Bi Mat Tu Khoang Lang
Mùa hè đến gần, và kỳ thi tốt nghiệp đã gần kề. Cả Châu và Đạt đều dồn toàn bộ tâm trí vào việc học, nhưng mỗi khi nhìn nhau, những cảm xúc chưa nói ra lại luôn làm cả hai phải bối rối. Châu vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Đạt, nhưng cô không dám chắc liệu đó là sự lo lắng hay sự quan tâm thật sự.Sáng hôm đó, Châu đến lớp sớm, như thường lệ. Bầu trời trong xanh, những tia nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ lớp học, chiếu sáng lên bàn học của cô. Khi cô vừa đặt cặp sách xuống bàn, Đạt bước vào. Anh không giống mọi ngày – lần này, anh bước vào với vẻ trầm tư, như có điều gì đó đang đè nặng trong lòng."Chào Tèo," Châu lên tiếng, cố gắng tạo không khí bình thường.Đạt mỉm cười nhẹ nhưng không nói gì, chỉ chào lại cô một cách lặng lẽ rồi ngồi vào bàn. Cả hai không trò chuyện nhiều trong suốt buổi sáng, nhưng trong im lặng ấy, cả hai cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên. Không ai trong họ muốn phá vỡ không gian yên lặng này, nhưng lại không thể không cảm nhận rằng điều gì đó đã thay đổi.Cuối giờ học, khi lớp học dần vắng vẻ, Châu đứng dậy chuẩn bị ra về thì Đạt bất ngờ gọi cô lại. "Chả, mình có thể nói chuyện với cậu một lát không?"Châu hơi sững người, nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu. "Được chứ, Tèo. Có chuyện gì vậy?"Đạt nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng, giọng anh trầm và nhẹ nhàng: "Cậu cảm thấy thế nào về... chúng ta? Về việc chúng ta sắp rời xa nhau?"Câu hỏi của Đạt khiến Châu cảm thấy trái tim mình thắt lại. Đây là lần đầu tiên anh nói về chuyện rời xa sau khi tốt nghiệp. Mặc dù cô biết điều này là không thể tránh khỏi, nhưng khi nghe từ miệng Đạt, cô lại cảm thấy đau lòng hơn cô tưởng.Châu nhìn anh một lúc, không nói gì, rồi khẽ trả lời: "Mình không biết... Mình không muốn nghĩ đến chuyện đó."Đạt gật đầu, như thể đã hiểu ra điều gì. "Mình cũng vậy. Nhưng mình không thể không nghĩ đến việc... chúng ta sẽ như thế nào sau này?"Châu nhìn vào mắt Đạt, cảm giác như có điều gì đó muốn bùng nổ trong lòng cô, nhưng lại không thể thốt lên thành lời. Cô lặng im, không biết phải nói gì cho đúng. Lúc này, cô chỉ muốn giữ lại tất cả những gì họ có, dù biết rằng những điều đó sẽ không thể kéo dài mãi mãi."Sẽ ổn thôi," Châu cuối cùng lên tiếng, cố gắng mỉm cười để che giấu sự bối rối trong lòng. "Chúng ta sẽ tìm cách, đúng không?"Đạt nhìn cô một lúc lâu, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trong mắt cô. Rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng. "Đúng vậy. Mình tin cậu."Cả hai đứng im trong giây lát, như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Cuối cùng, Đạt đứng dậy, nhìn Châu một lần nữa rồi rời đi. Châu đứng đó, cảm giác như có một điều gì đó chưa nói hết, nhưng lại không thể tìm lời để nói ra.Khi Châu về nhà, tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi. Cô không thể không tự hỏi, liệu Đạt có cảm thấy như cô không? Hay đó chỉ là sự lo lắng của một người bạn thân thiết? Những cảm xúc không tên cứ luẩn quẩn trong lòng cô, khiến cô không thể tập trung vào việc học.Ngày hôm sau, khi gặp Đạt ở trường, Châu cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt của cô không thể che giấu được sự lo lắng. Đạt, như mọi khi, vẫn bình thản, nhưng dường như anh có vẻ quan tâm hơn đến cô, như thể muốn hỏi thêm nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.Trong suốt buổi học, cả hai vẫn không nói gì thêm về chuyện hôm qua. Những cử chỉ nhỏ nhặt như trao đổi sách vở, hay thậm chí chỉ là ánh mắt thoáng qua, đều không thể xóa đi cảm giác bất an trong lòng họ.Đến khi lớp học kết thúc, khi mọi người đã dần rời đi, Đạt đột ngột đứng lên và đi về phía Châu. Anh mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại ngừng lại. Châu nhìn anh, lòng bối rối không kém. Cô mỉm cười khẽ, tạo không khí thoải mái hơn."Tèo, có chuyện gì sao?" cô hỏi, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.Đạt nhìn cô, một lúc lâu rồi mới nói, giọng anh thấp và chắc chắn: "Chả, mình nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện thật rõ ràng."Châu nhìn anh, biết rằng đây là khoảnh khắc quan trọng. Những lời chưa nói bấy lâu giờ đã đến lúc phải bộc lộ. Nhưng liệu họ đã sẵn sàng chưa? Liệu họ có thể giữ được tình bạn này, hay sẽ để nó biến thành một thứ gì khác? Châu không biết. Cô chỉ biết rằng, bây giờ, mỗi giây phút trôi qua đều quan trọng hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me