Bkpp Ngoai Le Cua Anh
Sáng sớm, ánh nắng nhè nhẹ tràn vào căn phòng, phủ lên một sắc vàng ấm áp. Tiếng chuông báo thức vang lên khe khẽ từ chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, nhưng Billkin chỉ với tay tắt đi, không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng này. Đồng hồ đã chỉ 8:30, muộn hơn thường lệ, nhưng hôm nay anh chẳng vội vã.Cầm lấy điện thoại, anh nhắn một tin vào nhóm công ty:"Hôm nay mọi người tự do khám phá, 12:30 trưa hẹn nhau tại nhà hàng của khách sạn. Chúc mọi người vui vẻ!"Chỉ trong tích tắc, loạt tin nhắn cảm ơn và những biểu tượng trái tim xuất hiện. Mọi người hào hứng với kế hoạch này, còn Billkin thì hài lòng vì có thể dành cả buổi sáng này bên PP mà không bị gián đoạn.Quay sang bên cạnh, anh thấy PP vẫn đang say ngủ. Gương mặt cậu trông thật bình yên, mái tóc hơi rối ôm lấy vầng trán, đôi môi khẽ hé mở thở đều đều. Billkin không kìm được, đưa tay vuốt nhẹ qua những lọn tóc mềm, ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ điều gì. Tiếng rung khe khẽ từ điện thoại của PP vang lên vài lần, có lẽ là những tin nhắn công việc hay bạn bè nhắn đến. Nhưng Billkin không muốn để điều đó làm phiền giấc ngủ của cậu, anh nhẹ nhàng với tay tắt âm thanh đi, sau đó trở lại ngắm nhìn cậu thêm một lúc lâu.Không lâu sau, PP cựa mình. Đôi hàng mi cong rung khẽ như đang đấu tranh với ánh sáng trước khi đôi mắt từ từ mở ra. Cảm giác đầu tiên cậu nhận được là ánh nhìn âu yếm của Billkin. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh khiến PP cảm thấy một sự an toàn tràn ngập khắp lồng ngực."Anh dậy lâu chưa?" PP khẽ hỏi, giọng vẫn còn chút ngái ngủ."Vừa đủ để thấy em ngủ ngon lành thế nào" PP khẽ cười, hai má hơi ửng hồng. Nhưng khi cậu vừa định quay người chuẩn bị ngồi dậy, Billkin đột nhiên hỏi một câu khiến cậu khựng lại:"Em còn nhớ chuyện anh nói với Sean lần trước không?"Câu hỏi này làm nụ cười trên môi PP tắt lịm. Sáng sớm đã nhắc đến tên người yêu cũ, có phải anh chán sống rồi không?Cậu nhíu mày, ánh mắt có chút giận dỗi, trừng lên nhìn Billkin: "Sao tự nhiên anh lại nhắc đến cậu ta? Hay là... anh nhớ bồ cũ rồi ư?"Sự ghen tuông trẻ con hiện rõ trong giọng điệu của PP khiến Billkin không thể nhịn được, bật cười thành tiếng."Ngốc quá" Anh ngừng lại, ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm túc, dịu dàng hơn. "Hôm đó, anh nói dối với cậu ta rằng em là người yêu của anh. Nhưng giờ đây... liệu anh có thể biến câu nói đó thành sự thật được không?"PP ngẩn người, trái tim cậu như lỡ một nhịp. Đôi má vốn đã hồng giờ đây càng đỏ hơn, kéo theo vành tai cũng không tránh khỏi nóng bừng. Cậu quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm:"Hừ... anh còn cần phải hỏi em sao?" Một nhịp thở dài, rồi cậu ngước mắt lên, mỉm cười ngại ngùng nhưng đầy kiên định. "Tất nhiên là em đồng ý."Billkin không đáp lại bằng lời, chỉ nhẹ nhàng kéo PP vào lòng mình. Cậu tựa đầu lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh vang lên từng nhịp một, như đang thay lời anh nói. PP nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo Billkin. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự bình yên trọn vẹn đến như vậy.Khi cả hai đang chìm trong không gian riêng, PP bất chợt ngẩng lên. Đôi mắt cậu sáng rỡ khi nhìn qua khung cửa kính lớn, nơi những bông tuyết trắng nhỏ xíu đang từ từ rơi xuống."Anh ơi, tuyết! Là tuyết đầu mùa đó!" Cậu reo lên, giọng nói như đứa trẻ vừa phát hiện ra món quà tuyệt vời nhất.Billkin cũng nhìn theo ánh mắt của cậu. Ngoài trời, tuyết rơi nhẹ nhàng như những bông hoa nhỏ từ thiên đường, phủ trắng cả bầu trời và các mái nhà xa xa. Nhưng với anh, khung cảnh đẹp nhất không phải là tuyết, mà là đôi mắt long lanh đang háo hức kia. Trong lúc đó, anh khẽ thì thầm, như nói với chính mình hơn là với PP:"Tuyết đầu mùa đúng là đẹp thật, nhưng em còn đẹp hơn cả thế."PP lườm anh một cái rõ dài, nhưng lại không che giấu được nụ cười mãn nguyện trên môi. "Thôi chết rồi!!!"Khoảnh khắc lãng mạn ấy chưa kịp kéo dài bao lâu, PP bỗng hốt hoảng kêu lên như vừa nhớ ra một điều gì quan trọng."Sao thế?!" Anh vội quay sang nhìn PP, lo lắng không biết chuyện gì nghiêm trọng đến vậy."Tối qua lúc ăn tối, em hứa với mấy đồng nghiệp cùng phòng sáng nay sẽ cùng đi chơi! Em quên mất luôn!" PP trả lời, giọng đầy hoảng loạn.Vừa nói PP vừa bật dậy khỏi giường, tay nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình để kiểm tra, không nằm ngoài dự đoán, box chat của PP như muốn nổ tung đến nơi với 99+ tin nhắn kèm với nó là 28 cuộc gọi nhỡ đến từ Milk, Jay và Pom. PP không dám mở ngay, chỉ nhìn loạt tin nhắn hiện ra trên thanh thông báo:Milk: "PP ƠI, CẬU ĐÂU RỒI? CẢ NHÓM ĐỢI RỒI NÈ!"Jay: "Nếu cậu không trả lời thì chúng tớ đi chơi luôn đó nha!"Pom: "Cậu làm bạn kiểu gì mà không giữ lời hẹn thế này"Nội dung tin nhắn na ná nhau đều hỏi dồn dập PP rằng cậu đã đi đâu, mọi người đang chờ, nếu không phản hồi thì mọi người sẽ đi trước đây...kèm theo đó là một loạt meme khóc và giận dỗi.PP ngồi sững người, điện thoại vẫn còn rung bần bật trong tay, và quay sang nhìn Billkin với vẻ mặt như chờ đợi sự cứu rỗi."Làm sao đây, anh? Họ sẽ giết em mất!" PP rền rĩ, trông vừa tội nghiệp vừa buồn cười.Chưa kịp hoàn hồn, bỗng cửa phòng Billkin vang lên tiếng gõ cửa. PP sững lại như hóa đá, ánh mắt cậu chuyển sang hoảng loạn, còn Billkin thì cau mày."Ở yên đây để anh ra xem"Mặc vội quần áo lên người, Billkin chạy ra phía cửa, làm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Khi cánh cửa mở ra, bên ngoài là Milk, Jay, và Pom, với vẻ mặt không thể nghiêm trọng hơn. Milk đứng giữa, trừng mắt nhìn Billkin, còn Jay và Pom thì lấp ló phía sau, trông như đang cố gắng can ngăn nhưng không dám quá mạnh mẽ. "Xin lỗi vì đã sang phòng anh giờ này, nhưng bọn em không thấy PP trong phòng, hỏi lễ tân thì họ nói phòng cậu ấy bị hỏng điều hòa, đi các phòng khác cũng không có, mà điện thoại lại không bắt máy...không biết đã đi đâu rồi"Milk nói liên tục không nghỉ:"Anh có biết cậu ấy đi đâu không ạ. Hôm qua lúc ban đêm em thấy hình như hai người ngồi uống rượu với nhau tại quầy bar!!"Thì ra đêm qua lúc PP và Billkin nói chuyện ở đó, Milk cũng không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một chút, thì thấy bóng hình rất quen thuộc, chưa kịp hỏi thì đã thấy 2 người đứng dậy rời đi nên cô có vẻ hoang mang. Thêm nữa sự mất tích bí ẩn cả sáng nay khiến cô không thể không nghi ngờ người sếp của mình được, mặc cho Jay và Pom ngăn cản, Milk vẫn quả quyết lên thẳng phòng Billkin mà hỏi cho ra nhẽ.Thấy ánh mắt mạnh mẽ của Milk nhìn mình chằm chằm, Billkin từ một người sếp lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng mà bất cứ ai cũng phải dè chừng, giờ đây anh hơi chột dạ, liền lắc đầu ngay lập tức:"Có lẽ cô nhìn nhầm rồi, đúng là tôi có ở quầy bar, nhưng sau đó tôi về phòng ngủ sớm, cũng...không biết PP đi đâu cả"Milk nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sắc như dao. "Anh chắc chứ? Đêm qua em có thấy anh và PP rời đi cùng lúc đấy."Billkin suýt cắn phải lưỡi. Cô này tinh mắt thật! Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp lời bằng vẻ mặt lạnh như băng: "Có lẽ chỉ là trùng hợp. PP không nói gì với tôi cả."Thấy Billkin chối bay chối biến như vậy, Milk càng thêm nghi ngờ, cô híp mắt lại đôi chút rồi ném cái ánh nhìn dò xét về phía Billkin. Jay bấy giờ lên tiếng, cố kéo Milk lại thì thầm: "Thôi nào, đừng nghi ngờ lung tung. Anh ấy là sếp của chúng ta mà, không lẽ lại giấu PP trong phòng?"Câu nói này tuy nhỏ nhưng đủ để Billkin nghe thấy, anh giật nảy mình một cái."Chết tiệt"Sau đó khi không tìm được gì khả nghi ngoài lời nói nghe vô lí nhưng rất thuyết phục kia, có lẽ cô nhìn nhầm thật...không chắc nữa. Và rồi không có gì để tra hỏi, Milk nhìn Jay và Pom thở dài một hơi, rồi quay sang phía sếp nói:"Vậy làm phiền anh quá rồi, mãi không thấy cậu ấy đâu nên bọn em hơi lo lắng. Thôi em sẽ đi tìm cậu ấy tiếp đây"Vừa nói xong 3 người chào Billkin rồi quay người rời đi. Billkin lúc này dù thời tiết không nóng nhưng vẫn toát mồ hôi. Chờ tiếng bước chân xa dần, anh vội vã đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa mà thở phào nhẹ nhõm. Anh quay vào, thấy PP ngồi trên giường, gương mặt vừa bối rối vừa ngượng ngùng, bên cạnh đó cũng hốt hoảng không kém gì mình."Anh xử lý ổn không?" PP hỏi, giọng nhỏ xíu."Ổn cái gì mà ổn?" Billkin bước tới, gõ nhẹ lên trán cậu."Để em làm loạn thêm chút nữa, chắc anh phải thừa nhận luôn mất."PP cười trừ, gãi đầu: "Tại em quên mất vụ hẹn đó mà..."Billkin bật cười, ngồi xuống bên cạnh, kéo PP lại gần. "Được rồi, giờ em có hai lựa chọn: Một là nhắn tin xin lỗi mấy đứa kia và bịa ra lý do, hai là cứ thành thật mà nói em đã dành cả đêm với anh."PP bặm môi, hai má đỏ bừng. "Thế anh thích em nói cái nào?"Billkin ghé sát tai cậu, thì thầm: "Tất nhiên là thật rồi. Nhưng anh đoán em không đủ can đảm đâu."PP đẩy anh ra, nhưng nụ cười nghịch ngợm của Billkin làm cậu chẳng thể giận nổi. Nhưng có lẽ vẫn nên tạm thời giữ bí mật đi thì hơn, để có thời gian thích hợp cậu sẽ nói với cả bọn sau vậy...Không chần chừ lâu, PP cầm lấy điện thoại và gọi ngay cho Milk:"CẬU ĐI ĐÂU TỪ SÁNG BỌN TỚ GỌI KHÔNG NGHE HẢ ??!!!"Chưa kịp chào hỏi tử tế đã bị mắng té tát, PP chỉ biết bào chữa:"Huhu, đêm qua phòng tớ hỏng điều hoà, rét lắm luôn, không ngủ được nên tớ phải thuê khách sạn khác để ở qua đêm""Mà điện thoại lại hết pin, tớ không mang sạc, nên cũng ngủ quên luôn huhu xin lỗi mấy cậu nhiều nha""Hừm, có thật không đấy hay lại đi hú hí ở đâu mà không nói?!" Milk hỏi đầy ngờ vực."Thật... Thật mà tớ nói dối mọi người làm gì!!! Tớ sẽ về ngay đây, cứ đi chơi trước đi không cần chờ, 12h trưa gặp nhau nhé"PP đã nói vậy, 3 người còn lại cũng yên tâm hẳn và đồng ý rằng sẽ đi chơi riêng mà không có cậu.Thở phào một hơi dài sau cuộc gọi điện vừa rồi. Billkin ngồi cạnh thì không khỏi cười khúc khích:"Em nói dối giỏi quá rồi đấy"PP lại quay ra lườm một phát:"Bất khả kháng mới phải vậy thôi, đừng cười em nữa!!!"Billkin xoa xoa đầu cậu và tiến tới mở vali, đưa cho cậu bộ quần áo mới của mình:"Thay tạm đồ của anh đi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi"
PP mỉm cười, hạnh phúc đáp lại: "Được"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me