Bjyx Giu Nang Cho Ngay Dong
Chỉ chợp mắt được tầm hai tiếng, Vương Nhất Bác đã giật mình tỉnh dậy. Trong giấc mơ ngắn ngủi chập chờn, cậu nhìn thấy hình ảnh Tiêu Chiến kéo hành lý rời khỏi. Có vẻ như anh đã lén lút sửa soạn bỏ đi, không một ai trong nhà hay biết và ngăn lại.Đồng hồ trên tường chỉ năm giờ sáng, Vương Nhất Bác mang theo hoảng loạn từ giấc mơ đến hiện thực, lập tức bật dậy, lao thẳng ra khỏi phòng mình.Cánh cửa đối diện vẫn đóng chặt, chìa khóa dự phòng đang nằm trong bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vương Nhất Bác có chút sợ hãi, lỡ như, đằng sau đó chỉ là một căn phòng trống trải lạnh lẽo, hẳn là cậu sẽ hụt hẫng đến mức vô vọng.Thật tốt, sau khi ghé mắt nhìn vào khoảng trống nhỏ được kéo ra, bên trên chiếc giường lớn vẫn còn có người. Vương Nhất Bác thở phào một tiếng, nỗi thấp thỏm lo âu cũng nhanh chóng tan biến đi.Tiêu Chiến đang say giấc, cậu rút kinh nghiệm lúc nửa đêm, không dám làm phiền anh. Quay lại phòng mình, cậu mở rộng cửa, từ trong có thể nhìn rõ động tĩnh bên này. Cậu sẽ trông chừng Tiêu Chiến, đề phòng khi anh thức dậy lại lẻn đi đâu mất. Con thỏ này rất giỏi trốn... mất tích một lần đã dọa cậu đủ thảm, tuyệt sẽ không có lần thứ hai.Lúc Tần Thiếu Kỳ tỉnh giấc đã là hai tiếng sau đó. Bác sĩ tiểu Tần vươn vai, ngáp một cái, cầu trời cho đừng gặp phải ba Vương trước cửa phòng của Tiêu Chiến nữa, dọa cậu riết sẽ bị yếu tim luôn.Từ ngã rẽ hành lang trông tới, phía trước hoàn toàn là một lối đi thênh thang: chẳng có ai cả. Tiểu Tần nghĩ bụng, chắc ba Vương lâu lâu nổi hứng vậy thôi, cậu cũng không nên vì nó mà băn khoăn quá.Tần Thiếu Kỳ chẳng để ý sự khác lạ của căn phòng đối diện, nơi mà cả năm nay không có một bóng người. Cậu thong thả bước đến, dáng điệu có chút uể oải, toan đưa tay gõ cửa một cái.Từ lúc vừa xuất hiện, tiểu Tần đã rơi vào sự chú ý của Vương Nhất Bác. Thấy tên oắt con kia định ra tay manh động, khi mà cục cưng bảo bối nhà cậu vẫn chưa ngủ đủ giấc, Vương Nhất Bác tức thì can thiệp... cái gõ tay của Tần Thiếu Kỳ còn chưa phát ra tiếng, phía trên vai đã có một lực không hề nhẹ ấn lên, lôi tiểu Tần ngược trở ra.Đây lại là tình huống gì? Nhân vật nào đang xuất hiện, lại còn một tay dễ dàng áp chế thanh niên khỏe mạnh tiểu Tần? Tần Thiếu Kỳ lập tức bổ não, chẳng lẽ kẻ trộm bây giờ đổi sang hoạt động vào ban ngày, lại còn có gương mặt đẹp trai như kia? Thế giới này có còn bình thường nữa hay không!?Tiểu Tần toan hét lên "có trộm", Vương Nhất Bác kịp thời xuống tay bịt miệng tên rắc rối trước mặt, âm trầm nói: "đừng có lộn xộn! Tiêu Chiến nửa đêm bị đánh thức, để cho anh ấy ngủ thêm chút!"Người trước mặt vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, cậu Vương nhìn tiểu Tần với biểu cảm chán chả buồn nói."cậu ta nhìn ngốc như vậy, thật sự là bác sĩ sao!?"Tiểu Tần: "..."Nếu không phải sức lực không đọ lại nổi, Tần Thiếu Kỳ nhất định sẽ cho Vương Nhất Bác một cú... mới sáng sớm đã phát biểu thiếu đánh! Vương Nhất Bác lại chẳng nói chẳng rằng mà lôi tiểu Tần ra, cậu ta ức không chịu được, quắc mắt hỏi:"Này này, cậu là ai? Sao tự nhiên lại... á nhẹ tay thôi, đau lắm biết không hả!""Phiền chết đi được"_ Vương Nhất Bác buông người kia ra, chán ghét phun ra một câu: " đây là nhà tôi, còn người bên trong, chính là vợ tôi! Xin tự giới thiệu: Vương- Nhất- Bác!""Ai là vợ cậu!?"Một giọng nói nhẹ tênh cất lên từ phía sau, không nghe ra được sắc thái buồn vui. Vương Nhất Bác đang cao hứng không phân rõ giọng, tưởng là tiểu Tần đang hỏi. Cậu đáp lại đầy đắc ý."Đương nhiên là Tiêu Chiến, chẳng lẽ là cậu sao. Hỏi thừa!"Tần Thiếu Kỳ trông thấy Tiêu Chiến ở phía sau, bản tính kính nghiệp lại trồi lên, trực tiếp bỏ qua Vương Nhất Bác mà nói:"Sao anh lại ra đây rồi? Chân còn không đi dép nữa!"Dứt lời liền lướt qua Vương Nhất Bác, chạy vào phòng cầm dép ra cho anh. Cậu Vương quay đầu lại, ánh mắt chạm vào gương mặt bình thản của Tiêu Chiến. Hai má Vương Nhất Bác vì thẹn mà nóng ran cả lên. Nước đi này cậu đi sai, cho cậu đi lại có được không!!!Đôi dép hình thỏ hồng mềm mềm được Tần Thiếu Kỳ cầm ra, Tiêu Chiến nói cảm ơn, xong liền mang vào. Tiểu Tần cảm thấy không khí có chút kỳ quái... bất quá nếu Vương Nhất Bác là người quen với anh, cậu cũng không nên cản trở họ nói chuyện."Vậy anh Tiêu, em đi trước, tối lại gặp anh!""Uh, bye tiểu Tần!"_ Tiêu Chiến mỉm cười thật tươi, vẫy tay chào người ta, còn Vương Nhất Bác chăm chăm nhìn nhất cử nhất động của anh, nội tâm căng thẳng muốn chết. Tần Thiếu Kỳ đi khuất, khóe môi của anh cũng từ từ hạ xuống, không nói không rằng lườm cậu muốn tóe lửa."Anh Chiến, em sai rồi. Bất quá... đó chính là nguyện vọng của em.""Mặc kệ cậu."Chọc thỏ xù lông, cậu Vương xác định là thảm rồi! Mới đêm qua còn được ôm anh, còn có... anh nói là anh cũng nhớ cậu. Vậy mà bây giờ, đúng là cái miệng hại cái thân."Chiến Chiến, anh có đói bụng không? Muốn ăn gì, em lập tức đi mua cho anh?""Nhìn thấy cậu, tôi giận tới no luôn rồi!""Đừng giận mà anh ơi... em lỡ dại, anh mắng em cũng được, giận vào sẽ bị xấu đó!"" tôi cứ muốn xấu đấy. Không mượn cậu quản. Xấu rồi thì người nào đó sẽ không thèm nữa, đúng không?"Lại lỡ dại tập hai. Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác. Cậu thật muốn xuyên về mấy phút trước, đánh cho chính mình thành đầu heo."Nào có, anh như thế nào thì em vẫn thích nha.""Không quan tâm!"Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mà mếu máo. Anh thỏ đanh đá như này, rồi làm sao dỗ đây?Ba ơi, mẹ ơi, mau cứu con!!!..Xác định rõ ràng rằng: Tiêu Chiến biết nơi đây là nhà cậu mà vẫn không có ý định bỏ đi, Vương Nhất Bác mới tạm thả xuống tảng đá trong lòng mình.Tiêu Chiến đã nghĩ qua, dù gì Vương Nhất Bác cũng đã biết cả, anh chạy một lần cũng mệt rồi. Giờ chỉ muốn an ổn mà sinh hạ bé bi, còn lại đều không muốn để tâm nữa. Anh mặc kệ cái đuôi nhỏ đeo bám mình cả buổi sáng, như thường lệ phụ giúp mẹ Vương làm thức ăn. Vương Nhất Bác cũng chen vào phụ, kết quả tay chân vụng về khiến mọi thứ bát nháo cả lên. Giúp chẳng được mà phá thì nhiều, mẹ Vương bèn bảo cậu ra ngoài cho đỡ vướng víu. Hướng mắt cún nhìn anh cầu cứu, đáp lại chỉ là một cái lườm sắc lẻm, Vương Nhất Bác ôm một bụng tủi thân, lủi thủi đi ra vườn tìm ba Vương."Con cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để đấy cho dì."_ mẹ Vương ấn Tiêu Chiến xuống ghế, nhìn anh đầy dịu hiền: " chuyện của hai đứa, tiểu Bác có nói với chú dì. Thiệt thòi cho con rồi!"Nghe xong lời này, Tiêu Chiến tức khắc liền hóa đá. Cậu cư nhiên đem việc kia kể với người nhà... trước mặt anh thì lại chẳng hề nói gì. Trong lòng anh có chút khó chịu, bữa sáng cũng chẳng tha thiết ăn nữa.Có lẽ việc mang thai khiến anh trở nên nhạy cảm và dễ cáu gắt hơn mọi khi. Tiêu Chiến bình thường hòa nhã nhẫn nại, lúc này lại thấy ấm ức cùng ủy khuất đến mức không thể chịu nổi. Anh tự nhắc nhở mình phải kềm chế, phải đúng mực... nuốt xuống cảm xúc tiêu cực, Tiêu Chiến dịu giọng trả lời mẹ Vương: " con hiểu lý do mà cậu ấy hành động như vậy, con không trách móc gì, cũng không thấy bản thân chịu thiệt. Tuy con muốn cậu ấy biết đến sự tồn tại của đứa bé, nhưng không phải lấy nó trói buộc cậu ấy, cũng không đòi hỏi trách nhiệm gì cả."Mẹ Vương căn bản không hề biết chi tiết vụ việc, thật sự theo không kịp lời anh vừa nói. Nhưng với sự từng trải của người lớn, bà lập tức nhận ra có điểm không đúng."Tiểu Tiêu, Nhất Bác nhà dì đối với con là thật lòng. Nếu nó có gì không phải, hẳn cũng là do suy nghĩ chưa đủ thấu đáo. Con không vừa ý ở chỗ nào, cứ nói với dì, gì giúp con giáo huấn nó được không?"Một người mẹ, vì thương con mà muốn hàn gắn, muốn vun đắp. Chỉ tiếc những lời ấy, trong tình huống này, nghe làm sao cũng thấy giống như đang thương hại anh.Tiêu Chiến từ nhỏ là thiếu gia được tôn trọng nâng niu, lớn lên gặp phải biến cố cũng luyện ra cho mình một thân bản lĩnh, ưu tú hơn người. Anh chưa từng nghĩ đến những uất ức của bản thân phải bị đem ra để đổi lấy sự bù đắp, Tiêu Chiến quả thật không cần.Cố trấn an bản thân rằng lời mẹ Vương chỉ là thuận theo lẽ thông thường, muốn an ủi mình... nhưng tâm anh lại không sao dễ chịu. Từng đợt nghẹn ngào cứ liên tục trào lên, không sao nén lại được nữa."Xin lỗi dì, chuyện này tạm thời khoan nói đến được không? Con có chút mệt!" - sợ bản thân sẽ bộc phát mà òa khóc trước mặt người khác, anh run rẩy đứng dậy, trở về phòng mình.Thoáng thấy sắc mặt anh chuyển biến xấu, mẹ Vương lo lắng sức khỏe anh bất ổn, liền chạy theo sau. "Tiểu Tiêu, để dì dìu con."Tâm trạng Tiêu Chiến chạm đáy, lúc này chỉ muốn tìm một chỗ mà trút ra, lại bị mẹ Vương bám lấy. Anh không chịu được liền gạt tay bà ra."Đừng... không cần!"Mắt anh hoe đỏ, vội vã quay mặt chạy đi, giấu mất những giọt lệ xót xa đang trực hờ tuôn ra.Cái gạt tay kia không mạnh, chỉ đủ làm mẹ Vương giật mình buông ra. Bản tính Tiêu Chiến vốn thanh nhã, dù tâm trạng xấu cũng không làm ra chuyện thô bạo được. Tuy nhiên mẹ Vương vẫn có chút hoảng hồn. Bà không hiểu, rõ ràng bà rất tử tế, lại còn quan tâm anh... nhưng dường như sau khi biết người là mẹ của Vương Nhất Bác, thái độ anh đã trở nên khác đi?Không tránh khỏi có chút giận, mẹ Vương âm thầm ghim việc này vào trong lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me