Bhtt Truyen Dich Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong
Thẩm Thanh Thu lặng lẽ rụt tay về, sắc mặt không quá dễ nhìn: “Tôi trúng ảo giác à?” Ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ, ba người còn lại không ngừng gật đầu, dù sao lúc này bọn họ vẫn đang mừng rỡ trong lòng. Phải hiểu rằng với sức chiến đấu của Thẩm Thanh Thu, mấy người bọn họ còn không đủ chém. Có trời mới biết vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thanh Thu thu dao lại, bọn họ đã kích động nhường nào, ước gì có thể quỳ xuống ôm lấy bắp chân Thẩm Thanh Thu kêu to, “Cảm ơn ơn huệ tha mạng của chị đại.” Thẩm Thanh Thu lắc đầu, quay người nhìn lên tường, xác thực có bức họa của tám người, sắc mặt cô ấy có chút mù mịt, lại nhìn Tả Điềm Điềm, quả thật mặt mày đã sưng tấy. Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu đang nghĩ gì, lên tiếng giải thích: “Xác thực bức họa bên trong có thể điều khiển hiện thực, con dao của cô quả thật có thể trấn áp nó, nhưng đại khái là vì động tới bức họa bên trên, nên bản thân cô liền rơi vào trong ảo cảnh.” “Đúng đúng, cô Thẩm, quả thật nhát dao đầu tiên của cô đâm vào bức họa, nhưng nhát dao thứ hai lại đâm về phía Điềm Điềm thật, cho nên tôi mới muốn ngăn cản cô từ sau lưng, kết quả…” Trần Khải Kiệt nói tới đây liền cảm thấy đau lưng dữ dội, khoảnh khắc ban nãy thật sự đã khiến xương cốt của anh ta rã rời. Những chuyện phía sau không cần giải thích tiếp, cái gọi là bốn người quây đánh bản thân chẳng qua chỉ là muốn ngăn cản cô ấy. Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trước giờ người mặt dày như cô ấy lại thấy có chút nóng mặt, đương nhiên cô ấy sẽ không thể hiện ra ngoài. Nhưng cũng là lần đầu tiên, cô ấy cảm thấy tuy bản thân không tình nguyện quan tâm tới chuyện sống chết của người khác, nhưng cũng không phải biến thái giết người, nếu không, đoán chừng mấy người này đã bị đâm thành xiên hồ lô đường. “Thứ này có chút tà đạo, xem ra không thể tùy tiện hành động, nếu không một khi rơi vào ảo cảnh, có lẽ chúng ta sẽ tàn sát lẫn nhau.” Trần Khải Kiệt vẫn có chút sợ hãi sau chuyện này, lần này là bọn họ may mắn, lần tiếp theo thật sự sẽ mất mạng. “Nhưng ngộ nhỡ bức họa bên trên lại tác oai tác quái thì sao?” Tả Điềm Điềm có chút sợ hãi, lúc này nhìn hình ảnh trên tám mặt tường đã quay lại tư thế bình thường, trên bức họa của Nghê Đức còn có vết thương do Thẩm Thanh Thu đâm, nhìn có chút dọa người, đột nhiên bị đánh còn không nhìn thấy đối tượng, thật sự không thể phòng bị. “Hiện tại chúng ta rất bị động, nhưng đừng quên, mục đích của chúng ta chính là tìm được lối ra. Vòng chơi thứ sáu không hạn chế thời gian, không thoát ra được chắc chắn sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.” Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, sắc mặt ngưng trệ. Không hợp lí, phó bản thứ hai không nên đưa ra độ khó cao như thế này, nếu không cho bất kì manh mối nào, vậy chẳng phải bắt bọn họ đi vào con đường cùng hay sao? Nhưng ở đây vô cùng sạch sẽ, ngoài bức tường tám mặt đều có hình ảnh, thật sự không có bất kì gợi ý nào khác. Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể tập trung tinh thần cẩn thận quan sát hình ảnh bên trên, mấy người Tô Cẩn thấy cô quan sát, cũng vội đi theo quan sát. Tiêu Mộ Vũ nhìn người có diện mạo bên ngoài giống hệt bản thân bên trên, trong lòng có một loại cảm giác kì quái không nói thành lời, thứ này khác hẳn với bản sao, ánh mắt của người đang trong trạng thái tĩnh kia mang theo ý cười hoàn toàn khác biệt với bản thân, tỉ mỉ quan sát lại là bộ mặt không cảm xúc. Không tìm thấy manh mối nào từ bức họa, Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn bức họa của Thẩm Thu Thanh bên cạnh mình. Vào lúc quay đầu, đột nhiên Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bản thân, cô lập tức nghiêng đầu nhìn, nhưng lại không có gì. “Sao thế?” Thẩm Thanh Thu phát hiện Tiêu Mộ Vũ không được ổn, hỏi một câu. Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: “Cảm giác có người đang nhìn tôi.” Sắc mặt Thẩm Thanh Thu căng thẳng, nhìn tám bức họa, tỉ mỉ quan sát một lượt, không có gì khác thường. Khi lực chú ý của tất cả mọi người đang di chuyển khỏi bức họa bên trên, Tiêu Mộ Vũ với dáng vẻ lạnh lùng mặt không cảm xúc trên tường lại khẽ nhếch khóe môi lên, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộ Vũ thật. Vì động tác này của bức họa, đôi mắt trong suốt sâu thẳm vốn dĩ của Tiêu Mộ Vũ cũng trở nên âm u gian ác, đôi chân chuyển từ trạng thái đứng nguyên tại chỗ sang cất bước. Tiêu Mộ Vũ quay lưng với bức họa của bản thân, ánh mắt khóa chặt lên bức họa tấn công Tả Điềm Điềm ban đầu, cô thấp thoáng cảm nhận được trên cổ tay người kia có thứ gì đó. Nghĩ tới chữ số trên cổ tay mấy vòng trước, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng dịch chuyển lực chú ý lên trên. Khi cô nhìn rõ muốn bảo nhóm Thẩm Thanh Thu tới quan sát cùng, bỗng cảm thấy có cơn gió lạnh phả tới sau lưng, cô nhanh chóng quay đầu nhưng bị một người nhào tới xô ngã, sau đó cổ họng căng cứng, hô hấp nhanh chóng bị bóp nghẹt. Tiêu Mộ Vũ căn bản không kịp nhìn rõ người tấn công bản thân là ai, hai người lăn lộn trên đất, vì cổ họng bị tắc nghẽn, cô lập tức giãy giụa phản kháng. Thẩm Thanh Thu đang suy nghĩ làm cách nào để vượt qua cửa ải, đợi tới khi cô ấy phản ứng lại, lại nhìn thấy hai Tiêu Mộ Vũ đang giằng co, nhất thời bản thân không kịp phân biệt, nhanh chóng tách hai người ra. Dáng vẻ bên ngoài của hai Tiêu Mộ Vũ giống hệt nhau đứng trước mặt bọn họ, bộ dạng cảnh giác lạnh lùng giống nhau, nhanh chóng khiến trái tim mấy người Trần Khải Kiệt căng lại, xong đời rồi. “Cô Tiêu?” Trần Khải Kiệt gọi một tiếng mang tính thăm dò, hai người đồng thời nhìn anh ta một cái, điều này khiến lồng ngực Trần Khải Kiệt lạnh buốt, lẩm nhẩm nói: “Không phải còn có Hầu Vương thật giả lẫn lộn chứ?” Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, ánh mắt khóa chặt lấy hai người. Nhưng sợ điều gì thì điều ấy sẽ tới! Đúng vào lúc này, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên, “Người chơi Tiêu Mộ Vũ khởi động nhiệm vụ phụ của phó bản số 002, trong 1 phút đồng hồ, vui lòng bỏ phiếu biểu quyết, ai mới là bạn đồng hành thực sự của mọi người.” Âm thanh yêu cầu này vừa cất lên, sắc mặt những người còn lại đều biến đổi, điều càng đòi mạng người ta hơn là, sau khi âm thanh thông báo của hệ thống cất lên, dường như hai Tiêu Mộ Vũ này biến thành tượng, đừng nói lên tiếng, ánh mắt cũng cô đọng lại, nhất thời bọn họ thật sự không biết ai mới là Tiêu Mộ Vũ thật sự. Hệ thống ngừng lại giây lát, tiếp tục thông báo quy tắc. “Trước khi bắt đầu trò chơi, hai bên có thể trần thuật ba câu, số chữ trong mỗi câu không được vượt quá 15 chữ. Sau 1 phút, vui lòng xác định ai là bạn đồng hành của bạn, lưu ý, người được lựa chọn sẽ trở thành bạn đồng hành của bạn, người còn lại sẽ quay về bức họa, nếu không thể xác định, cả hai người đều phải quay về trong bức họa.” Hệ thống tác oai tác quái này lại bắt đầu, Thẩm Thanh Thu nhìn hai Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm có chút khó coi. Cũng có thể nói là, nếu tỉ số hòa, hoặc chọn sai, Tiêu Mộ Vũ sẽ ở lại trong bức họa mãi mãi. Lúc này ba người Trần Khải Kiệt đã đứng ngồi không yên, không ngừng nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, rõ ràng căng thẳng không thôi. Là một người bình thường, chắc chắn bọn họ không muốn chọn sai đồng đội trong hoàn cảnh này, huống hồ Tiêu Mộ Vũ là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong nhóm người, là hi vọng vượt ải của bọn họ, nếu lựa chọn phải người giấy, giết nhầm Tiêu Mộ Vũ, bọn họ sẽ mất đi một con át chủ bài. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu không rời khỏi Tiêu Mộ Vũ, chỉ nhàn nhạt bổ sung một câu: “Vui lòng lựa chọn cẩn thận, không có cô ấy, tỉ lệ vượt qua cửa ải của các vị ít nhất sẽ giảm mất 50%, nếu lựa chọn sai, giữ lại một con quỷ, chính là tiêu diệt cả đội.” Thẩm Thanh Thu nói ra câu này vì cô ấy không tin tưởng những người khác, đây là đang cảnh cáo bọn họ đừng tưởng chuyện không liên quan tới bản thân thì có thể lạm dụng quyền bỏ phiếu. Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, một tiếng ting vang lên, thời gian 60 giây đếm ngược, bắt đầu! Hai người vẫn duy trì tư thế pho tượng, nhưng Tiêu Mộ Vũ bên trái lên tiếng trước, nói ra ba câu. Câu đầu tiên: Phó bản đầu tiên kết thúc, Thẩm Thanh Thu là người rời đi đầu tiên. Câu thứ hai: Vòng chơi thứ hai, người tiến vào trong phòng đầu tiên là Thẩm Thanh Thu. Câu thứ ba: Trên tay phải bức họa trên tường của Nghê Đức tường có một manh mối. Hai câu nói trước, câu nói đầu tiên là thông tin trong phó bản lần trước, Thẩm Thanh Thu có thể làm chứng, hơn nữa không phải là chuyện của phó bản lần này, mức độ tin tưởng chứng minh bản thân là thật càng cao; câu thứ hai, những người có mặt tại hiện trường đều có thể kiểm chứng thật giả; mà câu nói thứ ba, liên quan trực tiếp tới việc vượt ải của bọn họ. Vì vấn đề thời gian, Trần Khải Kiệt vội vàng đi tới trước bức họa của Nghê Đức, cẩn thận kiểm tra cổ tay phải của hắn. Tô Cẩn nhìn thời gian đếm ngược đã hết 20 giây, có chút căng thẳng nói: “Trần Khải Kiệt, anh nhanh lên. Cô Tiêu còn lại, cô mau chứng minh cô đi.” Nhưng Tiêu Mộ Vũ còn lại không lên tiếng, bên kia Trần Khải Kiệt căng thẳng quan sát ba lượt, mới phát hiện viền cổ tay áo bên phải của người trong bức họa có một hình ảnh như ẩn như hiện, vì tường trong suốt, nếu không phải Tiêu Mộ Vũ nói, chỉ sợ bọn họ có đứng phía trước, quan sát mấy lần cũng sẽ không phát hiện. Trần Khải Kiệt quay đầu, trong mắt có chút mừng rỡ: “Là thật, nhìn giống như một chữ cái.” Thời gian đã trôi qua 38 giây! Lúc này Tiêu Mộ Vũ còn lại mới lên tiếng. “Còn hơn 20 giây!” “Thẩm Thanh Thu nhanh chút đi.” “Mau bỏ phiếu.” Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong, mặt mày chấn động, đây chính là lời tự thuật, lẽ nào cảm thấy không có khả năng chiến thắng nên qua loa vậy sao? Thời gian đếm ngược chỉ còn lại 15 giây! Mấy người Trần Khải Kiệt căng thẳng nuốt nước bọt, tay phải co chặt chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ kia, khi thời gian đếm ngược còn 10 giây, rút dao găm ra, đồng thời giơ tay chỉ về phía Tiêu Mộ Vũ lên tiếng đầu tiên, nhưng giây tiếp theo dịch chuyển lên về phía người phụ nữ lên tiếng thứ hai, khóe môi nở nụ cười: “Cho các vị 3 giây, bỏ phiếu chọn cô ấy!” “1!” Thẩm Thanh Thu thu lại đôi mắt cười hệt như mắt rắn nhìn chằm chằm con mồi, khiến trái tim người ta hoảng hốt, hàm ý chính là nếu đằng ấy không chọn, chị đây sẽ làm thịt đằng ấy. Trần Khải Kiệt cũng đờ ra, đây là ý gì? “2!” Âm thanh của Thẩm Thanh Thu lạnh tới đáng sợ, dao găm đã đổi mặt, lưỡi dao hướng về phía ba người còn lại. “3!” Khi Thẩm Thanh Thu hung ác thực sự, quỷ cũng sợ huống chi là người. Ba người vốn dĩ đang khó khăn đưa ra quyết định trong thời gian ngắn như thế, hiện tại bị Thẩm Thanh Thu dọa, lập tức đồng loạt giơ ngón tay chỉ về phía Tiêu Mộ Vũ càn rỡ tách một câu thành ba. “Tôi chọn cô ấy!” Thời gian đếm ngược kết thúc, cũng không biết có phải hệ thống bị hành động này làm giật mình hay không, nhất thời cũng không phản ứng lại. Rất lâu sau, trong mắt Tiêu Mộ Vũ số 1 bị bọn họ vứt bỏ lộ ra hoảng sợ cùng tuyệt vọng, Tiêu Mộ Vũ không mở được miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm bốn người, dường như đang cầu cứu, khiến trái tim mấy người Trần Khải Kiệt hoảng hốt, có phải chọn sai rồi không? Nhưng không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ kia chầm chậm cô đọng, sau đó cơ thể như con búp bê bị xì hơi, dần dần khô quắt biến thành một tờ giấy, cuối cùng bị một sức mạnh kéo về lại trên tường. Mà người còn lại, lập tức có thể động đậy. Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đều không dám tới gần Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt hai người căng thẳng, nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang nắm dao găm trong tay một cái, Tô Cẩn khó khăn hỏi: “Chúng ta… chúng ta thật sự chọn đúng rồi sao? Ngộ nhỡ chọn sai, vậy chẳng phải…” Biểu cảm của Trần Khải Kiệt cũng có chút khó coi, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Thu đã thay đổi, “Cô Thẩm, ban nãy tại sao cô lại võ đoán ép chúng tôi lựa chọn, chúng tôi vẫn chưa nghĩ kĩ.” “Nghĩ kĩ? Nó có cho anh thời gian nghĩ kĩ không?” Thẩm Thanh Thu thu dao găm lại, nhàn nhạt ném lại một câu. Tổng thời gian bỏ phiếu chỉ có 1 phút đồng hồ, trong đó còn bao gồm ba câu tự thuật của hai người. Tiêu Mộ Vũ lên tiếng đầu tiên không kéo dài thời gian tự thuật, nhưng ba câu nói cất lên, đều vừa vặn kết thúc ở số lượng hạn chế 15 chữ, chuẩn xác như một chiếc máy. Giống như ban nãy vừa nói, mỗi câu trong ba câu nói đều có dụng ý rất rõ ràng, đặc biệt là câu thứ ba đưa ra manh mối mà bọn họ quan tâm nhất, muốn có nhất. Không hề nghi ngờ gì, cho dù là để kiểm chứng thật giả hay để vượt qua cửa ải, đám người Trần Khải Kiệt sẽ lập tức đi kiểm tra. Manh mối bí mật như thế, ít nhất phải tiêu hao của bọn họ hơn 10 giây, lại xác nhận là thật. Trong tình huống này, trừ phi người thứ hai có thể nói ra những lời hoàn mĩ hơn, có sức thuyết phục hơn, nếu không sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Sự vui mừng của con người luôn chiếm ưu thế, trong 1 phút đồng hồ, những người có mặt tại hiện trường đã nhanh chóng suy nghĩ logic cùng tính thật giả trong ba câu nói của người thứ nhất. Trước tiên không nhắc tới chuyện người thứ hai không thể lặp lại phân tích vốn dĩ có độ khó rất lớn của người thứ nhất, cho dù tự thuật không tệ, đợi khi nói xong căn bản cũng đã tới tiết mục bỏ phiếu, hơn nữa cho dù là tỉ lệ phiếu hòa, người thật cũng sẽ thua. Những người còn lại bỏ phiếu trong tình huống trong lòng hoàn toàn không nắm chắc, áp lực cực lớn, lúc căng thẳng bắt buộc phải loại bỏ một trong hai, vậy khả năng bọn họ bỏ phiếu cho người thứ nhất sẽ cực lớn, người thứ hai hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. “Các vị nói xem, liệu có phải lúc đó trong lòng các vị có khuynh hướng này?” Thẩm Thanh Thu nói xong, hỏi ba người còn lại. Trần Khải Kiệt không lên tiếng, cuối cùng vẫn nhíu mày lại rồi gật đầu. “Cho nên ba câu nói của cô ấy lại rất sáng suốt.” Nói tới đây, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, khóe môi cong lên. “Hả?” Tả Điềm Điềm có chút ngớ ra. Lúc này Trần Khải Kiệt đã không còn căng thẳng, đầu óc chuyển biến rất nhanh, anh ta cũng cười lên, “Tôi hiểu rồi, làm ngược lại với cách của đối phương, nếu cô ấy là giả, chắc chắn sẽ dốc hết tâm tư giành lấy sự tín nhiệm của chúng ta, tuyệt đối không thể qua loa như thế. Cô Tiêu nói như thế, thật ra chính là đang chứng minh cô ấy có ý thức tự chủ, vô cùng thông minh.” “Nhưng như thế cũng quá mạo hiểm, chúng tôi không có đầu óc tỉnh táo như cô Thẩm.” Tô Cẩn khâm phục không thôi, nhưng cảm thấy quá mạo hiểm, trong thời gian ngắn như thế, không phải ai cũng là Thẩm Thanh Thu để có thể suy nghĩ kĩ càng đến vậy. Nếu bọn họ phán đoán theo tư duy chủ quan, bỏ phiếu sai người, vậy Tiêu Mộ Vũ sẽ cực kì nguy hiểm, thực tế giống như Thẩm Thanh Thu nói, khả năng chọn sai của bọn họ càng lớn. Nghe tới đây, vui vẻ trong mắt Thẩm Thanh Thu tương đối rõ ràng, cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngữ điệu khoan thai: “Cho nên ba câu của cô ấy nghe có vẻ không có ý nghĩa gì, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn.” Ánh sáng trong mắt Tiêu Mộ Vũ đung đưa, rũ mí mắt xuống một cái, ánh sáng bên trong xám xịt. “Gì cơ?” Tả Điềm Điềm vẫn đang choáng váng. Lúc ngẩng đầu lên, Tiêu Mộ Vũ không chút kiêng kị nói: “Tôi bảo Thẩm Thanh Thu bỏ phiếu, chỉ cần cô ấy hiểu, mọi người không phải lựa chọn nữa.” Sự thật chính là như thế, Thẩm Thanh Thu tương đối ngang ngược, rút dao trực tiếp ép ba người còn lại bỏ phiếu. Trần Khải Kiệt nhớ ra, sau đó lắc đầu, không thể tin được, lẩm nhẩm nói: “Cô đúng là kẻ điên.” Xác thực là kẻ điên, trong thời gian ngắn ngủi như thế, dùng tính mạng làm cái giá đánh cược Thẩm Thanh Thu có thể hiểu cô, tin cô, cứu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me