LoveTruyen.Me

Bhtt Tu Viet Abo Nhat Co Hoa Lac

Sáng hôm sau, Đông cung cho người thông tri thái giám tổng quản rằng Trữ quân không tảo triều. Hỏi ra mới biết, đêm qua Trữ quân cùng Trữ phi viên phòng.

Vu hậu vừa nghe tin này xong giận đến ném chén trà trong tay vào đầu cung tỳ. Điên cuồng mắng chửi Lạc Âm trong lòng. Nàng ta thật sự dùng nhiều năm bồi dường bên cạnh Phượng Chiêu An, không bận tâm đến đối phương si ngốc. Mục đích chỉ có một, đó là tin tức tố của Phượng Chiêu An quá cường hãn, cơ hồ vượt qua cả Phượng đế. Đối với một quân quý nhiều năm tịch mịch như nàng ta, làm sao chịu được.

Vốn nghĩ Phượng Chiêu An hiện tại thanh tỉnh, mọi chuyện sẽ tiến triển tốt hơn. Nào ngờ một Lạc Âm lại nhảy ra chắn đường, dùng đủ loại mưu kế, cuối cùng đẩy nàng ta cùng Phượng Chiêu An cách xa mất dặm.

Thật tức chết người!!

...

Đầu giờ tỵ, nắng hạ chói chang. Mành hiên ngoài Đông cung bị gió lộng bay bay. Mang theo hương lê hoa thanh thuần tràn vào trong điện.

Tại tẩm điện, sa trướng bên long sàn vẫn chưa lay động. Trữ quân cùng Trữ phi đương triều vẫn chưa hồi tỉnh. Thị nhân không kẻ nào dám phiền nhiễu.

Trên sàn đan, Phượng Chiêu An phủ hờ chăn gấm, một bên vai trần bại lộ trong không khí, bên kia lại để Lạc Âm nằm vùi. Ba ngàn tóc đen các nàng xõa tung trên gối đầu, đan vào nhau như hải tảo. Hương thơm kích tình đêm qua vẫn còn đọng lại. Một mảnh triền miên nhu tình.

Chợt rèm mi hơi động, một đôi phượng mâu sắc bén mở ra. Phượng Chiêu An chuyển tỉnh, nàng vô thức xiết vòng ôm, kéo thân thể mềm mại càng sâu vào lòng hơn.

Lạc Âm hơi động thân mình, trong chăn là hai cỗ thân thể trần trụi, chỉ cần động nhẹ, các nàng liền cọ xát da thịt vào nhau, thoải mái đến thở dài. Có lẽ Lạc Âm cũng tỉnh, nàng mờ mịt mở mắt, vừa vặn đối diện với một trương dung mạo nhu nhã.

Phượng mâu sắc bén sâu lắng lại đang chăm chú nhìn nàng, trong mắt không giấu nhu tình ý mật.

Lạc Âm có lẽ do dư âm kích tình còn lại, thân thể nàng mềm nhũn không khí lực, nằm gọn trong lòng Phượng Chiêu An. Ngoan ngoãn vô hại.

Phượng Chiêu An ôn nhu vuốt ve nàng, ngón tay thon dài tinh xảo từng chút đụng chạm, đầu ngón tay kéo từ khóe môi lên sườn mặt, rồi lại đến mi tâm. Nàng nhu nhu mi tâm cho Lạc Âm, trầm ấm hỏi: "Ái phi còn đau đầu hay không?".

Lạc Âm nhẹ cọ cọ, như thể đang làm nũng. Nàng rúc vào lòng Phượng Chiêu An, ngửi ngửi khí tức của đối phương mà thỏa mãn. Ngữ khí khàn khàn: "Thần thiếp vô ngại".

Phượng Chiêu An hiếm khi thấy Lạc Âm như vậy. Có thể nói, nhục thể chi thân quả là cách để buộc chặt phối ngẫu. Nàng ôm Lạc Âm, hôn hôn lên khóe mắt đối phương.

Động tác đơn giản nhưng nhu tình triền miên. Giữa các nàng không cần phí lời vô ích, chỉ cần từng hành động nhỏ nhặt, đã đủ để chứng minh cảm tình.

Nằm một lúc, dường như Lạc Âm lại tìm lại thần trí thanh tỉnh. Nàng mở mắt nhìn Phượng Chiêu An, đáy mắt trong suốt, nàng mềm nhẹ nói: "Điện hạ, canh giờ không sớm, nên rời giường thôi".

Phượng Chiêu An vẫn luôn ngắm nhìn Lạc Âm, phượng mâu an tường. Nàng cười khẽ, dùng ngọc thủ vén gọn tóc Lạc Âm ra sau tai, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vốn định bồi ái phi một lúc, ái phi lại không hiểu phong tình".

Nói rồi lại như sủng nịch hôn hôn lên mi tâm Lạc Âm. Lạc Âm cong môi, ý cười không sâu mà ấm áp, nàng nâng tay ôm trọn một bên sườn mặt của Phượng Chiêu An, như dỗ dành nói : "Nên rời giường thôi, điện hạ".

Phượng Chiêu An cọ cọ má vào lòng bàn tay nàng. Không đáp lại nhưng ưng thuận.

Vậy nên các nàng cứ vậy rời giường, thị nhân nghe tiếng động lập tức vào hầu hạ.

Sa trướng được vén lên, sàn đan được thu thập. Lại lăn lộn nửa canh giờ, các nàng mới thanh tẩy sạch sẽ, y quan chỉnh tề.

Phượng Chiêu An ngay ngắn ngồi trước gương đồng để Lạc Âm vãn tóc cho mình. Gương mặt phản chiếu qua gương đồng không giấu được nhu tình triền miên.

Lạc Âm tỉ mỉ dùng lược ngà chải tóc cho Phượng Chiêu An. Động tác nhã nhặn đúng mực. Tay nàng rất nhỏ nhưng tinh tế, mơ hồ mang theo hương hoa trà thanh thuần. Đây chính là đặc thù của người nhiều năm theo trà đạo, tâm tĩnh như gương, cử chỉ đúng mực.

Đường tóc được chải gọn gàng tinh tế. Kim quan đặt ngay ngắn, trâm phỉ thúy cố định lại. Tất cả diễn ra chậm rãi mà tuần tự.

Phượng Chiêu An nắm tay Lạc Âm, kéo nàng ngồi trong lòng mình, trong mắt một mảnh ôn nhu. Lạc Âm lại hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghe theo động tác của đối phương, nàng nhỏ giọng: "Điện hạ?".

Phượng Chiêu An cong môi cười khẽ, nàng cầm lấy hộp yên chi đặt trên bàn trang điểm. Nhẹ nhàng nói: "Ngồi yên, cô tô yên chi cho nàng". Nói xong đã bắt đầu động thủ mở nắp hộp yên chi.

Lạc Âm nhu thuận: "Ân, điện hạ".

Mọi thứ diễn ra thật chậm rãi mà ôn nhu như nước. Dường như đêm qua đã làm các nàng biến đổi rất nhiều. Không phải là loại dỗ dành hời hợt như trước kia, giữa các nàng biến hóa rất lớn. Cả hai đều nhận ra, bất quá lại không muốn nói, chỉ cần lẳng lặng bồi bên nhau là được.

Cọ lông tinh xảo, đuôi cọ nhiễm lớp yên chi hồng nhuận. Phượng Chiêu An từng chút một tô yên chi lên môi Lạc Âm, thập phần tỉ mỉ. Hệt như một thợ kim hoàn đang cẩn trọng chạm khắc một loại hoa văn tinh xảo, không chỉ là trân quý còn là vô hạn chở che.

Tẩm điện yên ắng nhưng ấm áp, các nàng chẳng cần ồn ào cũng có thể hài hòa ở cùng nhau. Đôi khi cảm tình không nhất thiết từ loại nồng cháy như lửa, mà là thanh thuần như rượu. Rượu ủ càng lâu hương càng nồng, bên nhau càng lâu càng trở thành tri kỉ.

"Cô nghe nói, Tương vương phủ gần nhất gà bay chó sủa. Nhị tỷ của nàng không chấp nhận chuyện thiếp thất của Phượng Hinh Phúc mà nháo loạn không thôi đâu?"- Phượng Chiêu An cười nói, như thể đang kể chuyện tinh nghịch của Lạc Âm mà trêu chọc.

Lạc Âm ngồi yên cho đối phương tô yên chi, mày khói khẽ động, như thể đang nói chuyện này vốn là dĩ nhiên.

Yên chi tô xong, màu sắc vừa phải cùng khuôn môi nhỏ nhắn thập phần hài hòa. Phượng Chiêu An dùng ngón cái ôn nhu chỉnh sửa một chút, dường như khá hài lòng trước kiệt tác của mình. Tự đắc nhìn Lạc Âm.

Lạc Âm lại chỉ cười khẽ: "Điện hạ, nhị tỷ thần thiếp bản tính vốn kiêu ngạo. Sẽ không chấp nhận chuyện phối ngẫu qua mặt mình. Phượng Hinh Phúc mấy ngày nay tất nhiên không dễ dàng trôi qua".

Phượng Chiêu An mỉm cười, nàng nâng cằm Lạc Âm nhìn ngó qua lại. Đoạn nói: "Chuyện nàng bảo cô điều tra tham ô Lạc gia cùng Lưu gia, cô tra xong rồi, rảnh rỗi cô sẽ đệ trình lên phụ hoàng xem qua".

Lạc Âm nhẹ gật đầu, tốt lắm, như vậy Phượng Hinh Phúc coi như mất cả hai bệ đỡ lớn, đừng mong trèo lên hoàng vị. Dù có tơ tưởng cũng không có khả năng.

Phượng Chiêu An đóng nắp hộp yên chi lại, ngữ khí thản nhiên: "Bất quá, cô lại không có binh quyền trên triều. Nếu có, đám tham quan đó làm sao dám dưới mắt cô lộng hành như vậy?".

Lạc Âm cười cười, nàng đón lấy hộp yên chi từ Phượng Chiêu An, cất lại lên bàn trang điểm. Thần thần bí bí: "Điện hạ đừng lo lắng, chuyện này thần thiếp đã có dự liệu. Sớm thôi, người cũng sẽ nắm một phần ba binh quyền trọng yếu của Đông Yên".

Phượng Chiêu An hơi kinh ngạc, nàng nhìn Lạc Âm, như dò hỏi. Bất quá, đáp lại chính là tiếu ý của Lạc Âm trong suốt. Chuyện này xác thực quá khó tin, nhưng nàng biết, Lạc Âm đã nói được, nhất định làm được.

Vậy nên Phượng Chiêu An cảm thấy mình thật may mắn. Nếu đổi lại kẻ nàng thú là Lạc Thi Ảnh ngu xuẩn, nàng làm sao có được như hôm nay. Vậy nên thú được thê tử như Lạc Âm, đây chính là phúc khí lớn nhất đời nàng. Hoặc là nói, từ lúc bắt đầu, Lạc Âm đã tìm đến nàng, đó chính là phần phúc kiếp trước để lại.

Phượng Chiêu An vòng tay ôm Lạc Âm vào lòng, cười cao hứng, cọ cọ vào sườn mặt Lạc Âm, nói: "Ái phi, cô cảm thấy, có nàng cô có cả thiên hạ ở trong tay".

Lạc Âm dường như không nghĩ Phượng Chiêu An sẽ dùng cách nói khoa trương như vậy. Bị chọc cười rộ lên, tựa như một đóa hoa trúc thanh nhã nở rộ lên. Phượng Chiêu An càng nhìn mê muội, kiềm không được mà hôn lên mi tâm nữ nhân trong lòng.

Một mảnh ấm áp triền miên.

...

Động tác Phượng Chiêu An rất lưu loát, tấu trương trình tham ô được dâng lên. Chỉ rõ quốc khố hao hụt là do đám mối mọt triều chính, điểm tên đến chính là Lạc gia cùng Lưu gia, còn có cả chứng cớ rõ ràng. Quan viên bên dưới long điện đều khiếp sợ. Không ngờ Trữ quân có gan động đến hai cỗ thế lực này.

Đồng thời Lạc Âm gửi một phong thư cho Thúc Uân. Trên giấy tuyên thành chỉ có hai dòng chữ thanh tú:

"Thiên tử tọa thiên hạ...

Tham quan lật chân thiên tử..."

Thúc Uân đọc xong liền hiểu ý tứ Lạc Âm, khảng khái nói lại hai câu này với Phượng đế. Phượng đế nghe xong lập tức giận dữ không thôi, đụng đến quyền lực của hắn, tất yếu là vảy ngược.

Tức thì Lạc gia cùng Lưu gia bị phong tỏa, phút chốc hai nơi từng thụ quang hào quyền lực tột cùng, lại rơi vào vực sâu vạn trượng.

Phượng Hinh Phúc như sét đánh không kịp bưng tai. Ngàn vạn không ngờ đến được, vừa thâu tóm được Lưu gia cùng Lạc gia. Chỉ một đòn giáng vào, tất cả cố gắng của nàng ta đều bị đạp đổ trong phút chốc.

Phượng Hinh Phúc giận đến tròng mắt đỏ ngầu. Nàng ta đã sắp điên đầu, ai mà ngờ được Lạc Thi Ảnh lại một bên gây sự, cụ thể là nháo chuyện thiếp thất ở bên ngoài. Lửa giận tích tụ lâu ngày bùng nổ, Phượng Hinh Phúc lạnh lùng giáng cho Lạc Thi Ảnh cái tát. Cứ vậy cấm túc chính thê vừa vào cửa.

Lạc Thi Ảnh đều là khiếp sợ cùng không thể tin. Nhưng chợt ả ta nhận ra, Lưu gia cùng Lạc gia xuống dốc, Phượng Hinh Phúc liền không chiều chuộng ả ta như trước.

Có những loại mặt nạ, khi đến lúc bung vỡ, mới để lộ bản chất xấu xí đến nhường nào.

...

Đầu thu, tiết trời khô hanh. Phượng đế bệnh nặng, Phượng Chiêu An dưới ủng hộ của nguyên lão tam triều, chính thức quản việc triều chính.

Vụ án Lưu gia cùng Lạc gia nàng đặt lại một bên, trước niêm phong cả hai nhà. Chính thức dùng phủ thừa tướng cùng phủ thượng thư giam lỏng đám người này.

Đồng thời, nàng ban bố giao thương cùng Đại Hãn, Nam Chiếu. Cụ thể lương thực Đông Yên đại trà, bách tính Đông Yên dư thừa lương thực sẽ đem ra giao thương, đổi lại thương nhân hai nước này phải hạ giá thành gấm vóc tơ lụa, còn có vải bông xuống phân nửa.

Đây là giao thương với lợi thế lớn cho Đông Yên. Bất quá, hai tiểu quốc kia cũng chấp nhận, không chỉ vậy còn có An Thế cùng Liêu Cung cũng nhao nhao muốn được. Đơn giản vì nạn châu chấu đã tàn sát mùa màng tại các tiểu quốc này, Đông Yên quốc thổ rộng lớn lại may mắn không chịu thiên tai, vậy nên lương thực vô cùng dư thừa.

Còn chuyện vì sao lại muốn hạ giá mua bông, là vì Lạc Âm nói cho Phượng Chiêu An. Đông này sẽ là tiết trời khắc nghiệt nhất, cũng là tuyết tai lớn nhất cho Đông Yên. Để bách tính có thể tránh rét, ai cũng phải dự trữ y phục đầy đủ. Các nàng cần chuẩn bị từ trước, tránh tai ương lần nữa lặp lại.

Lạc Âm chủ trương tịch thu gia sản Lạc gia cùng Lưu gia, dùng nó dựng lại nhiều tiểu trạch trong kinh thành. Để khất cái hay người dân cùng cực có thể có chỗ nương nhờ qua mùa đông sắp tới.

Bất quá, nhân gian lại không biết đến, ồn ào truyền tai nhau Lạc Âm lộng hành chuyên quyền.

Trữ phi hung tàn cư nhiên dám hạ độc thủ với nhà mẹ đẻ, cả thân nhân cũng không bỏ qua. Dùng cả gia sản của nhà mẹ đẻ dựng đền đài mua vui.

Lạc Âm nghe thấy tin này chỉ cười khẽ, còn như thể hưởng thụ.

Đời trước, nàng cố làm một quân quý khuê các, cố để người ta không bới móc xuất thân con thứ của mình. Cái giá nhận lại là gì? Chết trong lao ngục, thậm chí cả hài tử cũng không giữ được. Bây giờ, nàng mang danh độc đoán chuyên quyền. Bất quá, đi đến đâu ai cũng run sợ quỳ xuống hành lễ. Hưởng thụ không? Đương nhiên hưởng thụ.

Đây chính là đạp lên thị phi, đạp lên mọi định kiến mà sống. Chỉ cần là kẻ nắm trong tay quyền sinh sát, hết thảy đều có thể giẫm dưới chân. Bất chấp miệng đời phải trái, chỉ cần có thể ngự trị nơi cao, còn cần bận tâm những thứ đó?

...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me