Bhtt Tru Tien Hau Tuc
Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ (1)Mộ khứ triêu lai nhan sắc cố (2)Dưới sự chung tay cố gắng của Trương Tiểu Phàm và Bích Dao, thương thế của Lục Tuyết Kỳ đã từng bước lành lại, hơn nữa vết sẹo trên người cũng dần nhạt đi, thậm chí không còn dấu vết, da thịt vô cùng mịn màng lại một lần nữa tái hiện.
Điều đáng quý nhất chính là đôi mắt của Lục Tuyết Kỳ hiện tại đã có thể tiếp nhận được quang ảnh yếu ớt, một vài đại vật mờ mờ có thể phân rõ, đây ngoại trừ nhờ dược thảo của Trương Tiểu Phàm, trọng yếu bên ngoài, còn có lão trưởng trấn kia, nhìn không ra lão lúc còn trẻ lại là y vương danh chấn phương bắc.
Bọn họ cùng nhau dốc lòng nghiên cứu, đôi mắt của Lục Tuyết Kỳ quả nhiên bội thu khởi sắc.
Mỗi buổi chạng vạng, nương nhờ ánh nến, Bích Dao thường thích lôi kéo đám người Trương Tiểu Phàm lại đấy, để cho Lục Tuyết Kỳ tiến hành phân biệt.
Lục Tuyết Kỳ thật ra bằng vào cảm giác là có thể nhận rõ ai với ai, nhưng nàng yêu cực hành động nôn nóng lại dễ thương này của Bích Dao, lúc nào cũng phối hợp nàng, nhất nhất xác nhận.
Vài năm nay, Tiểu Bạch ngược lại rất nhàn rỗi, trừ bỏ ngẫu nhiên mấy bữa mất tăm, thì ban ngày, ờ, có lẽ là ở mấy phường rượu hào phóng uống.
Mỗi buổi lúc Trương Tiểu Phàm đi hái thuốc, cư nhiên lại ngoan ngoãn biến trở về hình dạng bạch hồ, ở bên cạnh hắn, lẽo đeo chạy theo vui đùa, làm cho mọi người không khỏi một trận toát mồ hôi.
U Cơ thì khá tốt, nàng ở tiểu trấn này bồi Bích Dao bọn họ hơn nửa năm, mắt thấy hết thảy thỏa định, liền công đạo vài câu, lên đường quay về Hồ Kỳ sơn, dù sao Tông phái cũng không thể một ngày không có chủ a.Một ngày nọ, ngày hè nắng chang chang, tuyệt đại đa số dân chúng đều oa ở nhà tránh nắng, phần lớn không nguyện ý bước ra. Hồ nước bên ngoài cổ trấn, ngày thường là chỗ nữ tắc người ta giặt áo vo gạo, vô cùng sôi nổi, hôm nay lại an tĩnh, chẳng thấy ma nào.
Bích Dao nắm tay Lục Tuyết Kỳ, không nhanh không chậm tiến đến cạnh bờ hồ. Một cơn sóng nhiệt lăn qua, vắt theo nhánh liễu phiên phiên, đầy trời mưa hoa bay lả tả.
Ba sóng lân lân trên mặt hồ thỉnh thoảng lại phốc lên một ít bong bóng, phỏng chừng con cá kia cũng nóng chết đi được, đều trốn vào đáy hồ hóng mát a.
Hồ nước xanh lam giống như một khối cẩm thạch xinh đẹp, sạch sẽ, trong suốt.
Từ trên nhìn trực tiếp có thể thấy được dưới tâm hồ có những hòn đá cực đại trơn nhẵn màu sắc sặc sỡ cùng với rong, bèo sậm màu dập dờn.
Vài chú cá nhỏ ở giữa khe đá chơi đùa với nhau, một khắc cũng không trật tự. Non xanh nước biếc như tranh họa đồ, phương xa ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng ầm vang thật lớn, thấu cận vừa xem, có thể nhìn thấy một thác nước khí thế khoáng đạt từ trên đổ xuống quán nhập lòng hồ, bởi vì mỏm đá gồ ra một khối cự thạch, đem sông ngân phá thành mảnh nhỏ, trái lại giống như một con rắn đang ngủ uốn lượn quấn quanh.
Cự thạch này trải qua trăm ngàn năm bị nước gột rửa, đã sớm trơn bóng như được bôi dầu, vươn tay chạm đến, liền có cảm giác chúng trắng muốt tựa như đá cuội.
Quay đầu lại hướng chỗ sâu nhìn lướt, phía trên thác nước cư nhiên mây khói lượn lờ, không cẩn thận tham cứu, thật đúng là khó mà phát hiện ngọn nguồn kia.
Núi xanh từng tòa từng tòa, điêu luyện sắc sảo, bên trái bị gọt bỏ một miếng, bên phải lại bị chụp lên một tầng xanh biếc, thướt tha nhiều vẻ, tú hoa thống trị.
Núi rừng xanh um tươi tốt tràn ngập tiếng ve râm ran cùng tiếng chim hót, theo thính giác cảm thụ, quả nhiên là phong cảnh ngày hè. Lúc nào đó không chú ý, lại có một loài chim không biết tên lượn qua, sắc thái diễm lệ dị thường, tiếng kêu trong vắt, khiến cho người ta thanh thản thoải mái.
Giả sử không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó, sẽ tương hội có một trận cánh trắng phô thiên cái địa từ trong rừng thăng hoa, hướng phương xa giương cánh tung bay.
Bích Dao bấy giờ tâm tình vô cùng tốt, kiểu tóc như trước vắt hai búi, tùy ý dùng hai dây gấm trắng buộc trụ, trông rất đáng yêu.
Một tập bích sa đơn giản bao lấy thân thể yêu kiều, càng thêm lộ rõ dáng người nhu mỹ.
Khuôn mặt trắng nuột phơn phớt đỏ, theo tiếng gió, Hợp Hoan Linh buộc ở trên người "đinh đinh đang đang" vang lên, nàng một tay dắt Lục Tuyết Kỳ, một tay chỉ về phía trước, vui tươi giảng giải.
Lục Tuyết Kỳ cười mà không nói, một chiếc thắt lưng màu xanh thẳm ôm trọn vòng eo mảnh khảnh, bạch sắc y sam gặp gió chầm chậm phiêu đãng, cùng mái tóc mềm mại dài đến eo từ phía sau vắt qua ngực, tôn lên sự duyên dáng tĩnh mật, dung nhan tuyệt thế cũng phiếm chút hỉ sắc, nàng nâng tay phải lên, nhẹ nhàng xe một đóa hoa nhạt phấn trên đầu Bích Dao, đây vừa rồi là kiệt tác của mưa hoa loạn vũ, sau đó trở tay cài lên bờ tóc bên phải của người kề cạnh.
Bích Dao ban đầu sửng sốt, đưa tay sờ sờ đầu, sau đó hé miệng cười.
Nàng kéo Lục Tuyết Kỳ ngồi xổm xuống ngay cạnh mép hồ:
"Tuyết Kỳ, ngươi đếm xem, ở rìa cự thạch xanh biếc đằng kia tàng trữ mấy cái con cá lớn?"
Vừa nói vừa cẩn thận nhìn thần sắc của Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ nheo đôi ngươi, tế tế nhìn hồ nước:
"Ta đếm ra, một, hai, ba..."
Không biết đếm bao lâu, Bích Dao cũng không đánh đoạn, cứ như vậy dựa vào nàng, kiên nhẫn chờ.
Rất nhanh, hai người rướm một lớp mồ hôi mỏng, cả hai đều ngửi được hương thể của đối phương, nhàn nhạt thư nhã, thanh lệ thơm tho.
Không khỏi cùng ngẩng đầu, nhìn nhau cười.
"Có thể là bảy con, cũng có thể là mười hai con!" Lục Tuyết Kỳ lắc đầu cười: "Ta đếm hai lần!"
"Hai lần chênh lệch cũng quá lớn đi!"
Bích Dao cố ý nghiêm mặt, chu miệng ra, nhưng trong lòng lại hớn hở dị thường, bởi vì Lục Tuyết Kỳ không có đếm sai.
Lần đầu tiên thật là bảy con, sau lại bơi tới năm con... Này là hàm ý gì nhỉ? Hắc hắc...
Lục Tuyết Kỳ vừa thấy Bích Dao sinh khí, vội giữ chặt tay nàng:
"Dao nhi đừng gấp, ta sẽ đếm lại lần nữa!"
Nói xong liền muốn đến đó đếm lần nữa.
Bích Dao hấp tấp ngăn cản nàng ấy, nàng tất nhiên không nỡ để cho Tuyết Kỳ quá độ hao tổn tinh thần mà, huống chi hiệu quả của mình đã muốn đạt tới, vì thế định kéo nàng ấy đứng dậy, không nghĩ tới khống chế lực đạo phân phối không ổn, gió xẹt qua tai một cái, hai người song song lộn ngược xuống hồ.
"Cẩn thận!"
Một thân ảnh lam sắc nhanh như cắt, mỗi tay một người kéo vào trong ngực. Không phải ai khác, chính là Trương Tiểu Phàm.
Hắn mới vừa xuống núi hái thuốc, đi ngang qua nơi đây, trùng hợp gặp cảnh này, không chút suy nghĩ, khẩn trương phóng tới tiếp tay.
Hai nữ nhân sấp vào ngực Trương Tiểu Phàm, kinh hồn dần định tĩnh, đợi nghỉ ngơi một lát, liền song song ngẩng đầu đối Trương Tiểu Phàm điềm đạm cười, bày tỏ cảm kích, nhiều năm sống chung, ba người khúc mắc tựa hồ đã cởi bỏ.
Trương Tiểu Phàm thấy nụ cười đẹp nhất thế gian ấy, nhất thời tâm tình nhộn nhạo, chợt nghe phía sau hừ lạnh một tiếng, sống lưng phát lãnh, quay đầu qua, chỉ thấy Tiểu Bạch ôm ngực oai đầu, nhịp nhịp chân ở bên rìa thưởng thức.
"Đa tạ ngươi, Tiểu Phàm!"
"Tiểu Phàm, đa tạ..."
Hai người còn chưa biểu đạt xong cảm kích, Trương Tiểu Phàm đã vội buông tay.
"A!" một tiếng, hai người rốt cục vẫn rơi xuống nước.
"Tiểu tử thúi! Ngươi giả hảo tâm a!"
Bích Dao nộ bất khả át, toàn thân ướt sũng, cũng may nước hồ nông sạch, bằng không thì...
"Tiểu Phàm?"
Lục Tuyết Kỳ cũng kinh ngạc nhìn phía hắn, bạch sắc y sam dán dính da thịt, thật không nghĩ tới hắn sẽ buông tay!
Trương Tiểu Phàm xấu hổ khổ sở kiềm nén, một tiếng thật có lỗi, rồi tốc tốc biến mất, Tiểu Bạch cũng nối gót, cùng nhau rời đi!
Lục Tuyết Kỳ, Bích Dao liếc nhau một cái, nhịn không được, ách nhiên phá ra cười, phút chốc, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc ngân khắp không gian.
-----------------------------Chú thích:(1) Trích Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư (660-720), ở Dương Châu (nay là Giang Tô), là một nhà thơ thời Đường, Trung Quốc.Dịch thơ (Tản Đà): Sông xuân sáng nước liền ngang bể
(2) Trích Tỳ Bà Hành (Gảy Tỳ Bà) của Bạch Cư Dị.Dịch thơ (Phan Huy Vịnh): Lần hôm mai đổi khác hình dung
-----------------------------Hắc hắc, Tiểu Bạch hồ ly đột nhiên nhu mì khả ái thực khiến người ta trợn mắt há mồm Và gã A Phàm này.
Điều đáng quý nhất chính là đôi mắt của Lục Tuyết Kỳ hiện tại đã có thể tiếp nhận được quang ảnh yếu ớt, một vài đại vật mờ mờ có thể phân rõ, đây ngoại trừ nhờ dược thảo của Trương Tiểu Phàm, trọng yếu bên ngoài, còn có lão trưởng trấn kia, nhìn không ra lão lúc còn trẻ lại là y vương danh chấn phương bắc.
Bọn họ cùng nhau dốc lòng nghiên cứu, đôi mắt của Lục Tuyết Kỳ quả nhiên bội thu khởi sắc.
Mỗi buổi chạng vạng, nương nhờ ánh nến, Bích Dao thường thích lôi kéo đám người Trương Tiểu Phàm lại đấy, để cho Lục Tuyết Kỳ tiến hành phân biệt.
Lục Tuyết Kỳ thật ra bằng vào cảm giác là có thể nhận rõ ai với ai, nhưng nàng yêu cực hành động nôn nóng lại dễ thương này của Bích Dao, lúc nào cũng phối hợp nàng, nhất nhất xác nhận.
Vài năm nay, Tiểu Bạch ngược lại rất nhàn rỗi, trừ bỏ ngẫu nhiên mấy bữa mất tăm, thì ban ngày, ờ, có lẽ là ở mấy phường rượu hào phóng uống.
Mỗi buổi lúc Trương Tiểu Phàm đi hái thuốc, cư nhiên lại ngoan ngoãn biến trở về hình dạng bạch hồ, ở bên cạnh hắn, lẽo đeo chạy theo vui đùa, làm cho mọi người không khỏi một trận toát mồ hôi.
U Cơ thì khá tốt, nàng ở tiểu trấn này bồi Bích Dao bọn họ hơn nửa năm, mắt thấy hết thảy thỏa định, liền công đạo vài câu, lên đường quay về Hồ Kỳ sơn, dù sao Tông phái cũng không thể một ngày không có chủ a.Một ngày nọ, ngày hè nắng chang chang, tuyệt đại đa số dân chúng đều oa ở nhà tránh nắng, phần lớn không nguyện ý bước ra. Hồ nước bên ngoài cổ trấn, ngày thường là chỗ nữ tắc người ta giặt áo vo gạo, vô cùng sôi nổi, hôm nay lại an tĩnh, chẳng thấy ma nào.
Bích Dao nắm tay Lục Tuyết Kỳ, không nhanh không chậm tiến đến cạnh bờ hồ. Một cơn sóng nhiệt lăn qua, vắt theo nhánh liễu phiên phiên, đầy trời mưa hoa bay lả tả.
Ba sóng lân lân trên mặt hồ thỉnh thoảng lại phốc lên một ít bong bóng, phỏng chừng con cá kia cũng nóng chết đi được, đều trốn vào đáy hồ hóng mát a.
Hồ nước xanh lam giống như một khối cẩm thạch xinh đẹp, sạch sẽ, trong suốt.
Từ trên nhìn trực tiếp có thể thấy được dưới tâm hồ có những hòn đá cực đại trơn nhẵn màu sắc sặc sỡ cùng với rong, bèo sậm màu dập dờn.
Vài chú cá nhỏ ở giữa khe đá chơi đùa với nhau, một khắc cũng không trật tự. Non xanh nước biếc như tranh họa đồ, phương xa ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng ầm vang thật lớn, thấu cận vừa xem, có thể nhìn thấy một thác nước khí thế khoáng đạt từ trên đổ xuống quán nhập lòng hồ, bởi vì mỏm đá gồ ra một khối cự thạch, đem sông ngân phá thành mảnh nhỏ, trái lại giống như một con rắn đang ngủ uốn lượn quấn quanh.
Cự thạch này trải qua trăm ngàn năm bị nước gột rửa, đã sớm trơn bóng như được bôi dầu, vươn tay chạm đến, liền có cảm giác chúng trắng muốt tựa như đá cuội.
Quay đầu lại hướng chỗ sâu nhìn lướt, phía trên thác nước cư nhiên mây khói lượn lờ, không cẩn thận tham cứu, thật đúng là khó mà phát hiện ngọn nguồn kia.
Núi xanh từng tòa từng tòa, điêu luyện sắc sảo, bên trái bị gọt bỏ một miếng, bên phải lại bị chụp lên một tầng xanh biếc, thướt tha nhiều vẻ, tú hoa thống trị.
Núi rừng xanh um tươi tốt tràn ngập tiếng ve râm ran cùng tiếng chim hót, theo thính giác cảm thụ, quả nhiên là phong cảnh ngày hè. Lúc nào đó không chú ý, lại có một loài chim không biết tên lượn qua, sắc thái diễm lệ dị thường, tiếng kêu trong vắt, khiến cho người ta thanh thản thoải mái.
Giả sử không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó, sẽ tương hội có một trận cánh trắng phô thiên cái địa từ trong rừng thăng hoa, hướng phương xa giương cánh tung bay.
Bích Dao bấy giờ tâm tình vô cùng tốt, kiểu tóc như trước vắt hai búi, tùy ý dùng hai dây gấm trắng buộc trụ, trông rất đáng yêu.
Một tập bích sa đơn giản bao lấy thân thể yêu kiều, càng thêm lộ rõ dáng người nhu mỹ.
Khuôn mặt trắng nuột phơn phớt đỏ, theo tiếng gió, Hợp Hoan Linh buộc ở trên người "đinh đinh đang đang" vang lên, nàng một tay dắt Lục Tuyết Kỳ, một tay chỉ về phía trước, vui tươi giảng giải.
Lục Tuyết Kỳ cười mà không nói, một chiếc thắt lưng màu xanh thẳm ôm trọn vòng eo mảnh khảnh, bạch sắc y sam gặp gió chầm chậm phiêu đãng, cùng mái tóc mềm mại dài đến eo từ phía sau vắt qua ngực, tôn lên sự duyên dáng tĩnh mật, dung nhan tuyệt thế cũng phiếm chút hỉ sắc, nàng nâng tay phải lên, nhẹ nhàng xe một đóa hoa nhạt phấn trên đầu Bích Dao, đây vừa rồi là kiệt tác của mưa hoa loạn vũ, sau đó trở tay cài lên bờ tóc bên phải của người kề cạnh.
Bích Dao ban đầu sửng sốt, đưa tay sờ sờ đầu, sau đó hé miệng cười.
Nàng kéo Lục Tuyết Kỳ ngồi xổm xuống ngay cạnh mép hồ:
"Tuyết Kỳ, ngươi đếm xem, ở rìa cự thạch xanh biếc đằng kia tàng trữ mấy cái con cá lớn?"
Vừa nói vừa cẩn thận nhìn thần sắc của Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ nheo đôi ngươi, tế tế nhìn hồ nước:
"Ta đếm ra, một, hai, ba..."
Không biết đếm bao lâu, Bích Dao cũng không đánh đoạn, cứ như vậy dựa vào nàng, kiên nhẫn chờ.
Rất nhanh, hai người rướm một lớp mồ hôi mỏng, cả hai đều ngửi được hương thể của đối phương, nhàn nhạt thư nhã, thanh lệ thơm tho.
Không khỏi cùng ngẩng đầu, nhìn nhau cười.
"Có thể là bảy con, cũng có thể là mười hai con!" Lục Tuyết Kỳ lắc đầu cười: "Ta đếm hai lần!"
"Hai lần chênh lệch cũng quá lớn đi!"
Bích Dao cố ý nghiêm mặt, chu miệng ra, nhưng trong lòng lại hớn hở dị thường, bởi vì Lục Tuyết Kỳ không có đếm sai.
Lần đầu tiên thật là bảy con, sau lại bơi tới năm con... Này là hàm ý gì nhỉ? Hắc hắc...
Lục Tuyết Kỳ vừa thấy Bích Dao sinh khí, vội giữ chặt tay nàng:
"Dao nhi đừng gấp, ta sẽ đếm lại lần nữa!"
Nói xong liền muốn đến đó đếm lần nữa.
Bích Dao hấp tấp ngăn cản nàng ấy, nàng tất nhiên không nỡ để cho Tuyết Kỳ quá độ hao tổn tinh thần mà, huống chi hiệu quả của mình đã muốn đạt tới, vì thế định kéo nàng ấy đứng dậy, không nghĩ tới khống chế lực đạo phân phối không ổn, gió xẹt qua tai một cái, hai người song song lộn ngược xuống hồ.
"Cẩn thận!"
Một thân ảnh lam sắc nhanh như cắt, mỗi tay một người kéo vào trong ngực. Không phải ai khác, chính là Trương Tiểu Phàm.
Hắn mới vừa xuống núi hái thuốc, đi ngang qua nơi đây, trùng hợp gặp cảnh này, không chút suy nghĩ, khẩn trương phóng tới tiếp tay.
Hai nữ nhân sấp vào ngực Trương Tiểu Phàm, kinh hồn dần định tĩnh, đợi nghỉ ngơi một lát, liền song song ngẩng đầu đối Trương Tiểu Phàm điềm đạm cười, bày tỏ cảm kích, nhiều năm sống chung, ba người khúc mắc tựa hồ đã cởi bỏ.
Trương Tiểu Phàm thấy nụ cười đẹp nhất thế gian ấy, nhất thời tâm tình nhộn nhạo, chợt nghe phía sau hừ lạnh một tiếng, sống lưng phát lãnh, quay đầu qua, chỉ thấy Tiểu Bạch ôm ngực oai đầu, nhịp nhịp chân ở bên rìa thưởng thức.
"Đa tạ ngươi, Tiểu Phàm!"
"Tiểu Phàm, đa tạ..."
Hai người còn chưa biểu đạt xong cảm kích, Trương Tiểu Phàm đã vội buông tay.
"A!" một tiếng, hai người rốt cục vẫn rơi xuống nước.
"Tiểu tử thúi! Ngươi giả hảo tâm a!"
Bích Dao nộ bất khả át, toàn thân ướt sũng, cũng may nước hồ nông sạch, bằng không thì...
"Tiểu Phàm?"
Lục Tuyết Kỳ cũng kinh ngạc nhìn phía hắn, bạch sắc y sam dán dính da thịt, thật không nghĩ tới hắn sẽ buông tay!
Trương Tiểu Phàm xấu hổ khổ sở kiềm nén, một tiếng thật có lỗi, rồi tốc tốc biến mất, Tiểu Bạch cũng nối gót, cùng nhau rời đi!
Lục Tuyết Kỳ, Bích Dao liếc nhau một cái, nhịn không được, ách nhiên phá ra cười, phút chốc, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc ngân khắp không gian.
-----------------------------Chú thích:(1) Trích Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư (660-720), ở Dương Châu (nay là Giang Tô), là một nhà thơ thời Đường, Trung Quốc.Dịch thơ (Tản Đà): Sông xuân sáng nước liền ngang bể
(2) Trích Tỳ Bà Hành (Gảy Tỳ Bà) của Bạch Cư Dị.Dịch thơ (Phan Huy Vịnh): Lần hôm mai đổi khác hình dung
-----------------------------Hắc hắc, Tiểu Bạch hồ ly đột nhiên nhu mì khả ái thực khiến người ta trợn mắt há mồm Và gã A Phàm này.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me