Bhtt Tay Huyen Lanh Chua Va Vu Cong Lang Thang Nhan Chieu Ham
☆ Chương 9 ☆
Lính Đánh Thuê Cynthia
*****Không biết cô đã ngủ được bao lâu, giống như cô đã bị thời gian âm thầm mà lặng lẽ trộm đi một khoảng vậy. Đến khi tỉnh lại cô nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi vào căn phòng cũ nát này, trong một góc đổ nát có một cành cây chen vào, trên đó có một quả vàng óng mê người. Đầu tiên Dorothy giật mình vì căn phòng xa lạ này, nhưng rất nhanh sau đó cô đã nhớ lại mọi chuyện.Trong phòng chỉ có một mình cô, cách chỗ này không xa có tiếng nói hòa vào làn gió truyền đến, khiến cho người nằm trên giường gỗ bị ánh sáng chiếu đến chói mắt vô cùng khó chịu. Vì thế Dorothy đứng dậy, đi dọc theo hành lang lát đá cẩm thạch, phát hiện Hilda và Cynthia đang ngồi nói chuyện trên thềm đá cuối hành lang.Nhìn thấy Dorothy đến, Cynthia lập tức đứng lên.“Ngài đã thấy khỏe hơn chưa, thưa tiểu thư tôn quý ?”“Ta đã ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn cô.”“Vừa rồi vị phu nhân này đã nói hết tình hình cho tôi. Các ngài cần một đội lính đánh thuê, phải không ? Tôi nghĩ tôi có thể cung cấp, đúng lúc tôi cũng có một đội quân ngàn người, tôi và em trai đều là thủ lĩnh --- Trước đây, chúng tôi chưa bao giờ bị đánh bại.”Dorothy có chút khiếp sợ nhìn Cynthia.“Không, ta cũng không muốn làm phiền cô, chỉ là ——”Cynthia nở nụ cười, có vẻ như cô ấy không cho Dorothy cơ hội từ chối. Hoặc nên nói là, dường như cô ấy còn lạc quan hơn cả Shana về việc chiến đấu và cái chết này.“Tôi rất vui khi được làm việc cho ngài, lãnh chúa.” Cynthia nói, “Tôi cũng không cần quá nhiều thù lao đâu, vì sao lại không thử nhỉ ?”“Thù lao ?” Dorothy gian nan nuốt một ngụm nước bọt.“Tôi muốn đồ trong túi của ngài.” Cynthia nói, “Đó chính là thù lao mà tôi muốn.”Dorothy hơi do dự một chút, cô tháo chiếc túi nhỏ bằng tơ lụa bên hông ra, trút ngược nó xuống, toàn bộ đồ bên trong rơi ra.Một bông hoa tường vi đã bị đè bẹp, hai đồng xu bạc, cùng với một sợi dây để buộc miệng túi.“Cô đã nhìn thấy rồi đấy, Cindy,” Dorothy ân cần nói. “Trong túi ta chỉ có mấy thứ này. Có điều, thân là lãnh chúa, sau này ta sẽ chi trả cho cô——”“Không, đây chính là toàn bộ những thứ tôi muốn.” Cynthia kiên quyết nói.Dorothy ngẩng đầu lên, đánh giá Cynthia.Các cô đang đứng dưới khoảng bóng râm của tòa nhà, thế nên cô không thể đoán ra bên trong nụ cười ấy của Cynthia còn có thâm ý nào khác không. Đoạn, cô lại dời mắt nhìn về phía Hilda đang đứng một bên, Hilda đan tay trước người, cũng mang vẻ mặt không thể đoán ra nhìn Dorothy.“Nếu ngài đồng ý rồi vậy chuyện này xem như đã định.” Cynthia cúi người nhặt bông hoa tường vi và hai đồng bạc trên mặt đất lên. “Có phải ngài nên nhanh chóng quay lại bến cảng không ? Có lẽ bạn đồng hành của ngài đã chờ đến sốt ruột rồi. Đương nhiên tôi cũng sẽ đi cùng các ngài, tôi còn vài việc cần phải nói rõ với vị công chúa báo thù kia.”Một nữ hầu bất chợt xuất hiện bên cạnh các cô, giống như là chui lên từ dưới mặt đất tối tăm vậy. Cô ta đưa cho Cynthia một chiếc áo choàng thoạt nhìn trông rất hoa mỹ nhưng lại dài quá khổ, trên áo có hoa văn uốn lượn, chạy dài khắp chiếc áo.Cynthia không hề nhiều lời vô nghĩa, sau khi phủ áo choàng lên liền thong dung bước ra ngoài trang viên. Nhìn bóng dáng ấy, trông cô ấy như một nữ chiến sĩ dũng cảm kiêu hùng vậy.“Ta cảm thấy ta cần phải biết rốt cuộc cô họ gì, Cynthia.” Dorothy đuổi theo, “Hoặc là trang viên mà cô cư trú này tên gì ?”“Tôi không có họ, thưa lãnh chúa tiểu thư. Trang viên cũng không hoàn toàn nhất định phải có tên gọi, giống như di tích thời cổ lưu lại vậy.” Cynthia nói.Các cô đi tới bên ngoài tràn viên, ngựa của Dorothy được buộc vào cánh cửa lớn rách nát, mấy nữ hầu đang dùng cỏ xanh tỏa ra mùi cam quýt cho nó ăn. Nó nhìn thấy Dorothy, thân thiết cọ mũi vào người cô.Sau cơn bão trời lại nắng đẹp, bầu trời hiện lên một màu lam trong vắt như vừa được tẩy rửa, mấy đám mây trắng trôi nổi trên không trung. Dorothy dùng tay che trán, cô nhìn thấy rõ núi và mặt biển ở phương xa, thậm chí còn có thể thấy cả các tòa nhà cao thấp đan xen nhau ở thị trấn hướng bắc. Dorothy phát hiện, hóa ra các cô lại cách bến cảng rất gần.Chẳng lẽ, đêm qua các cô chỉ quanh quẩn ở nơi này ?
*****
Tóm lại, rất nhanh các cô đã đến được bến cảng. Thời tiết tốt đẹp, tầm nhìn rất xa, từ phía xa Dorothy đã nhìn thấy bóng dáng ngay thẳng của nam tước Ace đứng trước bến cảng. Thoáng thấy Dorothy cưỡi chạy từ xa chạy đến hắn vội chạy từ xa đến đón. Dorothy vừa mới xuống ngựa hắn đã kích động ôm chầm lấy cô, chỉ thiếu mỗi hôn một cái thật kêu lên mặt cô mà thôi.“Thần linh ơi... Trời ạ, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài êm đẹp quay về rồi. Ta cứ tự nhủ mãi, nếu như có bất kỳ chuyện không hay nào xảy ra với ngài ta sẽ nhảy xuống biển ngay, để bản thân chết đuối luôn... Trận lốc xoáy đêm qua quả thật khiến người ta sợ hãi, hơn nữa ngài còn mất tích ! Đây đúng là chuyện đáng sợ nhất…”“Ta vẫn luôn chạy về hướng cung điện,” Dorothy cười hôn nhẹ lên má nam tước Ace. Cô phát hiện chiếc kính của hắn đang cài trên cổ áo bèo hiện đang nhăn nhúm, hơn nữa đã gãy rồi.“Nhưng ta nghĩ ta đã đi nhầm đường. Đừng lo lắng nữa, nam tước. Ngươi xem, ta vẫn ổn cả mà, ta không dễ chết như vậy đâu. Ngay cả Hecate cũng không làm được điều này.”
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me