LoveTruyen.Me

Bi Thuong



Sáng ngày hôm sau là chủ nhật, Tiêu Chiến cũng không đến công ty mà anh cũng chẳng muốn đến công ty trong lúc này, chỉ có thể tự mình điều tra trả lại trong sạch cho chính bản thân sau đó mới có thể ngẩng cao đầu mà nhìn bọn họ. Tiêu Chiến ở nhà nguyên một mình, nhìn lại mấy tài liệu của các đơn hàng đã nhập khẩu lúc trước không có vấn đề chỗ nào. Nếu những lô hàng gần đây bị tráo trong khâu kiểm duyệt thì đó là một thiếu sót trầm trọng, phần lo hàng thật đó họ sẽ đem ra bán lẻ bên ngoài thị trường với giá cao hơn sau đó đem hàng giả mà thay vào lô hàng thật đấy. Nhưng mà cổ đông Mã đã nói đúng, người kiểm tra lô hàng chỉ có anh và Hà Tư Thành, nhưng anh thật sự không nghĩ ra là còn khâu nào khác để đánh tráo lô hàng.

Tiêu Chiến nghĩ đến nhức cả đầu, quăng sấp tài liệu vào một góc không nhìn thấy đứng dậy đi ra ngoài. Anh bước xuống bếp mở tủ lạnh ra thì chẳng còn gì ngoài gói mì, cái trứng với lon nước coca. Tiêu Chiến rửa chảo bắt lên bếp gas, vặn lửa nhỏ đến khi ráo sạch nước thì chế một ít dầu ăn vào rồi đập nhanh cái trứng vào cạnh bếp đổ lên chảo. Xong xuôi, anh bỏ nước cùng gói mì vào nồi cơm điện bật nút đỏ để nấu.

Cả tuần nay làm mệt cũng ăn cơm ngoài tiệm, về đến nhà là lăn ra ngủ, không có thời gian nhắn tin với Sở Thanh thì lấy thời gian đâu mà nấu sôi nước để sẵn vào bình. Còn bình đun sôi cấp tốc thì mới bị hỏng vào tháng trước mà anh cũng chẳng màn đem đi sửa.

"Kiên Quả, qua đây."

Tiêu Chiến cảm thấy dưới chân mình có thứ gì mềm mượt đang lướt nhẹ qua đôi chân nhỏ gầy của mình, vừa nhìn xuống thì thấy con mèo thuộc giống mèo chân ngắn của Anh, nó có màu trắng và vài đốm xám trên thân, Tiêu Chiến đặt nó tên Kiên Quả. Kiên Quả đúng ra là đang sống tốt ở Trùng Khánh, được cho ăn đầy đủ hải sản lương khô vậy mà người chủ đẹp trai của nó lại bắt cóc mang Kiên Quả đến tận Bắc Kinh xa xôi. Một thân một mình lo còn không xong mà lại mang theo con mèo ú mập này.

"Kiên Quả ăn trứng chiên không, anh làm cho em một trứng."

"Meow." Kiên Quả bất lực, trong lòng thầm nghĩ rằng nếu tôi là người tôi sẽ ăn luôn cái người trước mặt.

"Kiên Quả để anh ăn trước xong rồi anh ra ngoài mua thức ăn cho em."

Đến thức ăn của tôi mà cũng quên mua, anh làm chủ tôi kiểu gì thế?

May mà anh đẹp trai chứ nếu không thì tôi đã cào chết anh rồi.

Kiên Quả xù lông không cho Tiêu Chiến ôm nữa mà dùng hai chân sau đẩy một cái rồi phóng xuống sàn ngoe quẩy đuôi đi mất.

Tiêu Chiến nhìn nó cười lấy một cái rồi quay sang tắt bếp, anh còn chẳng muốn lật cái trứng đang chiên lên, thành ra một mặt cháy đen một mặt tròng trắng vẫn còn nổi lềnh bềnh. Tiêu Chiến ngắt điện nồi cơm, mở nắp ra thì đã thấy bọt trào ra khỏi miệng nồi, mì nở nhô cao như bánh bông lan, anh lấy thêm một cái khăn nhấc nồi ra đổ mì vào tô rồi trang trí thêm một cái trứng vào bên trong tô.

Tiêu Chiến mở tủ lạnh lấy lon coca ra ngoài, vừa khui nắp thì nó đã trào bọt tuôn ra gần nửa lon. Tiêu Chiến nhìn lon coca trên bàn rồi nhìn tô mì tên bàn sau đó thì đồng thời đổ chúng vào sọt rác. Quả nhiên ra ngoài ăn vẫn tốt nhất!

Anh với tay lấy chìa khóa nhà rồi thêm áo khoác đi ra ngoài. Tiêu Chiến lái xe một vòng gần đó cũng chẳng thấy quán nào ưng ý, vì quán nào anh cũng đã từng dùng qua một lần mùi vị tẻ nhạt anh đều nhớ rõ. Xe của Tiêu Chiến dừng lại ngay một quán ăn tên Bác Quân rất truyền thống, anh nhìn vài chục tệ trong túi quần rồi thở dài. Tiêu Chiến đậu xe trước quán rồi mở cửa bước vào.

Quán ăn đông như kiến, chẳng còn bàn trống nào để cho anh ngồi.

Tiêu Chiến chợt thấy bàn cuối ở phía xa chỉ một người con trai lặng lẽ vừa ăn vừa bấm điện thoại. Tiêu Chiến đi đến bàn nói:

"Cho một mì xào trứng."

Cuối tháng là vậy, đến quán rồi mà vẫn phải ăn mì, mì xào là món rẻ nhất trong thực đơn này rồi, nó nằm ở cuối menu

Tiêu Chiến thanh toán xong xuôi rồi nâng gót tiến đến phía chỗ của cậu con trai ấy. Vương Nhất Bác chợt thấy có bóng người đang dần tiến đến ngẩng cao đầu lên nhìn thì điều đầu tiên mà Vương Nhất Bác nghĩ đến chính là rất soái nhưng vóc dáng lại rất thư sinh tao nhã đoán chừng là người ngồi trong văn phòng nên cơ thể mới gầy yếu như thế, nhỡ có gió thổi qua một cái cũng có thể bay đi.

Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn người đàn ông đấy cho đến khi anh ngồi xuống đối diện mình. Vương Nhất Bác xưa nay có sở thích kì lạ là không thích ai ngồi cùng ăn với mình nhất là ngồi đối diện trừ khi là người thân thích nhưng không nhiều. Cậu nhíu mày nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi ngồi đây không được sao?."

Quán ăn Bác Quân(2)- Lần đầu gặp gỡ

"Tôi ngồi đây không được sao?."

Tiêu Chiến thấy thái độ của Vương Nhất Bác nên tỏ ra khó hiểu.

Mở quán ra là không phải để ăn hay sao? Cùng là khách như nhau lại muốn độc chiếm riêng một mình một bàn như thế lại có có thái độ phiền phức với người khác. Lúc đầu Tiêu Chiến cực kỳ có ấn tượng với người con trai làn da trắng bóc như trứng, da dẻ mịn màng không vết sờn dưới mái tóc màu xanh sẫm càng tôn lên làn da hồng hào ấy. Tiêu Chiến bây giờ út lại suy nghĩ vừa nãy, cảm thấy cực kỳ không ưng ý với người con trai này.

Vương Nhất Bác tiếp tục công việc của mình trên điện thoại.

Người phục vụ mang đến cho Tiêu Chiến một dĩa mì xào cùng một ly nước coca lạnh, khó xử nói:

"Bên ngoài có rất nhiều bàn, anh có thể tìm một bàn nào đó để ngồi."

Tiêu Chiến đáp:

"Tôi ngồi ở đây có vấn đề gì sao?."

"Không có nhưng mà khu vực này..."

"Khu vực này thì làm sao."

Vương Nhất Bác cứng nhắc đáp:

"Khu vực này là dành riêng cho nhân viên và người trong quán. Bàn cho khách là ở bên ngoài rộng rãi và thoáng mát hơn."

Tiêu Chiến à lên một tiếng cho đỡ ngại ngùng rồi nhờ phục vụ để phần ăn của mình xuống, anh sẽ tự tìm chỗ ngồi của mình. Phục vụ để phần ăn xuống bàn cúi đầu nói xin lỗi thật gây phiền phức cho anh. Tiêu Chiến cũng dễ chịu đáp không sao.

Anh nhìn sang Vương Nhất Bác đang nhàn rỗi kia thầm nghĩ rằng bây giờ nhân viên cũng có thể nhàn rỗi bấm điện thoại thế kia sao? Nhưng cũng không phải trong tầm với của anh mà quản quá nhiều, Tiêu Chiến cầm phần ăn và ly nước của mình đứng lên thì bất chợt tiếng điện thoại rung lên, là tiếng chuông báo ghi nhớ

Ghi nhớ: "Tối nay tám giờ giúp Mặc Mặc quay lén bài nhảy của lão sư Vương dạy lớp A."

Vương Nhất Bác cũng không phải cố tình nhìn lén nhưng lại bị tiếng nhạc thu hút mà ngẩng đầu nhìn vật đang phát ra tiếng kia mà vô tình nhìn thấy dòng chữ. Phản ứng đầu tiên của cậu là tròn mắt ngạc nhiên, đến khi Tiêu Chiến cầm điện thoại tắt chuông rời đi thì Vương Nhất Bác mới ngẫm ra điều gì đó khóe miệng nhếch lên một cái rồi khẽ hạ xuống như chưa có gì xảy ra một giây trước đó.

Tiêu Chiến ăn xong phần ăn của mình thì đứng dậy định rời đi thì thấy người con trai nhuộm tóc xanh lúc nãy cũng đi trước mặt Tiêu Chiến. Anh lại nghĩ nhân viên ở đây có thể nhàn rỗi như thế được ưu ái như thế sao? Nhân dịp sắp bị đuổi việc này Tiêu Chiến cũng nên tìm một công việc khác để 'ăn mừng' trước khi tìm được một công ty phù hợp cho anh.

Tiêu Chiến bước ra lấy xe rồi chạy đến siêu thị thú cưng gần đó mua thức ăn cho mèo nhưng lại là loại rẻ nhất. Tiêu Chiến thở dài một hơi, cũng đành chịu thôi, vài hôm nữa không chịu được anh lại mang về Trùng Khánh gửi lại cho mẹ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me