LoveTruyen.Me

Bhtt Truyen Dich Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong

Tiêu Mộ Vũ đã nghe thấy nhắc nhở của Thẩm Thanh Thu, hai tay lập tức kéo lấy tay Thẩm Thanh Thu, dứt khoát dừng bước. Bước chân cô xoay tròn, cơ thể nhanh chóng rẽ sang bên phải, liên tục lùi mấy bước đặt Thẩm Thanh Thu xuống đất.

Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn đều cảm nhận được âm thanh rạch trời, nhanh chóng nhào sang hai bên, Tô Cẩn còn tiện tay kéo Tả Điềm Điềm, chỉ trong chớp mắt năm người đã tách ra.

Chiếc đầu người kia nặng nề nện xuống đất, người giấy ở phía xa thấy vậy liền co quắp đầu, cảnh tượng vừa đáng sợ vừa hài hước.

Thẩm Thanh Thu thấy vậy không nhịn được cười một tiếng, “Chà, cẩu nô tài kia không biết nặng nhẹ, rơi mất đầu chó của ngài rồi.”

Đầu người đập xuống đất mạnh mẽ bật lên, bay thẳng về phía Thẩm Thanh Thu giống như quả bóng.

Thẩm Thanh Thu không thèm chớp mắt, chỉ là nụ cười trong mắt lạnh đi, mà Tiêu Mộ Vũ đã bảo vệ cô ấy ở sau lưng, lúc này Tiêu Mộ Vũ nhấc chân đá về phía nó. Dù tốc độ của Tiêu Mộ Vũ không chậm, nhưng tốc độ của đầu người còn nhanh hơn, lắc khẽ một cái luồn qua chân Tiêu Mộ Vũ, cười dữ tợn nhào về phía Thẩm Thanh Thu.

Nhưng rất nhanh sau đó nụ cười của nó đông cứng lại, vì ban nãy vòng được qua Tiêu Mộ Vũ nó đã tưởng rằng là đại cát đại lợi, cho nên lại càng tăng tốc.

Không ngờ Thẩm thanh Thu khom lưng, với cơ thể cực kì dẻo dai của bản thân, chân phải của Thẩm Thanh Thu đá ra phía sau đè lên đỉnh đầu nó, cả người cong như cung tên. Mà cú đá sau này vô cùng chuẩn xác, vừa vặn đá lên mặt nó, đầu người lập tức bị đá bay.

Trần Khải Kiệt bên kia nhìn thấy đầu người đuổi theo Thẩm Thanh Thu, sớm đã lấy chảo ra, may mà vẫn có thể sử dụng chảo, anh lập tức làm nóng chờ đợi thời cơ tốt để hành động.

Nhìn thấy đầu người không kịp phòng bị, bị một cước của Thẩm Thanh Thu đá cho đờ ra, sao Trần Khải Kiệt có thể bỏ lỡ cơ hội này, hai tay nắm lấy chảo, xoay một vòng 360 độ về phía chiếc đầu kia.

Keng một tiếng, Tiêu Mộ Vũ nghe xong cũng không nhịn được híp mắt nhíu mày, lúc này thật sự đầu óc đã ong ong. Chiếc đầu kia bị đánh bay xa mấy mét, sau khi rơi xuống đất liền bất động.

Hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vô cùng ăn ý, hai gương mặt bình tĩnh giơ ngón cái với Trần Khải Kiệt.

“Mau chạy thôi.” Người giấy đã tiến sát, chỉ còn ba bước nữa là có thể giẫm chết bọn họ.

Cả thành Sính Châu đều được bố trí y hệt nhau, khắp nơi đều treo hoa đăng và bày sạp hàng, cho dù bọn họ chạy thế nào cũng như chạy trên một con phố, người giấy phía sau không xa không gần áp sát, xách theo đầu người với gương mặt không còn nguyên vẹn, không ngừng làm cả năm buồn nôn.

Thẩm Thanh Thu đã cảm nhận được mồ hôi sau lưng Tiêu Mộ Vũ, nếu cứ tiếp tục tay không chạy như thế này chắc chắn sẽ mệt chết, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ còn đang cõng cô ấy.

“Mộ Vũ, chị đỡ hơn chút rồi, em mau buông chị xuống đi.” Thẩm Thanh Thu đau lòng không thôi, hiện tại hơi thở của Tiêu Mộ Vũ đã nặng nề, nhịp tim cũng rất nhanh, đã thở hồng hộc, cõng theo một người trên lưng lâu như thế, cho dù nền tảng sức khỏe tốt tới đâu cũng không chịu nổi.

“Đội trưởng Tiêu, để tôi cõng đội phó.” Trần Khải Kiệt cũng rất mệt, trước đó lấy đèn hoa đăng đã phải chạy không ngừng, còn chưa kịp thở dốc đã bị truy sát, không có lấy cả cơ hội lấy lại hơi. Nhưng vẫn xung phong giúp đỡ.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đang cứng đầu ở bên kia nghe xong, đồng loạt ngừng lại quay đầu nói: “Không cần anh cõng!”

Trần Khải Kiệt ngớ ra, ngẩn ngơ nhìn gương mặt đồng cảm đang nhìn mình của Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm.

Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền nhíu mày lại, đưa hai tay ra ấn lên khuỷu tay của Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ cảm giác hai tay vừa tê vừa nhũn, lập tức mất lực, Thẩm Thanh Thu nhân cơ hội này nhảy từ trên người Tiêu Mộ Vũ xuống.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu, đè lại cơn giận nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đã ngoan ngoãn đưa tay ra nắm lấy tay cô.

“Em nắm tay chị chạy, được không?”

Thật ra Tiêu Mộ Vũ cũng biết cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, cô nắm chặt lấy tay Thẩm Thanh Thu, trong lòng vô cùng phiền muộn. Đầu óc bản thân chỉ để mọc tóc, lúc quan trọng căn bản không bảo vệ nổi Thẩm Thanh Thu. Nếu Thẩm Thanh Thu khỏe mạnh, Thẩm Thanh Thu tuyệt đối sẽ không cõng bản thân chạy một lúc đã biến thành dáng vẻ hiện tại.

Sao Thẩm Thanh Thu có thể không rõ suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, ngón cái cô ấy khẽ khàng ấn lên hợp cốc của Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: “Ai cũng có sở trường riêng, sao có thể yêu cầu mọi mặt đều hoàn hảo chứ. Chị thì có thể trạng tốt, võ nghệ cừ, cho nên xông pha trận mạc gì đó, chị vốn nên đi trước em. Mộ Vũ, em vô cùng thông minh, lẽ nào những chuyện cần tới đầu óc tư duy không mệt không tốn sức sao? Nhưng trước giờ chị sẽ không tranh đi trước em, cùng lắm là hỗ trợ em, mà không phải vào những thời khắc quan trọng em cũng có thể giúp chị giải quyết một vài phiền phức sao. Cho nên em cứ chuyên tâm suy nghĩ, cửa ải này, hai người giấy đuổi theo chúng ta, rốt cuộc là muốn làm gì? Lẽ nào cách vượt ải chỉ có thể là giết sạch chúng sao?”

Có rất nhiều thẻ đạo cụ bị hạn chế trong phó bản này, đối mặt với hai thứ khổng lồ không kiêng kị lại mạnh như thế, Đèn kéo quân trước đó, Chân trái giẫm chân phải của Thẩm Thanh Thu đều đã sử dụng, hiện tại cơ bản không có quá nhiều cách để xử lí hai người giấy này.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong những lời này của Thẩm Thanh Thu, trái tim phiền muộn nóng vội chầm chậm bình tĩnh lại. Thẩm Thanh Thu biết mọi thứ. Thẩm Thanh Thu cũng biết nên an ủi cô bằng cách nào. Thẩm Thanh Thu như thế hoàn toàn khác biệt với người không đứng đắn thường ngày, nhưng đều mê người như nhau.

Thực ra trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã có chút nghi hoặc, nhìn thấy hai người giấy khổng lồ kia, vì nhất thời không nghĩ được cách giết chúng, nên bọn họ vô thức chạy.

Nhưng thành Sính Châu lớn như thế, năm người bị người giấy khóa chặt, lại không có nơi để lánh thân, cơ bản không thể nào chạy thoát, vậy thì chạy có nghĩa lí gì.

Nghĩ tới đây, Trần Khải Kiệt đột nhiên cất lên một tiếng chửi rủa, vội vàng nói: “Đội trưởng Tiêu, chúng ta lại quay về chỗ cũ rồi!”

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu quan sát, hoa đăng hỗn loạn, khung người giấy bị đốt cháy chỉ còn tàn tro, rõ ràng là con đường ban nãy. Rõ ràng bọn họ đã chạy tới cửa thành, sao lại quay lại đây?

Khi năm người dừng lại, người giấy sau lưng lập tức đuổi theo, bàn tay khổng lồ xòe ra hung hăng đập xuống.

Tiêu Mộ Vũ không có thời gian sợ hãi, vội vàng nói: “Tránh đi!”

Bàn tay khổng lồ nện xuống, gạch đá xanh trên đường đều nứt toác, nếu nện xuống cơ thể chắc chắn đến hài cốt cũng không còn.

“Thành Sính Châu chạy không thoát, tại sao lại chạy không thoát?” Tiêu Mộ Vũ nhìn hai người giấy kia, trong đầu nghĩ tới đủ các tình tiết, tất cả thông tin đều đang trào ra.

Có thể thấy thành Sính Châu mà bọn họ có mặt lúc này hoàn toàn không phải là thành Sính Châu mà bọn họ chuẩn bị tập hợp trước đó, thay vì gọi nơi này là thành chẳng thà gọi là quỷ thành, ngoại trừ năm người căn bản không có người sống.

Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ không ngừng lùi sau, nghe thấy tiếng lẩm nhẩm của Tiêu Mộ Vũ cũng bắt đầu dành ra chút tâm tư nghĩ tới phần ba của nhiệm vụ liên hoàn – Thành Sính Châu chạy không thoát. Nhưng chỉ có một cái tên, không có nhiệm vụ.

“Mộ Vũ, nhiệm vụ của chúng ta có phải là chạy thoát khỏi thành Sính Châu không?” Vừa nói xong, hai người giấy rút ra chiếc dầm to chắc từ ngôi nhà mà chúng vừa lật tung hung hăng ném tới, hai chiếc dầm rơi xuống, gần như lập tức càn quét, khiến năm người không có nơi nào lánh thân.

“Vào nhà!” Thẩm Thanh Thu lớn tiếng hô lên, kéo Tiêu Mộ Vũ bạt mạng chạy vào ngôi nhà bên cạnh. Vừa vào cổng, thấy chiếc dầm sắp đè xuống, Thẩm Thanh Thu dùng lực chân, chém xuống một dao đồng thời kéo Tiêu Mộ Vũ phá cửa sổ lăn vào trong nhà.

Ba người Trần Khải Kiệt ở bên phải, may mà hung hăng nện xuống gần đó, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã tránh được.

Dầm nhà đập xuống đất, bụi bặm liền bắn lên, không đợi năm người thở dốc, lại có một đống gạch ngói trên nóc nhà bị lật lên, căn nhà mà Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu trốn vốn dĩ bị người giấy lật tung một góc, lúc này nóc nhà cũng đã sụp xuống.

Thẩm Thanh Thu bị bụi mù che mờ mắt không nhìn rõ tình hình, nhưng đôi tai nghe thấy rõ ràng, cô ấy ôm Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quay người ôm Tiêu Mộ Vũ bảo vệ dưới thân.

Tiêu Mộ Vũ đột nhiên mở mắt nhìn thấy nóc nhà sụp xuống, cũng bị bụi bặm làm mờ mắt, nỗi sợ trong lòng cùng sốt ruột vì mất đi tầm nhìn khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ rơi xuống hố băng.

“Thanh Thu!” Tiêu Mộ Vũ thất thanh gọi, nhưng âm thanh lại bị tiếng đổ sập vùi lấp bên trong.

Cô hoảng loạn đưa tay ra muốn tìm kiếm Thẩm Thanh Thu, nhưng phát hiện cả người bỗng dưng lơ lửng giữa không trung, giống như bị người ta xách lên, lẽ nào nhanh như vậy mà người giấy đã đuổi tới?

Thẩm Thanh Thu đâu? Tức giận cùng đau lòng khiến Tiêu Mộ Vũ mất lí trí, cô xuất kiếm mặc kệ tất cả chém về phía trước.

Mà Tiêu Mộ Vũ cũng nhanh chóng cảm nhận rõ ràng nhát chém của bản thân bị người ta chặn lại, không dịch chuyển được phân nào, cũng vào lúc này một âm thanh vui tai kèm theo giọng điệu trêu đùa quen thuộc vang lên, “Mưu sát vợ.”

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa mở được mắt, nhưng biểu cảm trên mặt vô cùng sửng sốt, đây là… giọng của Thẩm Thanh Thu, sao lại vang dội như thế?

Kiếm bị kẹt lại, nhưng đối phương lại không cướp đi, thế là Tiêu Mộ Vũ thả lỏng tay phải, nhìn Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên trước mặt, ngẩn ra chớp chớp mắt, “Chị… thẻ phóng to?”

Thẩm Thanh Thu không biết bị phóng to có cảm giác gì, câu nói ban nãy vốn dĩ là nhỏ tiếng nói với Tiêu Mộ Vũ, nhưng sau khi bị phóng to gấp mười lần, câu nói này hoàn toàn không liên quan gì tới hành động nói nhỏ, vô cùng rõ ràng truyền tới tai tất cả mọi người.

Đại khái Thẩm Thanh Thu cũng ý thức được vấn đề này, giơ tay che miệng, lại lắc đầu.

“Tiểu Tả, cô thực sự hậu đãi tôi đấy.”

Thì ra sau khi mọi người trốn vào nhà, Tả Điềm Điềm lấy thẻ ra, nghĩ tới thẻ Phóng to 10 lần, vì quá căng thẳng nên ban nãy không nhớ ra, nhìn thấy người giấy khổng lồ mới khiến Tả Điềm Điềm cái khó ló cái khôn sử dụng tới nó.

Khi đó Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đang ngàn cân treo sợi tóc, Tả Điềm Điềm không có thời gian suy nghĩ, mà phản ứng đầu tiên đương nhiên là lựa chọn Thẩm Thanh Thu, lúc này Thẩm Thanh Thu cũng bị nóc nhà sập xuống làm bị thương.

Thẩm Thanh Thu quay người cẩn thận đặt Tiêu Mộ Vũ xuống cạnh Trần Khải Kiệt, thực ra tầm nhìn lúc này rất khó chịu, nhưng nhìn Tiêu Mộ Vũ be bé một mẩu, Thẩm Thanh Thu không nhịn được đưa ngón tay ra xoa đầu cô.

Sau khi Thẩm Thanh Thu đứng lên, hai người giấy vốn đang hùng hổ đuổi theo bọn họ đã triệt để đờ đẫn, ngay tới đầu quỷ lang quân sông Bạch trong tay chúng cũng sửng sốt há to miệng.

Người giấy cao gần 3 mét vô cùng vạm vỡ đồ sộ, nhưng nếu gọi chúng là tháp sắt, vậy Thẩm Thanh Thu sau khi phóng to mười lần chính là một ngọn núi cao.

Hai người giấy ngẩng đầu lên, mái ngói nắm trong tay rơi xuống đất, chiếc miệng vốn bị thổi phồng cũng rách to hơn.

“Mộ Vũ, em chuyên tâm suy nghĩ xem thoát khỏi đây bằng cách nào, để chị giải quyết chúng.” Mặt mày Thẩm Thanh Thu trầm lại, tay phải nắm lại hung hăng nện xuống, nắm đấm rơi xuống đỉnh đầu người giấy, khiến đầu chúng bị lõm vào cơ thể. Sau đó Thẩm Thanh Thu lại nắm lấy người giấy còn lại, mạnh mẽ xé nó thành hai mảnh, người giấy bị xé hóa thành tiền giấy màu trắng, bay rợp trời.

Tô Cẩn lẩm nhẩm: “Nếu mà không rõ sự tình, không biết ai giống ma quỷ hơn nữa.”

Nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói: “Không cần dùng thẻ phóng to, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

Quả nhiên, sau khi đống tiền giấy bay đi theo gió, lại bắt đầu tập hợp lại, chỉ trong chớp mắt, lại có một người giấy mới xuất hiện trước mặt năm người.

“Nó… không đánh chết được nó!” Trần Khải Kiệt đã nói năng ấp úng, khó lòng tin nổi.

“Tôi hiểu rồi, trò chơi câu đố đèn có tổng cộng 100 câu, mỗi khi đoán đúng một câu, sẽ phong ấn một người giấy. Chúng ta trả lời được 86 câu, vậy có thể nói là vẫn còn 14 người giấy nữa, chúng biến thành hai người giấy khổng lồ không kiêng kị gì. Cho dù Thanh Thu có xé chúng thế nào, chúng cũng không chết. Hệ thống cài đặt cửa ải này, chính là muốn làm chúng ta kiệt sức chết. Tránh không được, giết không chết, chạy không thoát, mãi mãi bị nhốt ở đây, cho nên mới gọi là thành Sính Châu chạy không thoát.” Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trắng bệch, nói ra từng câu từng chữ.

Trước giờ Tiêu Mộ Vũ nói chuyện không mang theo quá nhiều cảm xúc, cho dù hiện tại nói ra những lời này vẫn là một loại trần thuật bình tĩnh. Nhưng ý nghĩa mỗi con chữ biểu đạt đều toát lên vẻ tuyệt vọng và đáng sợ không thể tin nổi.

Toàn thân Trần Khải Kiệt lạnh toát, loạng choạng mấy bước khó khăn nói: “Cuối cùng tôi biết cái gì gọi là phó bản S rồi, bắt đầu từ khi khởi động cốt truyện, từng nước cờ chết, tầng tầng lớp lớp đan xen, không cho chúng ta một cơ hội nghỉ ngơi.”

“Thành Sính Châu chạy không thoát, tuy nó lấy cái tên này, nhưng đây là trò chơi, đội trưởng Tiêu, chị từng nói nếu chỉ là trò chơi, vậy chắc chắn có cách vượt ải. Cho nên có thể thoát khỏi thành Sính Châu này, đúng không? Chỉ là chúng ta chưa tìm ra manh mối mà thôi.” Tô Cẩn nhìn biểu cảm của mọi người biến đổi, trong lòng cũng hoảng hốt, nhưng cô nàng hiểu rõ, tuyệt đối không được nản chí.

Tiêu Mộ Vũ trả lời vô cùng chắc chắn, “Đúng, chắc chắn có cách.”

Thẩm Thanh Thu bên kia đã hiểu rõ chuyện không thể đánh chết người giấy, cũng không tiếp tục tốn công thử làm một vài chuyện không quan trọng, nhưng cô ấy canh giữ ở đó, trêu đùa hai người giấy quay vòng vòng, tranh thủ thời gian cho Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu hiện tại vô cùng thành thạo việc ứng phó với người giấy, hơn nữa với ưu thế chiều cao, cô ấy bắt đầu quan sát thành Sính Châu từ trên cao. Xác thực chính là thành Sính Châu, nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn rõ bên trong thành mà không nhìn được bất kì hình dạng nào bên ngoài thành, cả ngôi thành giống như ốc đảo lơ lửng giữa không trung, không tìm được một con đường ra.

Nhưng đồng thời cũng nói với Thẩm Thanh Thu, đây không phải thành Sính Châu, ít nhất không phải thành Sính Châu mà bọn họ sinh sống. Cô ấy bỗng nghĩ tới tới tám câu ca dao mà bọn họ nghe được khi vào thành, tám câu kì quái này, cũng không tới mức chỉ là hệ thống cài đặt để tạo không khí đúng không?

“Mộ Vũ, tám câu kia có phải có gợi ý không?” Thẩm Thanh Thu không nhịn được nhắc nhở một câu.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong ngẩng đầu nhìn cơ thể khổng lồ của Thẩm Thanh Thu, gật đầu. Cô cũng nghĩ như thế, nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ liên hoàn, tỉ mỉ nghĩ lại có lẽ là tiến hành theo từng bước từng bước.

Năm người vốn dĩ đang ở trong thành Sính Châu lại bị dẫn ra ngoài thành, sau đó gặp phải hồng bạch tràng sát. Sau khi phá giải hồng bạch tràng sát, rõ ràng bọn họ vẫn ở trong căn phòng kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ vào được thành Sính Châu chỉ trong chớp mắt?

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân nắm bắt được điểm quan trọng, không khống chế được lẩm nhẩm thành tiếng.

Mấy người Tô Cẩn ở bên cũng đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên Tô Cẩn lên tiếng: “Đội trưởng Tiêu, tuy chúng ta gặp ma, nhưng tất cả những gì gặp được đều không phải dịch chuyển tức thời. Chúng ta tự ra khỏi thành Sính Châu, căn phòng cổ quái kia cũng là do chúng ta tự đi vào, chỉ có khi xuất hiện ở nơi này, chúng ta chỉ đi ra khỏi cửa.”

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, con ngươi liền ngưng trệ, cô ngẩng đầu nhìn mọi thứ trước mắt, đột nhiên âm thanh của Thẩm Thanh Thu vang vọng truyền tới, “Mộ Vũ, em chú ý tới đèn lồng của mỗi hộ gia đình, bên trên có chữ.”

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn, trên con đường này ngoại trừ hoa đăng, mỗi khi xuất hiện nhà cửa, trước cổng đều sẽ treo đèn lồng. Nhưng những cánh cổng này đều rất cao, từ dưới nhìn lên cũng không chú ý tới đèn lồng có chữ.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu nhấc tay đưa tới trước cổng nhà, quay hai chiếc đèn lồng nửa vòng, dưới ánh đèn, chữ trên đèn thấp thoáng hiện lên chữ “Minh”.

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ khóa chặt, Thẩm Thanh Thu lại kéo chiếc đèn ở ngôi nhà đã sập mở ra nhìn, vẫn là chữ “Minh”.

“Âm ty đại môn thập ngũ khai, nhai đầu nghênh đắc bạch quỷ lai, dương gian quan ty âm gian đoạn, nhàn tạp nhân đẳng tốc ly khai.” Tiêu Mộ Vũ nhớ lại bốn câu đầu tiên nghe được khi vào đây, hai mắt nhanh chóng sáng lên, “Tôi hiểu rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me