LoveTruyen.Me

Bjyx Trans Ban Than

"Tiêu thiếu gia, muốn gặp anh một lần thật sự không dễ dàng. Ba năm trước, bởi vì tôi có diện mạo giống anh mấy phần, suýt nữa thì có thể làm người thay thế anh rồi."

"Cô có ý gì?"

Mạnh Nghĩa nghiến mạnh, dường như sắp nghiền nát hai hàm răng.

Nhìn Tiêu Chiến đi, cho dù gia đình phá sản thì vẫn là tiểu thiếu gia được nuông chiều, mười ngón tay không chạm nước. Còn cô, vì kiếm sống mà phải luồn cuối, qua tay những người đàn ông xa lạ chỉ để đổi lấy cơ hội thử vai nữ phụ của phụ. Cô thua kém chỗ nào? Muốn dáng vóc có dáng vóc, muốn tướng mạo có tướng mạo. Vương tổng từng khen cô xinh đẹp, đặc biệt là nốt ruồi dưới môi, rất có linh khí.

Làm người thay thế cũng tốt, nếu có Vương tổng chống lưng, cô hiện tại đã trở thành minh tinh tuyến 1 rồi.

"Tiêu thiếu gia thật may mắn, gia đình vừa phá sản liền có người giúp anh trả nợ, 400 triệu tệ! Thân thể Tiêu thiếu gia đúng là quý giá."

Tiêu Chiến tức giận, lồng ngực phập phồng, Vương Nhất Bác bảo vệ anh quá tốt, những lời lẽ như vậy rất ít khi truyền đến tai Tiêu Chiến, bây giờ nghe thấy, anh không thể ngồi vững.

"Rốt cuộc là ai làm nhà chúng tôi sụp đổ?"

Mạnh Nghĩa dựa vào sofa, cả người mềm oặt không có xương sống, tiện tay rút ra 1 điếu Vạn Bảo Lộ.

"Muốn biết?"

Giới giải trí chính là một chảo nhuộm lớn. Cô lặn ngụp 4 năm, sớm đã không còn là một thiếu nữ ngây thơ xuất thân từ nông thôn như lúc trước. Kim chủ thích nhất dáng vẻ mềm mại lúc trên giường của cô, nói là có phong tình. Lúc đầu cô còn đắc ý, sau này mới biết, người ta là thích dáng vẻ cô lẳng lơ.

"Làm một điếu?"

"Tôi không hút thuốc."

"Vậy uống rượu? Tôi mời."

Tiêu Chiến lắc đầu, anh chỉ nhấp một ngụm mặt liền đỏ. Vương Nhất Bác lúc đầu không biết, nửa đêm còn gọi anh đi kính rượu, uống 2 ly rượu Tây. Tiêu Chiến cảm thấy trong bụng khó chịu như bị lửa thiêu đốt, ngày hôm sau cổ nổi đầy nốt đỏ, còn bị sốt. Bác sĩ nói chức năng phân giải cồn trong dạ dày anh yếu, bị dị ứng rồi. Từ đó về sau Vương Nhất Bác không dám để anh uống rượu thêm một lần nào nữa.

"Cảm ơn, tôi không uống được."

"Vương tổng đúng là yêu thương anh, còn nhớ lần đầu tiên kim chủ kéo tôi đến bữa tiệc, người ngồi trên bàn, kính mỗi người một ly rượu trắng, tôi uống hết 2 bình mới đổi được 1 vai tiểu nha hoàn."

Mạnh Nghĩa gẩy gẩy tàn thuốc.

"Đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn tôi, hắn đối xử với tôi cũng coi như là tốt, sau này gặp một tên đạo diễn, hắn đồng ý giao cho tôi vai nữ chính, kết quả ngủ xong thì không nhận, lần đó tôi còn hầu hạ hắn một tháng."

Tiêu Chiến rót cho cô một ly nước chanh, nhất thời không biết làm sao an ủi cô ta mới tốt. Anh dễ mềm lòng, người ta trước mặt anh giả vờ đáng thương một chút anh liền động lòng trắc ẩn.

"Sau này cố gắng cai đi, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."

Câu này xuất phát từ lòng tốt, nhưng đến tai Mạnh Nghĩa lại không ra làm sao.

Mạnh Nghĩ từng lọt vào mắt xanh của Vương Nhất Bác, 30 cô gái, Vương tổng chỉ nói cô có linh khí. Cô tràn đầy vui vẻ cho rằng mình sắp được bay lên cành cao làm phượng hoàng. Ai ngờ sắp bay được thì bị đuổi ra khỏi phòng, mang theo tấm thẻ 100 ngàn tệ. 100 ngàn tệ trong giới giải trí thì làm được cái gì? Cái gì cũng không làm được!

Mấy năm nay, cô bất chấp mọi thứ trèo lên, suy nghĩ và thái độ dần lệch lạc, đồng cảm chỉ dành cho kẻ yếu, cô không muốn thành người mà ai cũng có thể đạp dưới chân. Càng nghĩ như vậy, cô càng đố kị với Tiêu Chiến, một kẻ gia đình bị phá sản lại có thể may mắn được cưng chiều thành dáng vẻ ngu ngơ đơn thuần kia, làm sao bảo người khác không ganh tị đây?

"Anh là người đầu tiên quan tâm tôi."

Mạnh Nghĩa giả vờ bị cảm động, lại mang lên chiếc mặt nạ thân thiết.

"Tiêu thiếu gia, tôi cảm thấy tôi và anh có duyên với nhau. Nói thật, người làm Tiêu thị sụp đổ tôi không dám nói. Nếu bị hắn điều tra được bí mật này do tôi tiết lộ, nói không chừng ngày hôm sau tin tức trên khắp báo đài đều là của tôi, nhưng tôi không nhẫn tâm nhìn anh cứ bị người khác bịt mắt như vậy."

"Cô biết là ai?"

"Hiện tại tôi không thể nói cho anh biết, lần này tôi gọi anh đến đã rất mạo hiểm rồi, đương nhiên phải có chút hồi báo."

"Tôi có thể đưa cô tiền."

Tiêu Chiến nói xong, chuẩn bị móc ra thẻ đen Vương Nhất Bác cho anh, nhưng nhìn thấy Mạnh Nghĩa lắc đầu.

"Tôi không cần tiền. Tôi bước vào giới giải trí 4 năm, lúc đầu có người cam kết tương lai tôi nhất định sẽ nổi như cồn, nhưng bao nhiêu năm trôi qua vẫn chỉ làm một cái bóng, tôi không cam tâm. Tiêu thiếu gia, tôi nghe nói Vương tổng yêu thương anh nhất, chỉ cần anh nói với ngài ấy một câu, ngài ấy nhất định sẽ nghe theo."

"Được, tôi đồng ý với cô."

Yêu cầu này không khó. Nâng đỡ một tiểu minh tinh đối với Vương Nhất Bác mà nói là chuyện nhỏ, chỉ cần nói một câu là được. Tiêu Chiến vô thức đem bản thân đặt bên cạnh Vương Nhất Bác thành một đôi tình lữ, đối với một Vương Nhất Bác muốn gì có đó cảm thấy hài lòng. Có một người chuyện gì cũng đặt bạn ở vị trí đầu tiên, cảm giác này dường như cũng không tệ.

"Còn có, ngàn vạn lần đừng để Vương tổng biết được tôi có liên quan đến chuyện này, tôi không muốn dính líu đến chuyện thi phi."

"Yên tâm, tôi sẽ không nói."

"Cảm ơn anh, Tiêu thiếu gia, anh đúng là người tốt."

.

.

.

Lần này Tiêu Chiến cắt đuôi vệ sĩ, lặng lẽ đến gặp Mạnh Nghĩa, đến lúc anh về nhà trời đã chạng vạng tối. Vương Nhất Bác nghe nói mất dấu Tiêu Chiến, điện thoại của anh cũng không liên lạc được, gấp gáp phát điên, cả buổi chiều không biết phái bao nhiêu người đi tìm. Đến khi nhìn thấy Tiêu Chiến an toàn quay về, cảm giác mất đi rồi lại tìm được này khiến vành mắt Vương Nhất Bác đỏ ngay tại chỗ.

"Lúc ở trung tâm thương mại tôi rẽ sai cửa, điện thoại thì hết pin, tìm rất lâu cũng không tìm được tiểu Trương bọn họ, khó khăn lắm mới bắt được xe, xe taxi đậu bên ngoài cửa là tôi đi chịu, cậu giúp tôi trả tiền được không?"

Giọng điệu nhẹ nhàng, nũng nịu đánh bay một nửa tâm trạng lo lắng bất an của Vương Nhất Bác.

"Được, về rồi thì tốt, lần sau ra ngoài nhớ sạc đầy pin, hoặc là học thuộc số điện thoại của em, tìm không được anh, em lo chết mất."

Tiêu Chiến gật đầu.

"Tôi biết rồi."

"Có đói không, ở bên ngoài đã ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn."

Vương Nhất Bác cởi áo khoác ngoài của Tiêu Chiến ra quăng cho thuộc hạ.

"Em nói thím Trương làm cho anh món cá sơn đỏ hun khói anh thích ăn nhất, anh muốn thêm trà hay thêm rượu?"

"Thêm rượu."

"Được."

Giống như một bài hát của Trần Dịch Tấn, những người đang yêu đều cực kỳ vô hại. Vương Nhất Bác ngừng công việc đang dang dở buổi sáng, từ chối hết tiệc rượu, sa thải hai vệ sĩ, đến cả Uông Trác Thành cũng bị mắng một trận. Nhưng Tiêu Chiến về rồi, Vương Nhất Bác một chút hỏa khí cũng không có. Là người, ai cũng muốn yêu thương và được yêu thương, loại cảm giác này đúng là khiến người khác nghiện.

.

.

.

"Nhất Bác, cậu cảm thấy diễn viên này như thế nào?"

Trong đêm, Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, cùng xem ipad. Tiêu Chiến lúc đầu rất xa lạ, cho dù hai người đã ngủ cùng nhau, Tiêu Chiến vẫn gọi cậu là "Vương tiên sinh". Nếu không cẩn thận làm tổn thương lòng tự tôn của Tiêu Chiến, anh liền tức giận hét lớn họ và tên Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ôm người về tay, cưng chiều hơn nửa năm, cuối cùng cũng làm xiêu lòng trái tim Tiêu Chiến, đổi lại một từ xưng hô "Nhất Bác".

"Người này là ai?"

"Cô ấy diễn vai nha hoàn, tôi cảm thấy kỹ thuật diễn không tệ, đáng tiếc chưa từng được nhận vai nữ chính."

Trong lòng Vương Nhất Bác gióng lên hồi chuông cảnh báo, Tiêu Chiến không phải cong. Trên tài liệu đã viết rõ rành rành, lúc học đại học Tiêu Chiến từng quen bạn gái, mặc dù hai người chỉ nắm tay, hôn môi, chưa từng làm đến bước cuối cùng, nhưng như vậy cũng đủ để Vương Nhất Bác uống một bình giấm to rồi.

"Anh thích?"

"Tôi cảm thấy cô ấy rất đẹp, nói không chừng sau này sẽ nổi tiếng."

Tiêu Chiến vốn định giả vờ sơ suất mà nhắc đến chủ đề này, thuận tiện nói một câu để Vương Nhất Bác chiếu cố Mạnh Nghĩa, không ngờ trồng nứa ra lau. Đừng nhìn Vương Nhất Bác răm rắp nghe lời Tiêu Chiến, nhưng chỉ có duy nhất một điều không thể phạm là tuyệt đối không được cho cậu đội mũ xanh!

"Cổ đẹp hay em đẹp?"

"Hả?"

Câu hỏi này khó bề tưởng tượng, não Tiêu Chiến chưa kịp xoay chuyển, lờ mờ nhìn Vương Nhất Bác tâm trạng thay đổi như thời tiết lúc nắng lúc mưa.

"Anh thích cổ? Gu gì lạ vậy, kiểu con gái như thế này em gặp nhiều rồi, chỉ được gương mặt ngây thơ nhưng thật ra đời tư có bao nhiêu dơ bẩn, nói không chừng một lần tiếp 4, 5 người cũng không thành vấn đề."

"Vương Nhất Bác, cậu..."

"Em làm sao? Anh là người của em, cái khác em đều nghe theo anh nhưng nếu anh dám thích người khác, mặc dù em không nỡ đụng đến anh, nhưng nhất định đem người anh thích chặt làm 8 khúc quăng xuống cống."

Cậu nói câu này qua loa, hời hợt, Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác thật sự sẽ làm ra hành động đó, anh chỉ cảm thấy đây là một câu nói đùa quá mức, một cái gối bay qua.

"Cậu nghĩ tôi là ai? Tôi đã đồng ý theo cậu thì sẽ không có suy nghĩ không yên phận khác. Chỉ là mấy ngày trước nhìn thấy weibo diễn viên này, cổ nói chỉ có thể kiên trì thêm một năm nữa, năm sau sẽ về quê xem mắt, kết hôn, bỏ lại ước mơ. Tôi cảm thấy cổ rất nỗ lực, muốn giúp một tay."

Sợi dây đàn trong người Vương Nhất Bác thả lỏng, cậu đã sớm chuẩn bị xong tình huống Tiêu Chiến trở mặt, lúc đó cậu vĩnh viễn đem người này trói chặt bên người, nếu may mắn, anh sẽ thông cảm cho hành động này của cậu.

"Người biết nỗ lực rất nhiều, ai anh cũng muốn giúp?"

"Nhưng tôi nhìn thấy cổ. Nhất Bác, quan hệ của cậu rộng, hay là cậu giúp một chút đi, xem có thể giành lấy cho cổ một tài nguyên tốt hơn không?"

Vương Nhất Bác lưu manh online.

"Lúc nãy anh lấy gối đánh em bị thương rồi."

Nói xạo không lên trước kịch bản, gối được làm từ lông ngỗng, lực sát thương còn không lớn bằng đậu phụ, Vương Nhất Bác gây sự vô cớ, ôm lấy bụng khóc than.

"Không được rồi, hình như làm tổn thương nội tạng, em phải đi bệnh viện kiểm tra."

"Đủ rồi đó, cậu muốn sao đây?"

"Chúng ta 3 ngày không làm rồi."

Được, trên hợp đồng có viết, Bên B có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu tình ái của Bên A. Tiêu Chiến bất lực nhích người về sau.

"Qua đây."

.

.

.

Tiêu Chiến cũng không biết phải làm sao để đối phó với kẻ thù. Có thể làm sụp đổ Tiêu thị nhất định không phải là người tầm thường. Vương Nhất Bác quả thật đối với anh rất tốt, nhưng liệu cậu ấy có đồng ý vì mình nhúng tay vào chuyện này không? Trong lòng Tiêu Chiến không chắc chắn, chỉ đành cẩn thận dò hỏi.

"Nhất Bác."

"Hửm?"

"Cậu cũng biết nhà tôi là bị người khác làm cho sụp đổ."

"Ừa."

"Nếu... tôi biết được là ai đã hại gia đình tôi, cậu có đồng ý giúp tôi không?"

Vương Nhất Bác cứng đờ, dường như suýt lộ ra sơ hở, may mà Tiêu Chiến chỉ đang quan tâm chuyện của mình.

"Ba tôi là bị người khác lừa ký vào một bản hợp đồng mượn tiền. Vì trước đây công ty WB nói muốn đầu tư vào hạng mục mới của công ty tôi, vừa vặn 400 triệu tệ. Nhưng mà tiền cứ chậm rì rì không đến, tiền vốn bị đứt mới không thể không ký chứng từ không bảo hộ nếu phá sản. Cái này cũng quá trùng hợp, giống như đã được sắp xếp sẵn."

Vương Nhất Bác tỉ mỉ đánh giá biểu cảm của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến quá đơn thuần, cái gì cũng vẽ ra hết trên mặt, ngốc đến đau lòng.

"Anh biết là ai làm?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Vẫn chưa biết, nhưng nếu tôi điều tra ra, tôi nhất định không buông tha hắn."

"Anh muốn em giúp anh lật đổ hắn, vì Tiêu thị và ba anh đòi lại công đạo."

"Tôi, tôi chưa nghĩ xong, người đó có lẽ rất khó đối phó. Nếu cậu cảm thấy không được, tôi không miễn cưỡng cậu, tôi tự nghĩ cách."

Ngốc nghếch, Vương Nhất Bác nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ của Tiêu Chiến.

"Bất luận như thế nào, em hy vọng anh có thể hiểu, em yêu anh, em làm tất cả là vì anh, chuyện gì cũng có thể, chỉ cần anh nói một tiếng."

Nhưng thật ra sâu trong lòng Vương Nhất Bác hy vọng Tiêu Chiến vĩnh viễn cũng đừng tra ra được, nếu không anh sẽ không còn dựa dẫm vào Vương Nhất Bác như hiện tại. Biết quá nhiều chuyện không cần thiết cũng không hay, có đôi lúc người hồ đồ ngược lại càng vui vẻ, tất cả đều chẳng thể thay đổi nữa rồi. Sau khi phục dựng Tiêu thị, Tiêu Chiến vẫn là tiểu thiếu gia kiêu ngạo, hai người sống hạnh phúc bên nhau cả đời, cho đến khi cái chết chia lìa.

"Nhất Bác, cảm ơn cậu, cậu thật tốt."

==========
Lưu ý:

Hiện tại, bản dịch fic mình chỉ đăng miễn phí tại tài khoản:
- Wattpad: @yexuan202
- Facebook: @Tư mộng nhất sinh - 思梦一生

Ngoài ra, trên mọi nền tảng và tài khoản khác đều là reup phi phép, không có sự đồng ý của mình.

Mong các bạn chỉ xem truyện trên trang, tài khoản chính chủ, nói không với web lậu.

Cảm ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me