LoveTruyen.Me

Bhtt Tu Len Giuong Ke Hoach

Ngày hôm nay phòng bệnh nhạt nhẽo của Hứa Niên Khâm đón chào một vị khách. Âu Dương Dĩ cầm theo một bó hoa tulip trắng đứng trước phòng bệnh Hứa Niên Khâm, có chút ngần ngại nhưng vẫn quyết định gõ cửa.

Niêm Tư là người mở cửa, lúc đầu nét mặt vô vị nhưng khi nhìn thấy là Âu Dương Dĩ nét mặt liền thay đổi dù là rất nhỏ.

Âu Dương Dĩ tự nhiên mỉm cười, đưa hoa đến cho Niêm Tư.

"Tôi đến thăm bệnh."

Niêm Tư mất vài giây để phản ứng, không hề nhận lấy đồ của Âu Dương Dĩ nghiên người để cô tự mình bước vào.

Hứa Niên Khâm đeo máy thở, đôi mắt nhắm nghiền tựa trên gối, bởi vì ngày hôm qua phải trải qua một cuộc tiểu phẩu để hút dịch phổi nên hiện tại có chút mệt mỏi.

Âu Dương Dĩ rất tự nhiên, đặt quà của mình trên bàn rồi liền đi đến ngồi bên cạnh Hứa Niên Khâm, đưa tay xoa lên trán cô.

Hứa Niên Khâm bị hơi thở cùng sự động chạm của kẻ xa lạ xâm phạm liền mở mắt, vô cùng đề phòng nhìn người kia.

"Tớ đến thăm cậu đây."

Âu Dương Dĩ mỉm cười nhẹ nhàng như mây, khẽ vén tóc dính trên trán Hứa Niên Khâm rồi lập tức thu tay lại. Khó mà không nhìn thẩy sự tiều tụy, hư nhược từ người con gái trước mắt, Âu Dương Dĩ lòng chua xót, đều khắc chế muốn ôm người trước mắt vào lòng.

"Cớ gì lại để bản thân thê thảm như vậy đây. Nếu từ đầu nghe theo tớ đã không phải dễ dàng hơn sao?"

Niêm Tư nhìn về hai người họ, cảm thấy hình như mình ở đây là thừa, lập tức quay người rời đi.

Chỉ chờ có như thế Hứa Niên Khâm con ngươi liền biến thành thù địch, quét lên người Âu Dương Dĩ.

"Cô đến đây làm gì?"

Âu Dương Dĩ bị sự ác liệt đó làm tổn thương, nhưng vẫn cố giữ tiếu ý trên nét mặt mình

"Tớ không đến để đòi nợ cậu đâu..."

Dù sao dù cả đời này có chờ đợi, cậu vĩnh viễn cũng chẳng chọn tớ để đền đắp, trong mắt cậu tớ cũng chỉ là một con tốt thí cản đường mà thôi.

Hứa Niên Khâm âm thầm quan sát Âu Dương Dĩ, nhìn thấy điều gì đó mờ ám liền nheo mày, nhìn qua bó hoa tulip bên cạnh, còn có cả một tấm thiệp... Đó là nét chứ của...người đàn bà đó.

"Bà ta vẫn còn sống?."

Hứa Niên Khâm lấ tấm thiệp, hờ hững nhìn nó trong tay, cũng chẳng gọi là xem mà giống như là đang nhìn một thứ rác rưởi.

"Bà ấy đã sớm khỏe rồi... bà muốn đoàn tụ với cậu. Tớ chỉ là muốn chuyển lời của bà ấy đến với cậu thôi."

Hứa Niên Khâm bật cười giống như đang nghe một loại chuyện buồn cười nhất trên đời....

Niêm Tư đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tán cây, không khí dần tăng cao dù thế không khí lạnh vẫn còn lãng vãng khiến cô không thể không trốn mình sau lớp áo bông dày. Niêm Tư hít một hơi, giấu đi đôi tay lạnh buốt trong túi áo. Bất chợt chuông điện thoại reo lên, Niêm Tư có chút giật mình, nằm lấy điện thoại, không nghĩ đến chính là Triết Cơ đang gọi video đến cho mình.

"Nè cậu phải để ở đó, không không cao quá tớ lấy không tới đâu...a Niêm Tỷ bắt máy nè."

Đông Linh là người giữ máy, từ bên này có thể quan sát thấy cả hai đang ở ký túc xá, bên kia còn thấy Triết Cơ đang lom khom ôm thùng lớn thùng nhỏ.

"Tụi em nhận được kiện hàng rồi a."

Triết Cơ đem đống đồ đến trước camera cho Niêm Tư xem.

"À, tốt lắm. Tỷ có gửi thêm một ít đồ ăn vặt cho hai đứa, thời gian tới chắc hai đứa phải ở lại ký túc xá cho đến khi mọi chuyện thu xếp xong, cả hai chịu khó chăm sóc lẫn nhau nhé."

Nàng đã thu xếp với bên kí túc xá hai đứa nhỏ sẽ ở lại đến khi mọi chuyện ổn thỏa hớn, vì thế mà Niêm Tư đã chuyển thêm quần áo đến cho hai đứa, gửi thêm một chút tiền mặt và cả vài đồ dùng cần thiết, may mắn từ đầu là cả hai được sắp xếp cùng một phòng nên cũng rất thuận lợi chăm sóc lẫn nhau. Trong camera có thể thấy được hai đứa nhỏ một cách rõ ràng khiến tâm đang ảm đạm của Niêm Tư vơi đi vài phần.

"Vậy chừng nào mới xong ạ? Bọn em sẽ rất nhớ Niêm Tỷ"

Nghĩ đến thời gian tới sẽ không được gặp mặt Niểm Tư, biểu tình Đông Linh liền u ám, nho nhỏ thì thầm với nàng, Niêm Tư cảm nhận rõ sự ủy khuất buồn bả từ lời nói của đứa nhỏ, cũng cảm thấy vạn phần đau lòng. Nàng cũng không biết đến chừng nào bệnh tình Hứa Niên Khâm sẽ tốt hơn đến lúc đó không còn được nhìn thấy hai bảo bối nữa, thật sự buồn lắm chứ, thông thường sáu ngày không được nhìn thấy hai đứa nhỏ đã khó chịu, đằng này là không biết đến bao giờ.

"Niêm tỷ xin lỗi hai đứa, nhưng Hứa tỷ bệnh tình không tốt, không có tỷ sợ không có ai chăm lo cho chị ấy a. Các em cũng thấy mà."

Ngày đó Hứa Niên Khâm xuất huyết tại nhà nàng, hai đứa nhỏ nghe thấy biến động chạy ra ngoài đều nhìn thấy hết và khiến cả hai ám ảnh một thời gian. Hiện tại gợi lại khỏi khiến hai đứa rùng mình. Đặc biệt là Đông Linh, nghe tới đây liền run rẩy.

"Không sao mỗi lần Đông Linh nhớ Niêm Tỷ có thể gọi video cho tỷ ấy mà. Ngoan."

"Không sao đâu Niêm tỷ, Triết Cơ cứ giao cho em. Chị cứ an tâm chu toàn cho Hứa tỷ đi"

Triết Cơ thả đồ xuống, vương tay kéo Đông Linh vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành không quên trấn an cho nàng. Vẫn là Triết Cơ hiểu chuyện nhất, Niêm Tư có phần xấu hổ không biết nói gì, rõ ràng bản thân nên là chỗ dựa tốt nhất cho hai đứa nhỏ nhưng lúc nào cũng mang đến bất an cho hai đứa, đến ngay cả bổn phận là một người giám hộ trên danh nghĩa, là người "mẹ" cô cũng làm chưa có tốt.

"Nếu được, tháng tới chị sẽ sắp xếp để hai đứa đến đây thăm ta với Hứa Tỷ được không?"

Niêm Tư chợt nãy ra ý kiến, dù sao từ đây đến chỗ trường của hai đứa cũng không quá xa ngay gần bệnh viện cũng có chuyến xe buýt, trong một buổi sáng có thể đi rồi về, vừa vặn thời gian cuối tuần của hai đứa nhỏ.

"Chỉ thăm Niêm Tỷ thôi không thèm thăm người đó đâu."

Đông Linh thè lưỡi, ai mà thèm thăm cái đồ sao chổi đó chứ, người ta chỉ cần Niêm Tỷ thôi.

"Như vậy tốt quá rồi."

Triết Cơ cười cười, khuôn mặt bừng sáng. Niêm Tư nhìn thấy tâm tình cũng tốt lền trông thấy. Sau khi dặn dò một lúc về chuyện sinh hoạt học hành rồi liền lưu luyến cúp máy, nàng không muốn làm phiền thời gian học của hai đứa nữa.

Trùng hợp làm sao, khi Niêm Tư vừa cúp máy, Âu Dương Dĩ liền xuất hiện trước mặt nàng.

"Tớ có thể ngồi đây một chút được chứ."

Niêm Tư nhanh chóng biến chuyển thần sắc, lạnh lùng nhìn cô ta, đối với đề nghị kia cũng không muốn trả lời nhưng đối phương căn bản cũng không cần chờ câu trả lời của nàng, đã trực tiếp ngồi xuống.

Niêm Tư dù không để lộ cảm xúc, nhưng vẫn đủ để cảm thấy là cô không vui, Âu Dương Dĩ tất nhiên sẽ không ngốc đến nỏi không nhận ra, cô cũng từng ở chung với Niêm Tư rất lâu mà, nhưng cô vẫn vờ như bản thân không nhận ra, thở ra một hơi khói trắng, mở lời nói với Niêm Tư.

"Cũng đã mười năm rồi, thời gian trôi nhanh ha Niêm Tư. Nhớ ngày nào cậu vân là một tiểu cô nương nhiệt huyết đầy người, ba năm lần khởi nghiệp rồi thất bại rồi lại khởi nghiệp, giờ đã là một nữ nhân danh tiếng trong giới...thật sự quá nhanh ha"

Cô còn nhớ, dù bên ngoài là một cô nữ xinh nhu mì, dịu dàng nhưng sự xốc nổi bốc đồng của Niêm Tư lại không thể giấu đi được, sự ngoan cường ấy làm Âu Dương Dĩ thật sự nhớ mãi không quên, trong công việc cả trong tình cảm...

"Nó chỉ nhanh với một đám lừa đảo người khác như các cô. Với lại tôi và cô từ lâu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cô như vậy làm tôi cảm thấy buồn nôn ấy."

Không hề màng tới Âu Dương Dĩ thân mật gợi lại chuyện xua, Niêm Tư thẳng thừng buông ra những lời lẽ cay độc khiến khiến Âu Dương Dĩ ngây ra vài giây, nhưng cô cũng không đặt lời đó trong mắt, chỉ cười xòa.

"Tớ biết cậu còn giận tớ, tớ cũng biết bản thân mình cũng chả xứng đáng để cậu tha thứ. Nhưng ít nhất nghe một lời giải thích từ tớ được không."

Thái độ Niêm Tư hờ hững vô cùng, không hề nhìn lấy Âu Dương Dĩ một chút, khi nghe nói đối phương nói muốn giải thích liền đứng dậy muốn rời đi. Căn bản nàng không muốn nghe bất cứ lời giải thích gì cả, dù nó có hợp tình hợp lý, khiến cho người ta phải đồng cảm cho hành động kia đi chăng nữa cô cũng không hề muốn nghe.

Âu Dương Di thấy nàng muốn bỏ đi, vội vàng níu kéo.

"Bỏ ra!"

Niểm Tư vùng vẩy, sự kinh tởm mệt mỏi đều viết rõ lên trên khuôn mặt. Đối diện với loại ánh mắt nặng nề như vậy Âu Dương Dĩ thật sự không chịu nỗi, khóe mắt đã hiện tơ máu.

"Cậu đến một lời giải thích cũng không muốn nghe sao? Cậu ghét tớ tới vậy à sao. Niệm tình tớ từng là bạn thân của cậu nghe tới một lần đi được không."

"Bởi vì thế tôi lại càng không muốn nghe."

Niêm Tư hất tay Âu Dương Dĩ ra khỏi tay của mình, bất cứ lời giải thích gì, tại thời điểm hiện tại, đã không còn giá trị nữa. Một người mà cô coi là bạn thân, một người mà nàng tin tưởng, gắn bó đến nổi không một chút nghi kỵ đem nhưng nổi lòng bí mật sau kín nhất giãi bày, lại dùng chính những điều đó bán rẻ nàng. Niêm Tư ghê sợ, kinh tởm.

Âu Dương Di thật sự không cảm lòng, bật khóc, quỳ rạp xuống chân Niêm Tư, nắm chặt lấy chân nàng, từng giọt nước mặt nặng nề rơi trên mũi giày Niêm Tư.

Niêm Tư cũng không phải sắt đá, dù hận Âu Dương Dĩ đến thấu xương, nhưng khi nhìn thấy đối phương lại hèn mòn như thế, cô lại không thể đành lòng bước tiếp.

Đáng ghét, tại sao lúc nào cùng yếu đuối như thế, đó là kẻ phản bội mày đó, là kẻ đem mày bán rẻ, đem tình bạn của mày chà đạp kia mà.

Niêm Tư nội tâm gào thét. Hận chỉ có thể vung tay tán bản thân vạn cái, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm được.

Đó chính là lý do mày hết lần này đến lần khác bị người ta lừa gạt.

"Tại sao chứ, tớ rõ ràng là người đến trước mà, tớ là người ở bên Hứa Niên Khâm đầu tiên mà. Tuổi thơ của tớ, thanh xuân của tớ đều là Hứa Niên Khâm, sau cùng tớ đã đem nó chôn vùi cùng tình cảm trái luân thường này để có thể bên cạnh cậu ấy, dù cho cậu ấy cùng một người đàn ông, kết hôn, sinh con, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là được..."

"...vậy mà cậu ây lại cùng có thể cùng cậu yêu đương, với cậu ở một chỗ! Ha ha... cay đắng làm sao. Nực cười làm sao..."

Âu Dương Dĩ thật sự không cam lòng, thà rằng Hứa Niên Khâm không yêu nữ nhân, thà rằng câu ấy đường đường sống như một nữ nhân bình thường để cho bao sự hi sinh chịu đựng của cô có ý nghĩa nhưng đằng này cậu ấy lại có thể cùng nữ nhân dây dưa, tại sao chứ? Tại sao ông trời có thể bất công với cô như thế.

Niêm Tư híp mắt nhìn Âu Dương Dĩ, giống như đối phương, lộ ra một nụ cười cay đắng.

"Vậy là năm đó cô tiếp cận tôi, ở bên tôi, toàn bộ khoảng thời gian đó đều là giả tạo, đều là muốn trả thù sao?"

Âu Dương Dĩ mím môi, một khoảng khắc đó không thể nói được điều gì nữa để biện minh. Cũng chỉ có thể dập đầu lên mu bàn chân Niêm Tư, liên tục biện giải.

"Bởi vì tớ không thể chấp nhận được, tớ không thể, không thể..."

Âu Dương Dĩ ngước lên nhìn Niêm Tư, khuôn mặt có chút lấm lem chật vật.

"Năm đó tớ bán đứng cậu vì nghĩ chỉ cần như thế Hứa Niên Khâm sẽ hoàn toàn có thể từ bỏ được cậu mà cùng Tán Uất Hiệp toàn tâm toàn ý ở một chỗ và cậu cũng vì thế mà cảm thấy có lỗi mà rời khỏi Hứa Niên Khâm, thoát khỏi mối tình sai trái này, giống như tớ làm một người bình thường..."

Nghe tới đây, Niêm Tư nhin không được mà bật cười thành tiếng, kế hoạch nghe cũng hợp lý lắm đấy chứ...

Nàng ngồi xuống, đem bản thân mặt đối mặt với Âu Dương Dĩ.

"Cô quên là cô đang tính kế với ai đấy à..."

Người đó là Hứa Niên Khâm. Không ai khác mà là nữ nhân tâm địa sâu thẳm đó.

Âu Dương Dĩ cắn môi, có lẽ kết quả cho những chuyện bản thận mình gây ra như thế nào cũng đã tự biết rõ.

Niêm Tư nụ cười giờ này chỉ còn là cay đắng, lắc lắc đầu nói với Âu Dương Dĩ.

"Ngay từ đầu, khi cô ngồi vào bàn cờ với đối thủ là Hứa Niên Khâm thì đã định đoạt là cô thua rồi. Mỗi con cờ cô đi, mỗi nước đường cô suy tính đều chỉ giúp Hứa Niên Khâm chiếu tướng mà thôi."

Âu Dương Dĩ câm lặng, cúi xầm, khuôn mặt chỉ toàn là tuyệt vọng.

Đúng vậy, cô thua, thua đến thảm hại, tình bạn, tình yêu của cô đều nằm xó bên ngoài bàn cờ cả rồi.

Niêm Tư chống gối đứng lên, bước qua Âu Dương Dĩ nhưng giữa chừng lại dừng, để lại cho cô một lời nói cuối cùng trước khi vĩnh viễn không gặp cô ta thêm một lần nào nữa.

"Cô nên nhớ đến tôi còn thua cuộc."

Âu Dương Dĩ giật mình, như nhớ ra điều gì đó.

Năm đó cô cũng Niêm Tư cũng cô đã chơi cờ rất nhiều lần...

Nhưng chưa một lần cô thắng được Niêm Tư cả.

Trên đường trở về đôi chân Niêm Tư dần trở nên run rẩy, khi đến càng gần phòng bệnh của Hứa Niên Khâm, lại càng không thể chống đỡ nổi, gục xuống, nước mắt nặng nề rơi xuống vỡ tan dưới nền nhà lạnh lẽo.

Tiếng cửa thật lâu mới xuất hiện, Hứa Niên Khâm đang trầm ngâm trước sự vật chuyển động bên ngoài cửa sổ, đôi mắt chất chứa cả bể tâm sự, nhưng khi nghe thấy tiếng động ở cửa, toàn bộ đều bị phủi sạch sẽ, trở về cái điệu bộ khinh khỉnh cà chớn mà Niêm Tư ghét chết.

Niêm Tư trên tóc mái vẫn rơi xuống vài giọt nước, khuôn mặt ẩm ướt lạnh lẽo có chút tái nhợt. Cũng chẳng liếc Hứa Niên Khâm một giây trở về bàn làm việc của mình.

Hứa Niên Khâm cũng vài phần đoán ra tâm tình Niêm Tư không tốt, chẳng gì khác ngoài sự kiện Âu Dương Dĩ đến đây, nữ nhân đó đến không chỉ mang muộn phiền cho mỗi Niêm Tư còn cả cô nữa.

Hứa Niên Khâm cũng không muốn chọc cho Niêm Tư bực thêm, chờ một lúc khi cảm thấy tâm tình của Niêm Tư đã ổn đi một chút, cô mới chậm rãi nói.

"Tiểu gia hỏa, người đàn bà kia nói muốn tôi về với bà ta. Em thấy sao?"

"Người đàn bà?"

Niêm Tư nghi hoặc hỏi lại Hứa Niên Khâm.

"Là người sinh ra tôi..."

Động tác Niêm Tư có chút dừng lại rồi vẫn nhanh hồi phục. Không có trả lời Hứa Niên Khâm.

Hứa Niên Khâm cũng không chờ đợi câu trả lời của nàng, nằm xuống giường, nghiên đầu, ánh mắt tìm đại một nơi để đặt lên trùng hợp xuất hiện một vài bà lão ngồi xe lăn ở phía xa đang cho sóc ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Dù cảnh tượng ấy đầy sức sống nhưng cũng không khiến tâm tình cô khá hơn, chỉ là cô muốn tìm cái gì đó phân tán nó, dù chỉ là một chút.

Hai người đều không nói gì một lúc lâu, cho đến khi sợi tóc trên trán Niêm Tư đã khô.

"Nếu như muốn thì đi đi."

Hứa Niên Khâm nghe câu trả lời này, rất không hài lòng, chề môi.

"Em phải giữ tôi lại chứ, nghe tin tôi đi cái là cho đi liền."

Niêm Tư nhún vai, vẫn nhìn ở màn hình.

"Đó là mẫu thân của cô, còn tôi chỉ là người dưng nước lã."

Hứa Niên Khâm lập tức quay đầu nhìn về phía Niêm Tư, có phần nghiêm túc nói.

"Em là người yêu của tôi, không phải người dưng."

Niêm Tư cười trừ, cũng không muốn nói về vấn đề này nữa. Nhưng chợt lại cảm thấy có gì đó sai sai.

"Mà không phải cô nói bà ấy mất rồi sao?"

Hứa Niên Khâm xoa xoa thái dương, phiền não trả lời.

"Ừ, là biến mất khỏi tầm mắt tôi. Giờ tôi chẳng còn tiền để giữ bà ấy cút khỏi nữa..."

Hứa Niên Khâm cúi đầu, vừa suy ngẫm vừa nói.

"Chắc bà ta muốn chờ tôi chết đi để kiếm chút tiền bảo hiểm đấy mà."

Dù Niêm Tư biết mối quan hệ giữa Hứa Niên Khâm và mẹ cô rất xấu, bao năm ở bên Hứa Niên Khâm nghe về người phụ nữa ấy từ miệng cô cũng chỉ đếm trên một bàn tay, nàng tờ mờ đoán ra năm đó Hứa Niên Khâm kết hôn cũng là do người phụ nữ ấy ép buộc, nhưng dù sao cũng là người sinh ra mình, nghe đối phương nói có phần nặng nề như vậy, cũng có chút khó chịu, lên tiếng kiểm điểm.

"Đừng có mà nói năng hồ đồ, đó dù gì cũng là người sinh ra cô."

Hứa Niên Khâm nghe lời này của Niêm Tư, nhịn không được bật cười thành tiếng.

"Với loại đàn bà có thể nhấn đầu con mình vào bồn cầu vì đứa nhỏ ấy điểm thấp thì sao?"

Niêm Tư sửng sốt thật sự không ngờ đến cô trả lời như thế này, nghiên đầu đầu nhìn Hứa Niên Khâm. Còn Hứa Niên Khâm thì vẫn giữ nụ cười khinh khỉnh trên khóe môi mình, giống như lời vừa rồi chưa từng thốt ra.

Hứa Niên Khâm cũng không muốn bị động chạm tới vết thương của mình, lại tiếp tục giả ngơ, nhìn nhìn bên ngoài, lại ngắm mấy bà lão vui vẻ đang cho sóc ăn.

Tay Niêm Tư khẽ siết chặt tách cà phê, vì cớ gì sau khi nhìn thấy nụ cười đó của Hứa Niên Khâm, một nụ cười mà cô nhìn đến quen thuộc rồi, hiện tại lại khiến lòng ngực nàng ê ẩm.

Sự thật thì dù đã ở bên nhau hơn mười năm, nhưngNiêm Tư biết bản thân vẫn còn chưa biết tận về người kia đâu. Mà bởi vì còn giấu quá nhiều vũ khí bí mật, Niêm Tư lại càng không có biện pháp thắng nổi, bởi vì nữ nhân đó luôn biết cách dùng những câu chuyện đó để thao túng nàng, như một trận cờ mà dù di chuyển bất cứ quân nào thì cũng là đều trong tính toán của cô ta.

Nói Hứa Niên Khâm đang thẩm cảnh là không đúng rồi, cô chính là đang mượn nó để giấu đi nội tâm rỉ máu bị một số chuyện cũ được khơi lại lúc này. Những chuyện cô không muốn nó được khơi lại nhất.

Một vết thương đã làm nên vạn ngàn vết thương khác.

Nhiều người nhìn vào cô, nhìn vào những chuyện cô đã làm sẽ không ngại nói rằng cô chính là một nữ nhân ác độc, một người không từ thủ đoạn, một kẻ chỉ biết ích kỷ của mình, nhưng cô muốn như thế sao?

Nếu năm đó có ai đó thật sự yêu thương cô thì tội nghiệt của cô đã không nặng như thế này.

"Niêm Tư này..."

Niêm Tư lập tức ngẩn đầu khi nghe Hứa Niên Khâm đột nhiên gọi mình một cách tha diết như vậy.

"...có phải nếu tôi sinh ra là đàn ông sẽ tốt hơn nhỉ?"

"Ý gì?"

Niêm Tư còn tưởng lỗ tai mình lùng bùng, lần nữa hỏi lại Hứa Niên Khâm.

Hứa Niên Khâm quay đầu, bỗng dưng tâm tình mấy phần cao hứng.

"Tôi mà là đàn ông chắc bảnh bao lắm nha. Phong độ hơn cả vạn người, có khi thi nam vương đạt chục giải."

"Xàm quá."

Niêm Tư phất tay, đúng là không thể trông đợi gì từ cái nữ nhân khùng điên này.

Khuôn mặt Hứa Niên Khâm dần trở nên vui vẻ, đồng tử dần dần nở ra, giống như đang mường tượng ra cảnh tượng đó vậy.

"Lúc đó không còn kiêng kị điều gì nữa, có thể đường đường chính chính cưới em về nhà, cho em làm phu nhân Hứa gia. Mà khoan, nếu tôi mà là đàn ông, em chắc cũng sanh cho tôi nguyên một đội bóng rồi..."

"..."

Niêm Tư nhìn vẻ mặt có phần đồi bại của Hứa Niên Khâm khi nhắc đến vấn đề này, cạn kiệt từ ngữ, cũng chỉ biết hừ lạnh mặc kệ đồ đê tiện mặt dày này muốn mơ sao thì mơ.

Hứa Niên Khâm bỗng nhiên càng nghĩ lại càng hưng phấn, đôi mắt long lanh ngập trong dòng nước ảo tưởng, về một tương lai...

"Nghĩ đến cảnh tượng tôi cùng em có thể là người một nhà rồi, em mỗi ngày sẽ nấu ăn cho tôi, còn tôi sẽ đi em nuôi em. Khi tôi đi làm về sẽ từ phía sau ôm lấy em, hôn lên má em, nói những lời sến sẩm, em chắc chắn chê tôi bẩn rồi đuổi tôi đi tắm, xong là có thể cùng em ăn cơm. Tối muộn em cũng có thể vẽ tranh trên ipad, tôi thì đọc sách. Là em vẽ tôi nè, tôi thì giả vờ chăm chú đọc sách nhưng là đang tạo kiểu cho em vẽ a, đưa góc mặt đẹp nhất cho em, nều mệt rồi thì ôm nhau ngủ. Tôi trước khi ngủ sẽ thủ thỉ yêu em thật nhiều, chúc em ngủ ngon, rồi lại hôn lên trán em, còn em chắc lại sẽ ra vẻ chán ghét tôi sến súa nhưng vẫn nằm trọn trong vòng tay của tôi. Và cứ như thế, chúng ta sống một cuộc đời bình đạm như nước trong, dù đến già cũng không có thay đổi..."

...một tương lai mà sẽ không bao giờ là sự thật.

Niêm Tư không quản Hứa Niên Khâm mơ mộng, nàng vẫn đặt toàn bộ tầm nhìn mình trên màn hình máy tính, nhưng trên đó vẫn chưa có dấu hiệu thay đổi.

Hứa Niên Khâm tự cười một mình, vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng. Nghĩ đến chỉ cần nghĩ tới được hôn lên Niêm Tư, cô liền cảm thấy ngào ngạt trong hạnh phúc, được ôm em ấy mỗi tối là như ôm cả địa đàng trong lòng, có thể em ấy bên nhau cả đời này thì dù trên tay là chén canh của Mạnh Bà dù dưới chân là cầu Hàn Nại cũng không còn bất kỳ hối tiếc nào.

"Nếu là đàn ông, cha chắc chắn sẽ rất thích tôi đi... Chắc chắn là vậy."

Hứa Niên Khâm chợt nhắc về người đàn ông kia, là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, không hề có chút thù ghét, căm phẫn, bởi vì cô nói về ông ta từ trong ảo tưởng, mà ảo tưởng thì sẽ chẳng bao giờ có thật nên sẽ tốt đẹp biết bao.

"Ông ra sẽ rất tự hào khi tôi điểm cao, sẽ luôn ăn cơm cùng tôi và mẹ, luôn xuất hiện khi họp phụ huynh của tôi để biết được con của ông tài giỏi như thế nào, cả sinh nhật tôi nữa. Lúc tôi làm nên sự nghiệp vang danh H thị sẽ rất tự hao, với tính cách của ông ấy chắc chắn sẽ đi khoe mẽ khắp nơi..."

Tiếng cười này của cô nghe sao thật chua chát, Niêm Tư nhìn cô, nhìn đôi mắt ngây dại mang một sự tổn thương sâu kín mà nếu không phải nàng ở bên cô lâu đến như thế đã không thể nhìn ra, đó là nổi đau từ một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, của một đứa trẻ phải nhìn thấy quá nhiều thứ kinh khủng, đau đớn.

Và nếu là bản thân của nhiều năm trước cô đã không quản nhiều mà bước đến ôm lấy nữ nhân ấy vào lòng.

Nhưng tiếc rằng cuộc tình này sớm đã đốt trụi toàn bộ can đảm của nàng.

"Tôi không nghĩ một ngày Hứa Niên Khâm cũng có thể xuất hiện một loại suy nghĩ ngây thơ như thế."

Hứa Niên Khâm nghiên đầu, thấy Niêm Tư khóe môi có một nụ cười mỏng manh nhưng trong đó không hề có chút ý tứ vui vẻ còn có vài phần châm chọc hướng về cô.

"Chị nghĩ lúc đó tôi sẽ yêu chị sao. Tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi chị biết rõ mà."

Hứa Niên Khâm bĩu môi.

"Chúng ta là duyên phận a, dù thế nào cũng sẽ ở bên nhau. Em nghĩ xem, nếu như năm đó dưới tán đào, giữa vạn người lui tới, giữa vạn cây đào nở hoa vì sao em lại gặp được tôi, tại chính dưới tán đào ấy. Đó chính là ông trời an phận rồi, chúng ta chính là cùng một cơ thể nhưng bị tách đôi ra thôi, chính là vậy nên dù tôi có là cục đá cũng sẽ trở về bên em thôi."

Niêm Tư nghe Hứa Niên Khâm lý luận lành mạch, rõ ràng chắc chắn, nghe cũng cảm động phết nhưng Niêm Tư lại chọn thực tế để bác bỏ cô.

"Xin lỗi nhưng tôi thích thực tế hơn, chắc chị biết hiệu ứng cánh bướm mà đúng không. Một cơn bão có thể được sinh ra dù chỉ từ cái đập cảnh của con bướm, nếu chị là đàn ông, sợ đến lúc đó không nhưng không gặp được, có khi tôi còn không tồn tại trên đời này."

"...nhưng mà..."

"Mà chị là đàn ông rồi thì làm gì còn Mặc Hy nữa nhỉ."

"..."

"Em chỉ biết phá hỏng tâm tình của người ta."

Rõ ràng đang lãng mạng vô cùng, qua lời Niêm Tư nói phát bao nhiêu tâm tư của cô mơ mộng đều bay theo con bướm em ấy nói bay mất tiêu. Hứa Niên Khâm buồn bực đá mền, rõ ràng em ấy làm trong ngành sáng tạo sao mà thực tế dữ thân vậy, mơ mộng một chút cũng không được với em luôn á.

"Vậy tốt nhất đừng có mà mơ mộng nữa. Thứ tôi cần chỉ là kết quả và kết quả chính là hiện tại..."

Niêm Tư rời khỏi bàn làm việc đi đến cạnh Hứa Niên Khâm, từ trên cao nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Linh hồn Hứa Niên Khâm như bị ánh mắt đó của Niêm Tư hút đi, hút vào một nơi chỉ có khổ đau, tổn thương...

"Tôi biết chứ...". Nhưng hiện thực này tàn nhẫn quá nên tôi mới không nhịn được mà mơ mộng..."

Hứa Niên Khâm né tránh, không có can đảm muốn nhìn tiếp, Niêm Tư cười trừ. Mơ mộng thì giúp gì được chứ, mười năm chính là mười năm, mơ mộng có giúp mười năm đó trở về không, có giúp nhưng tổn thương của cô cùng nàng lành lặn không. Dù hiện thực tàn nhẫn đến đau đớn phũ phàng, nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận và sống tiếp, sống từ nhưng gì bản thân đã lựa chọn, đã đánh đổi.

Chợt một cơn gió nhẹ thổi qua đi vào trong căn phòng bệnh mời nàng nhìn ra bên ngoài, Niên Tư giờ mới để ý thời tiết hôm nay không tệ, nắng cũng rất vừa phải khí trời cũng trong mát, bác sĩ cũng có nói được nên cho Hứa Niên Khâm phơi nắng, dù sao lúc này phổi của cô cũng đã tốt hơn.

"Muốn ra ngoài một lúc không?"

Hứa Niên Khâm cũng không biết làm gì hơn. Gật đầu với nàng.

Niêm Tư đi lấy xe lăn, bởi vì vừa mới phẩu thuật cũng không thể vận động nhiều, chỉ có thể dùng xe lăn để di chuyển.

Vài phút sau hai người liền xuất hiện ở hậu viện của bệnh viện, ở đây rất dù sao cũng là một bệnh viện lớn ở Hà Lan, được chăm chút rất kỹ càng, cây cối rất nhiều đường đi được trải bằng phẳng, lúc di chuyển cũng không ảnh hưởng đến vết thương của Hứa Niên Khâm. Còn có vài ngôi nhà nhỏ trên các cây thân lớn là cho sóc, là nhân viên của bệnh viện tự nguyện làm ra đều là cho bệnh nhân thông qua ngắm hay chăm sóc bọn chúng giảm bớt căn thẳng khi điều trị.

Hứa Niên Khâm Thì không ham gì đám sóc lắm lông nhàm chán kia, chỉ thích Niêm Tư, còn tưởng ra đây sẽ được nàng để ý đẩy đi khắp nơi vừa đi vừa tâm tình, nhưng sự thật phũ phàng gì đâu. Niêm Tư bị đám sóc đó bắt đi, để Hứa Niên Khâm trong xó tức muốn phun ra máu.

Hứa Niên Khâm nhìn Niêm Tư giữa đám sóc, cũng chỉ biết thở dài, miễn cưỡng dùng việc ngắm cảnh để thể hiện mình cũng không thèm quan tâm đến Niêm Tư nữa, bất quá lọt vào tâm mắt cô là hai người phụ nữ lớn tuổi, một người giống như cô ngồi ở xe lăn, trên đôi mắt không có quá nhiều biểu hiện giống như là bị mù rồi, người còn lại thì lưng đã hơi khom, khuôn mặtcó chút nhăn nheo, nhưng vẫn từng chút đẩy chiếc xe lăn vượt qua từng bóng cây.

Chợt người trên xe lăn như muốn nói cái gì, người kia liền kề tai lắng nghe, xong còn cười, vuốt lên đầu người ấy, nói lại những lời gì đó để cả hai đều cười rạng rỡ rồi người phụ nữ lưng còng ấy lại tiếp tục đẩy chiếc xe lăn, đi qua nhưng cành cây đầy lá. Hứa Niên Khâm nhìn đến ngây ngốc, trong lòng vì cảnh này rộn ràng cả lên, đến khi Niêm Tư đi đến cũng không để ý.

"Hình như họ là một cặp."

Niêm Tư tất nhiên nhìn thấy hai người phụ nữ ấy, gật gù.

"Ờ ở đây ai cũng biết mà."

Hứa Niên Khâm quay đầu, kinh ngạc.

"Gì ghê vậy."

Niêm Tư nhún vai.

"Họ ở đây điều trị cũng đã đến năm thứ tư, đều sớm coi nơi này là nhà rồi."

"Ồ..."

Hứa Niên Khâm vẫn tiếp tục nhìn theo, thấy bọn họ đã dừng, đang ngồi ở ghế đá cùng cho sóc ăn, họ đôi khi sẽ nói chuyện đều là người trên xe lăn ghé đến nói bên tai cho người kia, rồi cả hai sẽ cùng cười cười, nhìn quá trời hạnh phúc. Hứa Niên Khâm thật ra cũng không phải loại người thích ăn cơm chó của người khác, nhưng không hiểu sao nhìn hai người lớn tuổi vẫn có thể tình nồng ý mật như thế làm cô thấy không thể nào chán ghét được, còn có chút hâm mộ.

"Em có biết họ bên nhau bao nhiêu năm rồi không?"

Hứa Niên Khâm tò mò. Niêm Tư cũng không ngại mà kể cho cô nghe.

"Không biết nữa, chỉ nghe mọi người ở đây nói bọn họ đều bị Alzheimer, thân nhân đều quên hết, chỉ là không quên được nhau, được người nhà đưa tới điệu trị tới tận bây giờ."

Hứa Niên Khân ồ một cái rồi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng quan sát tiếp, Niêm Tư chấp tay phía sau cùng Hứa Niên Khâm ngắm nhìn, không ngờ lại nhìn thấy cảnh bác gái ngồi xe lăn hôn lên má người còn lại, Hứa Niên Khâm kinh ngạc đến rớt cả mồm xuống đất, Niêm Tư thấy mình hình như cũng hơi vô duyên, người ta ân ai mà nhìn chằm chằm, trộm giấu xấu hổ rồi kéo xe Hứa Niên Khâm đi chỗ khác.

Đến nơi khác, Hứa Niên Khâm tâm tình hưng phấn đến lạ thường, kéo kéo áo của Niêm Tư.

"Nè, chị cũng muốn được như thế."

"Muốn như nào?"

Niêm Tư hỏi lại cô.

"Muốn cùng em sống đến già."

Niêm Tư nghe lời này, cũng chỉ biết ném cho cô một cái kinh bỉ. Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình của Hứa Niên Khâm, ánh mắt cô không có tiêu cự, nói đến không ngừng được.

"Tôi nhất định sẽ khỏi bệnh, rồi tôi cùng em có thể lão lão ở bên nhau giống như thế, có được không? Lúc đó tôi sẽ ráng khỏe hơn, đẩy em đi xe lăn, em về già cũng nên dịu hiền một chút, nhìn người ta em nhất định phải học theo đó biết chưa. À, cũng nên hôn tôi đi nha, lúc đó tôi cũng sẽ hôn em..."

Niêm Tư ngồi xuống ghế đá bên cạnh, chống cằm, đều đặt tầm mắt lên Hứa Niên Khâm không ngừng luyên thuyên, nhìn sự say mê của cô, tự nhiên có phần buồn cười lại có phần bất đắc dĩ, cuối cùng mặc cho đối phương nói cho mệt rồi rút chai nước ra đưa tới.

"Mơ đủ chưa?"

Hứa Niên Khâm nhận lấy chai nước, nghe Niêm Tư nói vậy, chu môi.

"Không phải mơ, là dự định tương lai hai chúng ta."

Niêm Tư nhìn cô, im lặng một lúc sau, đến khi nữa phần nước trong chai đã cạn mới lên tiếng.

"Chúng ta không thể như vậy được đâu Niên Khâm."

Hứa Niên Khâm ngừng động tác uống nước, kiên định nói.

"Chắc chắn có thể! Với lại em tốn một mớ tiền trên người tôi rồi không cần nữa sao? "

Niêm Tư lắc đầu.

"Không cần, coi như là chút chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho chị đi, xong rồi coi như duyên nợ chúng ta kết thúc. Chị trở về với Mặc Hy tôi ở lại cùng những đứa trẻ, chúng ta lại bắt đầu một cuộc sống mới."

Khó khăn lắm mới kéo được tâm tình trở lại, nhưng lại bị Niêm Tư đem toàn bộ đều đâm thủng, Hứa Niên Khâm cứng đờ, vẫn không dời khỏi Niêm Tư, lời nói tự nhiên không còn chút gì bông đùa đùa giỡn nữa.

"Thời gian còn lại dùng để bồi em được không, chúng ta có thể làm lại từ đầu mà."

Niêm Tư lắc đầu chợt một cơn gió lại nổi lên, lần này không ôn nhu mà có phần dữ dội, các tán lá đều bị gió thổi đi, có nhiều lá cây chịu không nổi lìa phất loạn trước tầm mắt nàng. Niêm Tư dang tay bắt lấy một chiếc lá vàng, năm đó gặp cô trên người cô là cánh đào tựa như chân tình của chúng ta nhưng hiện tại chỉ còn lại là những chiếc lá úa tàn...

"Thành thật thì chị cũng biết là chúng ta không thể mà đúng không? Bao nhiêu năm qua là quá đủ cho chúng ta sai lầm rồi, tôi cũng đã ở tuổi này, chị cũng đi qua đủ khổ sở, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian để đặt cược nữa. Chị thì bị trách nhiệm bào mòn, tình yêu của tôi thì bị chị đập vỡ. Dù có trở về bên thì cũng chỉ là yêu trên đau khổ, tổn thương. Nên thôi, tốt nhất là chia xa, chị cũng còn có Mặc Hy, tôi thì còn hai đứa nhỏ. Duyên nợ hai chúng ta coi như chấm dứt đi."

Hứa Niên Khâm cũng bị gió lộng che đi tầm mặt, đến khi nhìn rõ cũng Niêm Tư của đã nói xong rồi.

Hứa Niên Khâm không cam lòng, nước mắt muốn rơi xuống những đều âm thầm nuốt lại vào trong.

"Chúng ta có thể quên chúng mà, coi như là mất đi trí nhớ, chỉ cần nhớ những thứ tốt đẹp thôi, được không? Chúng ta có thể lần nữa yêu nhau mà Niêm Tư."

Niêm Khâm bật cười, nàng kéo chiếc xe lăn của Hứa Niên Khâm lại gần, cầm lấy tay cô đặt lên giữa ngực mình.

Hứa Niên Khâm muốn hỏi, nhưng liền bị Niêm Tư đặt ngón tay lên môi, chặng lại.

"Suỵt....chị cảm nhận đi, xem thử trái tim tôi là yêu chị nhiều hơn hay hận chị nhiều hơn."

Hứa Niên Khâm cắn môi dưới, rút tay về, dù không cảm nhận cũng biết câu trả lời.

"Ngay cả chị, không cần cảm nhận cũng hiểu, đại não chúng ta dùng bảy triệu năm tiếm hóa, để học được cách yêu, tôi dùng nữa đời người bên chị, sao có thể nói quên là quên được đây."

Niêm Tư bất đắc dĩ mỉm cười, nếu nhân sinh dễ dàng như thế thì cần gì chén canh Mạnh Bà. Cần gì đá Tam Sinh. Niêm Tư dù một phần yêu, nhưng đến chính phần hận Hứa Niên Khâm.

Hứa Niên Khâm vẫn không trả lời, trầm mặc cúi đầu, trời gió ngày càng lớn cũng không thể ở thêm nữa, liền kéo chiếc xe lăn Hứa Niên Khâm trở về, không ngờ lại gặp hai người phụ nữ ấy đi ngang qua hai nàng.

Dù đã sớm chai sạn với thứ mang tên ái tình, nhưng khi nhìn người khác hạnh phúc như thế, Niêm Tư kiềm không được vẫn bồi hồi run động. Nàng cúi người nói nhỏ với Hứa Niên Khâm.

"Dù không biết gì về hai người đó, nhưng tôi cũng cá với chị, hai người phụ nữ đó chính là dùng cả đời yêu nhau, yêu nhau sâu đậm, đến không thể tách rời chỉ có tình yêu bao dung như thế mới có thể vượt qua cả thời gian, bệnh tật để họ tiếp tục để yêu nhau..."

"...Còn chúng ta, chỉ có khổ hận, tổn thương, là những vết sẹo đã thối rửa tới tận xương tủy, dù có bệnh tật, hay thời gian, ngay cả chết đi cũng không thể quên được..."

....

P/s: Có một bí mật sắp được được vén màng, rất đáng mong chờ a~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me