( BJYX ) Duyên Phận Ý Trời [ HOÀN ]
chapter 35 : Tai Hoạ
Vương Nhất Bác chỉ kịp vào đến gian ngoài của nhà vệ sinh, cậu ngồi sụp xuống đất mà ôm lấy bụng mình. Cơn đau quặn lên từng hồi khiến mồ hôi trên mặt cậu cũng bắt đầu túa ra, ướt đẫm cả tóc mai. Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân dần dần mất đi sức lực, bàn tay giữ tấm khăn giấy đỏ thẫm cũng trở nên run run, hơi thở cũng trở nên nặng nề, khó nhọc. Cậu bắt đầu há miệng thở gấp vì đau đớn. Trước đây khi còn là dancer, Vương Nhất Bác thường xuyên chăm chỉ tận dụng thời gian mà luyện tập. Đói cậu cũng nhảy mà no cũng nhảy, đau dạ dày nhẹ đã trở thành triệu chứng thường ngày. Cho đến khi Tiêu Chiến gặp chuyện, Vương Nhất Bác lại thường xuyên bỏ bê bản thân mình. Chế độ ăn uống không điều độ, đã hay bỏ bữa lại còn trở thành một con sâu rượu chính thống. Dạ dày của cậu đã nhiều lần lên tiếng biểu tình. Thế nhưng Vương Nhất Bác chỉ nghĩ đơn giản là mình bị đau dạ dày như thường lệ, cậu chỉ uống thuốc để khống chế cơn đau. Tác dụng của thuốc giảm đau lại càng làm sức khoẻ Vương Nhất Bác trở nên tồi tệ, lâu dần cậu bắt đầu nhờn thuốc, những cơn đau ngày càng kéo dài mà thuốc cậu dùng lại chỉ có tác dụng trong thời gian cực ngắn. Vương Nhất Bác biết bệnh tình của mình đã ngày càng trở nên trầm trọng hơn, nhưng đó cũng là lúc mà Tiêu Chiến trở về. Bởi vì sợ người ấy sẽ lo, Vương Nhất Bác vẫn cố gắng dựa vào thuốc giảm đau để chịu đựng mà không chịu đến bệnh viện để khám chữa. Vốn nghĩ chỉ ra ngoài đi dạo một lát rồi về, Vương Nhất Bác cũng chẳng cầm theo thuốc, nào ngờ lại đi ngang qua quán thân thuộc này. Mà chính vị cay nồng của nồi lẩu và cả vài ly rượu cậu vừa uống đã làm cho cơn đau kia thức tỉnh. Từng cơn quặn thắt cứ vậy kéo đến, dày vò đến mức Vương Nhất Bác không trụ nổi nữa rồi. Cậu không còn đủ sức giữ lại tấm giấy trên mặt nữa, nó dần thả lỏng rồi buông thõng xuống, tầm nhìn cũng trở nên mờ nhoè, mọi thứ xung quanh quay cuồng, chao đảo. Vương Nhất Bác vô lực nằm dài ra nền đất, mí mắt khép dần lại mà ngất lịm đi. Tiêu Chiến vừa ngó đồng hồ, mười lăm phút trôi qua rồi anh vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác trở lại. Lại chẳng hiểu vì sao cảm giác bồn chồn bủa vây khiến ruột gan anh cứ nóng như lửa đốt. Tiêu Chiến lo lắng đẩy ghế đứng dậy, anh đang định đi tìm cậu thì có người trong nhà vệ sinh hốt hoảng chạy ra la lớn: - Có người... có người ngất trong nhà vệ sinh! Dự cảm không lành ngập tràn trong lòng nãy giờ theo tiếng hét thất thanh kia mà xộc thẳng lên não. Tiêu Chiến hoảng hốt chạy thẳng vào khu nhà vệ sinh nam, anh sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, vội quỳ xuống bên cạnh người đang nằm im bất động mà đỡ đậu lên, sợ hãi đến mức không thốt ra lời. Vương Nhất Bác nằm dài trên nền đất, máu mũi chảy ra lấm lem cả khuôn mặt. Mồ hôi cậu vã ra ướt đẫm cả người. Tay vẫn nắm chặt vùng da ở bụng đến nỗi chiếc áo sơ mi hồi chiều anh mới là phẳng cho cậu cũng trở nên nhăn nhúm. Tiêu Chiến chưa hiểu chuyện gì xảy ra với Vương Nhất Bác, chỉ biết tâm can bảo bối của anh đang nằm im bất động lại còn máu me dính đầy mặt, có vài giọt kéo dài xuống tận vành tai. anh thất thần ôm cậu vào lòng rồi ngước mặt gào lên với đám người đứng vây quanh: " Gọi cấp cứu, ai đó làm ơn gọi cấp cứu, làm ơn giúp tôi với!" Tiêu Chiến vừa gào vừa khóc, ngước đôi mắt cầu cứu lên mà nhìn tứ phía xung quanh, lại chỉ thấy được vài người chỉ trỏ, xì xào qua lại, thật may cũng có vài người rút điện thoại ra gọi giúp anh, tuyệt nhiên chẳng có thêm một ai đến giúp anh xem Vương Nhất Bác bị gì. Tiêu Chiến đành phải tự trấn an mình, tay run run giơ lên lau vệt máu còn dính trên mặt cậu: " Nhất Bác, em tỉnh lại được không? Đừng đùa như vậy nữa, không vui đâu....Vương Nhất Bác " Vương Nhất Bác vẫn nằm im bất động, Tiêu Chiến nâng cả người cậu lên, ghì chặt vào lòng, cầm bàn tay không chút sức lực của cậu áp lên má mình, nước mắt anh vẫn lăn dài, hoà vào cùng tiếng nấc: " Tỉnh lại, anh nói em tỉnh lại. Sờ mặt anh đi, nói với anh rằng em chỉ đùa thôi. Nhất Bác à, anh xin em đấy!" Bàn tay Vương Nhất Bác vẫn chẳng có chút sức lực nào, những ngón tay vẫn vô thức thả lỏng khẽ co lại, chỉ cần Tiêu Chiến buông ra nó sẽ lập tức rơi tự do xuống đất. Hai mí mắt vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy là cậu đang đùa anh cả. Tiêu Chiến càng ngày càng hoang mang. Anh rất sợ có chuyện xảy ra với người anh thương. Anh thà là một mình anh gánh chịu hết cũng được chỉ cần người ấy được bình an thôi. Tiêu Chiến bỗng lặng người đi, cũng chẳng còn tâm trạng mà gào lên nữa. Anh áp má mình lên má cậu. Chất lỏng mặn đắng trong hốc mắt cũng không kiềm được mà tuôn ra, ướt đẫm cả hai khuôn mặt. Vòng tay vô thức càng dùng lực siết chặt lấy người nằm trong lòng như sợ rằng chỉ cần anh buông lỏng tay ra, cậu sẽ bỏ lại anh mà đi mất. * Í o í o * Tiếng xe cấp cứu vang lên bên ngoài cửa, Tiêu Chiến chẳng đợi được đến lúc có bác sĩ chạy vào, anh vội vã ôm Vương Nhất Bác đứng dậy, phá vòng vây của đám đông xung quanh mình mà lao ra ngoài. Vừa đưa được cậu lên xe anh vội vàng quay qua nắm lấy vạt áo bác sĩ mà khẩn thiết cầu xin: " Làm ơn, làm ơn hãy cứu cậu ấy!" - Anh bình tĩnh, đừng cản trở chúng tôi sơ cứu bệnh nhân! Bác sĩ vừa cất lời Tiêu Chiến lập tức ngoan ngoãn ngồi im một bên để chỗ cho bác sĩ làm việc. Anh yên lặng ngồi bên cạnh, dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang dần lạnh ngắt của Vương Nhất Bác đặt lên mi tâm của mình, nhắm mắt mà lẩm bẩm cầu nguyện: Vương Nhất Bác, em tuyệt đối không được có chuyện gì. Chúng ta còn đám cưới chưa làm. Em còn nói sẽ cho mẹ anh một đàn cháu chạy đầy đất. Em không được thất hứa! em dám thất hứa anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em! Tiêu Chiến cố sức nắm lấy tay Vương Nhất Bác, chỉ cảm nhận được bàn tay cậu đang thả lỏng. Anh run rẩy dùng tay co những ngón tay cậu lại, giọng cũng nghẹn đi: " Nhất Bác, nắm tay anh đi, làm ơn, đừng như vậy, đừng làm anh sợ mà, Nhất Bác!" Bên ngoài bầu trời đen kịt một màu u ám. Cảnh tượng này thật giống năm năm trước đây. Chỉ có điều hai người trong xe lại hoán đổi vị trí cho nhau. Mà tình hình cũng chẳng giống như lúc đó. Người bị ngất này cũng chưa rõ là bị thế nào, có nghiêm trọng hay không. Tiêu Chiến vẫn là chẳng tin được chuyện vừa xảy ra tối nay. Lúc ở với anh cậu vẫn luôn tỏ ra khoẻ mạnh bình thường. Vậy mà... Tiêu Chiến chẳng dám nghĩ đến những chuyện không hay, anh chỉ biết nắm chặt tay cậu mà theo dõi từng hành động của bác sĩ. Chốc chốc lại lo lắng mà hỏi cậu ấy bị sao? Mà câu trả lời anh nhận được chỉ là: - Cậu ấy bị ngất và đang rất yếu, anh lại chẳng biết trước đó cậu có dấu hiệu gì. Cần phải chờ đến khi về bệnh viện kiểm tra mới có được kết quả chính xác nhất. Mà mấy câu nói ấy hoàn toàn không có tác dụng trấn an tâm hồn đang hoảng loạn kia. Tiêu Chiến hỏi nhiều cũng chẳng biết thêm được thông tin gì khác. cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi lo lắng, đợi chờ trong sự bất lực bị sự sợ hãi bủa vây. Vừa mới sáng nay anh và cậu còn vui vẻ bên nhau bàn bạc về một đám cưới đầy hạnh phúc. Đến chiều còn dắt nhau đi chọn nhẫn chuẩn bị cho ngày hạnh phúc nhất đời mình. Vậy mà ngày cưới còn chưa kịp đến, nhẫn anh cũng chưa kịp làm. Đùng một cái lại muốn bắt người anh thương đi mất. Ông trời chẳng biết còn muốn chia cách, thử thách họ đến bao giờ nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me