Bjyx Giot Suong Mua Ha Hoan P1
___Ba ngày sau___
" Tiêu Chiến...Tiêu Chiến"
Có tiếng người gọi bên tai, mắt chập chờn mấy cái rồi mở hẳn. Chiến khẽ nhìn sang thì thấy ba mẹ mình đã đứng ngay chỗ giường bệnh. Dường như Chiến không hiểu tại sao lại như vậy, sao ba mẹ Chiến lại đứng đây và gọi đúng tên của Tiêu Chiến. Ngưng thần năm giây thì Chiến tròn mắt, đưa hai tay lên sờ lên mặt rồi giọng lấp bấp :
" Mình...mình trở về rồi...đây...đây là sự thật sao?...*Haha* là thật...là thật."
Ông Tiêu bà Hạnh nhìn con trai mà nhăn mặt, nghĩ rằng con mình ngã cầu thang nên bị điên nên ông Tiêu chạy kêu bác sĩ, lúc này bà Hạnh mới tiến đến gần hơn lay vai Chiến rồi hỏi nhẹ nhàng:
" Tiêu Chiến...con...con không bị làm sao chứ? Con đừng làm mẹ sợ"
Cười cho đã rồi Chiến mới nhớ ra mẹ mình đứng bên cạnh, Chiến liền quay sang nhìn mẹ mình vừa cười vừa đáp:
" Con không sao! Con rất khỏe, mà giờ con thấy hơi đói"
" Ơn trời con không sao! Con thấy đói là đúng vì con ngủ ba hôm rồi."
" Ba...ba hôm?" ( Chiến giật mình)
" Đúng! Lúc nghe tin con ngã cầu thang ba mẹ lo chết đi được, bác sĩ nói con chỉ ngất đi vì đầu va vào tường thôi nên sẽ tỉnh lại sớm, vậy mà hôm nay đúng ba ngày thì con mới tỉnh, ba mẹ còn sợ con bỏ ba mẹ luôn rồi đấy"
Nhìn vào mắt mẹ mình thấy có chút đỏ và thâm, chắc là do lo cho Tiêu Chiến nên bà Hạnh thức mà không chịu ngủ, mắt đỏ vì khóc vì thương con trai mãi không tỉnh. Trong lòng Chiến liền dâng lên cảm giác xót xa, Chiến liền ôm lấy mẹ mình rồi thủ thỉ:
" Mẹ! Con xin lỗi, con làm mẹ lo nhiều rồi. Bây giờ con khỏe rồi chúng ta về nhà thôi, con muốn ăn mấy món mẹ nấu quá"
" Thằng nhóc này, ngày nào mẹ không nấu cho con ăn đâu mà nay nhõng nhẽo nữa, con biết con lớn lắm rồi không? "
" Âyda! với mẹ thì con luôn muốn là em bé, mà con ngủ ba hôm nay rồi nên con thèm đồ ăn của mẹ" ( Cười thật tươi)
" Rồi rồi, khỏe lại là tốt rồi, để bác sĩ vô kiểm tra cho con rồi mình về nhà"
Chiến gật đầu lia lịa ôm mẹ mình mãi không buông, bà Hạnh thấy con trai hoạt bát như vậy cũng rất vui. Xoa đầu con trai mình bà thầm mong, Tiêu Chiến mãi như vậy, khỏe mạnh và sống thật tốt.
Sau ba mươi phút kiểm tra cho Tiêu Chiến, bác sĩ kết luận Chiến đã hoàn toàn bình phục có thể xuất viện. Nghe tin này Chiến như muốn nhảy lên vì vui sướng, nằm trong đây ba hôm mà giống như ba năm vậy,Chiến cảm giác khó chịu bởi mùi thuốc sát trùng.
Đúng hai giờ chiều Chiến ra khỏi bệnh viện trở về nhà, lúc rời đi Chiến chợt nhớ đến một người. Chiến quay sang hỏi mẹ mình:
" Mẹ biết Nhất Bác nằm phòng nào không? Con muốn sang thăm cậu ta một tí"
" Nhất Bác sao? Thằng bé về trước con một hôm rồi"
" Về trước sao! Thế cậu ta tỉnh lại trước con à mẹ" ( Tròn mắt )
" Ừm! Nhất Bác tỉnh hôm qua, lúc về còn sang thăm con nhưng chỉ đứng bên ngoài phòng nhìn vào. Mẹ có kêu vào trong nhưng thằng bé lắc đầu nói là nhìn một tí thôi rồi nó về" ( Bà Hạnh từ từ kể lại)
" Vậy cậu ta có nói gì với mẹ không? "
" Có, Nhất Bác nói khi nào con tỉnh lại thì nói với con là " Mọi chuyện đã ổn rồi"
" Vâng"
Chiến có vẻ hơi thất vọng, là cái cảm giác gì thì Chiến không biết được. Bà Hạnh cũng không thắc mắc nhiều về câu nói của Bác nói với Chiến, gia đình Chiến vui vẻ trở về nhà, đặt biệt là Tiêu Chiến trong lòng như ngày hội. Rời xa gia đình cũng hơn một tháng nay, cuộc sống như đảo lộn hết lên nhưng may mắn là bây giờ đã về lại như cũ. Còn gì bằng khi những rắc rối, những chuyện không phải của mình được gỡ bỏ, Chiến còn định sau hôm nay thì mở tiệc ăn mừng vì thoát khỏi thời gian sống thay trước kia.
Chuyện là trước đó một hôm, Nhất Bác tỉnh lại sau cú ngã oái oăm. Bác phát hiện ra mọi thứ đã về đúng vị trí của nó, lòng có chút buồn có chút vui. Đến chiều giống như Chiến thì Bác được gia đình đưa về nhà, trước khi về Bác đi sang phòng Chiến thăm bạn. Lúc đầu Bác định vào trong nhưng suy nghĩ gì đó thì Bác không vào nữa mà chỉ ở ngoài. Nhìn Chiến nằm đó được hai ba phút thì bà Hạnh từ sau đi đến, thấy Bác bà mỉm cười hỏi:
" Nhất Bác đấy hả cháu! Cháu khỏe chưa? Nay được xuất viện rồi sao?"
Nhất Bác thấy bà Hạnh liền cúi đầu chào lễ phép rồi trả lời :
" Vâng! Cháu khỏe, bác sĩ nói cháu được về nên cháu về luôn."
" Vậy thì tốt quá rồi, cháu tỉnh rồi mà Tiêu Chiến nhà cô vẫn chưa tỉnh." ( Bà Hạnh giọng buồn)
Bác biết mẹ Chiến lo cho con trai nên an ủi mấy câu, sau đó thì gửi lời đến Tiêu Chiến rồi cúi đầu ra về. Trong lòng Bác dường như dậy sóng, cái cảm giác giống như sợ Chiến không tỉnh lại, sợ rằng bản thân Bác sẽ mất đi người bạn đặt biệt này. Cứ tưởng trở lại như trước thì cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng sự thật là không. Chiến và Bác phải đối mặt với nhiều thứ, những áp lực trong việc học cùng những rắc rối trong cuộc sống cứ thay nhau ập đến. Từ lúc về lại cơ thể chính mình, Chiến tuy vui nhưng cũng thấy buồn. Chắc có lẽ là quen với việc một người luôn bên cạnh, quen với việc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của một ai đó mỗi ngày nên bây giờ không được thấy thì trống vắng lắm. Ngồi trong lớp học bài mà Chiến không thể tập trung nổi, cứ chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vu Bân ngồi ngay sau lưng nhìn thấy vậy cũng hiểu đôi chút tâm tư bạn mình, nhưng cũng chỉ lắc đầu. Bân khều nhẹ tay Thành rồi nháy mắt qua Chiến, Thành liền nhìn theo như hiểu ý Bân:
" Tiêu Chiến cậu ta có chuyện gì sao? Nhìn cậu ta dạo này thơ thẩn lắm" ( lí nhí hỏi)
" Con ma tình yêu nhập cậu ta rồi."
" Ý cậu là...cậu ta yêu rồi sao? Cậu biết ai không là cô gái nào thế" ( thắc mắc)
" Phải là con gái thì tôi nói làm gì! Cậu ta yêu tên Vương Nhất Bác kia rồi" ( có vẻ bất mãn)
" Cái gì?" ( Thành bất ngờ mà hỏi to)
Mọi người xung quanh cũng nhìn sang hai người họ, Bân liền vội bịt miệng bạn mình lại rồi cúi xuống chửi:
" Cậu bị điên sao mà nói to thế hả? Tôi cũng chỉ đoán thôi, cậu thấy dạo gần đây hai người họ không về chung không ,cũng không dính nhau như mọi khi nữa? Mà từ lúc đó đến nay Tiêu Chiến đã như vậy không phải vì tên Vương Nhất Bác kia thì vì ai?"
Nghe Bân phân tích rất hợp lí Thành gật đầu đồng ý. Cả hai nhìn lên người bạn của mình, Chiến vẫn còn ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Đúng thật sau khi vắng Nhất Bác, Chiến cứ khó ăn khó ngủ. Miệng thì luôn chửi luôn nói ghét người ta, mà xa người ta một tí là có hiện tượng nhớ như điên. Nói là một tí chứ đã hai tuần nay Chiến và Bác không nói chuyện với nhau rồi. Có nhìn thấy nhau nhưng lần nào Chiến cũng chủ động né tránh,lần đấy Chiến thấy Bác đứng ngoài cổng đợi ai đó. Nhìn thấy ánh mắt nhìn về hướng mình Chiến cứ nghĩ Bác đợi mình thì vui lắm nhưng rồi chỉ nhận được thất vọng. Hóa ra Bác chỉ đợi Tuyên Lộ, nhìn hai chị em nói chuyện vui vẻ Chiến cũng không muốn làm phiền liền lẫn đi. Rồi từ lúc đấy mỗi lần nhìn thấy Bác, Chiến cứ thế mà tìm đường trốn. Thiết nghĩ rằng bây giờ cả hai đã về lại cuộc sống của chính mình rồi, không liên quan không làm phiền đến nhau nữa sẽ tốt hơn. Cứ mỗi ngày như vậy, lòng Chiến lại khó chịu vô cùng. Tiêu Chiến luôn khẳng định rằng bản thân mình không hề thích Nhất Bác. Nhưng trái ngược lại suy nghĩ ,trái tim Chiến cứ như phản chủ. Trước đó trong cơ thể Bác là Chiến đã thấy lạ rồi, bây giờ trong cơ thể mình cảm giác lạ đó càng mãnh liệt và điên cuồng hơn. Chiến luôn chống lại con tim ,không muốn nó đập loạn xạ khi thấy Bác và không muốn đầu óc nhớ về Nhất Bác. Càng ngày tâm trạng Chiến càng tồi tệ hơn rồi suy nghĩ ra đủ thứ, suy nghĩ rằng Nhất Bác đã có bạn gái, rằng Nhất Bác đã không còn muốn làm bạn với Chiến nữa, nhưng rõ ràng người lãng tránh Bác là Chiến. Có mấy lần Nhất Bác nhìn thấy Chiến, muốn tiến đến nói chuyện thì bị mấy cô gái khác làm phiền, không thì xoay qua xoay lại Tiêu Chiến đã chạy đi mất. Bác cũng không hiểu tại sao Chiến lại thái độ lạ với mình như vậy. Lòng Bác cũng bực tức lắm, bình thường thì chê Chiến là rắc rối là nói nhiều. Đi bên cạnh mà cứ lãi nhãi bên tai mãi làm Bác rất khó chịu, còn hay chơi cái trò hù người khác khi họ không chú ý trong rất trẻ trâu. Vậy mà giờ đây ,hai tuần rồi không được người trẻ trâu rắc rối hù thì thấy bứt rứt. Cũng đôi khi Bác đến tìm Chiến nhưng bị Bân và Thành chặn lại, bởi hai người này thấy được rằng bạn mình vây vào tên Vương Nhất Bác này là toàn xui xẻo. Cứ thế Bác đến là đuổi như đuổi tà,bác cũng bất lực mà rời đi. Với một người chị thấu hiểu em trai thì thái độ cùng tâm trạng của Nhất Bác chị Lộ nắm được hết. Biết em mình đã có người trong mộng, còn là người mà chị Lộ quen biết ,nên đã thay Nhất Bác tạo cơ hội để hai người họ gần nhau. Buổi chiều cùng ngày, Tuyên Lộ đến tìm Tiêu Chiến và mời Chiến đến nhà mình ăn cơm. Tuyên Lộ lấy lí do là ông Quân muốn cảm ơn Chiến vì đã giúp đỡ và chăm sóc con gái ông ấy trong thời gian ở bệnh viện. Biết ba chị Lộ mời nên Chiến không thể từ chối, Chiến cười rồi gật đầu đồng ý tham gia. Chị Lộ đúng là thông minh, bước đầu đã thành công, bước hai là tạo cơ hội cho Nhất Bác và Tiêu Chiến. Chị Lộ cũng mời luôn Nhất Bác ,bởi là em cũng là họ hàng nên Bác không thể không đi. Tuyên Lộ cũng khéo léo gọi điện nói với ba mình là có Chiến và Bác đến dùng cơm, ông Quân cũng vui vẻ vì ông ấy cũng rất thích hai cậu nhóc này. Chiến tan học liền về nhà tắm rửa, nói với ba mẹ mình là sẽ ăn cơm nhà bạn và xin phép ra ngoài. Vừa ra đến cửa đã thấy xe chị Tuyên Lộ đỗ trước nhà, chị Lộ bước xuống niềm nở :
" Tiêu Chiến em lên xe đi chị chở đi luôn"
" Sao...sao chị lại sang rước em? Em đi xe buýt cũng được mà?"
" Em biết nhà chị không mà đòi đi xe buýt! Với lại chị rước Nhất Bác nên sang rước em luôn em không phải ngại, mau vào xe đi ba chị đang đợi chúng ta."
Nghe đến hai từ " Nhất Bác " tim Chiến liền đập thình thịch như cái trống. Chiến cười cười rồi mở cửa xe sau, vừa ngồi vào trong xe cảm giác như cơ thể đông cứng lại. Ngồi bên cạnh Chiến chính là Vương Nhất Bác. Chiến xoay qua cười kiểu chào hỏi rồi quay mặt sang chỗ khác, Bác nhìn Chiến một cái rồi mặt lạnh lùng nhìn về phía trước như không quan tâm. Trong lòng Chiến bắt đầu chửi ( Tên má heo đáng ghét này, lâu ngày không gặp vẫn mặt lạnh như thế). Bác thì giữ thái độ điềm tĩnh vậy thôi chứ tim cũng nhảy dữ rồi, không ngừng niệm trú trong đầu ( Bình tĩnh...bình tĩnh). Trên đường đến nhà Tuyên Lộ cả hai im lặng như tờ, không động, không nói, không nhìn, Chiến và Bác đơ ra như tượng. Chị Lộ lái xe nhưng lâu lâu cũng nhìn lên kính xe quan sát hai đứa em miệng cười thầm ( Đúng là bọn trẻ, thích nhau lại muốn làm ngơ. Mình phải nhanh chóng kéo hai đứa lại gần nhau hơn mới được). Chiến lâu lâu cũng liếc nhẹ sang, bắt gặp Bác cũng đang nhìn mình, bất giác mặt đỏ hai tay nắm lại mà mồ hôi không ngừng tuôn ra ( Sao...sao lại nhìn mình như vậy, gương mặt này... Gương mặt này đúng là muốn giết chết con tim người ta mà)CÒN TIẾP.
" Tiêu Chiến...Tiêu Chiến"
Có tiếng người gọi bên tai, mắt chập chờn mấy cái rồi mở hẳn. Chiến khẽ nhìn sang thì thấy ba mẹ mình đã đứng ngay chỗ giường bệnh. Dường như Chiến không hiểu tại sao lại như vậy, sao ba mẹ Chiến lại đứng đây và gọi đúng tên của Tiêu Chiến. Ngưng thần năm giây thì Chiến tròn mắt, đưa hai tay lên sờ lên mặt rồi giọng lấp bấp :
" Mình...mình trở về rồi...đây...đây là sự thật sao?...*Haha* là thật...là thật."
Ông Tiêu bà Hạnh nhìn con trai mà nhăn mặt, nghĩ rằng con mình ngã cầu thang nên bị điên nên ông Tiêu chạy kêu bác sĩ, lúc này bà Hạnh mới tiến đến gần hơn lay vai Chiến rồi hỏi nhẹ nhàng:
" Tiêu Chiến...con...con không bị làm sao chứ? Con đừng làm mẹ sợ"
Cười cho đã rồi Chiến mới nhớ ra mẹ mình đứng bên cạnh, Chiến liền quay sang nhìn mẹ mình vừa cười vừa đáp:
" Con không sao! Con rất khỏe, mà giờ con thấy hơi đói"
" Ơn trời con không sao! Con thấy đói là đúng vì con ngủ ba hôm rồi."
" Ba...ba hôm?" ( Chiến giật mình)
" Đúng! Lúc nghe tin con ngã cầu thang ba mẹ lo chết đi được, bác sĩ nói con chỉ ngất đi vì đầu va vào tường thôi nên sẽ tỉnh lại sớm, vậy mà hôm nay đúng ba ngày thì con mới tỉnh, ba mẹ còn sợ con bỏ ba mẹ luôn rồi đấy"
Nhìn vào mắt mẹ mình thấy có chút đỏ và thâm, chắc là do lo cho Tiêu Chiến nên bà Hạnh thức mà không chịu ngủ, mắt đỏ vì khóc vì thương con trai mãi không tỉnh. Trong lòng Chiến liền dâng lên cảm giác xót xa, Chiến liền ôm lấy mẹ mình rồi thủ thỉ:
" Mẹ! Con xin lỗi, con làm mẹ lo nhiều rồi. Bây giờ con khỏe rồi chúng ta về nhà thôi, con muốn ăn mấy món mẹ nấu quá"
" Thằng nhóc này, ngày nào mẹ không nấu cho con ăn đâu mà nay nhõng nhẽo nữa, con biết con lớn lắm rồi không? "
" Âyda! với mẹ thì con luôn muốn là em bé, mà con ngủ ba hôm nay rồi nên con thèm đồ ăn của mẹ" ( Cười thật tươi)
" Rồi rồi, khỏe lại là tốt rồi, để bác sĩ vô kiểm tra cho con rồi mình về nhà"
Chiến gật đầu lia lịa ôm mẹ mình mãi không buông, bà Hạnh thấy con trai hoạt bát như vậy cũng rất vui. Xoa đầu con trai mình bà thầm mong, Tiêu Chiến mãi như vậy, khỏe mạnh và sống thật tốt.
Sau ba mươi phút kiểm tra cho Tiêu Chiến, bác sĩ kết luận Chiến đã hoàn toàn bình phục có thể xuất viện. Nghe tin này Chiến như muốn nhảy lên vì vui sướng, nằm trong đây ba hôm mà giống như ba năm vậy,Chiến cảm giác khó chịu bởi mùi thuốc sát trùng.
Đúng hai giờ chiều Chiến ra khỏi bệnh viện trở về nhà, lúc rời đi Chiến chợt nhớ đến một người. Chiến quay sang hỏi mẹ mình:
" Mẹ biết Nhất Bác nằm phòng nào không? Con muốn sang thăm cậu ta một tí"
" Nhất Bác sao? Thằng bé về trước con một hôm rồi"
" Về trước sao! Thế cậu ta tỉnh lại trước con à mẹ" ( Tròn mắt )
" Ừm! Nhất Bác tỉnh hôm qua, lúc về còn sang thăm con nhưng chỉ đứng bên ngoài phòng nhìn vào. Mẹ có kêu vào trong nhưng thằng bé lắc đầu nói là nhìn một tí thôi rồi nó về" ( Bà Hạnh từ từ kể lại)
" Vậy cậu ta có nói gì với mẹ không? "
" Có, Nhất Bác nói khi nào con tỉnh lại thì nói với con là " Mọi chuyện đã ổn rồi"
" Vâng"
Chiến có vẻ hơi thất vọng, là cái cảm giác gì thì Chiến không biết được. Bà Hạnh cũng không thắc mắc nhiều về câu nói của Bác nói với Chiến, gia đình Chiến vui vẻ trở về nhà, đặt biệt là Tiêu Chiến trong lòng như ngày hội. Rời xa gia đình cũng hơn một tháng nay, cuộc sống như đảo lộn hết lên nhưng may mắn là bây giờ đã về lại như cũ. Còn gì bằng khi những rắc rối, những chuyện không phải của mình được gỡ bỏ, Chiến còn định sau hôm nay thì mở tiệc ăn mừng vì thoát khỏi thời gian sống thay trước kia.
Chuyện là trước đó một hôm, Nhất Bác tỉnh lại sau cú ngã oái oăm. Bác phát hiện ra mọi thứ đã về đúng vị trí của nó, lòng có chút buồn có chút vui. Đến chiều giống như Chiến thì Bác được gia đình đưa về nhà, trước khi về Bác đi sang phòng Chiến thăm bạn. Lúc đầu Bác định vào trong nhưng suy nghĩ gì đó thì Bác không vào nữa mà chỉ ở ngoài. Nhìn Chiến nằm đó được hai ba phút thì bà Hạnh từ sau đi đến, thấy Bác bà mỉm cười hỏi:
" Nhất Bác đấy hả cháu! Cháu khỏe chưa? Nay được xuất viện rồi sao?"
Nhất Bác thấy bà Hạnh liền cúi đầu chào lễ phép rồi trả lời :
" Vâng! Cháu khỏe, bác sĩ nói cháu được về nên cháu về luôn."
" Vậy thì tốt quá rồi, cháu tỉnh rồi mà Tiêu Chiến nhà cô vẫn chưa tỉnh." ( Bà Hạnh giọng buồn)
Bác biết mẹ Chiến lo cho con trai nên an ủi mấy câu, sau đó thì gửi lời đến Tiêu Chiến rồi cúi đầu ra về. Trong lòng Bác dường như dậy sóng, cái cảm giác giống như sợ Chiến không tỉnh lại, sợ rằng bản thân Bác sẽ mất đi người bạn đặt biệt này. Cứ tưởng trở lại như trước thì cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng sự thật là không. Chiến và Bác phải đối mặt với nhiều thứ, những áp lực trong việc học cùng những rắc rối trong cuộc sống cứ thay nhau ập đến. Từ lúc về lại cơ thể chính mình, Chiến tuy vui nhưng cũng thấy buồn. Chắc có lẽ là quen với việc một người luôn bên cạnh, quen với việc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của một ai đó mỗi ngày nên bây giờ không được thấy thì trống vắng lắm. Ngồi trong lớp học bài mà Chiến không thể tập trung nổi, cứ chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vu Bân ngồi ngay sau lưng nhìn thấy vậy cũng hiểu đôi chút tâm tư bạn mình, nhưng cũng chỉ lắc đầu. Bân khều nhẹ tay Thành rồi nháy mắt qua Chiến, Thành liền nhìn theo như hiểu ý Bân:
" Tiêu Chiến cậu ta có chuyện gì sao? Nhìn cậu ta dạo này thơ thẩn lắm" ( lí nhí hỏi)
" Con ma tình yêu nhập cậu ta rồi."
" Ý cậu là...cậu ta yêu rồi sao? Cậu biết ai không là cô gái nào thế" ( thắc mắc)
" Phải là con gái thì tôi nói làm gì! Cậu ta yêu tên Vương Nhất Bác kia rồi" ( có vẻ bất mãn)
" Cái gì?" ( Thành bất ngờ mà hỏi to)
Mọi người xung quanh cũng nhìn sang hai người họ, Bân liền vội bịt miệng bạn mình lại rồi cúi xuống chửi:
" Cậu bị điên sao mà nói to thế hả? Tôi cũng chỉ đoán thôi, cậu thấy dạo gần đây hai người họ không về chung không ,cũng không dính nhau như mọi khi nữa? Mà từ lúc đó đến nay Tiêu Chiến đã như vậy không phải vì tên Vương Nhất Bác kia thì vì ai?"
Nghe Bân phân tích rất hợp lí Thành gật đầu đồng ý. Cả hai nhìn lên người bạn của mình, Chiến vẫn còn ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Đúng thật sau khi vắng Nhất Bác, Chiến cứ khó ăn khó ngủ. Miệng thì luôn chửi luôn nói ghét người ta, mà xa người ta một tí là có hiện tượng nhớ như điên. Nói là một tí chứ đã hai tuần nay Chiến và Bác không nói chuyện với nhau rồi. Có nhìn thấy nhau nhưng lần nào Chiến cũng chủ động né tránh,lần đấy Chiến thấy Bác đứng ngoài cổng đợi ai đó. Nhìn thấy ánh mắt nhìn về hướng mình Chiến cứ nghĩ Bác đợi mình thì vui lắm nhưng rồi chỉ nhận được thất vọng. Hóa ra Bác chỉ đợi Tuyên Lộ, nhìn hai chị em nói chuyện vui vẻ Chiến cũng không muốn làm phiền liền lẫn đi. Rồi từ lúc đấy mỗi lần nhìn thấy Bác, Chiến cứ thế mà tìm đường trốn. Thiết nghĩ rằng bây giờ cả hai đã về lại cuộc sống của chính mình rồi, không liên quan không làm phiền đến nhau nữa sẽ tốt hơn. Cứ mỗi ngày như vậy, lòng Chiến lại khó chịu vô cùng. Tiêu Chiến luôn khẳng định rằng bản thân mình không hề thích Nhất Bác. Nhưng trái ngược lại suy nghĩ ,trái tim Chiến cứ như phản chủ. Trước đó trong cơ thể Bác là Chiến đã thấy lạ rồi, bây giờ trong cơ thể mình cảm giác lạ đó càng mãnh liệt và điên cuồng hơn. Chiến luôn chống lại con tim ,không muốn nó đập loạn xạ khi thấy Bác và không muốn đầu óc nhớ về Nhất Bác. Càng ngày tâm trạng Chiến càng tồi tệ hơn rồi suy nghĩ ra đủ thứ, suy nghĩ rằng Nhất Bác đã có bạn gái, rằng Nhất Bác đã không còn muốn làm bạn với Chiến nữa, nhưng rõ ràng người lãng tránh Bác là Chiến. Có mấy lần Nhất Bác nhìn thấy Chiến, muốn tiến đến nói chuyện thì bị mấy cô gái khác làm phiền, không thì xoay qua xoay lại Tiêu Chiến đã chạy đi mất. Bác cũng không hiểu tại sao Chiến lại thái độ lạ với mình như vậy. Lòng Bác cũng bực tức lắm, bình thường thì chê Chiến là rắc rối là nói nhiều. Đi bên cạnh mà cứ lãi nhãi bên tai mãi làm Bác rất khó chịu, còn hay chơi cái trò hù người khác khi họ không chú ý trong rất trẻ trâu. Vậy mà giờ đây ,hai tuần rồi không được người trẻ trâu rắc rối hù thì thấy bứt rứt. Cũng đôi khi Bác đến tìm Chiến nhưng bị Bân và Thành chặn lại, bởi hai người này thấy được rằng bạn mình vây vào tên Vương Nhất Bác này là toàn xui xẻo. Cứ thế Bác đến là đuổi như đuổi tà,bác cũng bất lực mà rời đi. Với một người chị thấu hiểu em trai thì thái độ cùng tâm trạng của Nhất Bác chị Lộ nắm được hết. Biết em mình đã có người trong mộng, còn là người mà chị Lộ quen biết ,nên đã thay Nhất Bác tạo cơ hội để hai người họ gần nhau. Buổi chiều cùng ngày, Tuyên Lộ đến tìm Tiêu Chiến và mời Chiến đến nhà mình ăn cơm. Tuyên Lộ lấy lí do là ông Quân muốn cảm ơn Chiến vì đã giúp đỡ và chăm sóc con gái ông ấy trong thời gian ở bệnh viện. Biết ba chị Lộ mời nên Chiến không thể từ chối, Chiến cười rồi gật đầu đồng ý tham gia. Chị Lộ đúng là thông minh, bước đầu đã thành công, bước hai là tạo cơ hội cho Nhất Bác và Tiêu Chiến. Chị Lộ cũng mời luôn Nhất Bác ,bởi là em cũng là họ hàng nên Bác không thể không đi. Tuyên Lộ cũng khéo léo gọi điện nói với ba mình là có Chiến và Bác đến dùng cơm, ông Quân cũng vui vẻ vì ông ấy cũng rất thích hai cậu nhóc này. Chiến tan học liền về nhà tắm rửa, nói với ba mẹ mình là sẽ ăn cơm nhà bạn và xin phép ra ngoài. Vừa ra đến cửa đã thấy xe chị Tuyên Lộ đỗ trước nhà, chị Lộ bước xuống niềm nở :
" Tiêu Chiến em lên xe đi chị chở đi luôn"
" Sao...sao chị lại sang rước em? Em đi xe buýt cũng được mà?"
" Em biết nhà chị không mà đòi đi xe buýt! Với lại chị rước Nhất Bác nên sang rước em luôn em không phải ngại, mau vào xe đi ba chị đang đợi chúng ta."
Nghe đến hai từ " Nhất Bác " tim Chiến liền đập thình thịch như cái trống. Chiến cười cười rồi mở cửa xe sau, vừa ngồi vào trong xe cảm giác như cơ thể đông cứng lại. Ngồi bên cạnh Chiến chính là Vương Nhất Bác. Chiến xoay qua cười kiểu chào hỏi rồi quay mặt sang chỗ khác, Bác nhìn Chiến một cái rồi mặt lạnh lùng nhìn về phía trước như không quan tâm. Trong lòng Chiến bắt đầu chửi ( Tên má heo đáng ghét này, lâu ngày không gặp vẫn mặt lạnh như thế). Bác thì giữ thái độ điềm tĩnh vậy thôi chứ tim cũng nhảy dữ rồi, không ngừng niệm trú trong đầu ( Bình tĩnh...bình tĩnh). Trên đường đến nhà Tuyên Lộ cả hai im lặng như tờ, không động, không nói, không nhìn, Chiến và Bác đơ ra như tượng. Chị Lộ lái xe nhưng lâu lâu cũng nhìn lên kính xe quan sát hai đứa em miệng cười thầm ( Đúng là bọn trẻ, thích nhau lại muốn làm ngơ. Mình phải nhanh chóng kéo hai đứa lại gần nhau hơn mới được). Chiến lâu lâu cũng liếc nhẹ sang, bắt gặp Bác cũng đang nhìn mình, bất giác mặt đỏ hai tay nắm lại mà mồ hôi không ngừng tuôn ra ( Sao...sao lại nhìn mình như vậy, gương mặt này... Gương mặt này đúng là muốn giết chết con tim người ta mà)CÒN TIẾP.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me