LoveTruyen.Me

Bjyx Bay Nam Trong Ngong Hoan

Khi Vương Nhất Bác quay trở lại phòng bệnh, Tiêu Chiến vẫn còn chưa tỉnh. Anh nằm yên lặng trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, thân mình gầy gò chỉ lộ ra một đường nét mỏng manh dưới tấm chăn.

Vương Nhất Bác kéo một chiếc ghế đến bên cạnh giường, im lặng nhìn một hồi lâu mới giơ tay ra nhẹ nhàng miêu tả đường nét khuôn mặt anh.

Ngón tay cậu mơ hồ lướt qua những sợi lông tơ mịn màng trên má Tiêu Chiến, nhưng lại không chạm đến làn da anh, dường như người trước mặt là một món đồ sứ mỏng manh giống cánh ve sầu, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan tành.

Người xưa nói, người tốt sẽ được đền đáp bằng những điều tốt đẹp.

Nhưng tại sao lại tàn nhẫn đối với một mình anh?

Rõ ràng, anh đã từng là một thiếu niên dũng cảm, thiện lương, chăm chỉ mà tươi đẹp, tại sao lại vô duyên vô cớ phải trải qua đủ mọi loại cực hình?

Có lẽ ngay cả Phật Tổ cũng ghen tị với cuộc sống quá hạnh phúc của anh, cho nên phải lần lượt tước bỏ những thứ đã được ban cho anh ra khỏi cuộc đời.

Lột da róc xương có lẽ cũng chỉ là như vậy.

Trong bảy năm, cướp đi người thân, cướp đi dũng khí, cướp đi sự tự tin, cướp đi vẻ tươi đẹp và sự ngây thơ, đến cuối cùng, thậm chí còn cướp đi cả thân thể khoẻ mạnh.

Người ta nói mọi người nên biết ơn vì được sống, nhưng Phật Tổ sao có thể nhẫn tâm như thế, đem một thiếu niên đã vạn phần thành kính quỳ lạy 99 lần trước mặt Người đẩy vào địa ngục?

Đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cậu đặt nơi đầu quả tim, trái tim đau đớn như bị xé nát.

Cậu hận, hận sự tàn nhẫn và bất công của thực tại.

Nhưng cậu cũng lại cảm thấy may mắn, may mắn vì trời cao đã đem trả lại cho cậu một Tiêu Chiến đầy sẹo, người đã được tái sinh từ đống tro tàn.

Mặc kệ quá khứ như thế nào, trong vài thập kỷ sắp tới, bọn họ vẫn còn có một cuộc đời tốt đẹp để sống.

Nếu bảy năm đó là một kiếp nạn mà họ phải trải qua, vậy thì sau kiếp nạn, may mắn thay, họ vẫn còn có nhau.

Vương Nhất Bác xốc một góc chăn lên, muốn nắm tay Tiêu Chiến, vô tình lại đụng phải một vật cộm giữa cổ tay. Cậu kéo tay áo bệnh nhân của Tiêu Chiến lên, đột nhiên nhìn thấy chiếc măng sét hình con thỏ có đôi mắt đỏ và chiếc nơ màu xanh lá. Con thỏ này đang giơ cao một chiếc thìa vàng đã bị sờn, nhưng thần thái đáng yêu và linh động của nó khiến cậu lập tức nhận ra.

Đây chẳng phải.... đây chẳng phải là chiếc kim cài áo hình con thỏ mà cậu đã tặng cho Tiêu Chiến?

Hoá ra, Tiêu Chiến vẫn giữ đồ vật nho nhỏ này gần tám năm, mỗi ngày còn đem theo bên mình, để ở nơi có thể dễ dàng sờ tới.

Khuy măng sét được buộc vào cổ tay áo sơ mi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy thít hơi chặt, suy nghĩ một chút rồi cẩn thận cởi ra giúp anh.

Ai ngờ chiếc khuy măng sét vừa gỡ xuống, cổ tay áo cuối cùng cũng lấy lại được tự do, theo quán tính mà trượt lên một chút, ngay sau đó, một vết sẹo sâu, gớm ghiếc trên cổ tay Tiêu Chiến đột nhiên lộ ra trước mắt cậu!

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người. Giờ phút này, cậu quả thực không biết nên phản ứng như thế nào, ngón tay run lên nhè nhẹ, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch.

Cậu là bác sĩ, vết sẹo rõ ràng như vậy, sao có thể không biết đây là vết thương gì....

....Chỉ có tự sát bằng cách cắt cổ tay mới có thể lưu lại vết thương như vậy, hơn nữa, chỉ khi tự sát bằng 100% sức lực mới có thể để lại những vết sẹo sâu và gớm ghiếc đến thế.

Rõ ràng, Tiêu Chiến đã từng tìm đến cái chết, hơn nữa, tâm lý muốn chết lại cực kỳ kiên định.

Vương Nhất Bác run run giơ bàn tay lên, chậm rãi kéo cổ tay áo của anh lên. Khi lớp che đậy dần dần rút đi, hàng loạt vết sẹo nâu đen lộn xộn hiện ra trước mặt, màu mực bút chì hoà lẫn với máu thịt, trở thành những vết sẹo không bao giờ lành lại được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt, Vương Nhất Bác cảm thấy không thở nổi. Máu thịt của chính cậu dường như đã bị ngòi bút và mũi dao lăng trì, loại đau đớn như thế này, 25 năm qua, cậu chưa bao giờ trải nghiệm một cách sâu sắc đến thế.

Cậu cắn chặt hàm răng, nỗ lực khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng nước mắt không tự chủ được vẫn tuôn ra.

Cậu tưởng rằng vết thương trên thân thể là vết thương trí mạng của Tiêu Chiến, không ngờ, tâm lý dày vò mới là đầu sỏ đẩy anh xuống vực sâu.

Đúng vào lúc hai mắt cậu đẫm lệ, ngón tay Tiêu Chiến đột nhiên lại cử động. Vương Nhất Bác hoảng sợ, vội vàng giúp anh kéo lại cổ tay áo, cài khuy măng sét như cũ, rồi nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt, sửa sang lại biểu cảm của chính mình.

Quả nhiên, nửa phút sau, Tiêu Chiến mở mắt ra, trong mắt có chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó, trí nhớ dần dần khôi phục, ánh mắt cũng hiện lên vẻ hoảng sợ rõ ràng.

"Tôi giết người.... Tôi giết người rồi...."

Anh bắt đầu lẩm bẩm, quay đầu lại liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế, lời nói lại nghẹn trong họng, hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống khỏi khoé mắt đỏ hoe.

"Vương Nhất Bác, cậu biết không, tôi giết người rồi...."

"Vương Nhất Bác, tôi... tôi đã trở thành kẻ giết người...."

Rõ ràng anh hoảng sợ như vậy, nhưng Vương Nhất Bác lại cực kỳ bình tĩnh. Cầu lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, đè thấp âm thanh xuống, dỗ dành: "Bác sĩ không phải đã nói với cậu rồi sao, cậu không giết người. Tên tội phạm đó chỉ bị thương ở bả vai, hắn ta chưa chết."

Tiêu Chiến lắc đầu, trong mắt hoàn toàn là không tin. Anh nghẹn ngào nói: "Bọn họ đều lừa tôi! Tôi đã tận mắt nhìn thấy, con dao găm đâm trúng vào tim hắn.... Hắn không kịp nói một chữ đã ngã xuống mặt đất rồi tắt thở! Tôi giết người rồi! Vương Nhất Bác.... Tôi thật sự đã giết người!"

Mặc cho anh làm ầm lên như vậy, Vương Nhất Bác chỉ bình tĩnh nhìn anh, nắm lấy tay anh, dịu dàng hỏi: "Tiêu Chiến, cậu có tin tôi không?"

Tiêu Chiến ngây người ra một chút, dường như không hiểu cậu đang hỏi cái gì.

"Tôi hỏi.... Cậu có tin vào lời nói của tôi không?"

"Tôi...." Mí mắt Tiêu Chiến run rẩy, trốn tránh tầm mắt cậu, cánh tay cũng đột nhiên co lại, dường như muốn rút ra khỏi bàn tay của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến, đừng chạy trốn, nhìn tôi này." Vương Nhất Bác xoay mặt anh lại, khiến cho anh không thể né tránh mà phải đối diện với chính mình. Ánh mắt sáng rực của cậu khiến Tiêu Chiến nhất thời thất thần, chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn của cậu, nhìn chằm chằm vào cậu trong sự mê mẩn lẫn sững sờ.

"Cậu không giết người, tên cướp đang ở phòng bệnh bên cạnh. Nếu cậu không tin, chút nữa tôi có thể đưa cậu tới đó xem. Nhưng tôi không dám đảm bảo tôi sẽ làm gì khi nhìn thấy hắn. Cho dù tối hôm qua cậu không đâm chết hắn, hôm nay tôi cũng có thể đánh hắn chết. Cho nên, chúng ta tốt nhất là đừng đi xem, nếu không, trong hai người chúng ta, có thể sẽ thực sự xuất hiện kẻ giết người."

Nghe cậu nói vậy, ánh mắt Tiêu Chiến thoáng hiện lên một chút dao động, dường như đang đánh giá xem lời nói của cậu có đáng tin hay không.

Vương Nhất Bác quan sát biểu hiện của anh, tiếp tục nói: "Tối hôm qua, cậu tận mắt nhìn thấy chính mình đâm con dao găm vào trái tim hắn, thực ra đó chỉ là ảo giác. Sự thật là... chứng rối loạn lưỡng cực của cậu lại phát tác."

Nghe thấy cậu nói ra năm chữ kia, Tiêu Chiến đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, như thể bệnh tật của mình là điều đáng xấu hổ, không nên để cho cậu biết.

"Bị bệnh là chuyện hết sức bình thường, biểu cảm của cậu thế nào vậy?" Giọng điệu của Vương Nhất Bác vẫn bình tĩnh, không có chút gợn sóng, thậm chí còn có chút thoải mái, "Với kỹ thuật y học hiện đại, ung thư còn có thể chữa khỏi, bệnh của cậu cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, bệnh của cậu thật ra đã khỏi lâu rồi, tối hôm qua chỉ bị kích động nên tái phát. Sau này cậu chỉ cần nhớ kỹ, không được đánh tay đôi với bọn cướp, bệnh của cậu cũng sẽ khỏi hoàn toàn."

Nghe cậu nói, cảm xúc khẩn trương của Tiêu Chiến vô thức bình tĩnh lại, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng. Anh cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm qua, trong trí nhớ của anh hình như xuất hiện một chút lệch lạc, anh hình như.... Hình như không đâm vào trái tim của tên tội phạm, hình như thật sự đâm vào vai, hơn nữa, mãi cho đến khi cảnh sát đến, hắn vẫn còn vừa ôm lấy miệng vết thương vừa la hét.....

Nhìn thấy sự thay đổi trong mắt anh, Vương Nhất Bác không khỏi thận trọng hỏi: "Nhớ ra chưa?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng gật đầu, "Hình như... tôi thật sự không giết hắn."

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác rốt cuộc cùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Nhớ được là tốt rồi."

Thấy bộ dạng tiều tuỵ của Tiêu Chiến, hình như có vẻ chưa được ăn cơm, Vương Nhất Bác đứng lên hỏi: "Cậu có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho cậu."

Không ngờ Tiêu Chiến lại cúi đầu nói: "Tôi không muốn ăn cái gì cả. Tôi chỉ muốn.... nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Vương Nhất Bác kinh ngạc, "Chân của cậu còn đang bị thương, trong thời gian ngắn không thể cử động được."

Nhưng Tiêu Chiến vẫn cụp mắt xuông, trong giọng nói lộ ra chút quật cường quen thuộc, "Nhưng tôi.... Ghét giường bệnh."

Nghe anh nói vậy, Vương Nhất Bác trong nháy mắt đã nghĩ tới cái gì, ánh mắt tối sầm lại, một hồi lâu mới nói: "Được rồi, chúng ta không ở đây nữa. Tôi đưa cậu đi."

Tiêu Chiến không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Chúng ta... đi đâu?"

Vương Nhất Bác nắm tay anh, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền sang, nhẹ giọng nói: "Về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me