LoveTruyen.Me

Bhtt Tu Viet Abo Nhat Co Hoa Lac

An Thế lúc đầu dẫn quân đánh Bắc Hải còn cố kị nước lớn như Đông Yên. Nhưng thấy Đông Yên không động tĩnh liền được nước lấn tới.

Bắc Hải nào ngờ mình phát động binh biến nhưng cuối cùng lại bị xâm lăng như vậy. Chẳng bao lâu chống đỡ không nổi, sắp thành bại tướng của An Thế.

Người tính sao bằng trời tính. Vào hạ được một tháng, càn khôn liền xoay chuyển. Bão cát cao mười trượng xuất hiện, nhấn chìm quân cả hai nước vào tử ngục. Lần này cả Bắc Hải lẫn An Thế đều bị giáng một đòn nặng nề, cả sức để giãy giụa cũng không còn.

Lúc này Đông Yên mới rục rịch binh tướng, nguyên lai đây mới là ý đồ thật sự của cường quốc Đông Yên. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng. Dùng Bắc Hải suy yếu làm mồi nhử cho An Thế nhảy vào, cuối cùng bão cát nhấn chìm, các nàng liền chỉ cần đến chiếm trọn cả hai quốc gia này mà chẳng hao binh tổn tướng.

Thiên hạ thầm than, quả thật bậc này binh lược, đúng là mưu tính hơn cả lão thiên gia.

...

"Vụt!"

Tiếng cung tên xé gió lao đi, đông một tiếng liền ghim chặt vào sơn dương vốn đang chạy trốn. Sơn dương gục xuống, cố mấy lần cũng không được, cuối cùng đành buông bỏ sinh cơ.

Lúc này mới nghe tiếng vó ngựa truyền đến, một tên võ tướng phóng xuống khỏi lưng ngựa, tiến đến xem xét. Rồi quay về bẩm báo: "Điện hạ hảo thiện xạ! Chút súc sinh này quả không làm khó được điện hạ!!".

Phượng Chiêu An ngồi trên lưng ngựa, thường phục đạm bạc bao bọc lấy vóc người thon dài của nàng. Quân doanh quá yên tĩnh, nàng liền rảnh rỗi săn chút thú rừng. Lạc Âm đã báo cho nàng, mười ngày sau mới là ngày lành thích hợp để xuất binh. Từ giờ đến lúc đó, nàng còn dư thời gian rảnh rỗi rất nhiều.

Phượng Chiêu An lạnh lùng đưa lại cung tiễn, phượng mâu lạnh nhạt, ngữ khí không biến động: "Tùy tiện giết thịt, ban thưởng tướng sĩ, còn tim của sơn dương thì đem về, hạ lệnh phòng bếp ninh thật kĩ, dâng lên cho Trữ phi".

Binh sĩ lập tức lĩnh lệnh làm ngay, thầm than trong lòng, điện hạ lúc nào cũng ôn nhu chiếu cố cho Trữ phi, sợ lương khô khó ăn mà ngày nào cũng đi săn thú về bồi bổ cho Trữ phi. Thật làm người khác ngưỡng mộ, vị Trữ phi này thủ đoạn quá mức cao thâm, còn có thể thu phục tâm tước quý trong lòng bàn tay như vậy. Đúng là bản lĩnh hơn người, thủ đoạn cao minh.

...

Nửa canh giờ sau, Phượng Chiêu An quay về trướng bồng của mình. Tiết trời vào hạ phi thường oi bức, chỉ vừa giờ tỵ bốn khắc, thái dương đã gay gắt vô cùng. May là ở bắc cương, địa hình tương đối cao lại gần biển, căn bản không quá nóng, so với kinh thành còn ôn hòa mát mẻ hơn ba bốn phần.

Mành sa trướng được vén lên, Phượng Chiêu An chậm rãi tiến vào. Lạc Âm lại đang ngồi bên thư án, trên tay cầm chậu thiên điểu hoa nhìn ngó, thi thoảng lại lật bỏ lá sâu.

Trông thấy Phượng Chiêu An đã về, nàng liền buông bỏ động tác trên tay xuống. Cong mắt cười: "Điện hạ, người về rồi!".

Phượng Chiêu An vô thức mỉm cười, vội tiến đến ngồi xuống cạnh Lạc Âm, ôn nhu ôm lấy Lạc Âm vào lòng. Oán trách nói: "Hoa cỏ cứ để cô chiếu cố là được, nàng cần gì phải mệt nhọc như vậy?".

Lạc Âm nhích sát vào lòng Phượng Chiêu An, cảm nhận khí tức lang quân vây lấy mình mà vô cùng thỏa mãn an toàn, vô thức bám dính hơn. Nàng cười khẽ: "Không mệt nhọc chút nào, không phải điện hạ cũng thích chúng sao?".

Lại nói sang chuyện khác, Lạc Âm nhu nhuyễn hỏi: "Lúc nãy phòng bếp có dâng một đĩa trứng chim, là điện hạ tìm cho thần thiếp?".

Phượng Chiêu An hôn hôn lên mi tâm Lạc Âm, lại ôn nhu vuốt ve, ngữ khí nhiễm sủng nịch: "Không phải hôm trước nàng nói nàng muốn ăn sao?".

Lạc Âm cười mềm mại, cọ cọ đầu trong ngực Phượng Chiêu An, nhu thuận như một tiểu miêu, đang cầu chủ nhân vuốt ve.

Phượng Chiêu An yêu chết dáng vẻ này của Lạc Âm, tay nàng mò mẫn trên lưng Lạc Âm, lại tìm ra trước tiểu phúc. Nàng đặt tay lên phần da thịt đã trồi lên căng cứng đó, hỏi: "Ái phi, hôm nay có thấy khó chịu ở đâu không? Có còn cảm thấy buồn nôn?".

Lạc Âm lắc đầu, đặt tay mình lên tay Phượng Chiêu An, tức thì các nàng mười ngón tương khấu. Nàng đáp: "Thần thiếp hôm nay đặc biệt thần thanh khí sảng, phỏng chừng tiểu điện hạ đã bớt nghịch ngợm".

Tiểu điện hạ chính là chỉ cái bụng đang căng lên tròn trịa của nàng.

Đúng vậy, Lạc Âm mang thai rồi, gần một năm trên chiến trường, hằng đêm bồi bên Phượng Chiêu An, hiện tại cái thai của nàng cũng đã tám tháng. Phượng Chiêu An từ lúc biết nàng có thai, đều chạy đi tìm thứ này nọ tẩm bổ cho nàng, có lúc còn nghe lời quân y chạy cả đến giáp biên tìm thảo dược nấu thuốc dưỡng thai.

Có thể nói đây vốn là bản năng của tước quý, lúc phối ngẫu mang thai, lúc nào cũng sẽ như vậy. Không tìm thức ăn sẽ chuyển sang vuốt ve cọ xát, hưởng thụ tiểu nòi giống của mình sắp chào đời.

Phượng Chiêu An hôn hôn lên tóc Lạc Âm, từ lúc nàng ấy mang thai, càng lúc càng thích dính chặt nàng, nàng lại rất thích như vậy. Lạc Âm dính người lại nhu thuận, nhìn kiểu nào cũng yêu thích không thể rời tay.

Lạc Âm dựa vào lòng nữ lang quân, yên ắng một lúc mới nói: "Mười ngày sau sẽ xuất chinh, điện hạ, người nhất định phải cẩn thận. Dù rằng An Thế cùng Bắc Hải đã suy yếu nhưng cũng phải hạ thủ lưu loát, đừng nhân nhượng".

Phượng Chiêu An nhẹ gật đầu, lại vuốt ve bụng Lạc Âm thêm, nhỏ giọng: "Chuyện đó cô sẽ sắp xếp ổn thỏa. Còn nàng, hiện tại thân thể bất tiện, cần gì gấp gáp hồi kinh như vậy?".

Lạc Âm biết Phượng Chiêu An rất thương yêu hài tử, nàng ấy chính là điển hình cho tước quý vô cùng coi trọng hài tử của mình. Cũng như đời trước, dù rằng chán ghét nàng là người của Phượng Hinh Phúc, nhưng lúc biết nàng mang thai hài tử của mình, đều hết lòng bảo hộ đó thôi.

Lạc Âm cười trấn an, vuốt vuốt sườn mặt Phượng Chiêu An, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ không cần lo lắng. Không phải quân y cũng nói tiểu điện hạ rất khỏe mạnh hay sao, hồi kinh là không thành vấn đề. Huống hồ, người còn cả một đạo quân lớn như vậy tháp tùng thần thiếp, làm sao có chuyện gì được đâu?".

Phượng Chiêu An vẫn không an tâm được. Lạc Âm đang mang thai, thân thể nặng nề, nhưng cũng phải gấp gáp hồi kinh vì nàng. Quả thật thê tử của nàng thật sự vì nàng mà bôn ba quá nhiều, chịu khổ quá nhiều, nàng thật sự nợ nàng ấy.

Nghĩ đến đây, Phượng Chiêu An lại kiềm không được mà hôn lên môi Lạc Âm. Mềm nhẹ ôn nhu như cánh đào hoa tung bay dưới tóc mỹ nhân.

Nàng vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ Lạc Âm: "Ở lại đây chờ cô hành quân về, sau đó phu thê ta hồi kinh, không được sao?".

Lạc Âm đương nhiên không muốn từ chối Phượng Chiêu An, nhưng sự tình không cho phép các nàng được.

Nàng chỉ có thể trần giải: "Điện hạ, Phượng Hinh Phúc càng lúc càng lũng đoạn triều chính, thậm chí còn dám ôm ngọc tỷ mà ngồi trên chính điện. Phỏng chừng chiếu thư đoạt vị, nàng ta cũng đã soạn ra. Ta không thể chậm trễ hơn được điện hạ, người cứ tiếp tục ra trận, thần thiếp sẽ hồi kinh lo liệu chuyện đó.

Đến lúc đó, người quay về thượng vị, thần thiếp sẽ cho người thấy tiểu điện hạ khỏe mạnh của phu thê chúng ta. Được không, điện hạ?".

Phượng Chiêu An yên lặng một lúc, nội tâm giãy giụa, nhưng nàng nhìn thấy trong mắt Lạc Âm là vô hạn bức ép. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, cứng rắn nói: "Hứa với cô, nàng không cần ra mặt, muốn gì sai sử Lương tướng quân cùng cận thần của cô. Dù có chuyện gì, nàng cùng hài tử của cô phải bình an!".

Lạc Âm mỉm cười gật đầu, chắc nịch nói: "Điện hạ an tâm, thần thiếp hứa với người!".

...

Sau đó Phượng Chiêu An thật sự dẫn binh đi chinh phạt Bắc Hải cùng An Thế. Thời gian hơn một năm qua, nàng đều rèn luyện binh mã, không chỉ chuẩn bị cho trận chiến hôm nay, còn là để lúc hồi kinh, đối phó với Phượng Hinh Phúc.

Còn Lạc Âm lại âm thầm hồi kinh, thời gian qua nàng đều giả vờ mượn danh thủ hộ Tế Lăng mà vắng mặt tại kinh thành. Đoán chừng, đã đến lúc nên ra mặt rồi.

Phượng Hinh Phúc lợi dụng Phượng đế thoi thóp, gấp gáp soạn chiếu thư, vì vướng phải cản trở của phe phái Phượng Chiêu An mà chưa thể công bố đoạt vị.

Nàng ta là nghĩ dù Phượng Chiêu An có lập chiến công hiểm hách thế nào, có mở mang quốc thổ thế nào, chỉ cần ngai vị thuộc về Phượng Hinh Phúc, thì tất thảy thứ khác đều như vậy. Nhưng Lạc Âm sẽ cho nữ nhân này như ý sao, đương nhiên không rồi!

Hơn tháng sau, Lạc Âm an toàn hồi kinh, lúc Bạch Hạ cùng Bạch Thúy trông thấy nàng, mừng đến không đến nước mắt đều trào ra mà không hay, vui mừng lao đến: "Trữ phi!! Cuối cùng người cũng về!!".

Lạc Âm nhìn hai nha hoàn của mình, thời gian qua, hẳn cũng không dễ dàng gì cho các nàng. Vừa phải qua mặt đám người Phượng Hinh Phúc, vừa thu thập tin tình báo cho nàng. Đúng là quá cực khổ cho các nàng.

Lạc Âm mỉm cười, nhẹ giọng: "Ân, bản cung đã về".

Lúc này Bạch Hạ mới trông thấy bụng Lạc Âm, có điểm mộng bức: "Trữ phi, người...".

Lạc Âm chỉ cười không đáp.

Đêm đó tại Tế Lăng, Lạc Âm viết một phong thư cho Lương tướng quân, báo cho đối phương chuẩn bị giai đoạn nước rút. Cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Thời gian qua, nàng đã cài không ít nội gián bên cạnh Phượng Hinh Phúc, hiện tại chính là lúc phát huy tác dụng.

Lại nghe Bạch Thúy báo lại, Lạc Thi Ảnh giờ đây đã thảm hại đến không chịu nổi. Vì Phượng Hinh Phúc không thể giết ả ta, nhưng thủ đoạn dằn vặt thì không thiếu. Có thể nói, Lạc Thi Ảnh muốn sống không được, muốn chết không xong.

Từ tột đỉnh quang hào, là chính thất được ân sủng muôn vàng, phút chốc biến thành kẻ bị thiếp thất tùy ý chà đạp. Một kẻ bản chất ngạo mạn như Lạc Thi Ảnh, đây chính là loại dằn vặt kinh hoàng nhất.

Đột nhiên Lạc Âm thật muốn nhìn thấy Lạc Thi Ảnh một lần, nàng còn nhớ rất rõ kiếp trước ả ta đã đạp chết hài tử nàng như thế nào. Đã vậy còn khoe khoang Phượng Hinh Phúc thương yêu nàng ta thế nào. Còn khoe khoang bản thân sắp được phong làm hậu như thế nào.

Hiện tại nàng thật tò mò, ả ta bây giờ có nói được lời giống thế nữa không đâu.

Lạc Âm không ngờ đến được chính là Phượng Hinh Phúc lại vứt Lạc Thi Ảnh ra ngoài phủ đệ, cho tùy tiện ở trong tiểu trạch mục nát, không kẻ hầu người hạ. Ngân Đào đã sớm mang tình nhân cao chạy xa bay, mặc cho ả ta tự sinh tự diệt.

Mà hài tử của ả ta, lại nghe rằng ả không chịu nổi khổ mà đem bán cho thương nhân người Hồ bị hiếm muộn rồi.

Lạc Âm lẳng lặng đứng trước mắt Lạc Thi Ảnh, tiếc rằng ả ta đã bị Phượng Hinh Phúc chọc mù mắt, không còn nhìn được nữa. Nàng mỉa mai cười: "Nhị tỷ, lâu rồi không gặp".

Lạc Thi Ảnh vận bố y rách nát, nào còn dáng vẻ khổng tước kiêu căng, nào còn một thân lụa là quý phái. Ả ta bây giờ, chỉ là một quân quý bị mù, dơ dấy lẫn trong tiểu trạch mục nát. Bất quá rất giống nơi mà Lưu thị, nương thân nàng ta đã vứt nàng sống suốt mười ba năm trời.

Nhân quả tuần hoàn, hiện tại quả báo đã ứng nghiệm rồi.

Lạc Thi Ảnh bị mù nhưng không điếc, nghe thấy tiếng của Lạc Âm thì lồng lên như dã thú: "Tiện nhân!! Chính ngươi!! Đồ tiện nhân!! Chính ngươi đã hủy hoại ta!!".

Bạch Thúy tiến đến hộ trước mặt Lạc Âm, không cho Lạc Thi Ảnh làm thương. Lạnh lùng giáng một bạt tay, ả ta liền như diều đứt dây mà gục ra đất lạnh.

Lạc Âm cười nhẹ: "Hủy hoại tỷ? Tỷ làm sao lại nói vậy đâu? Bản cung đã làm gì để hủy hoại tỷ?".

Lạc Thi Ảnh điên cuồng rống lên một tiếng, muốn lao đến cắn xé Lạc Âm, nhưng tiếc rằng đã là kẻ mù thì không thể.

Ả ta dùng móng tay cào vào mặt mình, từng đường quỷ dị, như kẻ điên mà hét: "Ngươi!! Chính tiện nhân ngươi đã làm ta ra nông nỗi thế này?!! Nếu không có ngươi, ta làm sao thê thảm như vậy?!! Ngươi!! Chính tiện nhân nhà ngươi!!!".

Lạc Âm suýt chút thì bật cười, cứ cho rằng hàng làm thì thế nào, ả ta có bằng chứng không? Nàng chỉ gợn khóe môi, khẩu khí trong bông giấu kim: "Nhị tỷ thần trí không thanh tỉnh nữa rồi, thật đáng thương. Chủ mẫu điên mà chết, không lẽ tỷ cũng vậy?...".

Lạc Thi Ảnh nghe xong càng thở khò khè như dã thú, bộ dáng nhếch nhác bẩn thỉu không chịu nổi. Khóe môi mơ hồ trào máu.

Lạc Âm thấy vậy tiếu ý càng lạnh lùng, ngoan độc bồi thêm một câu: "Như vậy lúc Phượng Hinh Phúc đăng cơ, đành phải lập kẻ khác làm hậu vậy!".

Tức thì Lạc Thi Ảnh phun ra ngụm máu tươi, thân thể co giật liên hồi rồi gục xuống. Làm hậu là mộng lớn nhất đời này của ả, Lạc Âm là lạnh lùng đập nát!! Triệt để đẩy ả vào tử lộ!!

...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me