Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
47. Sau khi hồi phục, Cố Lãng liền đến gặp Thẩm Dự. Người đàn ông lạnh lùng quăng chiếc áo khoác gió đã được giặt sạch lên bàn, thái độ bất thiện mà nhìn người thiếu niên cao lớn trước mặt."Đã muốn tiêu hủy chứng cứ thì tiêu hủy cho cẩn thận vào."Cố Lãng nhận lấy đồ, mặt vẫn không cảm xúc mà nói cảm ơn với vị luật sư trước mặt."Cậu nên cảm ơn Mạc Dao vì đã cứu cậu một mạng đi. Nếu có lần sau, tôi không ngại tống cậu vào trại giáo dưỡng đâu.""Tôi nghĩ chuyện này sẽ khó khăn đây." – Cố Lãng cười khẩy, nhanh chóng mặc áo khoác vào. – "Tôi gửi tạm Mạc Dao ở chỗ anh. Hi vọng..."Người thiếu niên hơi dừng lại, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dự:"Anh sẽ không làm những việc quá giới hạn của một người giám hộ."Người đàn ông liền đáp lại bằng một nụ cười khẩy.Cố Lãng cũng không muốn hít chung bầu không khí của kẻ mình ghét, sau khi mặc áo khoác và đội mũ, hắn liền xoay người bỏ đi. Thẩm Dự không biết người này đi đâu và cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn. Phần tử nguy hiểm như Cố Lãng, tốt nhất nên cách Mạc Dao càng xa càng tốt.48. Tâm trạng Thẩm Trạch Văn dạo này xuống đáy trầm trọng. Thẩm Dự thật sự đã cắt chức hội trưởng hội học sinh của hắn. Điều này chẳng khác nào một cú vả vào kẻ có lòng tự trọng cao như hắn. Dù đám bạn chơi chung không tỏ vẻ gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bọn họ đang cười nhạo sau lưng hắn.Thẩm Trạch Văn không làm gì được Thẩm Dự, hắn chỉ có thể hướng sự tức giận về phía thiếu niên bị buộc tội nọ. Đen đủi thay, người nọ đã xin nghỉ một tuần, làm hắn nghẹn cục tức suốt cả một tuần."Mẹ nó, ai đời vì người ngoài mà làm mất mặt cháu trai như Thẩm Dự không!" – Dù chỉ đọc sách có từ liên quan đến tên của thiếu niên kia, Thẩm Trạch Văn cũng tức đến nỗi vứt quyển sách sang một bên. – "Coi tên nhãi kia là con trai ruột của mình hay gì!"Bùi Cảnh ngồi bên cạnh đang chơi game bỗng chốc dừng lại, kinh ngạc quay sang nhìn người thiếu niên còn đang bực bội bên cạnh."Mày nói tao mới nhớ. Bảo sao tao lại thấy nó quen như vậy, đây chẳng phải là đứa nhóc trong tấm ảnh chúng ta chụp được cách đây hơn một năm sao?"Thẩm Trạch Văn hơi nhíu mày, giống như vẫn chưa nhớ ra tấm ảnh mà Bùi Cảnh nhắc đến là tấm nào. Nhưng rất nhanh, hắn liền "A" lên một tiếng."Mẹ nó, bảo sao lại bảo vệ bất chấp như vậy. Thì ra là con của tình nhân cũ, tao còn cho rằng lão này đã chia tay ả ta rồi chứ." – Người thanh niên liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết đứa nhóc tên Mạc Dao kia."Tao nghĩ thằng đó không phải con tình nhân cũ gì đâu." – Bùi Cảnh hơi ngả người về sau, tiếp tục chơi trò chơi. – "Tao có cho người theo dõi thêm một thời gian nữa nhưng cậu của mày chỉ tiếp xúc với đứa trẻ đó thôi. Ban đầu tao cho rằng là con riêng nhưng có vẻ là không phải.""Ý mày là sao?" – Thẩm Trạch Văn mang vẻ mặt nghi ngờ mà hỏi lại."Có lẽ cậu của mày là "thứ đó".""Ha, vớ vẩn." – Ngay lập tức, đại thiếu gia Thẩm gia liền phủ nhận. – "Ai chứ người của Thẩm gia không thể thích đồng tính được. Mày đừng có suy đoán linh tinh."49. Mạc Dao đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương. So với trước đây, cậu đúng là gầy hơn trước rất nhiều, cho dù có phủ lên một lớp áo sơ mi cũng cảm thấy vô cùng đơn bạc.Hai ngày trước, thiếu niên cùng Cố Lãng đều ra trước tòa để làm chứng về việc bị Mạc Tiền cùng Tô Khả Lan bạo hành. Nghe bọn họ không ngừng nói Cố Lãng là người bày ra tất cả mọi chuyện, Mạc Dao liền ghét cả hai thêm một phần. Cậu cũng không biết cuối cùng hai người họ sẽ ra sao nhưng Thẩm Dự nói, hai người họ sẽ không bao giờ làm phiền đến cậu nữa.Ngày hôm qua Cố Lãng cũng rời đi. Nghe nói anh trai ma vương phải đi cùng "cha nuôi" của mình, phải rất lâu sau mới có thể trở lại thăm Mạc Dao. May mắn là ngày hôm nay Bùi Lan Chi đến thăm cậu, giúp thiếu niên bớt cảm thấy trống rỗng hơn.Mới chỉ nửa tháng mà thật nhiều chuyện xảy ra...{Mẹ bà, lão đạo diễn đột nhiên nhốt mị lại còn nói cái gì mà những tập tiếp theo sẽ khiến mị tức hất bay mái nhà.}Bên cạnh thiếu niên chợt xuất hiện quả cầu màu đỏ quen thuộc, trong miệng nó còn gặm một cái chân gà, miệng không ngừng lầm bầm chửi ông đạo diễn nào đó.Thấy 005, Mạc Dao liền rơi nước mắt. Trên đời này 005 sợ nhất một thứ, đó là nước mắt người đẹp. Nó hoảng loạn vội vàng bay quanh thiếu niên.{Ui Dao Dao đừng khóc. Mị không có bỏ Dao Dao đâu. Là do đạo diễn í. Mị thề sau này mị không bỏ Dao Dao nữa.}{Dao Dao đừng khóc, mị khóc theo Dao Dao bây giờ.}Và sự thật từ cặp mắt bé như hạt đậu của quả cầu robot thật sự chảy ra hai dòng nước mắt."Tớ không giận 005. Chỉ là chuyên gia tâm lý nói tớ có bệnh tâm lý, tớ sợ 005 cũng là do tớ tưởng tượng ra." – Thiếu niên vừa lau nước mắt vừa nói. – "Cho dù có là ảo giác thì cậu cũng đừng đi màaaa..."{Dao Dao an tâm, mị không phải là ảo giác.}{Ủa nhưng mà sao có cả chuyên gia tâm lý ở đây? Ê ê lúc mị vắng nhà thế giới này đã đổi thay như thế nào vậy? Cái nhà bố mặt chuột mẹ mặt heo con mặt lật như bánh tráng đâu? Bọn họ lại bắt nạt Dao Dao à?}"Không có... Hiện giờ chú Thẩm nhận nuôi tớ. Thím và chú lên tòa rồi."Không kịp để thiếu niên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, 005 liền ngoác miệng cười lớn.{Há há há, nói ở hiền gặp lành ở ác vào tù ăn cơm nhà nước không sai mà. Đáng lắm! Kết HE luôn! 005 mà có đùi, 005 liền vỗ đen đét vừa cười vừa chỉ tay vào mặt nhà đó rồi.}{Dao Dao, giờ hai chúng ta giàu rồi! Chúng ta phải mua biệt thự rồi sống trên đảo thôi.}"Không được, tôi còn phải đi học nữa..."005 còn định nói giàu rồi thì cần gì học nhưng cửa phòng đột nhiên bật mở, nó chỉ có thể ngậm miệng đứng sang một bên.Người bước vào là Thẩm Dự. Hắn vẫn mặc âu phục như mọi khi, chỉ có điều lần này áo vest đã bị cởi ra, tùy ý vắt trên tay. Thấy thiếu niên đang lúng túng muốn buộc nơ cổ, người đàn ông mỉm cười vươn tay giúp cậu thắt nơ."Đồ đạc cần mang đi đã sắp xếp đủ chưa?""Rồi ạ." – Do dự một lúc, thiếu niên chợt mở miệng hỏi. – "Chú, Mạc Lâm sẽ thế nào."Nụ cười trên môi Thẩm Dự hơi nhạt đi, hắn vươn tay vỗ đầu thiếu niên, giúp cậu xách vali ra ngoài, vừa đi hắn vừa nói:"Nhà ngoại của thằng nhóc đó đón về rồi."Thiếu niên được người đàn ông nắm tay dắt ra ngoài. Trước khi cửa phòng đóng lại, cậu có chút lưu luyến mà quay đầu nhìn lại căn phòng đã gắn bó với mình mười mấy năm.Có lẽ mọi việc thực sự đã kết thúc rồi.50. Thẩm Dự đưa thiếu niên về biệt thự của mình. Dù đã biết ông chú này rất giàu nhưng cậu không ngờ người nọ lại giàu như vậy. Ngay cả 005 ở bên cạnh cũng không nhịn được mà túm lấy cổ áo của thiếu niên mà không ngừng lắc lắc.{Móa, Dao Dao ơi chúng ta giàu rồi! Trúng giải độc đắc rồi!}Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Trạch Văn ở trong nhà của Thẩm Dự, nụ cười sung sướng ánh mắt hạnh phúc của quả cầu màu đỏ liền tắt cái bụp.{Mẹ nó, sao thằng nhóc kia lại ở đây?}"Mẹ nó, sao thằng nhóc kia lại ở đây!"Dường như cả hai đều có chung tần sóng não mà thốt lên một câu y hết ngay cùng lúc."Trạch Văn, chú ý lời nói." – Thẩm Dự nhíu mày nhắc nhở cháu trai của mình, đồng thời đẩy thiếu niên đang trốn sau lưng mình lên phía trước. – "Từ giờ Mạc Dao sẽ sống ở đây. Hai người cũng coi như là anh em.""Thẩm Dự, thằng nhóc này rốt cuộc là con trai của tình nhân hay con riêng của cậu vậy?""Cái nào cũng không phải." – Không hiểu vì sao, mỗi lần nói chuyện với cháu trai của mình, Thẩm luật sư đều cảm thấy đau đầu. – "Đừng suy đoán linh tinh. Hai đứa chỉ cần sống hòa thuận với nhau là được.""Ha, cậu mơ à? Tôi không biết là Thẩm gia chúng ta thích làm từ thiện đến vậy đấy. Hay là cậu thật sự là pê đê? Với một đứa trẻ mà cậu cũng có cảm giác sao?" – Những lời này của Thẩm Trạch Văn đều là giận quá mất khôn. Khi lời nói ra, hắn có chút hối hận nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy mình nói không sai, liền nhịn không được mà nói thêm. – "Nếu cậu thật sự là gay, tôi có thể nhờ Bùi Cảnh tìm cho cậu...""Thẩm Trạch Văn, câm miệng! Cút lên phòng đi!"Bình thường Thẩm Trạch Văn chọc cậu mình không ít nhưng nào có bị quát đến như vậy. Hắn tức giận ném quyển tạp chí trên tay xuống, trừng mắt nhìn Mạc Dao một cái rồi bỏ đi.Mới đón người về đã khiến cậu chứng kiến những việc như vậy, Thẩm luật sư có chút áy náy xin lỗi thiếu niên. Thấy cậu hiểu chuyện mà lắc đầu, hắn lại càng cảm thấy tội lỗi hơn. Nhưng đã đến giờ làm, Thẩm Dự chỉ có thể để đến tối đền bù cho thiếu niên. Sau khi phân phó người hầu dẫn cậu lên phòng, người đàn ông liền vội vã rời đi.Lúc này, Mạc Dao mới từ từ buông 005 còn đang muốn văng tục kia ra.{Thằng nhãi Thẩm Trạch Văn này mỏ còn hỗn hơn lúc lớn nữa. Nó mà biết tương lai nó đã làm gì con nhà người ta chắc hận không thể dí đầu vào bồn cầu mất.}"Gia đình của mình đột nhiên xuất hiện một người lạ, ai cũng sẽ bài xích thôi." – Mạc Dao vội vàng xoa đầu quả cầu còn đang tức đến xì khói đầu kia.Thiếu niên cảm thấy bản thân đã gây quá nhiều rắc rối cho Thẩm Dự rồi, cậu không muốn làm người nọ khó chịu nữa.--------------------------------------------------Cà Phê: Trung thu bắt được một bé thỏ bị lạc đường. Có nên thả bé về nhà hông đây? (❍ᴥ❍ʋ)
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me