Bi Mat Tu Khoang Lang
Châu cảm thấy trong lòng mình như có một cơn sóng ngầm đang cuộn trào mỗi khi nghĩ đến Đạt. Những ánh mắt, những cử chỉ nhỏ nhặt, thậm chí chỉ là những lời quan tâm đơn giản của Đạt, tất cả đều khiến trái tim cô không thể bình yên. Nhưng phần lớn thời gian, cô vẫn tự nhủ rằng mọi thứ chỉ là tình bạn. Có thể là một tình bạn đặc biệt, nhưng vẫn chỉ là bạn mà thôi.Đạt không phải là kiểu người thể hiện nhiều cảm xúc ra ngoài. Cậu không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng mỗi khi ở bên Châu, Đạt lại có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của Châu đều khiến cậu cảm thấy như thời gian ngừng lại.Hôm nay, Châu cảm thấy mình mệt mỏi hơn bình thường. Cô đã thức khuya để hoàn thành bài tập, và sáng nay lại có một buổi học thể dục khá căng thẳng. Tuy vậy, khi vào lớp, cô vẫn cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng đôi khi, việc giả vờ ổn lại không dễ dàng chút nào. Cô ngồi xuống bàn, lén lấy tay xoa xoa thái dương, hy vọng không ai để ý.Đạt bước vào lớp, ánh mắt lập tức tìm thấy Châu. Cậu nhận thấy cô có vẻ mệt mỏi, nhưng không nói gì ngay lập tức. Đạt lặng lẽ tiến về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống và quan sát cô từ xa. Cậu biết Châu không thích người khác quá chú ý đến mình khi cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu lại không thể không lo lắng. Đạt luôn có cảm giác rằng, dù Châu là người mạnh mẽ, cô vẫn cần được quan tâm.Và rồi, như một thói quen, Đạt nhẹ nhàng quay sang và thì thầm: "Chả, cậu ổn chứ? Có vẻ như cậu không được khỏe."Châu hơi giật mình khi nghe thấy tiếng Đạt, rồi quay lại nhìn cậu. Cô gượng cười, cố che giấu vẻ mệt mỏi. "Mình không sao đâu, chỉ hơi mệt chút thôi."Đạt không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Cậu biết rằng Châu không thích thể hiện sự yếu đuối, nhưng cậu cũng nhận ra cô đang cố gắng chịu đựng. Thế là, cậu đứng dậy và lặng lẽ bước ra khỏi lớp.Châu nhìn theo cậu, không hiểu sao trong lòng mình lại có chút lo lắng. Nhưng chỉ một lát sau, Đạt quay lại, tay cầm theo một ly trà sữa to, với lớp bọt dày đặc và mùi thơm ngọt ngào."Cậu uống cái này đi, giúp tỉnh táo một chút," Đạt nói, đưa ly trà sữa cho Châu. "Cậu không thể cứ để mình lo lắng như thế mãi đâu, Chả."Châu nhìn cậu, có chút ngạc nhiên nhưng cũng thấy ấm lòng. Cô nhận ly trà sữa, cảm ơn Đạt một cách nhẹ nhàng. "Cảm ơn cậu. Mình thật sự không biết phải làm sao nếu không có cậu."Đạt chỉ mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Cậu biết rằng đôi khi, chỉ cần một cử chỉ nhỏ bé như vậy cũng đủ để khiến trái tim Châu cảm thấy nhẹ nhõm.Cả buổi học hôm đó diễn ra khá yên ả, nhưng trong lòng Châu, mọi thứ không đơn giản như vậy. Mỗi khi cô liếc nhìn Đạt, cô lại cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt, một cảm giác ấm áp mà cô không thể lý giải. Không phải tình bạn đơn thuần nữa, mà có một sự gắn kết khó tả, và nó khiến trái tim cô có chút bối rối.Giờ ra chơi, khi mọi người tụ tập trò chuyện ồn ào, Đạt lại tiến lại gần Châu. "Cậu về nhà sao không? Mình có thể đưa cậu về không?" Đạt hỏi, đôi mắt nhìn Châu đầy lo lắng.Châu nhìn cậu một lúc, không thể không cảm nhận sự chân thành trong từng câu nói của Đạt. Cô gật đầu. "Cũng được, cảm ơn cậu."Khi cả hai cùng bước ra khỏi lớp, không khí ngoài trời thật dễ chịu. Cả hai không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của Đạt bên cạnh khiến Châu cảm thấy bình yên. Đạt luôn là người cô có thể dựa vào, dù chỉ trong những khoảnh khắc giản đơn như thế này.Khi về đến gần nhà, Châu cảm ơn Đạt một lần nữa, rồi bước vào. Đạt nhìn cô một cách trìu mến, nhưng không nói gì. Cậu chỉ đứng đó, im lặng, như một người bảo vệ, luôn sẵn sàng ở bên khi cần.Châu đóng cửa lại, rồi tựa vào đó, thở dài. Cô không thể phủ nhận rằng mình đang cảm nhận được một điều gì đó khác biệt giữa họ. Và điều đó khiến cô vừa hạnh phúc, vừa bối rối.Trong suốt tuần tiếp theo, mối quan hệ giữa Châu và Đạt vẫn giữ nguyên một sự im lặng không lời. Họ không nói với nhau những lời yêu thương hay hứa hẹn gì cả, nhưng lại có một sự kết nối thầm lặng giữa hai người. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều chứa đựng một sự quan tâm không cần phải lên tiếng.Châu vẫn không dám thừa nhận rằng mình đã có tình cảm với Đạt, và Đạt cũng không vội vã làm điều gì quá rõ ràng. Cả hai đều đang giữ trong lòng những cảm xúc chưa được nói ra, những cảm xúc mà họ biết rằng, một ngày nào đó sẽ phải đối mặt. Nhưng có lẽ, chưa phải là lúc.Khi buổi chiều buông xuống, Châu biết rằng cô đã ở quá gần Đạt rồi. Và trong những khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình không muốn rời xa cậu, dù cô không chắc chắn về những gì sẽ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me