LoveTruyen.Me

Bhtt Truyen Dich Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong

Trần Đông, Trần Tây thấy Lưu Nguy, Thôi Tiếu Tuyền và cả Từ Nhiên đều đồng loạt nhìn bọn họ, sắc mặt lập tức tái xanh.

Trần Đông còn muốn cãi chày cãi cối: “Cô có ý gì…”

Trần Tây kéo lấy Trần Đông, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra biểu cảm xót xa ân hận, “Là chúng tôi đã mở.”

Báo lập tức mở to hai mắt, mở miệng mắng chửi: “Bà nội mày, chúng mày muốn tìm cái chết à? Bảo chúng mày đừng động, chúng mày…”

Tuy biểu cảm của Trần Tây xót xa, nhưng khi Báo xông tới muốn đánh nhau liền cứng rắn quát lên: “Các người dám nói trong số các người không ai từng có suy nghĩ này không? Cách làm của tôi là cách tốt nhất đối với mọi người, xảy ra chuyện cũng không phải là điều tôi mong muốn, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”

“Mày còn cãi chày cãi cối, cơ hội duy nhất cái gì, rõ ràng chính là mày có lòng riêng, muốn tranh trước một bước để giành điểm!”

“Anh ta nói không sai.” Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ bổ sung một câu, khiến Báo ngây ra.

Còn chưa đợi Báo tiếp tục nói gì khác, Tiêu Mộ Vũ lại nhìn Lưu Nguy và Lão Liêu một cái, “Thật ra hai người cũng đã suy nghĩ tới việc mở cánh cửa đó, dù sao bùa hộ mệnh của người chơi mới có hạn sử dụng trong vòng 24 giờ, không dùng để không cũng lãng phí. Thay vì để dành tới lúc nguy hiểm cận kề nhưng chẳng biết là lúc nào, chẳng thà chủ động tấn công. Căn phòng cố tình bị khóa lại kia, không chừng chính là manh mối quan trọng ở nơi này, đánh cược một phen cũng là chuyện thường tình của con người. Nhưng tiếc là, hai người kia không hiểu ý tứ trong lời bà lão.” Chỉ có bốn người có bùa hộ mệnh, chính là Lưu Nguy, Lão Liêu, và Trần Đông, Trần Tây.

Hai anh em Trần Đông, Trần Tây có chút sửng sốt, hai người biết Tiêu Mộ Vũ đã nhận ra bọn họ, không ngờ cô còn nói đỡ giúp bọn họ.

Tính tình Báo nóng nảy, đầu óc cũng có chút đơn giản, nhưng cũng nghe hiểu ý tứ của Tiêu Mộ Vũ, gã đè lại cơn giận, nói: “Được, cho dù những lời của cô Tiêu có đạo lí, vậy hai người đã mở cửa phòng, có phát hiện thứ gì không? Hai người phủ nhận là muốn đớp một mình à?”

Sắc mặt hai người Trần Đông Trần Tây vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu tôi nói chúng tôi kiên quyết không thừa nhận, là vì chúng tôi không điều tra ra được gì, mọi người có tin không?”

Lúc này không chỉ có Báo, trên mặt những người khác đều hiện rõ vẻ không tin.

“Chúng tôi thật sự không nói dối, tối hôm qua hai chúng tôi lén lút mở cửa, cầm nến lục tung căn phòng ấy một lượt, bố cục trong phòng gần giống với phòng ngủ chúng ta đang ở, ngoại trừ một chiếc hộp gỗ đặt giữa bàn. Cuối cùng chúng tôi mở hộp gỗ ra, nào biết vừa mới mở ra liền có một cơn gió lạnh từ trong phòng thổi tới, dọa chúng tôi hồn lìa khỏi xác. Sau đó dưới nhà… tấm da người đó đang nói chuyện, không ngừng bảo ai đó mở mắt ra… nhìn nó. Sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đôi nam nữ kia, chúng tôi không dám ở lại, muốn về phòng ngủ, vừa vào phòng, tấm da người kia liền bay tới, suýt chút nữa chúng tôi đã bị tấm da người đó bắt được.”

Trần Đông nhắc lại chuyện tối qua vẫn còn run rẩy, xem ra không phải giả vờ, Trần Tây khàn giọng, sắc mặt cũng rất khó coi.

“Buổi sáng thức dậy, hai chúng tôi đều bị trừ 5 điểm, nếu không phải có tấm bùa hộ mệnh kia, sợ là chúng tôi cũng khó vượt qua kiếp này.”

Đám Lưu Nguy nghe xong, trái tim cũng lạnh lẽo, không phải mỗi lần đều sẽ công bố điểm, liệu có phải tối qua còn có người nào đó tránh được một kiếp hay không?

“Tôi… tôi cũng bị trừ 5 điểm.” Người lên tiếng là Lão Liêu ban nãy bị dọa nằm liệt dưới sàn. Tiêu Mộ Vũ không hề bất ngờ, những người ăn hết đồ ăn tối đều ngủ rất sâu, chỉ cần không nhìn tấm da người kia sẽ không có chuyện, hôm qua Lão Liêu không ăn hết đồ ăn.

Là cố ý không ăn hay là vô tình, Tiêu Mộ Vũ không muốn quản nhiều, chỉ là có lẽ Trần Đông, Trần Tây và cả Thẩm Thanh Thu đã đoán được không ăn hết đồ ăn mới có thể tỉnh, chỉ tiếc là đôi tình nhân kia không nghĩ ra. Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, nhắm mắt nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, nói thêm một câu: “Tìm thêm lần nữa.” Sau đó liền lên tầng, mùi máu tanh này khiến cô rất khó chịu.

“Vậy hiện tại sẽ không gặp phải tấm da người đó chứ?” Thôi Tiếu Tuyền vội lên tiếng hỏi.

Khi Tiêu Mộ Vũ cất bước, Thẩm Thanh Thu lập tức đi theo, nghe xong quay đầu nhìn mọi người một cái, bật cười với bọn họ.

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn không để tâm tới bọn họ, càng không nhắc tới chuyện cười với mọi người, vẻ ngoài của Thẩm Thanh Thu rất xinh đẹp, bản chất chính là kiểu xinh đẹp lạnh lùng, nụ cười này khiến những người đang có tâm trạng căng thẳng cũng không nhịn được bị cô ấy thu hút.

Chỉ là Thẩm Thanh Thu động đậy đôi môi đỏ, những lời nói ra khiến những người còn lại nhanh chóng thức tỉnh khỏi vẻ đẹp của cô ấy.

“Tôi chỉ sợ nó không ở đó, nếu ở đó thì làm thịt thôi.”

Tiêu Mộ Vũ nghe xong cũng không nhịn được muốn đỡ trán.

“Vậy cái này?” Từ Nhiên chỉ vào hai mạng sống đã bị tước đi trong phòng, tâm trạng mọi người đột nhiên rơi xuống đáy vực. Rất lâu sau, Lưu Nguy nói: “Hiện tại mọi người có thể ra ngoài rồi, chúng ta vẫn nên chôn cất tử tế hai người họ đã, nếu không thật sự…”

Tất cả không có ý kiến khác, Lưu Nguy to gan lớn mật cùng mấy người đàn ông đám Trần Đông dùng ga giường quấn lấy đôi uyên ương mạng khổ này, đưa ra ngoài chôn cất. Trong quá trình thu dọn, bọn họ phát hiện tuy da dẻ của cô gái vẫn nguyên vẹn, nhưng máu trong cơ thể đều đã bị hút cạn.

“Cô biết hai người họ sẽ chết đúng không?” Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy người đàn ông khiêng hai thi thể kia đi, vô thức động đậy mũi, không nhịn được hỏi Thẩm Thanh Thu một câu.

Khóe miệng Thẩm Thanh Thu lộ ra nụ cười trào phúng: “Đúng thì sao chứ? Nên khuyên thì cũng đã khuyên, con người phải chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân.” Hôm qua quả thật Lưu Nguy đã từng nhắc nhở.

Thấy Tiêu Mộ Vũ im lặng không lên tiếng, Thẩm Thanh Thu hờ hững nói: “Cảm thấy tôi máu lạnh lắm à?”

Tiêu Mộ Vũ nghe xong cười lên một tiếng, không diễn là được là biểu cảm gì, cũng không trả lời Thẩm Thanh Thu.

Máu lạnh, cô không có tư cách nói người khác. Còn về hai người đã chết, cô không hề thấy bất ngờ, cũng không cảm thấy buồn bã, thậm chí khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng ấy, suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô chính là: Quả nhiên người không ăn hết đồ ăn sẽ nhìn thấy tấm da người kia.

Đợi khi cả đám người lên hết tầng ba, phát hiện căn phòng bị khóa trên tầng ba đã bị mở ra, vì tối hôm qua quá hoảng loạn nên không kịp khóa cửa.

Quả thật trong phòng rất sạch sẽ, vừa vào phòng liền thấy một chiếc bàn dài, hai hàng tủ gỗ bày sát bên tường. Trên chiếc bàn dài xác thực giống như anh em họ Trần đã nói, có bày một chiếc hộp, chiếc hộp đã bị mở ra, bên trong trống không.

Nhiệt độ bên trong phòng rất thấp, vô cùng tối tăm, vì được rèm cửa che chắn nghiêm ngặt. Vừa vào phòng, Tiêu Mộ Vũ liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, lại là mùi này.

Kéo rèm cửa sổ ra, mọi người kiểm tra chiếc hộp kia, bên trong hộp là vết máu rải rác, còn có một ít chất lỏng màu trắng ngà, đã cô đọng.

“Có lẽ bên trong hộp chính là tấm da người kia, vì hai người mở hộp nên nó đã thoát ra ngoài.”

Câu nói này của Tiêu Mộ Vũ khiến trái tim hai anh em Trần Đông run lên một cái.

“Nó ra ngoài rồi, vậy hiện tại nó đang ở đâu? Tối qua đã chạy ra ngoài rồi sao?” Thôi Tiếu Tuyền có chút sợ hãi.

Tất cả vây quanh Tiêu Mộ Vũ đang quan sát chiếc hộp, Lưu Nguy nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đang tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi, anh cũng tập trung tinh thần kiểm tra căn phòng này bắt đầu từ cửa ra vào.

“Mọi người có cảm thấy căn phòng này sạch sẽ quá đáng không?” Lưu Nguy nhìn một vòng rồi hỏi.

“Đúng là rất sạch sẽ, nhưng không chắc loại sạch sẽ này là do cài đặt trò chơi hay là có người quét dọn.” Lão Liêu cũng coi như đã bình tĩnh lại, tiếp lời.

“Bà lão kia từng nói đã quét dọn phòng cho khách, các vị đừng quên tầng một rất hỗn loạn bẩn thỉu.” Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống phía chân tủ theo động tác khom lưng của Lưu Nguy.

Sau đó Lưu Nguy dùng chân quờ được một chiếc bát bên dưới gầm tủ, Thẩm Thanh Thu nhướng mày, ngừng động tác lại.

Miệng bát thiếu mất một mảnh, lòng bát là màu đỏ sẫm, đáy bát còn có một lớp màu đỏ máu tươi dinh dính quánh lại, Lưu Nguy tìm được mảnh bát vỡ, dùng áo bọc lại rồi nhấc lên, bên trong vẫn chưa đông lại, là màu đỏ.

“Là máu sao?” Thôi Tiếu Tuyền căng thẳng hỏi.

Lưu Nguy gật đầu.

“Tôi… tôi nhớ ra rồi. Tối hôm qua hình như khi chúng tôi mở hộp ra có chạm phải thứ gì đó, lúc đó căng thẳng quá nên chúng tôi không để ý, có lẽ là chiếc bát này.” Trần Tây nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng nói.

“Cho nên chiếc bát này đặt bên cạnh chiếc hộp?” Lưu Nguy nói với chính mình.

Tiêu Mộ Vũ và Thôi Tiếu Tuyền gần như đồng thời thốt lên: “Lẽ nào là nuôi dưỡng?” Tiêu Mộ Vũ nhớ hai người đã chết đều bị hút cạn máu.

“Là bà lão kia nuôi da người!” Người sống ở nơi này chỉ có bà lão kia.

Biểu cảm của Báo giống như thấy quỷ, “Vậy mà bà ta còn nói bản thân bị nguyền rủa, bị những thứ quỷ quái này giày vò, bà ta vốn dĩ chính là hung thủ!” 

“Cho nên bà ta không nói thẳng với chúng ta là ở đây có da người, chính là muốn chúng ta tự chui đầu vào lưới, làm đồ ăn cho những thứ này!” Dù sao Từ Nhiên vẫn còn trẻ, sau khi phản ứng ra lập tức rống lên.

“Như thế không hợp lí, nhiệm vụ chính xác thực là bảo chúng ta giúp đỡ bà lão thoát khỏi khó khăn, chuyện này không phải giả, nhưng chắc chắn bà ấy có vấn đề.” Thôi Tiếu Tuyền lập tức phản bác nói.

Đúng vào lúc này lại có một âm thanh vang lên, mọi người phát hiện giao diện điều khiển của bản thân lại có thay đổi.

Nhiệm vụ 1: Tìm hiểu hoàn cảnh bà lão gặp phải, Tiến độ hoàn thành: 40%, Hóa giải hoàn cảnh khó khăn: 5%

Nhiệm vụ 2: Sống sót qua 72 giờ, Tiến độ hoàn thành: 20%

Đang trong quá trình tính điểm…

Tiêu Mộ Vũ nhìn cột điểm số trên giao diện của bản thân bắt đầu chuyển động.

Phát hiện da người cổ quái: +10 điểm

Phát hiện bà lão nuôi dưỡng da người: +5 điểm

Lúc này tổng điểm của Tiêu Mộ Vũ đã là 30 điểm.

Trên mặt những người còn lại mang theo vẻ vui buồn khác nhau, sau khi trao đổi qua loa phát hiện mỗi người được cộng điểm khác nhau.

Ví dụ phát hiện da người, chỉ có người tối qua còn tỉnh nhưng có thể sống sót mới giành được 10 điểm kia, cho nên Tiêu Mộ Vũ tối qua suýt trúng chiêu, và cả Trần Đông, Trần Tây, Lão Liêu không ăn hết đồ ăn bữa tối mới được cộng 10 điểm, nhưng những người đó đã dùng bùa hộ mệnh nên bị trừ mất 5 điểm, tổng cộng được cộng 5 điểm.

Mà Lưu Nguy, người tìm được chiếc bát dính máu để phát hiện bà lão nuôi dưỡng da người, trực tiếp cộng thêm 10 điểm, đồng thời Lưu Nguy, Thôi Tiếu Tuyền, Tiêu Mộ Vũ, Báo tiến hành suy luận và giải đáp vấn đề được cộng 5 điểm, những người cũng lên tiếng khác là Lão Liêu và Từ Nhiên đều được tặng 2 điểm tình hữu nghị.

Cũng có thể nói là, hai người duy nhất không có điểm là Thẩm Thanh Thu và người như hồn bay phách lạc không nói nổi một câu Vưu Xảo Liên, Vưu Xảo Liên còn thảm hơn Thẩm Thanh Thu, đang âm điểm.

Lưu Nguy nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm áy náy, anh cùng Thẩm Thanh Thu đi tìm, kết quả anh vớ được của hời, giành được 15 điểm, Thẩm Thanh Thu không thích nói chuyện, không có được bất kì điểm nào.

Dường như Thẩm Thanh Thu không hề để ý, chỉ nhún vai với Tiêu Mộ Vũ.

Còn về Vưu Xảo Liên, mọi người đều bất lực lắc đầu. Thôi Tiếu Tuyền không nhẫn tâm, nhỏ tiếng nói: “Chị Xảo Liên, chị phải tham gia với mọi người, chị như thế chẳng giống người chơi chút nào, chắc chắn hệ thống sẽ không cho chị điểm.”

Đôi mắt có chút đờ đẫn của Vưu Xảo Liên chuyển động, chầm chậm gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc bát máu kia, căng thẳng liếm môi dưới một cái.

Còn về Thẩm Thanh Thu, cô ấy biểu hiện quá lạnh lùng, Thôi Tiếu Tuyền cũng không tiện nói thẳng, chỉ cho Tiêu Mộ Vũ một ánh mắt.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại làm như không nhìn thấy, tuy mới chỉ tiếp xúc với nhau một ngày, nhưng cô biết rõ ở đây người không cần lo lắng nhất chính là Thẩm Thanh Thu.

Hiện tại là 9 rưỡi sáng, đã 15 tiếng đồng hồ trôi đi kể từ khi nhiệm vụ trò chơi bắt đầu.

Lúc này người giành được điểm cao nhất là Tiêu Mộ Vũ với 30 điểm, tiếp đến là Lưu Nguy 21 điểm. Những người còn lại không ai vượt quá 10 điểm, Từ Nhiên cũng chỉ có 2 điểm, tình hình càng gay go.

Nhìn thấy điểm số của bản thân, trong lòng mọi người đủ các loại cảm xúc.

Từ Nhiên cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng sắc mặt vô cùng gượng gạo, cậu thấp thỏm bất an nói: “Cách giành điểm này vẫn là ẩn số, thời gian cộng điểm cũng là ẩn số, lẽ nào không nói gì thì sẽ không cộng điểm sao? Đổi cách nói khác, nếu bản thân một người không đưa ra được kết luận, chỉ cần nói theo người khác cũng có thể giành điểm sao?”

Đây thật sự là một vấn đề lớn, nếu một người phản ứng quá nhanh trực tiếp công bố đáp án, vậy không phải những người khác không giành được bất cứ thứ gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me