LoveTruyen.Me

Bjyx Tu Nhien Bi Be Cong

Tiêu Chiến vừa đặt lưng xuống giường định đi ngủ thì có điện thoại. Là số điện thoại từ văn phòng giám đốc. Tiêu Chiến hô một câu kỳ quái rồi vẫn bắt điện thoại: "Alo?"

Đầu dây bên kia đáp: "Tiêu Chiến phải không? Thật ngại quá, Vương tổng cậu ấy ban nãy đột nhiên trở lại công ty, một mình ngồi uống rượu, sao cũng không khuyên bảo được. Tôi còn phải trở về chuẩn bị cho chuyến công tác ngày mai nên không thể nán lại bồi cậu ấy được. Cậu tới có được không?"

Tiêu Chiến nhận ra, đây là thư ký của Vương Nhất Bác, nhưng lạ nhỉ, cậu ta say thì anh liên quan gì mà gọi đến bồi cậu ta? Giờ cũng hết giờ làm việc rồi đó chị hai à.

Chị gái thư ký hơi bực dọc nói: "Cậu còn không phải trợ lý sinh hoạt sao? Hướng Thiên mỗi tháng trả lương cho cậu không phải để cậu ngồi rảnh rỗi cả ngày trong văn phòng đâu. Này em trai đáng yêu, coi như chị đây năn nỉ em đó có được không?"

Tiêu Chiến bĩu môi, tôi cũng có việc đó chứ nào rảnh rỗi như chị hai đây đã nói, nhưng rồi vẫn đáp ứng đến.

Tiêu Chiến thay quần áo, giờ này không còn xe bus mà bắt, bắt buộc phải bắt taxi tới thôi. Tiêu Chiến cắn răng, một lần ngồi taxi này bằng 1/3 tiền vé tháng xe bus của anh đó. Nhưng không sao, tiền này sau này đòi Vương Nhất Bác, trợ lý thì trợ lý, tăng ca cũng phải có tiền.

Tới lúc Tiêu Chiến có mặt ở văn phòng tổng giám đốc đã là chuyện của 15 phút sau.

Chị gái thư ký thấy anh đến thì vui vẻ rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng co giò chạy đi mất. Lúc này anh mới hé cửa nhìn vào văn phòng tổng giám đốc, đúng lúc Vương Nhất Bác nhìn qua bên này.

"Tiêu Chiến! Lăn vào đây!" Vương Nhất Bác dường như lửa giận bốc lên não, hét một tiếng làm Tiêu Chiến giật mình, tí nữa thì cắn phải lưỡi.

Tiêu Chiến: "Cái gì mà hung dữ vậy, vào thì vào."

Vương Nhất Bác giống như phát khùng rồi, Tiêu Chiến vừa bước vào thì hắn đã hùng hùng hổ hổ bước đến bóp chặt bả vai anh, "Tại sao? Tại sao Nhạc Nhạc không thích tôi? Tại sao chị ấy không nhận quà của tôi? Nói đi, anh nói đi tôi phải làm sao bây giờ? Tôi rất thích Nhạc Nhạc. Không phải anh giỏi nhất mấy cái này sao? Những lần trước tôi nói anh chọn quà gửi sang Mỹ cho chị ấy, chị ấy đều vui vẻ nhắn tin cảm ơn tôi. Tại sao lần này chị ấy lại từ chối quà của tôi? Tại sao? Giải thích đi! Đừng giả câm với tôi!"

Nội tâm Tiêu Chiến gào thét: Làm sao mà tôi biết được vì cái gì cô ấy từ chối? Làm sao mà tôi biết được chủ thân xác này trước kia tư duy lỗi lạc chọn quà như thế nào chứ? Không phải là tán gái thôi sao? Được! Nói cho cậu biết, tôi giỏi nhất chính là tán gái. Nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ vô tội giải thích với cậu, bây giờ chưa phải lúc để trở mặt chỉ trích cậu, anh còn yêu tiền lương của mình lắm.

"Này Vương tổng Vương đại thiếu gia tôi nói cậu nghe, phụ nữ chính là như vậy đó, có thể hôm nay thời tiết không được tốt cho lắm, cô ấy tâm tình ảnh hưởng nên tâm trạng không được vui cho lắm. Vì thế nên liền không nhận quà của cậu, cậu nói xem phụ nữ hỉ nộ ái ô vô thường có đúng không? Vui lên thì ôm một cái, buồn bực thì cứ im lặng. Chúng ta làm sao biết các nàng nghĩ gì. Cho nên đừng vội, theo đuổi tình yêu như là xét nghiệm virus vậy, có thể lần đầu âm tính nhưng biết đâu lần thứ hai, thứ ba lại dương tính thì sao. Những cái này không có tính chuẩn xác nhất định, cho nên cậu cũng đừng bi thương quá. Giờ tôi đưa cậu về nhà, nha?"

Tiêu Chiến một bên nói một bên vỗ vỗ tấm lưng rộng, thân hình cao hơn anh 7cm đang gục bên vai anh. Kỳ thực Vương Nhất Bác trông có vẻ gầy, nhưng khung xương rất to, mỗi lần cậu dùng lực ở trên vai anh đều cảm giác như chỉ cần một giây nữa thôi thì xương cốt thi nhau rơi xuống vậy.

Vương Nhất Bác nghe anh nói xong vẫn không kìm được buồn buồn mà khóc một trận, cứ ghì đầu bên vai Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mặt nhăn nhó, miệng thì khuyên nhưng trong lòng đang mắng Vương Nhất Bác đến chết đi sống lại. Cuối cùng thành công khuyên cậu về nhà. Ấy mà thế nhưng, anh quên mất một điều, nhà của cậu địa chỉ ở đâu ấy nhỉ?

Thôi hỏng rồi, điện thoại cậu thì cài mật mã chứ không sử dụng vân tay, vậy làm sao mà liên hệ được với người nhà đây?

Làm sao bây giờ? Trong người anh chỉ còn chút tiền lẻ, còn thẻ Vương Nhất Bác đưa lại không mang bên mình, như vậy cũng không thuê khách sạn được.

Chẳng lẽ đưa cậu về nhà anh?

Sự thật chứng minh, anh phải vác thanh niên cao 1m85 lê từng bước khó nhọc trên cầu thang, lúc tra khóa vào ổ, phải mất một lúc lâu anh mới thành công mở cửa. Thời điểm quăng Vương Nhất Bác trên ghế dài, không cẩn thận mang chân cậu gác lên thế là Vương Nhất Bác lăn đùng từ trên ghế xuống, nhìn thôi cũng biết là đau rồi. Hình như còn cộc vào chân bàn gần đó, Vương Nhất Bác ẩn ẩn cảm nhận được cơn đau hai hàng lông mày nhíu lại.

Thế là không thể mời cậu ngủ ở ghế dài được, vậy nên Tiêu Chiến lại tiếp tục nâng cậu dậy, vác vào phòng ngủ. Vốn là giường đơn, bình thường chứa mình Tiêu Chiến thì có vẻ rộng rãi, thế như Vương Nhất Bác thân cao những 1m85, chân còn không vừa giường đây này. Như vậy Tiêu Chiến quyết định cho Vương Nhất Bác nằm dưới nệm đất, còn anh thì thả mình trên giường. Mệt mỏi đấm đấm vai rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, thời điểm chuông báo thức reo ầm ĩ Tiêu Chiến theo thói quen lầm bầm quơ tay tìm đồng hồ để tắt. Kết quả là, quơ mãi cũng không được. Anh nhớ đồng hồ luôn ở trên đầu giường mà sao quơ không được ta, quơ loạn một hồi rồi vơ được một nắm tóc. Trong tâm Tiêu Chiến hết hồn, cảm giác cực kỳ sợ hãi lên nắm chặt nắm tóc đó rồi mạnh mẽ mở mắt.

Ôi trời ạ, chuyện gì thế này. Rõ ràng đêm qua anh nằm trên giường, như thế nào lại lăn xuống gối ngực Vương Nhất Bác ngủ thế này?

"Tiêu Chiến! Anh buông ra được chưa?" Vương Nhất Bác trừng trừng mắt nhìn Tiêu Chiến. Lúc này anh mới giật mình mà vội vàng buông tóc cậu ra.

Tiêu Chiến vội buông tay giải thích, "Cậu.. Cậu.. Đêm qua say quá tôi không biết vác đi đâu nên chỉ có thể vác về đây thôi. Xin lỗi nha Vương tổng để cậu chịu thiệt thòi rồi."

Vương Nhất Bác ngồi dậy, mở mắt nhìn quanh, "Cái gì đây? Anh để cho Vương thiếu gia ngủ đất hả? Tiêu Chiến gan anh to rồi."

Tiêu Chiến méo mày méo mặt khóc không ra nước mắt, hầu hạ ngài đây thật khó.

"Nhưng cái giường của tôi bé quá, cậu lại vừa cao vừa nặng như vậy. Sợ nó không chống được, nên tôi chỉ có thể cho cậu nằm đất thôi. Khách sạn thì thuê không được, lúc ra ngoài tôi đâu mang nhiều tiền." Tiêu Chiến oan ức trình bày giải thích.

Vương Nhất Bác phất phất tay, ra lệnh Tiêu Chiến đi chuẩn bị dụng cụ cá nhân để cậu sử dụng.

"Cái gì đây? Anh mời tôi ăn sáng ven đường đó hả?" Vương Nhất Bác gẩy gẩy miếng quẩy trên đĩa, xong lại săm soi cốc sữa đậu nành bên cạnh.

Tiêu Chiến đan hai tay vào nhau trang nghiêm giải thích, "Tôi nói này Vương tổng, bình thường có phải cậu đều ăn món ăn cao cấp, sơn hào hải vị đúng không? Tôi nghĩ cậu ăn chán rồi, mời cậu ăn thử mấy món bình dân, những món ăn mà ngày ngày chúng tôi vẫn sử dụng, có truyền thống lâu đời. Sao nào? Có phải tôi rất hiểu chuyện không?"

Vương Nhất Bác không nói gì, cúi đầu ngậm một miếng quẩy, sau đó nhấp một ngụm sữa đậu nành. Hình như cũng đâu tệ lắm. Cứ như vậy, bánh quẩy và sữa đậu nành được chen một chân vào thực đơn bữa sáng sau này của Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me