[BL- 1x1/NP] MỖI NGÀY, MỊ ĐỀU CHĂM CHỈ "ĐÀO HỐ"
If 7: Nếu như Dao Dao cứu bạn cùng phòng (18+19+20)
18. Thẩm Dự đưa thiếu niên về nhà. Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của hắn, chào đón Mạc Dao không phải là người mẹ dịu dàng đã dạy dỗ ra một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, mà ngược lại, lại là giọng điệu chanh chua đen đến cảm giác khó chịu cho người nghe."Sao giờ mày mới vác mặt về hả? Hay lại cố tình la cà ở đâu rồi đổ tội cho em họ của mày!"Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn là một người phụ nữ thô kệch đeo tạp dề trắng tay cầm chổi lông gà. Thậm chí, người phụ nữ còn chưa kịp nhìn đã vung thứ trên tay mình về phía Thẩm Dự.Phát hiện ra người trước mặt không phải Mạc Dao, Tô Khả Lan có chút ngây người. Phải đến khi thiếu niên ở bên cạnh nhỏ giọng gọi một tiếng "Thím" bà ta mới hoàn hồn lại."Xin lỗi anh. Có phải thằng cháu nhà tôi gây ra chuyện gì không? Tôi sẽ trừng trị nó thích đáng."Tô Khả Lan vừa nói vừa muốn vươn tay tát thiếu niên vài cái đã bị người đàn ông ngăn lại."Không phải." – Dù trong lòng đã sinh ra khó chịu nhưng vì phép lịch sự, hắn vẫn mở miệng giải thích cho người phụ nữ. – "Hôm nay cậu bé đã cứu người nên mới về muộn như vậy. Tôi nghĩ hành vi của cậu bé rất đáng khen ngợi.""Vậy sao." – Tô Khả Lan cũng chẳng để ý đến chuyện khen ngợi gì đó. Nhìn bộ âu phục trên người Thẩm Dự, bà cũng đoán ra người này là kẻ có tiền, liền nhịn không được mà nói tiếp. – "Nếu cháu tôi đã cứu người nhà của ngài đây, hẳn ngài cũng nên đền đáp lại lòng tốt của thằng bé một cách xứng đáng chứ."Lần này Thẩm Dự im lặng một lúc lâu giống như bị người phụ nữ làm cho cạn lời. Mạc Dao nhịn không được mà kéo tay Tô Khả Lan, kết quả bị bà lạnh lùng hất tay ra. Lúc này người đàn ông mới bình tĩnh lên tiếng:"Tôi cũng chỉ là người cậu bé nhờ đem người gặp nạn đến bệnh viện mà thôi.""À thế à." – Lần này giọng điệu của Tô Khả Lan hoàn toàn trở nên lạnh nhạt. Trông mặt mũi điển trai ăn mặc bảnh bao như vậy, hóa ra cũng chỉ là một tay kẹt sỉ. – "Nếu không có chuyện gì nữa thì mời anh ra khỏi nhà tôi.""Nhưng tôi có thể trả cho bà một khoản tiền để "mượn" cậu bé mỗi buổi chiều. Người gặp nạn cũng rất thích cậu bé, tôi sẽ nói tốt trước mặt bà ấy. Có khi các người cũng sẽ nhận thêm tiền từ phía họ."Nghe Thẩm Dự nói vậy, người phụ nữ nào còn lý do từ chối. Bà liền gấp không chờ nổi muốn người đàn ông mau đưa tiền cho mình, sau đó thản nhiên kéo thiếu niên vào trong nhà cũng không thèm chào hỏi hắn một câu.Thẩm Dự ngược lại cũng không còn ngạc nhiên như ban đầu. Hắn trở lại ô tô, nghĩ đến những hành động của bản thân trong ngày hôm nay liền nhịn không được mà phì cười. Hắn đang làm gì vậy? Vì một đứa trẻ xa lạ mới gặp chưa đến một ngày mà làm đến nước này sao? Chẳng lẽ hắn bị thằng cháu hành đến nỗi sinh ra cảm giác muốn bắt cóc con nhà người ta về làm cháu mình?Nghĩ đến bộ dạng của cháu trai của mình rồi lại tưởng tượng đến dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế của thiếu niên nọ. Thẩm Dự cảm thấy mình muốn bắt cóc con nhà người ta cũng không sai. Thiếu niên kia có bao nhiêu đáng yêu. Còn Thẩm Trạch Văn thì xấu hoắc.19. Cố Lãng nhíu mày nhìn vết cấu véo trên tay thiếu niên, sau đó hắn liền cúi đầu vừa xoa thuốc vừa nhẹ nhàng thổi lên vết thương. Vết thương trên tay vốn chẳng còn đau như ban đầu nhưng bởi vì Cố Lãng thổi vài cái ngược lại lại có chút buồn, thiếu niên nhịn không được mà cười thành tiếng."Ngoan một chút! Tay thành như vậy còn có thể cười được sao?" – Lần này hắn giận không nhỏ, nhìn thiếu niên vẫn vô tư như vậy hắn lại càng giận hơn. – "Lần sau, nếu bọn họ làm vậy thì nhớ phải chạy đi.""Nhưng lúc đó trời tối lắm. Nếu chạy đi thì bị vấp ngã mất." – Thiếu niên thật thà trả lời hắn.Trước đây, không phải Cố Lãng không dạy thiếu niên mấy động tác phòng thân hay nâng cao thể hình. Đáng tiếc, Mạc Dao trời sinh ốm yếu, mới chỉ chạy được vài bước đã lăn đùng ra, muốn huấn luyện cậu có được thể hình như Cố Lãng đúng là chuyện khó trên trời.Cảm thấy có mắng thiếu niên cũng như vậy, hắn chỉ có thể thở dài thầm nhủ trong lòng. Chờ hắn lớn, đúng vậy, chờ hắn lớn hơn một chút nữa. Sẽ không có ai bắt nạt thiếu niên.Chờ khi thuốc khô, Cố Lãng liền ôm thiếu niên lên giường ngủ trưa. Nhưng ngày hôm nay Mạc Dao không hề buồn ngủ chút nào. Cậu vẫn luôn miệng kể cho anh trai ngưu ma vương nghe về việc ngay hôm qua bản thân mình cứu người ngầu như thế nào. Không biết Cố Lãng nghe được vào bao nhiêu, chỉ biết rằng người thanh niên gối đầu lên cánh tay rũ mắt nhìn chằm chằm bờ môi hết đóng lại mở của thiếu niên."Ngày hôm nay có ăn kẹo không?" – Hắn đột nhiên mở miệng hỏi thiếu niên."Không có ạ." – Dù không hiểu gì nhưng thiếu niên vẫn ngoan ngoãn trả lời."Không phải lén giấu kẹo trong miệng đó chứ?""Em không có ăn kẹo thật mà. Nếu không anh kiểm tra thử xem."Cố Lãng thật sự cúi người kiểm tra thiếu niên, chỉ có điều hắn dùng miệng để kiểm tra. Sau khi đầu lưỡi lướt qua toàn bộ khoang miệng của Mạc Dao, hắn mới tin thiếu niên không giấu kẹo trong miệng mà buông ra."Ngoan." – Cố Lãng nhẹ nhàng dùng tay chạm lên mũi thiếu niên. – "Ăn nhiều kẹo sẽ có hại. Cố Dung đã phải nhổ mất hai chiếc răng rồi."20. Mạc Dao hoàn toàn không hiểu người đàn ông này có ý đồ gì. Thiếu niên đào đào một góc nhỏ của miếng bánh ngọt cẩn thận cho vào miệng, mắt vẫn không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang thản nhiên uống cà phê ở đối diệnBùi Lan Chi đã xuất viện được hơn một tháng. Đối với đứa trẻ ngoan ngoãn như Mạc Dao, bà có chút luyến tiếc không nỡ xa rời, chỉ có thể mời cậu đến làm khách nhà mình.Thiếu niên cũng muốn lắm nhưng làm phiền Thẩm Dự lâu như vậy, hắn không ghét bỏ cậu đã là may mắn lắm rồi. Ấy vậy mà sau khi chủ động yêu cầu người nọ không cần đưa tiền cho chú thím mình nữa thì lại bị từ chối, hắn tỏ ý tiếp tục thuê cậu mỗi buổi chiều."Chú có thể trả cho nhóc tiền, coi như là tiền lương." – Thẩm Dự không hề keo kiệt mà đưa ra đề nghị trả lương cho thiếu niên. Hắn tất nhiên vẫn sẽ chuyển tiền cho đám người thân thích của Mạc Dao, nhưng một mặt, người đàn ông vẫn cảm thấy thiếu niên nên có thù lao xứng đáng cho mình.Tất nhiên, ai cũng hiểu rằng trên đời này không có miếng bánh nào là miễn phí. Đặc biệt, 005 vẫn không ngừng phát tín hiệu cảnh báo thiếu niên đề phòng người đàn ông này. Thẩm Dự cũng phát hiện ra nhóc con đề phòng mình, hắn liền nở nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ gõ lên bàn vài cái."Sợ sao?"Thiếu niên liền rụt rè gật đầu."Đừng lo, với một nhóc con thì tôi có ý gì cơ chứ. Cứ coi như tôi thuê nhóc để giải trí đi."Mạc Dao nhịn không được mà liên tưởng đến nhóm động vật ở trong sở thú. Chẳng lẽ Thẩm Dự cũng coi cậu như vậy? Thiếu niên có chút không vui nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Dự cho cậu tiền lương. Nếu như tích cóp dần dần hẳn sẽ đủ tiền mua cho Cố Lãng một món quà.Nhưng mà 005 nói không được tin người lạ."Vậy chúng ta làm hợp đồng đi." – Nghĩ đến việc người lao động cần phải có hợp đồng, Mạc Dao 11 tuổi rưỡi liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thẳng lưng nói chuyện với người đàn ông."Hợp đồng? Được, vậy nhóc muốn loại hợp đồng kiểu nào." – Đối với điều kiện có phần buồn cười của thiếu niên, Thẩm Dự lại rất thoải mái đồng ý."Hợp đồng còn có nhiều loại nữa sao?" – Thiếu niên lần đầu tiếp xúc với loại hình này, kinh ngạc đến há hốc miệng. Nhưng thân là người lao động, nếu cậu quá yếu thế sẽ bị sếp đè đầu cưỡi cổ. Vậy nên Mạc Dao liền khụ khụ vài tiếng, gật gật đầu nhỏ tựa như đã hiểu rồi nói tiếp:"Vậy để tôi hỏi luật sư đã."Thẩm Dự: ...Ban đầu vốn là nhịn cười nhưng cuối cùng hắn cũng phải chịu thua mà nằm bò ra bàn cười lớn. Không ít người trong quán chú ý đến hành vi bất thường của Thẩm Dự, còn cho rằng hắn giống như nạn nhân trong phim trinh thám, bởi vì trúng kali xyanua mà bắt đầu sùi bọt mép.Mạc Dao bị nhiều người chú ý đến hai má liền đỏ, xấu hổ mà cúi đầu nhìn miếng bánh trên bàn. Thẩm Dự cười đủ rồi mới đáp lại thiếu niên:"Bé con à, tôi là luật sư đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me