Bi Thang Dien Theo Duoi Dam My
Đến tiết 5, tao bận rộn cất sách vở chuẩn bị đi về thì đám bạn con trai của tao sang nháo nhào làm loạn.
"Này! Xíu mày có đi xem bọn thằng Phong nó đánh bóng không? Hôm nay đấu căng lắm đấy"- Tùng nói.
Võ Đình Tùng - chỉ là một thằng bạn bình thường tao gặp ở trên lớp, không dính đến cốt truyện trong tiểu thuyết lắm nên có vẻ nó chỉ là một nhân vật phụ, nhưng với tính cách hoạt bát dễ lấy lòng mọi người của nó thì bọn tao đã nhanh chóng trở thành bạn thân.
À đúng rồi, còn trận đấu bóng, thằng Phong cũng bảo tao đến xem nó. Chắc phải đi một lần để cổ vũ tinh thần bạn bè vậy, lỡ đâu đây cũng là lúc nó gặp nữ chính thì sao, ai mà biết được đúng không.
"Xuống xem cả Phương nữa, vừa xinh gái lại đảm đang, thích ghê"
"Ừm tao xuống chủ yếu là ngắm Phương thôi"
"Giống tôi ông ơi!"
"Các ý tưởng lớn gặp nhau đấy"
Bọn con trai nhao nhao nói chuyện khiến bọn con gái ngứa mắt mà nói "Các cậu không có tinh thần thể thao gì hết, phải xuống cổ vũ cho trường mình chứ"
"Nói vậy thôi chứ cậu cũng chỉ xuống để xem Phong đúng không"
"Nè!!! không có nha!!!"- Con bé ngượng chín mặt rồi dùng chổi đuổi thằng con trai vừa trêu nó kia.
Thì cũng đúng thôi, thằng Phong chắc phải nửa trường thích thầm nó, đẹp trai lại học giỏi, lần thi nào cũng đứng đầu bảng, lại còn chơi thể thao, chơi nhạc, đúng là chồng quốc dân mà.
Tao cùng bọn con trai xuống sân bóng rổ xem thì chỗ này đã chật kín người rồi, bọn tao dù cố lắm cũng không chen vào được, nhưng mà tao cũng khá cao nên vẫn có thể từ đây mà nhìn vào trong khán đài được. Mấy thằng bạn của tao thì cứ rên vì chỗ này không ngắm được cái Phương, chúng ngồi cằn nhằn mãi từ nãy. Tao ngửa cổ lên chỉ để xem thằng Phong đã ra sân chưa mà thôi. Nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy nó đâu, chẳng lẽ chơi kém quá nên bị xếp vào hàng dự bị rồi à, thằng này ngu vậy sao. Đang chìm trong suy nghĩ thì một cánh tay từ đâu đến ôm lấy eo tao "Vũ. đến. rùi. nè" Thằng Phong vừa nói vừa quấn chặt lấy tao không rời, mọi người ở trong khán đài đều ồ lên vì vẻ đẹp trai của nó và cũng vì cảnh tưởng trông dở khóc dở cười này. Nhưng tao vẫn có cảm giác có ánh mắt căm phẫn nào đấy nhìn tao từ phía xa.
"Sao Vũ không vô trong mà xem, đứng ngoài này không thấy hết được vẻ ngầu lòi của Phong đâu"- Thằng Phong nói rồi từ từ dẫn tao lên hàng đầu đứng. Tao cố gắng từ chối nhưng mà thằng này nó khỏe quá nên tao cứ là bị nó kéo đi thôi, mấy thằng bạn tao cũng nhờ điều này mà được hưởng phúc ké, lên hàng đầu đứng cùng tao luôn. Ngại thật sự, đột nhiên đến muộn mà còn chen lên trước, chắc tao sắp bị cả trường này phốt mất. Thằng Phong dẫn tao lên phía trước xong thì bất ngờ hôn chóc vào má tao một cái rồi kêu "Vũ nhớ để ý Phong nha" rồi chạy vào sân đấu.
Địt con mẹ!!! Thằng điên này!!!! Tao hét lên nhưng chưa kịp đánh nó một trận thì nó đã vô sân rồi. Chết thật, thằng này nó dám làm cái trò gay lọ đó ở nơi đông người như này, nó không sợ tao bị mấy đứa fan (người ngưỡng mộ) của nó giết hay sao. Chắc tao điên quá. Chưa gì mà đã có một đống ánh mắt đổ dồn về tao, hỏi về mối quan hệ giữa tao và thằng Phong rồi. Tao chỉ trả lời thật tâm là bọn tao là bạn bè và thằng kia bị điên. Mọi người có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tao lắm mà cứ lườm nguýt tao suốt cả buổi. Tao thì cũng chẳng quan tâm lắm mà chỉ chú ý đến trận đấu thôi. Do là trận đấu khá lớn nên bên câu lạc bộ phát thanh cũng xuống để tường thuật lại tình hình cho bên khán giả.
"Bạn học Lưu Gia Phong số 11 lại ghi về cho đội mình thêm một quả úp rổ nữa !!!!"
WHAOOOOOOOOOO!!!!!!!!
Cả khán đài tràn ngập tiếng vỗ tay khi thằng Phong ghi liên tiếp cho đội mình 20 điểm. Phong cứ mỗi lần đánh được một quả vào rổ thì lại ngước lên khán đài nhìn tao một cái xong rồi thì thầm "quả đó là dành cho Vũ đấy". Tim tao bất giác chật một nhịp, thấy nó cũng ngầu, đánh bóng cũng hay. Chết rồi, tao bị gì vậy nè, điên rồi sao? Chẳng lẽ tao thích thằng này thật? Không được!! Tao không đồng tính mà.
Vừa vò đầu bứt tóc suy nghĩ vừa nghe tiếng đập bóng rầm rầm kết hợp với tiếng reo hò cổ vũ của mọi người thì đầu tao lại đau như búa bổ. Tao buồn nôn quá, tao sợ quá, nếu mọi chuyện lại giống như trước kia thì sao.
Đồ kinh tởm
Đầu tao bất chợt vang lên một câu nói của ai đó trong quá khứ rồi không kịp được mà tao rơi nước mắt, cơn buồn nôn không nhịn được mà như muốn tuôn trào ra. Tao quay mặt khỏi khán đài mặc cho trận đấu đang đến lúc gay cấn, tao ẩn mọi người ra để chạy khỏi nơi ồn ào này. Tao chỉ muốn chạy trốn thôi. Mọi người thấy tao chạy đi như vậy vừa thấy kì lạ vừa thấy bực tức vì không biết lúc tao chạy khỏi đó tao đã dẫm lên chân bao nhiêu người nữa, nhưng tao vẫn mặc kệ, bây giờ điều tao cần nhất là đến một nơi nào đó thoáng mát, một nơi nào đó để tao bình tĩnh trở lại. Các bạn của tao thấy tao chạy đi thì lo lắng đuổi theo, nhưng bị chặn lại bởi đám đông đang xem trận đấu nên không thể thoát ra được.
Tao chạy hết sức đến khoảng đất trống sau trường rồi ngồi bệt xuống đất để trấn tĩnh lại bản thân. Tao không muốn nhớ đến những chuyện đau khổ của kiếp trước nữa, càng không muốn lặp lại sai lầm trước kia. Tao không muốn...thật sự không muốn. Ngồi dưới tán cây hít thở không khí trong lành và những âm thanh nhẹ nhàng của đất trời cuối cùng cũng khiến tao bình tĩnh lại. Tao nằm bẹp xuống dưới đất, nghĩ ngợi xem không biết bản thân có nên quay trận đấu xem tiếp hay không, chỉ sợ quay lại tao sẽ nhớ lại đến bản mặt của tên đó. Nhưng tao đã hứa với thằng Phong là sẽ xem hết trận rồi, tao phải quay lại thôi.
Đang ung dung quay lại trận đấy thì một đám người ồ ạt chạy ra. Có chuyện gì vậy chứ? Hết trận rồi sao? Tao mới đi có 15 phút thôi mà.
"Có người bị thương rồi! Nhanh gọi cô y tế đi"
"Nhanh lên"
"Cậu ấy chảy nhiều máu quá!!"
Gì vậy chứ? Bị thương sao? Ai chứ? Trong đầu tao đang ong ù ù hàng vạn câu hỏi, chỉ mong người bị thương không phải là thằng Phong. Tao vừa lẻn vào trong đoàn người vừa cầu nguyện với ông trời, nhưng có vẻ, ông không ưu ái tao rồi.
"Phong đang chảy máu đầu nhiều quá, quấn băng chặt lên"
"Cậu để tâm đi đâu vậy hả Phong? Cứ thế mà lao vào cái rổ là sao?"
"Đúng! Đập rách cả đầu rồi đây này"
Mọi người ồ ạt trách cứ thằng Phong, còn nó thì chỉ im ỉm nhìn vào hư không. Có người đang lau vết thương cho nó rồi, và người đó không là ai khác, chính là Phương. Tao thấy Phong bị thương, định vô an ủi nó một chút thì Phương thấy tao, liền đưa tao một ánh mắt vô cùng đáng sợ. Đó là ánh mắt mà khi cô ta cướp cò giết chết tao trong tiểu thuyết đã miêu tả, ánh mắt căm ghét tới mức lời văn cũng không thể diễn. Tao sợ hãi, lùi bước ra đằng sau, rồi bất giác nghĩ tới cảnh mình sẽ bị nhỏ này giết chết thì tao lại lẩn trốn, tao đã bỏ chạy đi.
Thằng Phong có vẻ đã thấy bóng lưng của tao nên liên tục gọi với lại. Mọi người khuyên nó hãy ở lại để dưỡng thương nhưng nó kiên quyết đuổi theo tao.
Tao chạy, chạy mãi, không cần biết là phải đi tới đâu, tao chỉ muốn chạy trốn khỏi số phận này thôi. Tao sợ, sợ lắm, sợ sẽ lại phải ngắm nhìn bản thân chết một lần nữa. Bỗng có ai nắm lấy tay tao, kéo tao ra khỏi dòng suy nghĩ đáng sợ đó. "Vũ à! Cậu đã đi đâu vậy?"
Ồ, là thằng Tùng, vậy mà tao cứ tưởng....
"À không có gì đâu, vừa nãy tao đau bụng quá í mà"- Tao cười trừ, thật sự không muốn nói chuyện thêm nữa, tao đang rất mệt. Thằng Tùng thấy tao cứ toát mồ hôi như trút nước liền hỏi liếng thoắng rằng có muốn nó đưa tao đến phòng y tế không, dù tao đã từ chối nhưng cái thằng ngang ngược này cứ kéo đi cho bằng được.
—————
Đến phòng y tế, khi thằng Tùng gọi với vào hỏi có cô giáo ở bên trong không thì không có ai trả lời cả. Thế là tao với nó cứ thế tự nhiên đi vào, bọn tao cũng chỉ định lấy ít thuốc đau bụng cho tao, rồi sẽ rời đi ngay. Nhưng vừa mới vào mà tao đã muốn chạy ngay rồi. Đập vào mắt tao là cảnh thằng Phong đang ngồi im để Phương bôi thuốc cho vết thương trên trán, nhìn hai chúng nó vô cùng đẹp đôi, trông như bước ra từ truyện cổ tích vậy. Tao lại chùn bước, tao không muốn can thiệp vào chuyện này, không muốn làm kì đà cản mũi chen chân vào họ. Dù biết Phương chỉ là nữ phụ nhưng ai mà biết từ lúc tao xuyên vào, bộ tiểu thuyết này đã thay đổi những gì..
Thằng Phong thấy tao liền đứng dậy gọi lớn "Vũ!!" Mặc cho Phương đang bôi thuốc, nó chạy nhanh đến chỗ tao. Tao như có tật giật mình, bỏ chạy ngay lập tức, tao sợ, sợ những gì thằng Phong muốn nói, sợ những gì nó nói đều là những thứ tao không muốn nghe. Tao sợ...Nhưng mọi người biết rồi đấy, tao thể lực yếu kém nên nhanh chóng bị thằng Phong bắt lại. Nó giữ chặt lấy tay tao rồi hỏi "Vũ! Sao Vũ lại bỏ chạy? Sao vừa nãy giữa trận Vũ lại bỏ đi? Phong tìm khắp nơi không thấy Vũ thì liền bị bắt về phòng y tế băng bó"
"T-Tao..."- Tao không biết trả lời gì cả. Chẳng lẽ nói nhìn thấy mày, tao nhớ đến kỉ niệm không vui từ kiếp trước à, hay là nói tao sợ khi nhìn thấy mày đứng bên Phương. Tao chỉ im lặng nhìn nó.
Thằng Phong thấy vậy, không rắn rỏi được nữa mà gục đầu vào vai tao "Vũ đừng bỏ đi nữa được không, Phong sợ lắm". Nó nói, ánh mắt có vẻ cay cay nhẹ, tao không biết từ khi nào mà thằng này lại dính người đến như vậy "Tao xin lỗi..." Tao bất giác nhận lỗi mặc dù biết bản thân không làm gì sai cả. Tao nâng mặt thằng Phong lên rồi chạm vào vết thương của nó "Mày bị thương rồi". Thằng Phong thấy tao nhẹ nhàng, ân cần mà rưng rưng nước mắt.
"Sao vừa nãy Vũ không vào an ủi Phong ở khán đài?? Vũ nghĩ Phong là đồ ngốc chắc? Phong đã thấy bóng lưng của Vũ.."- Nó vừa nói, giọng lại run run lên như muốn vỡ oà cảm xúc đã dồn nén bấy lâu.
"X-Xin lỗi" - Tao chỉ biết cúi đầu, tao không biết trả lời như nào cả, nói như nào thì cũng để lộ ra tao chỉ là một đứa hèn nhát và ích kỉ. Tao ôm lấy thằng Phong, nhưng thằng Phong lại đẩy tao ra. Tao bất ngờ, đây là lần đầu tiên nó từ chối tao.
"Phong...Vũ cũng biết tình cảm Phong dành cho Vũ là gì rồi đúng chứ? Sao Vũ cứ lẩn trốn mãi vậy..Vũ không thích Phong sao?" - Nó nói với ánh mắt như hờn dỗi cả thế giới, giương lên nhìn tao.
Vậy mà tao lại chỉ biết im lặng. Tao không muốn phải thừa nhận..rằng tao đã thích nó. Tao sợ, sợ chuyện cũ lặp lại.
Thằng Phong thấy vậy, thất vọng nhìn tao, rồi bất chợt hôn tao một cái vào môi "Nếu Vũ không xác định được tình cảm của mình...thì chúng ta không nên gặp nhau nữa, sẽ rất khó cho Phong"- Nó vừa nói vừa cắn chặt môi như nín khóc. Còn tao thì một chữ cũng không hé răng ra được..Tao cũng thích mày..Sao tao lại chẳng thế nói ra.
Bọn tao cứ đứng đó nhìn nhau mà không hề hay biết rằng có một ánh mắt đã dõi theo hết mọi chuyện từ xa.
———————
Tại phòng y tế, Tùng bị bỏ lại với Phương liền thắc mắc hỏi "Hai cái thằng kia bị làm sao vậy nhỉ?". Còn Phương thì chỉ ngồi một góc, một tay nắm chặt bông gác, tay kia vo tròn khiến móng tay như sắp đâm thủng lòng bàn tay luôn. Tùng cố gắng bắt chuyện với Phương hỏi thăm về tình hình Phong.
"Phương à, Phong như nào rồi cậu? Vừa nãy thấy nó chảy máu nhiều quá sợ thật đấy! Thằng Vũ còn run mà không dám chạy vào" - Thằng Tùng cứ nói liếng thoắng còn Phương thì bỏ ngoài tai hết mọi thứ. Bây giờ điều duy nhất nhỏ quan tâm là vì sao Phong lại chạy theo tên nhóc bần hèn kia mà không ở lại bên cô ta, hai người sẽ là một cặp vô cùng đẹp đôi mà. Chỉ vì thằng nhóc đó mà giữa trận đấu, Phong liên tục đảo mắt lên khán đài tìm nó để rồi đập mạnh đầu vô rổ. Đúng là tên sao chổi, chỉ mang lại điều xúi quẩy cho người khác.
Càng nghĩ càng tức, cô ta đứng dậy rồi chạy như bay ra khỏi phòng y tế, mặc kệ Tùng đang ở đó nói nhăng nói cuội.
Cô ta đuổi đến nơi, thấy Vũ và Phong đang nói chuyện thì liền trốn vào một góc nghe lỏm.
"Phong...Vũ cũng biết tình cảm Phong dành cho Vũ là gì rồi đúng chứ? Sao Vũ cứ lẩn trốn mãi vậy..Vũ không thích Phong sao?"
Hả cái gì?? Phong thích Vũ sao?? Sao lại vậy được cơ chứ? Chẳng lí nào....
Cô ta nghe chuyện như sét đánh ngang tai, càng thêm bực tức và căm phẫn Vũ vì dám giật người của cô ta. Mày sẽ phải trả giá, thằng bần hèn!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me