LoveTruyen.Me

Bjyx Tinh Mong

Tiêu Chiến đang trong cuộc họp, điện thoại để bên cạnh sáng màn hình thông báo, anh liếc ngang thì thấy là tin nhắn của dì Tin

   “ A Chiến khi nào tiện thì gọi lại, dì chờ..” 

  Dì Tin là sau khi ba mẹ Tiêu Chiến ly hôn hai người mới được mai mối rồi cưới nhau thời gian sau sinh được một người con trai nhỏ hơn anh bốn tuổi. Mặc dù Tiêu Chiến theo mẹ chuyển đi ít gặp dì nhưng tình cảm bà dành cho anh chỉ có bằng chứ không ít hơn người em trai kia. 

    Đến đầu giờ chiều cuộc họp mới tạm dừng, tranh thủ lúc nghỉ trưa Tiêu Chiến liền gọi lại. Chuông vang lên rất lâu mới có người cầm máy. Tiếng người bên kia nhỏ giọng gần giống như đứng trong không gian hẹp mà nói chuyện, có chút lo lắng hồi hộp

  “ A Chiến… “

  “ Dạ… Con đây.. ở nhà có việc gì sao..”

 Giọng người bỗng trở nên lắp bắp, lời muốn nói có vẻ khó mở lời.. 

  “ A Chiến… Dì…dì…là có chuyện muốn hỏi nếu không phải con đừng giận dì… “

Tiêu Chiến bỗng dưng chột dạ. Trước giờ người mẹ kế này yêu thương anh như nào anh đều biết, tuyệt nhiên chưa bao giờ tạo ra khoảng cách như những người mẹ kế và con chồng khác nên khi nghe dì nói anh thấy tâm tình hơi chùng xuống, anh nhẹ nhàng nói giọng có chút đùa. 

    “ Dì à… không muốn yêu thương con nữa hay sao mà nói chuyện khách khí với con vậy…“

   Giọng nói trong điện thoại vẫn gấp rút không có chút bình tỉnh nào như Tiêu Chiến mong đợi. 

“ A Chiến.. con… con đang sống cùng một người nam đúng không… ý dì là…giống như… ”

    Tiêu Chiến nghe tim mình đánh “ thịch”  một cái, cảm giác nhói thoáng qua. Cuối cùng ngày này đến nhanh hơn anh tưởng, chưa kịp chuẩn bị gì để đối mặt với ba và dì, đến sớm đến muộn chi bằng đúng lúc nó xảy ra thì tùy đó mà giải quyết. Tiêu Chiến thở dài một hơi trong điện thoại tiếp lời. 

   “ Dì.. Dì có ghê tởm rồi ghét bỏ con không…? “ 

   Câu hỏi này của Tiêu Chiến cũng đồng thời cho người phụ nữ một lời xác nhận. 

     Đầu dây bên kia im lặng, nghe như có tiếng khóc bị bóp chặt không thoát ra được nghẹn ứ nơi cổ họng, phía bên này nước mắt cũng bắt đầu quẩn quanh trong hốc mắt của Tiêu Chiến.

   “ Dì ơi… “

   “ Ta ở đây a Chiến…. “

 Tiêu Chiến nghe dì khóc anh lại nhớ đến người mẹ đã mất . Ngày  tốt nghiệp cao trung anh đã nói thật với mẹ về tính hướng của mình, lúc ấy bà cũng khóc giống như dì lúc này, bà đóng cửa phòng khóc nữa ngày, chiều hôm đó ôm anh vào lòng vỗ về nói rằng bà xin lỗi anh, nói với anh không sao cả không phải lo lắng, bà luôn ở bên anh, cái bà cần là anh vui vẻ, hạnh phúc còn lại không có gì quan trọng.

   Hôm nay mẹ kế cũng khóc, anh thật sự rất đau lòng nhưng lại cảm nhận rõ hơn nữa tình thương mà người mẹ kế này dành cho anh. 

   “ Dì…. đừng khóc…. “

  “ Vậy… A Chiến.. con có đang vui có đang hạnh phúc không… “

  “  Có.. Con đang rất hạnh phúc.. “

  Bà còn nói rất  nhiều, cũng giống như mẹ cái bà mong muốn là thấy anh hạnh phúc. Bà nói ba Tiêu đang rất tức giận. Một người bạn hàng kể đã gặp anh cùng một người nam mua đồ trong siêu thị sau đó còn theo về đến dưới nhà để chứng thực. Bà cũng dặn anh nếu ba có gọi về cũng phải bình tĩnh, kiên trì bà cũng sẽ ở bên nói giúp. 

   Tiêu Chiến sau khi cúp máy không nuốt nổi một muỗng cơm, sắp đến lúc phải quay lại cuộc họp mà đầu óc lúc này trống rỗng… Tiêu Chiến bắt đầu lo sợ, sóng gió có phải đang chuẩn bị bắt đầu.   

   Đúng như lời Dì Tin nói, chiều muộn hôm đó lúc Tiêu Chiến đang nấu bữa tối thì ba Tiêu gọi nói anh ngày mai tranh thủ về nhà nhưng Tiêu Chiến ậm ừ không muốn về, anh vẫn chưa biết phải nói gì với ông nên nói dối công ty đang có việc hẹn cuối tuần sẽ về. 

   Cúp điện thoại rồi Tiêu Chiến đứng như mất hồn Vương Nhất Bác về đến mà anh cũng không phát hiện cho đến khi có vòng tay siết ngang bụng cùng hơi thở quẩn quanh nơi cổ mới giật mình. 

    “ Anh sao vậy.. hồn phách đi đâu rồi.. em về mà anh cũng không biết “

  “ Không….anh có làm sao đâu… “

   Tiêu Chiến ấp úng trả lời rồi nói Vương Nhất Bác nhanh đi tắm còn anh sẽ dọn cơm. Suốt bữa ăn dù Tiêu Chiến cố gắng tỏ ra bình thường để che đậy những lo lắng bất an nhưng vẫn bị nhận ra. Ăn cơm xong cả hai ngồi uống trà trên ban công, Vương Nhất Bác đưa tay vén ngọn tóc bị gió thổi đang phủ xuống mắt anh hỏi nhỏ. 

   “ Anh.. Có chuyện gì không thể nói với em sao…? 

   Tiêu Chiến để ly trà xuống bàn nhìn sang bên cạnh thấy đôi mắt trong veo chờ đợi được sẽ chia thì cảm giác cũng nhẹ đi vài phần, anh biết người trước mặt chắc chắn sẻ ở đây và gánh vác cùng anh nhưng hiện tại chưa biết ý của ba như thế nào nên tạm thời anh không để Vương Nhất Bác biết. 

  “ Ừm.. bên chổ anh gặp chút vấn đề nhất thời chưa tìm ra hướng giải quyết nên hơi đau đầu… “

  Vương Nhất Bác nhìn anh không muốn thông cảm xíu nào. 

    “ Anh vì việc công ty mà đau đầu… Em vì anh mà đau lòng anh thấy anh có lỗi với em chưa.. “

     Tiêu Chiến nghe câu nói giận hờn cùng khuôn mặt bí xị, đôi môi cong lên trề ra cũng phải bật cười, anh nghiêng đầu tựa lên vai Vương Nhất Bác. 

   “ Anh biết lỗi rồi…  Nhất Bác ca ca đừng giận anh… “

   Vương Nhất Bác cảm thấy ngứa ngáy,  cứ mỗi lần nghe người lớn hơn gọi mình là ca ca thì lập tức máu nóng chảy rần rần, bản năng cầm thú nổi dậy chỉ muốn đè người này xuống giường gặm cắn cho nhừ tử. Vương Nhất Bác quay qua dùng hai tay đẩy người đang như cọng bún dặt dẹo tựa bên vai mình thẳng lên nhíu đôi chân mày nhìn anh hỏi. 

  “ Anh hết đau đầu rồi phải không…. “

  “ Ừ… thì làm sao…? “

   Vương Nhất Bác cười nửa miệng, cầm tay Tiêu Chiến ấn vào nơi đang đội cả hai lớp vải lên biểu tình. 

   “ Anh không đau nữa… nhưng vì anh mà em đau chỗ này, anh làm sao coi được thì làm… “ 

    Tiêu Chiến trợn mắt rút tay ra khỏi cây nấm cứng ngắt còn bị dính chút nước  nhờn ở trên đầu đứng lên cười hề hề định bỏ chạy nhưng…. thỏ không thể nhanh hơn sư tử… Lúc cơ thể bị lột trần rồi bị nhấn chìm xuống giữa đống chăn nệm Tiêu Chiến vẫn còn la oai oái

  “ Đừng… đừng… tha cho anh, anh đau đầu, anh tức bụng, anh…. “

   Sau đó không có thêm tiếng la hét nào thoát ra được nữa vì mọi thứ đã ở đúng vị trí, bây giờ chỉ việc giữ đừng cho trật nhịp thôi. 

   Một đêm mất ngủ, đôi mắt có hơi sưng, đôi môi cũng hơi sưng và nơi nào đó cũng hơi sưng nên Tiêu Chiến phát cáu khi bị gọi dậy vào sáng hôm sau. Lúc đang đánh răng trong nhà tắm Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến gào lên. 

   “ Em có còn là người không Vương Nhất Bác… “

   Tay cầm khăn mặt chạy ra đứng bên giường Vương Nhất Bác buổi sáng không còn tí liêm sỉ nào trả lời Tiêu Chiến 

   “ Hiện tại em là người nhưng đêm qua thì không phải..chính anh triệu hồi linh thú… tại anh hết, đừng đổ lỗi cho em… “

   Tiêu Chiến nhắm mắt thở ra một hơi dài nghiến răng nghiến lợi đưa tay chỉ Vương Nhất Bác

   “ Em… từ tối nay ra sofa mà ngủ… “

   “ Thôi mà anh… Ngủ sofa lạnh.. “

   “ Anh mặc kệ…. “

   Buổi sáng đầy mệt mỏi trôi qua. Khi cả hai ra khỏi cửa đứng chờ thang máy Tiêu Chiến mới mở điện thoại lên thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của dì từ lúc 3h sáng anh đang định bấm gọi thì tin nhắn đến. 

  “  A Chiến, ba con đã đi từ sáng để đến chỗ con rồi dì không ngăn được… “

Vương Nhất Bác lúc đó đứng phía sau nên không thấy tin nhắn, cũng không thấy khuôn mặt Tiêu Chiến đã trầm xuống nặng nề. Ba Tiêu là người vẫn giữ nếp sống quy cũ phong kiến Tiêu Chiến biết ông sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện anh thích nam nhưng anh đâu quyết định được tính hướng của mình, đâu ai muốn mình khác biệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me