LoveTruyen.Me

Bjyx Edit Hoan Anh Hang Xom

3.

Nếu nói theo kiểu buồn cười thì Tiêu Tán thật sự đã nhìn thấy Vương Nhất Bảo lớn lên từng ngày. Anh tốt nghiệp tiểu học thì Vương Nhất Bảo mới vào tiểu học, lưng đeo balo to đùng, vừa đi sau anh trai vừa khóc thút thít. Cậu không quan tâm gì hết, miệng cứ lặp đi lặp lại: "Muốn học cấp 2 cùng anh trai." Cậu nhóc con này từ bé đã là một yêu tinh dính người. Tiêu Tán đoán chừng bản thân mình không có thời kì phản nghịch tuổi dậy thì chính là vì anh từ bé đã phải cõng trên lưng một cậu em trai, phải làm một anh trai tốt.

Khi anh lớn dần lên, cũng là lúc anh nhìn cậu nhóc từ một cái túi khóc nhỏ trở thành một cậu thiếu niên ít nói, lạnh lùng (nhưng thật ra rất thích cười). Anh luôn cảm thấy bản thân là người khống chế mối quan hệ giữa hai người, cảm thấy anh hiểu Vương Nhất Bảo như lòng bàn tay. Dù đôi khi cậu chệch khỏi đường một chút thì vẫn nằm trong lòng bàn tay anh. Tiêu Tán cho rằng anh chỉ cần đợi cậu thiếu niên trưởng thành, rồi sau đó sẽ giải thích cho cậu rằng, trên thế giới này còn có một kiểu tình yêu, vượt lên trên khỏi giới tính và ranh giới. Dù tình yêu này phải đối mặt với những nghi ngờ, hay thậm chí là những lời gièm pha, thì tình yêu không được chấp nhận này cũng vẫn vô cùng đẹp, vô cùng mạnh mẽ, giống với tất cả những tình yêu khác trên thế giới.

Đêm nay, người anh trai tự cho rằng có thể kiểm soát mọi thứ trong tay bắt đầu cảm thấy luống cuống. Anh bối rối đến mức quên mất lý do tại sao mình lại ngồi ở đây hôm nay, đến mức anh muốn nắm tay Vương Nhất Bảo chạy ra khỏi nơi này, về với thế giới riêng của hai người.

T đẹp trai cảm nhận được sự kì lạ của anh, lén đá vào chân cái người đang thất thần kia một cái. Vương Nhất Bảo ngẩng đầu lên, chân cậu duỗi ngay bên cạnh chân anh trai, không chạm vào anh nhưng giống như đang bảo vệ anh trong một vòng tròn vậy. Đôi cao gót của T đẹp trai đá trúng vào giữa đôi AJ của Nhất Bảo. Vừa đá cái là cô biết ngay bản thân nhầm rồi, miệng nhanh hơn não, nói: "Xin lỗi em trai nha, bọn chị đang 'vờn' nhau xíu thôi, tình thú nhỏ ấy mà. Chỉ là chút tình thú nhỏi thôi."

Vừa dứt lời thì T đẹp trai biết ngay bản thân lại vạ miệng, nhanh chóng làm bộ làm tịch cúi đầu cười khúc khích, còn trong lòng thì đang kêu rên "hỏng, hỏng rồi!"

Vương Nhất Bảo thật sự bị câu nói này làm cho tức giận. Vờn nhau?! Trong cơn bốc đồng, cậu dùng chân kẹp lấy chân anh trai dưới bàn ăn, rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tán, mỉm cười: "Anh trai, hai anh chị tình thú quá."

Thầy Tiêu đang phân tâm, không kịp để ý, bị chân cậu kẹp chặt. Mặt anh nhanh chóng đỏ rực lên, theo bản năng muốn vùng ra. Thật ra nếu anh không động thì Vương Nhất Bảo sẽ tự buông ra, nhưng anh cứ một mực phản kháng thì ngược lại càng khơi dậy cảm giác muốn kiểm soát của cậu thiếu niên.

Từ đầu đến cuối, cậu vẫn không thả anh trai ra.

Tiêu Tán ăn hai miếng, rồi uống hết ly vang đỏ nên không thể lái xe. Xe của T đẹp trai vô cùng ngầu, cô ấy dựa vào xe hỏi: "Em gái, nhà em ở đâu? Chị đưa em về."

Vương Nhất Bảo đưa mũ bảo hiểm cho cô gái im lặng từ nãy đến giờ: "Không cần, em đưa bạn ấy về." Nhà của cô gái trước mặt này là nơi mà hai người có gia đình khá giả như họ chưa từng đến bao giờ, thậm chí xe của bạn gái anh trai cũng không vào nổi ngõ.

Cậu thiếu niên đèo cô gái nhanh chóng phóng đi. Tiêu Tán không lên xe, cứ nhìn hướng bọn họ đi, rồi chợt chạy nhanh theo hướng đó, dường như muốn đuổi kịp người đã rời đi ấy. T đẹp trai nhanh chóng giữ anh lại: "Lão Tiêu, anh say rồi!"

Tiêu Tán bị người ta kéo lại nhưng vẫn cố chấp nhìn về hướng đó. Đúng là vô dụng mà, đây mới chỉ là thế này thôi mà. Nếu anh còn nhìn thấy em trai hôn người khác, thì có phải anh sẽ chết luôn hay không?

Đố kỵ thật sự vô cùng đáng sợ.

Tiểu Vi giống như một con mèo ốm yếu, không nặng, cũng chẳng ấm áp. Khi ở riêng với Vương Nhất Bảo, cô sẽ nói rất nhiều. Cô hỏi cậu thiếu niên đang lộ vẻ không vui: "Cậu thích anh trai cậu nhỉ."

Vương Nhất Bảo không chút do dự: "Ừ."

Tiểu Vi: "Thích kiểu gì? Thích anh trai theo kiểu người thân? Hay là tình cảm kiểu đàn ông thích phụ nữ?"

Cậu thiếu niên ngừng lại một chút, nét mặt cậu lạnh lùng những ánh lên sự kiên định: "Đàn ông, kiểu thích đàn ông."

Tiểu Vi im lặng một lát: "Thế thì cậu phải nói với anh ấy chứ."

Vương Nhất Bảo: "Sẽ dọa sợ anh ấy mất. Tôi là em trai anh ấy mà."

Tiểu Vi lẩm bẩm: "Có phải em ruột đâu."

Vương Nhất Bảo cười: "So với cùng huyết thống cũng chẳng kém đâu. Hơn nữa đàn ông thích đàn ông, siêu kì lạ ấy chứ."

Trong mắt Tiểu Vi không có chút cảm xúc nào: "Cái này thì kì lạ cái gì? Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kì lạ. Lúc cha tôi bỏ đi, để lại cho tôi 32 đồng ở trên bàn, cho tôi đóng học phí. Chẳng lẽ ông ý không kì lạ à? Điều kì lạ trên thế giới này chắc phải có 10000 thứ. Ai thích ai thì có gì mà kì lạ chứ?"

Vương Nhất Bảo giục cô về: "Cậu thì biết cái gì hả! Về đi."

Cô gái ôm cặp sách đứng trước ngõ: "Có thể là do ngày nào tôi cũng muốn bản thân biến mất trên cõi đời này nên không hiểu tại sao một người lại yêu một người. Nhưng tôi có thể thấy rằng, anh ấy cũng yêu cậu, giống với tình cảm của cậu ấy."

Cậu thiếu niên đội mũ bảo hiểm, vành tai lén đỏ bừng lên. Dù chỉ là một giây, cậu cũng bằng lòng tin lời Tiểu Vi. Dẫu cho sự thật không phải như vậy, dẫu cho anh trai đã có bạn gái, cậu cũng muốn lén ảo tưởng một chút.

Nếu Tiêu Tán chỉ là Tiêu Tán, không phải là anh trai thì tốt biết mấy.

Cậu thiếu niên chạy motor về, thấy anh trai và bạn gái đang ở cùng với nhau dưới nhà. Cậu dường như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, chật vật quay đầu xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

T đẹp trai cố gắng đỡ một tên đàn ông đang say bí tỉ, dù cô ấy tự nhận bản thân đàn ông hơn cả lão Tiêu nhưng với cái dáng người thế này, T đẹp trai chỉ cao 1m62 không thể đỡ nổi: "Đệch! Uống rượu vang mà cũng say! Ông là heo đấy à! Đệch!!! Tôi mà còn đồng ý giúp ông nữa thì tôi sẽ không họ Tôn nữa! Khu nhà ông có thang máy không? Không có thang máy là tôi kệ ông đó! Đệch!!!!" Nếu cô ấy mà biết vừa có một người khỏe mạnh sẵn lòng khiêng anh nhưng đau lòng muốn chết nên chạy đi mất thì nhất định cô sẽ đau lòng hơn người vừa chạy đi gấp nhiều lần.

Vương Nhất Bảo đi hóng gió đến nửa đêm mới về, cũng không có gì bất ngờ lắm khi mẹ cậu đã khóa cửa nhà. Cậu đứng trước cửa nhà anh trai do do dự dự cả nửa ngày. Ngày trước, cậu vào bên đây cũng giống như là đang về nhà thôi, nhưng lần này lại có cảm giác sợ làm phiền đến người khác. Thật mỉa mai làm sao.

Rõ ràng là có thể đi net thâu đêm, nhưng cậu vẫn không kìm được mà quét vân tay vào nhà thầy Tiêu. Cha mẹ anh đã ở nước ngoài nhiều năm, trong nhà chỉ có mình Tiêu Tán.

Vương Nhất Bảo vừa vào đến nhà đã quay ra nhìn tủ giày, không có giày cao gót. Cậu thở phào nhẹ nhõm, giống như là vừa sống lại vậy.

Phòng Tiêu Tán tối đen, Vương Nhất Bảo trong bóng đêm cố gắng mở to mắt, nhìn bóng người quen thuộc đang nằm trên giường. Cậu nhẹ nhàng bước đến, vô cùng thành kính quỳ xuống cạnh giường anh trai.

Trong bóng tối, cậu không thể nhìn rõ anh, nhưng lại có nghe thấy tiếng hô hấp của anh. Rất nhẹ nhàng. Âm thanh ấy vừa khiến Vương Nhất Bảo an tâm lại vừa khiến cậu cảm thấy đau lòng.

Lần đầu tiên trong đời biết thích một người, lại thích đến trái tim vỡ đôi.

Cậu quỳ gối bên cạnh giường, không kìm chế được dựa sát vào bóng hình người ẩn trong đêm tối.

Tiêu Tán đã tỉnh, anh thấy cậu do dự cúi xuống sát mình, thậm chí dường như anh còn nghe được tiếng trái tim cậu thiếu niên đang đập từng nhịp.

Rốt cuộc cũng là do có quá nhiều đắn đo, cố lấy hết can đảm cũng không dám làm chuyện xúc phạm đến người ấy. Cậu chần chừ một lúc rồi định lui người lại.

Tay anh trai đặt lên gáy cậu, trong đêm tối, anh giống như đang dâng hiến, tìm kiếm đôi môi cậu thiếu niên. Không biết ai phát ra tiếng rên rĩ, cũng chẳng ai biết ai đang run lên, ai ép buộc ai. Đôi môi họ tìm đến nhau, dính lấy nhau. Một nụ hôn mãnh liệt, một nụ hôn tuyệt vọng, tựa như đây là giây cuối cùng còn trên thế giới.





Từ "vờn" là do mình thích từ ấy thôi. Chứ bản gốc là "tán tỉnh" á. Có gì khi beta t sẽ sửa lại cho đúng =))))

Cảm thấy bản thân quá ư là chăm chỉ rồi, chạy xong dl vẫn cố edit nốt chương này. Hehe chúc mọi người ngủ ngon nhó nhó nhó.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me