LoveTruyen.Me

Bjyx Thay Giao Kho Tinh Cua Toi Hoan

- Mẹ ơi con về rồi! ( Nhất Bác gọi to)
Nghe tiếng Nhất Bác bà ấy từ trong bếp đi ra , liền kêu cậu đi tắm rồi xuống ăn cơm. Trong bữa cơm Nhất Bác cứ ấp úng cậu không có tâm trạng ăn uống ,thấy con trai không ăn bà ấy hỏi:
- Con sao vậy đồ ăn mẹ nấu không ngon sao!?
- Không mẹ! Đồ ăn rất ngon nhưng con ăn không vô !
Nghe con trai ăn không vô mẹ Nhất Bác đặt bát cơm xuống nhìn cậu lo lắng bà ấy đưa tay lên tráng cậu xem cậu có bị bệnh không :
- Con không khỏe sao?
- Con không sao mẹ đừng lo! Thật ra con có chuyện muốn nói ( Bác cầm tay bà ấy).
Mẹ cậu nhìn cậu rồi châm chú lắng nghe :
- Mẹ! Hôm nay cty con đưa thông báo con được trở thành nhân viên chính thức, nhưng có một điều nữa là....
(Cậu ngưng lại hít một hơi rồi nói tiếp)...là cấp trên muốn con đến Thượng Hải....( nhìn vào mắt mẹ cậu).
Bà ấy nghe hết câu mà vừa vui vừa buồn như cậu, đúng bà ấy rất tự hào khi nghe cậu nói vậy nhưng cũng buồn vì cậu là bảo bối duy nhất của bà ấy , để cậu đi đến một nơi xa xôi thật sự bà ấy sẽ nhớ cậu rất nhiều. Nhưng bà luôn suy nghĩ cho Nhất Bác dù bà ấy có buồn cũng sẽ giấu trong lòng, kìm lại tất cả nỗi lo lắng nổi sợ xa con bà ấy cười tươi rồi nói:
- Đứa trẻ ngốc ! Sao con lại do dự...đó là cơ hội tốt để con được trao dồi thêm , con phải vui lên chứ. Con lại lo cho mẹ đúng không? Mẹ muốn ủng hộ con theo ước mơ của con thôi chứ mẹ không muốn trở thành gánh nặng của con. Nghe mẹ hãy dũng cảm tiến về phía trước khi nào mệt mỏi cứ về đây, con là bảo bối của mẹ nhưng con có cuộc sống riêng của con mẹ không thể đi cùng con mãi được, đã đến lúc con tự mình bước xa hơn mà không cần mẹ rồi , cố lên con trai mẹ tin con. ( rất muốn khóc rồi nhưng bà ấy không muốn con trai mình lo lắng nên kìm lại hết).
Bà ấy trao cho cậu một cái ôm ấm áp như khích lệ cậu, Nhất Bác rất xúc động khi nghe mẹ mình nói vậy , cậu dặn lòng đi rồi sẽ về sớm sẽ kiếm thật nhiều tiền cho mẹ, không mang ưu phiền về cho mẹ.

Đêm hôm đó mẹ cậu về phòng khóc rất nhiều, trước mặt cậu mẹ cậu không dám khóc, nhưng khi về phòng nghỉ ngơi thì không khống chế được mà bật khóc, bà ấy ôm bức hình Nhất Bác còn nhỏ trong lòng, mẹ cậu thật sự không muốn xa cậu ấy đâu nhưng bà ấy lo cho tương lại cậu ,không muốn mình làm cản trở con đường tươi sáng của cậu.

Nhất Bác lòng thì đã rất vui mừng vì mẹ mình đã an tâm khi cậu đi, cậu có ý muốn kêu mẹ đến đó cùng mình nhưng bà ấy không chịu, bà ấy muốn ở nhà chăm lo nhà cửa đợi cậu về. Lên phòng nằm lăng lộn lòng cậu cứ rộn ràng, đang vui thì cậu xoay đầu qua nhìn thấy cây bút của thầy Tiêu , cậu đi lại cầm cây bút lên thầm nghĩ ( cảm ơn thầy). Cậu lại để cây bút vào ngăng tủ, một lần nữa cậu cất lại mọi thứ chuẩn bị đến một thành phố mới.

Ngày hôm sau cậu lên gặp tổng giám đốc luôn, cậu đồng ý yêu cầu đến Thượng Hải và ông ấy nói luôn là 2 hôm nữa cậu sẽ phải lên đường, Nhất Bác không nghĩ là nhanh như vậy . Ông ấy đưa cho cậu nơi ở với địa chỉ cty tại Thượng Hải và cho cậu nghỉ một hôm để về sắp xếp đồ đạc, 8h sáng ngày thứ 5 cậu sẽ đi sớm. Nhất Bác quay về phòng làm việc thu xếp đồ đạc, trưởng phòng Trương và mọi người ai cũng ôm cậu để nói lời chia tay, trưởng phòng Trương không quên khuyến khích cậu:
- Cố lên Vương Nhất Bác! đừng quên bọn anh ( ôm cậu thật lâu).
Thu xếp xong thì cậu về nhà thông báo cho mẹ, mẹ cậu cũng giúp cậu chuẩn bị những thứ cần đem đi, mẹ cậu chợt nhớ ra gì đó bảo cậu:
- Nhất Bác con nói cho thầy Tiêu biết chưa? Sao không mời thấy đến nhà làm tiệc chia tay còn mấy người bạn của con nữa?
Nhất Bác muốn mời 2 người bạn thân của mình nhưng sợ 2 người họ bận, còn thầy Tiêu cậu ấy không muốn mời
- Con sợ phiền A Cửu Tiểu Ái lắm....còn thầy Tiêu thì con không có số mà chắc thầy ấy cũng bận không đến được đâu mẹ. ( tập trung sắp xếp đồ đạc).
- Sao con biết? Có phải con không muốn mời thầy ấy đến đúng không? ( vẻ mặt khó chịu)
- Con.....( Cậu ngượng ngùng)!
- Nhất Bác dù sao thầy ấy cũng đã giúp gia đình mình rất nhiều, con đi mà không nói một lời cũng không phải phép .
Thấy Nhất Bác vẫn im lặng hồi lâu bà ấy liền đi xuống nhà lấy điện thoại gọi luôn cho thầy Tiêu, Nhất Bác biết mẹ mình sẽ làm gì nên cũng im lặng vì cậu không ngăng được mẹ cậu .
Bên này thầy Tiêu đang xem đống họp đồng cần ký cho ngày mai , tiếng chuông điện thoại reo lên *tit*tit*tit ,thấy số mẹ Nhất Bác thầy Tiêu không chần chừ mà bắt máy:
- Alo! Con nghe bác gái ( bỏ giấy tờ xuống).
- À alo ! Thầy Tiêu giờ này bận gì không bác có chút chuyện muốn nói.
- Dạ không bác! Mà bác cứ gọi con là Tiêu Chiến được rồi, gọi thầy nghe khách sáo quá với bây giờ con không còn làm thầy giáo nữa ( cười).
- À bác quên....thầy Tiêu...à ..à không...Tiêu Chiến mai con rảnh không .
- Mai con có chút việc nhưng sẽ xong sớm ! Sao vậy bác!?. ( Thắc mắc).
- Mai con xong sớm thì đến nhà bác ăn bữa cơm , mai Nhất Bác nó chuyển công tác đi xa lắm nên bác gọi cho con qua, bác không biết giữa 2 đứa xảy ra chuyện gì nhưng thằng bé không chịu gọi cho con nên bác mới gọi cho con nè, mai nhất định con phải qua nhé.
- Vâng mai con nhất định sẽ qua . ( sửng sờ)

Nói xong thì cúp máy, thầy Tiêu nghe tin đó thầy không thể chấp nhận nổi, (Nhất Bác sẽ đi đến một nơi khác sao? Em ấy đi đâu? Tại sao lại phải chuyển công tác?) , thầy Tiêu lấy điện thoại gọi cho thư ký hủy hết lịch ngày mai, thầy ấy không muốn làm gì nữa chỉ muốn đến nhà Nhất Bác để gặp cậu. Thầy như hoảng loạn rồi quyết định đi đến gặp Nhất Bác ngay lúc này luôn, thay bộ đồ xong thầy xuống nhà lái xe đi luôn.
Lúc đi ngang qua gặp bà Dung đang ngồi uống trà bà ta hỏi cậu thì cậu trả lời qua loa :
- Con có chút việc ( rồi đi nhanh ra xe).

  Cậu không thể đợi đến mai nữa vì cậu muốn đến hỏi Nhất Bác ngay bây giờ tại sao lại đi, tại sao lại chuyển công tác. Mất 30p thì thầy cũng đến nhà Nhất Bác , thầy Tiêu dừng xe rồi đi xuống vội vàng đến trước nhà gõ cửa.
Nghe tiếng gõ cửa mẹ Nhất Bác liền hỏi:
- Ai vậy?
- Là con Tiêu Chiến!
Bà ấy vội ra mở cửa, bà ấy ngạc nhiên vì mới vừa gọi nói thầy biết thì thầy ấy đã đến đây. Thầy Tiêu xin bà ấy cho gặp Nhất Bác muốn nói chuyện với cậu ấy, thế là thầy Tiêu đi vô nhà đi thẳng lên phòng Nhất Bác.

Cậu ấy đang cậm cuội thu xếp hành lý không biết chuyện gì * đùng * một tiếng mở cửa lớn vang lên làm cả mẹ Nhất Bác và Nhất Bác giật mình, đứng phía sau Nhất Bác chính là thầy Tiêu, cậu ấy cũng chỉ giật mình vì tiếng cửa chứ chả bậm tâm đến thầy ấy, thấy vẻ thờ ơ của Nhất Bác thầy Tiêu vừa tức vừa đau lòng:
- Nhất Bác thầy muốn nói chuyện với em, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi .
- Tôi đang bận! Tôi không có gì để nói với thầy. ( vẫn chẳng thèm nhìn tới một cái).
Thầy Tiêu tức giận tiến lại gần nắm lấy tay Nhất Bác không cho cậu ấy sắp xếp đồ đạc nữa :
- Mau ra ngoài nói chuyện với thầy!
Vì không muốn bị quấy rầy với không muốn mẹ biết chuyện cả hai nên đành đi ra ngoài,  Nhất Bác  đi trước thầy Tiêu  đi sau , đến một đoạn khá xa nhà của cậu ấy thì thầy Tiêu  liền đi nhanh đến phía sau Nhất Bác rồi nắm lấy cánh tay cậu , Nhất Bác theo quán tính mà quay người lại:
- Vương Nhất Bác em có gì để nói với thầy không?
- Tôi nên nói gì đây? ( vẻ mặt thờ ơ)
- Mẹ em nói em chuyển công tác đến nơi khác, rốt cuộc chuyện đó là sao? ( Thầy Tiêu khó chịu Nhất Bác thì không muốn thầy chạm vào người mình )
- Dù tôi có đi đâu thì việc đó liên quan gì đến thầy? ( quay mặt sang chỗ khác)
- Đúng !....không liên quan nhưng thầy vẫn muốn biết ( tức giận)
Nhất Bác thấy thái độ của thầy Tiêu như vậy( sao thầy ta lại tức giận thế chứ ) để thầy Tiêu không hỏi nữa Nhất Bác liền nói ra những lời cay đắng :
- Tôi đi để quên đi thầy bởi gì tôi ghét thầy, thầy là gì mà xen vào cuộc sống của tôi thầy mau về đi , nhận được câu trả lời rồi thầy hài lòng chưa.
Thầy Tiêu nhìn Nhất Bác đau khổ vì tất cả do thầy đã rời bỏ cậu ấy trước, nếu thầy không làm vậy thì Nhất Bác đâu trở nên lạnh lùng vô tình như bây giờ, thầy đem nổi đau đó quay lưng rời đi, những bước chân nặng nề khiến thầy như không đi nổi, thầy khóc thầy khóc thật rồi thầy lẩm bẩm * là tại thầy *hic tất cả là tại thầy *   

    Nhất Bác nhìn theo bóng lưng thầy mà lòng cậu không vui vẻ gì, những lời Nhất Bác nói ra không phải thật lòng cậu chỉ muốn đuổi thầy ấy về, nhưng sao bây giờ thấy vai thầy rung rung lên vì khóc mà cậu lại đau đến vậy . Chẳng hiểu tại sao cậu lại chạy theo thầy Tiêu kéo thầy lại rồi Umm~~ Mmm~~ hôn thầy khiến thầy Tiêu không kịp phản ứng, như thể cậu muốn dùng nụ hôn để dỗ thầy Tiêu ngừng khóc, do bị hôn bất ngờ thầy Tiêu chỉ biết tròn mắt mặc cho Nhất Bác như muốn cắn rách môi thầy.
  Hôn khoảng 5s Nhất Bác thả môi thầy Tiêu ra ~ha~ha~ cả hai như lấy lại hơi thở, Nhất Bác cũng không hiểu tại sao mình lại hôn thầy ấy như vậy. Cậu định lui lại thì thầy Tiêu ôm chầm lấy cậu , thầy ấy nức nở:
- Do thầy! Tất cả do thầy...thầy xin lỗi...thầy xin lỗi.
Nhất Bác hai tay buông lỏng như bị gãy, cậu không dám đáp lại cái ôm đó, thấy Nhất Bác vẫn chưa tha thứ cho mình thầy Tiêu tiếp tục khóc:
- Là do thầy không tốt đã rời đi....nếu thầy không đi có lẽ bây giờ em không ghét thầy như vậy...Nhất Bác chúng ta làm lại từ đầu có được không.
Nghe đến đây Nhất Bác ôm lấy thầy Tiêu, cậu cũng nghẹn ngào mắt rơi lệ, cậu không muốn nhìn thấy thầy Tiêu như vậy càng không muốn thầy khóc vì mình  ,hóa ra bản thân cậu vẫn còn yêu thầy ấy rất nhiều, tất cả những lời cậu lạnh nhạt chỉ là tự lừa mình lừa thầy :
- Được! ( Nhất Bác siết chặt tay hơn để ôm thầy)
Thầy Tiêu nghe được câu trả lời thì vui mừng ,thầy lấy tay lao đi nước mắt rồi rời cái ôm mà nhìn Nhất Bác:
- Vậy em đừng đi được không?
- Chuyện đó thì không được vì em đã đồng ý với cấp trên và ký hợp đồng rồi hết một năm thì có thể chuyển về đây. 
Thầy Tiêu giờ cũng không biết làm sao, hợp đồng đã ký và đó cũng là ước mơ của cậu ấy,  thầy không thể ích kỉ bắt cậu từ bỏ công việc vì thầy, thầy Tiêu ôm cậu rồi thì thầm:
  - Vậy chúng ta vẫn tiếp tục dù có xa nhau nhé! Thầy sẽ đến đó thăm em , thầy sẽ không để em rời xa thầy một lần nữa.
- Được! Chúng ta sẽ tiếp tục.
- Nhưng mà từ nay về sau đừng gọi anh là thầy nữa, anh muốn đổi cách xưng hô em chịu không ( làm nũng).
- Được! Nếu anh muốn ( cười tươi).
Thầy Tiêu vui mừng khi cuối cùng cậu và tiểu bảo bối của mình gương vỡ lại lành , thầy Tiêu hôn nhẹ lên má Nhất Bác một cái ,cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt của tình yêu ,rồi nắm tay nhau đi về ...

CÒN TIẾP.....


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me