

Dorothy đi lên trước, lướt qua trụ giường khắc hoa, ngồi xuống bên mép giường, nhìn mẹ cô.

Mẹ mò mẫm xung quanh cô, nhìn cô dưới ánh nến mờ ảo trong phòng ngủ, Dorothy ngửi được mùi trầm hương nồng đậm trên người của mẹ. Một lát sau, mẹ cô thở dài, hôn nhẹ lên trán cô.

“Dorelias thân ái của ta, nhìn xem mái tóc tuyệt đẹp của con này, cùng với đôi mắt mỹ lệ này nữa, giống như nhan sắc đến từ vực sâu hắc ám vậy... Nhưng sao con lại nhỏ bé gầy gò thế này, thật đáng thương,” Bà nói, nước mắt đong đầy trong mắt, “Thân ái, ta thật hy vọng con là con gái của ta biết bao !”

Tinh thần của công chúa Brünhilde đã không còn tốt nên khi bà nói vậy Dorothy cũng chẳng nói gì. Cô lẳng lặng ngồi bên mép giường chờ đợi trong chốc lát, chờ đến khi mẹ ngủ rồi mới im lặng đứng dậy, gần như chạy trốn khỏi mùi trầm hương khiến cô hít thở không thông này.

Đây là sự ôn tồn hiếm có của mẹ đối với Dorothy. Giữa nụ hôn dịu dàng ấy, bà lại nói với Dorothy rằng, bà hy vọng Dorothy là con gái bà.

“Lời nói trong vô thức khi bị bệnh của mẹ ta khiến ta nhận ra, có khả năng ta không phải là con gái của bà ấy. Vậy thì ta là ai đây ? Ta không phải là con gái riêng, cha ta đã xác nhận danh tính của ta. Nhưng ta lớn lên không giống ông ta, cũng chẳng giống mẹ ta, vậy thì ta là ai ?” Dorothy nhìn bóng tối vô tận ngập tràn hơi nước, lẩm bẩm nói.

Hilda không nói gì, nhưng Dorothy biết nàng đang chăm chú nhìn cô, giống như cô chăm chú nhìn đêm tối và vận mệnh vậy.

“Nhưng có đôi khi, ta cảm thấy những việc này đã không còn ý nghĩa nữa.” Dorothy nói, hít sâu một hơi, làn sương mù lạnh lẽo tràn ngập phổi cô, “Như cô đã thấy, lãnh chúa hiện tại của Engle là ta, ta là trái cây được Tử Thần thu hoạch.”

“Họ của ngài là Engle, ngài chính là người thừa kế hợp pháp của Engle, không phải sao ? Ngài là con gái của Engle, là con gái của mảnh đất này. Ta nghĩ nếu ngài nghĩ như vậy hẳn sẽ thoải mái hơn một tí.” Hilda nói.

“Ta vẫn luôn muốn tìm kiếm xem mẹ ta là ai. Tên lót của ta là Helena, họ nói đó là tên một người cô của ta. Nhưng, ta đoán rằng, có lẽ mẹ ruột của ta tên là Helena. Bà không phải là một con gái quý tộc, nhưng ta chưa từng để ý đến điều này.”

“Bệ hạ.” Hilda đi tới trước mặt Dorothy, nàng cao hơn Dorothy nửa cái đầu nên Dorothy cần phải ngẩng mặt lên mới có thể đối diện với nàng. Tóc Hilda đã bị gió thổi khô, giờ đây đang rũ trên vai nàng, nhẹ nhàng lay động theo gió. Sau đó --- ngoài dự kiến của Dorothy --- nàng vươn tay ra, đặt lên mặt Dorothy.

Lòng bàn tay nàng không hề mất đi độ ấm dù giữa cơn gió lạnh, ấm cả xương hàm của Dorothy, đồng thời cũng khiến đầu Dorothy trống rỗng, nói không nên lời.

“Ngài và ta chỉ mới quen biết một buổi chiều, vì sao lại nói những chuyện này với ta ?” Nàng hỏi.

Dorothy muốn nói chuyện, nhưng bàn tay Hilda tựa như có ma lực, khiến xương hàm cô cứng đờ, nói không thành tiếng.

“Ngài nên biết rằng, như vậy là rất nguy hiểm, dù cho ngài có là lãnh chúa đi chăng nữa.”

Nàng cách rất gần mặt Dorothy, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, là vì phấn trang điểm sao ? Hay là bởi vì bản thân nàng vốn là một xác sống ? Nhưng bàn tay nàng lại ấm áp như vậy, mà ánh mắt nàng nhìn Dorothy cũng nhu hòa như thế, đôi mắt ấy càng trở nên lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bão.

Cuối cùng Dorothy cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô nói:

“Không, nếu là cô, vậy sẽ không tính là nguy hiểm.”

“Ngài tín nhiệm ta sao, bệ hạ ?”

Dorothy đặt tay lên mu bàn tay Hilda, bây giờ cô đang cảm thấy trên mặt cực kỳ ấm áp.

“Ta tín nhiệm cô, phu nhân, và cô cũng như thế.”

Động tác thân mật cùng Hilda này khiến Dorothy cảm thấy cô không muốn thừa nhận rằng tay chân mình đang luống cuống. Cô không biết nên đặt tay ở đâu, vì thế chỉ đơn giản thả xuống bên hông. Bên hông bộ váy xinh đẹp của cô có treo một cái túi tơ lụa nho nhỏ, cô cho tay vào sờ, đầu ngón tay chạm được gì đó, cô nắm lấy thứ đó ra --- thì ra là bông hoa tường vi mà cô đã ngắt xuống vào buổi chiều lúc ở hoa viên. Lúc này nó đã khô héo đến biến dạng vì bị đè ép, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc đỏ ban đầu như cũ.

“Thật may vì mình nóng lòng muốn đi lấy lòng tên khốn Uriel kia nên không nghĩ đến chuyện thay quần áo, bông hoa tường vi này vẫn còn ở đây.” Dorothy nghĩ.

“Ngài đang suy nghĩ gì thế, thưa bệ hạ ?” Hilda hỏi cô.

“Ta đang nghĩ, nếu như ở trong trường hợp tương tự, có lẽ cô cũng có thể gọi tên ta, ta cũng có thể gọi tên cô, Hilda.” Dorothy bỗng nói.

Hilda nhìn cô, nở nụ cười, giống như thái độ bao dung khi nhìn một đứa bé bướng bỉnh. Có điều nàng vẫn trước sau như một không hề gọi tên Dorothy. Vì thế Dorothy chìm vào một nỗi đau tự nghi ngờ bản thân, cô nhận ra rằng hẳn Hilda phải là một người cực kỳ đa tài. Chắc chắn cô ấy là một người giỏi giao tiếp --- với đủ loại người --- từ quý tộc, dân chúng bình thường, đến nông dân tá điền. Mà từ những lời này của cô ấy, có thể thấy là đang an ủi. Nghĩa là cô ấy chỉ nói vậy bởi vì Dorothy là lãnh chúa Engle, cô ấy cũng sẽ nói ra lời tương tự với Shana.

Các cô đứng trong nơi hoang dã này một chốc, mắt cá chân Dorothy lại bắt đầu đau nhói, vì thế cô chỉ ngồi xuống đất.

“Cô có thể ngồi lên vạt váy của ta, phu nhân.” Cô nói.

Hilda vẫn cứ đứng thẳng bên cạnh con ngựa. Thân hình thon gầy cao ráo, trông như một bông hoa cao lớn độc nhất trên cánh đồng hoang vu này.

“Không, tôi vẫn có thể chịu được.” Hilda nói.

Dorothy cứ ngồi vậy trong chốc lát. Chân cô đã tê rần, nhưng sự mệt mỏi khiến cô cũng không muốn điều chỉnh lại tư thế dù chỉ một chút. Sau đó, dường như cô đã mơ mơ màng màng mà thiếp đi trong chốc lát.



*****

Đột nhiên, Dorothy tỉnh lại, cô phát hiện sắc trời đã tờ mờ sáng. Sương mù vẫn tràn ngập trên mặt đất. Hilda vẫn đứng thẳng cách cô không xa, chung một chỗ với ngựa của Dorothy, mái tóc dài và vạt áo to rộng tung bay trong gió.

“Hilda ?” Dorothy đứng lên, bởi vì chân tê rần mà hơi lảo đảo một chút, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, “Cô cứ đứng vậy cả đêm sao ?”

“Ngài xem kìa, bệ hạ,” Hilda chỉ vào sương mù ở đằng xa, “Ở đó có người.”

Dorothy dụi mắt, nhìn vào khoảng sương mù phía xa. Cô thấy được một bóng dáng mờ ảo, sau đó, có thêm vài bóng người nữa xuất hiện bên cạnh người đó, ước chừng khoảng năm, sáu người. Không đợi Dorothy phỏng đoán thân phận những người này đã nghe được những tiếng trò chuyện hi hi ha ha truyền tới.

Qua giọng nói có vẻ như họ đều là nữ, đến khi họ đến gần hơn một tí Dorothy mới phát hiện cách ăn mặc của họ rất kỳ lạ. Tất cả đều mặc váy dài làm từ vải bông màu trắng, có người dẫn theo chó săn, có người xách thùng nước, lại có người đeo bao đựng tên bằng da. Điểm chung chính là tất cả đều rất xinh đẹp, nhỏ nhất khoảng 15-16 tuổi, lớn nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Họ vừa đi về hướng Dorothy vừa ríu rít nói chuyện.

Nhóm người này trông rất hoạt bát và vui vẻ, như thể ở nơi địa ngục như xứ muối kiềm này quả là một điều tuyệt vời vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me