[BL- 1x1/NP] MỖI NGÀY, MỊ ĐỀU CHĂM CHỈ "ĐÀO HỐ"
Quay lưng lại bóng tối: Người đàn ông kỳ lạ (1)
Du Nguyệt là một người theo chủ nghĩa vô thần nhưng lúc này đây, cậu thật sự ước rằng sẽ có một phép màu nào đó giúp cậu quay ngược thời gian hoặc ít nhất, nó nên trở thành một cơn ác mộng và sẽ kết thúc khi Du Nguyệt mở mắt ra. Và sự thật là cậu đã cố nhắm mắt vào rồi lại mở ra một cách nhanh chóng. Cảnh vật xung quanh cậu vẫn vậy, từ xa vẫn vang lên tiếng bước chân chậm rãi tựa như thú săn mồi đang trình diễn điệu valse trước con mồi của mình. Khỉ thật, đáng lẽ ra cậu không nên dây vào hắn. Hắn ta là một người đàn ông đáng sợ, một con quỷ khát máu. "Daphne em yêu, đừng chơi trốn tìm nữa. Đã đến giờ chúng ta phải đi rồi." Cho dù giọng nói của hắn đang ở cách xa tôi nhưng Du Nguyệt vẫn vô thức co chặt cơ thể nhỏ bé của mình, rúc sâu vào trong góc tủ hơn. Không, hắn sẽ không phát hiện ra mình. Cầu chúa. Du Nguyệt cố gắng không để bản thân mình run lên bần bật hay bất kỳ tiếng khóc nào có thể bật thốt ra và truyền đến tai kẻ ấy. Cậu không thể tưởng tượng được việc bản thân mình bị hắn tóm được sẽ ra sao.Cạch. Ánh sáng từ bên ngoài len lỏi theo cánh cửa tủ đang dần mở ra mà chiếu lên mặt người thanh niên phương Đông. Sự tấn công đột ngột này quá đáng sợ khiến cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi, người đàn ông cao lớn kia từ từ cúi xuống, cánh tay cơ bắp giấu dưới bộ âu phục của hắn như muốn ôm lấy cậu, Du Nguyệt mới giật mình theo bản năng hét lên "Không!" "Ngoan nào em yêu, trò chơi đã kết thúc rồi. Có lẽ chúng ta nên xem xét lại độ bền của sợi dây xích. Em nghĩ sao hả, Daphne?" ________________________3 tháng trước...Mệt mỏi. Kiệt sức. Đó là thứ duy nhất Du Nguyệt có thể cảm nhận được khi đặt lưng xuống chiếc giường mới tinh vẫn còn phảng phất mùi sơn. Mặc dù còn quá nhiều chuyện cậu cần phải làm nhưng lúc này, trong đầu cậu chỉ quẩn quanh duy nhất ước muốn bản thân mình có thể ngủ ngay lập tức và thức dậy với cơ thể tràn trề năng lượng hơn. Mình đang làm gì thế này? Bỏ lại London, chạy đến một thị trấn xa lạ và hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà. Nếu suy nghĩ ấy vào một tuần trước, người thanh niên sẽ cảm thấy bản thân mình thật ngầu. Nhưng hiện tại, khi đã trải qua những chuyến xe xuyên đêm vô cùng tồi tệ, hành lý bị lấy mất, thậm chí tờ giấy ghi thông tin liên lạc với những người quen tại thị trần Alovera cũng không còn, Du Nguyệt đột nhiên muốn mắng chửi bản thân mình một cách thậm tệ. Cậu đang làm mọi thứ rối tung lên. Cốc... cốc. Tiếng gõ cửa vội vã nhanh chóng kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Du Nguyệt đoán bản thân mình đã vô thức thiếp đi khi cố nghĩ về những sự việc xảy ra ngày hôm qua. Vực lại tinh thần, người thanh niên nhanh chóng xỏ dép vào, cố lết cơ thể đang nhức mỏi ra mở cửa. "Xin chào." Trong lúc hai mắt Du Nguyệt còn đang díp lại vì cơn buồn ngủ, đập vào tai cậu là một giọng nói vô cùng trong trẻo. Cậu đoán đây là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt đáng yêu. Đúng như Du Nguyệt dự đoán, khi cậu đã tỉnh táo đôi chút, trước mặt cậu đúng là một cô gái xinh xắn với mái tóc ngắn màu nâu nhạt. "Tớ là Anne Ford." Trước dáng vẻ luộm thuộm của người thanh niên, cô gái dễ thương này lại không tỏ ra ngạc nhiên chút nào mà ngược lại còn kéo dài nụ cười trên khuôn mặt. "Tớ ở khu nhà đối diện ấy. Tuần trước tớ nghe nói căn nhà của bà Clara sẽ được người khác tiếp nhận và chăm sóc." Du Nguyệt biết bà Clara trong miệng cô gái tên Anne này là ai. Bà là chủ nhân cũ của căn nhà này. Người phụ nữ đáng thương ấy đã mất cả cuộc đời để dành dụm đủ tiền nhằm sắm sửa cho con trai yêu quý của bà một căn nhà cho đám cưới sắp tới. Đáng tiếc, anh ta đã mất trong một vụ đua xe, chỉ trước sự ra đi của bà Clara ở viện dưỡng lão một tuần. Trước khi hoàn toàn nhắm mắt buông xuôi, người phụ nữ phúc hậu ấy đã trao căn nhà cho cậu. Bà nói tôi có thể làm bất kỳ điều gì với nó cho dù là bán hay tháo dỡ căn nhà, chỉ cần, cậu đến thăm mộ người con trai yêu quý của bà thường xuyên. Và Du Nguyệt đã đồng ý với bà Clara. Có vẻ như đây là lựa chọn tồi tệ nhất trong tháng này. "Này... này?" Anne không ngừng vẫy tay trước mặt người thanh niên nhằm thu hút sự chú ý của cậu một lần nữa. "Có vẻ chuyến đi của đến đây của cậu không được tốt lắm. Tôi nghe cảnh sát trưởng nói mọi đồ đạc của cậu đã bị lấy cắp." "Đúng vậy. Ngoại trừ chiếc điện thoại trên người, mọi thứ của tôi đều mất sạch." Du Nguyệt không mang nhiều tiền đến đây nhưng nghĩ đến việc phải làm lại tất cả giấy tờ, sự mệt mỏi của cậu bắt đầu tăng lên gấp bội. "Đừng lo lắng. Cảnh sát sẽ giúp cậu tìm lại đồ. Dù sao lũ trộm chỉ nhắm đến tiền mặt thôi nên có lẽ mọi giấy tờ của cậu sẽ được vứt ở nơi nào đó gần thị trấn Alovera." "Nghe có vẻ buồn cười nhưng lời an ủi của cậu đã giúp tinh thần của tôi tốt hơn rất nhiều đấy." Trước câu nửa đùa của cậu, Anne liền bật cười thành tiếng. Cô nàng nói rằng sẽ về nhà và lấy cho kẻ nghèo khổ Du Nguyệt một vài món đồ có thể giúp cậu sống sót trong đêm nay. Trước khi đi Anne không quên nói ra câu thoại quen thuộc: "Chào mừng cậu đến thị trấn Alovera." Du Nguyệt mỉm cười đáp lại cô gái. Câu thoại này rất giống trong mấy bộ phim kinh dị mà cậu từng xem. Liệu rằng cuộc đời của cậu có giống như bọn họ không nhỉ? Người thanh niên phương Đông nghĩ một cách đầy hài hước.******Lần thứ hai Du Nguyệt tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã có chút xẩm tối. Vậy là cậu đã ngủ cả một ngày. Lúc này, bụng của người thanh niên đã sớm kêu ầm vì đói tuy nhiên cậu lại không mấy khó chịu, ít nhất cơ thể cậu đã khỏe lại và những cơn đau nhức đã giảm bớt. Du Nguyệt lần mò tìm đến nhà tắm. Ơn trời, hệ thống nước của căn biệt thự này vẫn chưa bị cắt. Sau khi đã làm sạch bản thân, tinh thần của người thanh niên đã tốt hơn rất nhiều. Lục lọi ngăn tủ một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm được một cây nến và một hộp diêm dùng dở. Ánh sáng từ ngọn nến nhanh chóng lấp đầy căn phòng ngủ rộng lớn. Du Nguyệt bắt đầu xem xét qua căn nhà. Đây là một căn nhà ba tầng rộng với với đầy đủ tiện nghi. Thậm chí bà Clara còn chuẩn bị một phòng ngủ dành cho trẻ con cùng với vô vàn món đồ chơi. Trong lúc cậu bắt đầu xem xét tầng hai, chuông cửa lại một lần nữa vang lên. Người xuất hiện trước cửa nhà vẫn là cô gái tên Anne trong bộ váy màu đỏ quen thuộc. Thấy cậu ra mở cửa, khuôn mặt đáng yêu của cô gái thoáng trở nên nhẹ nhõm. "Tớ thấy nhà cậu không sáng đèn nên sợ rằng cậu đã xảy ra chuyện." "Hệ thống điện của căn nhà không hoạt động nên tôi định kiểm tra căn nhà để sửa một thể luôn." "Kiểm tra á? Một mình cậu đi vòng vòng căn nhà với một... cây nến?" Khi nhìn thấy cây nến trên tay cậu, cô gái tóc ngắn liền bật cười khúc khích. "Tớ sẽ cho cậu mượn đèn cầm tay. Nó sẽ giúp cậu đỡ giống mấy nhân vật xấu số trong phim kinh dị đấy." "Cảm ơn cậu." Du Nguyệt ngượng ngùng nói lời cảm ơn với Anne. "Tớ đùa đấy. Ở thị trấn này thì lấy đâu ra mấy kẻ giết người hay ma mãnh chứ. Ít nhất, hơn hai mươi năm sống ở Alovera này, tớ vẫn chưa gặp bất kỳ sự kiện nào như vậy. Thậm chí, cậu là trường hợp đầu tiên bị mất cắp ở gần Alovera." "Vậy hẳn nơi này rất yên bình." "Đúng hơn là nhàm chán." Anne nhún vai. "Hầu hết những người trẻ trong thị trấn đều đã rời đi. Bọn họ không chịu được bầu không khí quá mức im ắng ở đây." Sau đó Anne đột nhiên ghé sát vào cậu khẽ thì thầm: "Nói thật, nhiều lúc tớ cũng chán lắm nhưng so với việc đến một thành phố xa lạ rồi ngụm lặn như những con cá yếu ớt thì tớ vẫn thích Alovera hơn. Nhưng mà cậu may mắn thật đấy." "May mắn gì cơ?" Cậu hơi dịch sang bên cạnh một chút nhằm chừa ra một khoảng cho Anne. "Sắp tới sẽ có một buổi tiệc mừng trưởng thành của một nhóm người trẻ ở trong thị trấn. Đây là một số hoạt động ít ỏi của thị trấn trong tháng này đấy. Cậu có thể đó với tư cách là khách mời." Cô nàng vừa nói vừa chìa những ngón tay mảnh dài của mình ra. "Có cuộc thi ném đĩa, bịt mắt đập đồ, kiểm tra sự tâm đầu ý hợp giữa các cặp đôi... Và hơn hết là chúng ta có rất nhiều thịt nướng cho bữa tối." Trước ánh mắt như muốn thúc giục cậu đồng ý ngay và luôn của Anne, Du Nguyệt đã chấp nhận lời mời đến bữa tiệc. Đây sẽ là cơ hội tốt để tôi làm quen với mọi người trong thị trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me