SaeShi
_____________________________Ngốc quá, ngốc quá đi mấtSae đúng là một tên ngốc, anh ấy biết tất cả mà lại cố tình làm ngơ, anh ấy tưởng tôi không biết sao? Anh ấy tưởng tôi là một tên ngốc sao? Anh sai rồi Sae, anh mới chính là một tên ngốc, một kẻ lạnh nhạt ngốc nghếch...Cái tên phiền phức đó, sao nó cứ phải bám dính lấy tôi, cậu ta bị ngu sao? Bộ không biết tôi không yêu cậu ta hay sao? Sao cứ cố tình khiến tôi phải dính lấy cậu ta, dính theo một thứ phiền phức...Hôm nay là ngày lễ tình nhân, đúng rồi! là ngày lễ tình nhân, ơ thôi chết, mình thì làm gì có chocolate mà tặng anh ấy chứ? Mình cũng không còn tiền... Mình có thể tự làm chocolate để tặng anh ấy mà! Anh ấy cũng đã từng khen chocolate mình làm rất ngon... Nhưng sao, đống dây xích này phiền toái quá, nó siết tay mình đến phát đau, khiến mình phải ở yên một chỗ không được chạy đến bên cạnh anh ấy. Nhưng chắc không nhất thiết phải là chocolate đúng không...?...Đói quá.. Từ sáng đến giờ chẳng có gì bỏ bụng cả, ừ thì ngày nào cũng vậy, nhưng hôm nay thật sự rất muộn... Sae, em đói quá, làm ơn, anh làm ơn mau về với em đi, em không cần đồ ăn, thức uống.. Em chỉ cần được nghe thấy giọng của anh, được nghe câu nói "Tôi yêu em" đầy ngọt ngào của anh thôi là đủ rồiEm nằm cuộn tròn với tư thế hình bào thai mà chật vật với chiếc bụng đói cồn cào không ngừng gào thét đòi ăn"...cạch-.."Nghe thấy tiếng mở cửa quen thuộc, dù đã cạn kiệt sức lực nhưng em vẫn cố gắng ngốc đầu dậy để xem. Khi đã chắc chắn là người mình chờ, em nở một nụ cười hạnh phúc, cố gắng lồm cồm ngồi dậy"Sae-chan.. Mừng anh về, hôm nay về trễ...chắc anh mệt lắm đúng không?". . .Trước mặt anh giờ đây một cậu trai trẻ gầy gò ốm yếu, mái tóc vàng nhạt điểm hồng ở đuôi đã dài hơi quá vai lỏa xõa nhìn mà bực mình. Làng da trắng xanh trông nhợt nhạt như thể lâu ngày không ra ngoài nắngKhác quáNhớ lại người trước mắt trước khi chưa dọn về ở chung với anh, rõ là một cậu trai trẻ cao lớn khỏe khoắn, còn hoạt bát, năng động. Mái tóc ngắn được vuốt gọn. Làng da bánh mật được phơi nắng kĩ càng trông rõ là nổi bật. Ấy vậy mà giờ đây, sao lại trở nên nông nổi này?... Là do anh sao?. . .Anh theo thói quen mà cởi bỏ lớp áo sơ mi, em cũng biết chuyện gì tiếp theo sẽ đến. . .Em hưởng thụ hạnh phúc dưới cơ thể anh, từng tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của người phía dưới. Lâu ngày không được uống nước khiến giọng em nghe khô khốc làm anh chán ghét ra mặt. Bèn nốc một ít nước rồi truyền qua lại cho em, tuy hơi bất tiện, nhưng khi làm vậy sẽ giúp cho nhiệt độ tăng cao hơnLâu ngày không được uống nước nên khi được anh trao tặng em liền tiếp ứng mà không quan tâm đến việc làm như này sẽ dễ bị sặc...Sao hôm nay... Sae kiệm lời thế nhỉ? Bình thường khi làm chuyện này thì với một người lạnh lùng như anh vẫn sẽ thốt ra một vài câu sến súa để xoa dịu cho em. Nhưng hôm nay từ đầu buổi đến bây giờ chỉ có tiếng thở hồng hộc là được phát ra từ anh"Hah... Em yêu anh, Sae..""Sae?..ugh- anh à.. Anh khó chịu chuyện gì à?""Sae..nói gì đi chứ?...". . .Vẫn không có phản hồi, em muốn hôm nay sẽ nuông chiều anh một chút, ấy vậy anh lại dở chứng không chịu mở miệngEm khó chịu, dù cho sức không còn nhiều thì em vẫn cố dùng tay đẩy anh ra, chân thì đạp anh, khi anh có ý muốn hôn thì em liền né tránh"Sae, anh có yêu em không?""... Có.."Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng rồi, tuy nhiên em vẫn kháng cự, em thấy chưa đủ. . ."... Hôm nay là lễ tình nhân, em không có chocolate cho tôi thì nên ngoan ngoãn vâng lời đi""Huhh~ ai bảo phải là chocolate mới được?"Con dao em lăm le dưới gối chợt được em đưa lên trước mặt anh... Là con dao mà anh từng dùng để 'chơi đùa' cùng em mà anh bỏ quên?"Hôm đó, em thấy anh liếm máu của em rất nhiệt tình, tuy hơi đau, nhưng thấy anh vui em sẵn sàng phục vụ"Em đưa cây dao lên trước mặt anh, tuy nhiên lưỡi dao không hướng về phía anh mà là phía emSae ngơ ra mặt, anh hiểu ý của em, ừ.....Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt dâm đãng của em, hai bàn tay cầm lấy dao của em cũng ứa máu vì lưỡi dao quá sắt nhọn. Biểu cảm cầu khẩn như muốn anh nhận lấy lưỡi dao, như cách em cầu xin để được làm người tình của anh, được anh nhốt tại cái nơi tối tăm chật hẹp vốn là nơi em ghét nhất trên đời. . .Nhận lấy lưỡi dao từ em, anh kéo hộc tủ đầu giường ra. Ồ vâng, có ma túy, thuốc và một số chất kích thíchEm thích thú nhìn số thuốc anh lấy ra mà cười thành tiếngLấy một số thuốc rồi anh nốc thẳng chúng vào họng, còn ma túy? Anh là cầu thủ bóng đá mà, sao có thể sử dụng cái thứ chất bất hợp pháp này được chứĐặt con dao xuống, anh lấy thuốc vào kim tiêm rồi nắm lấy cánh tay rỉ máu của em, cẩn thận tiêm thứ chất đó vào người em rồi liếm số máu mà em tự gây ra trên bàn tayThuốc ngấm vào người, đôi mắt em bắt đầu mờ nhòe, cơ thể thì hơi co giật nhẹEm vô cơn phê rồiVứt ống tiêm đi, anh luồng tay ra sau gáy của em rồi nâng đầu em lênCầm con dao lên, anh dùng lưỡi dao lướt khắp người em, anh không ấn, chỉ để nó thuận theo lực kéo mà hằng lên những vết đỏ nhưng không rỉ máuEm có hơi rát tí, nhưng không đáng kể, nó chỉ như đang kích thích khắp cơ thể em thôiRồi mũi dao dừng lại ngay giữa ngực em. . .Phập-..Con dao đâm xuyên qua da, thịt của emTuy nhiên, anh vẫn tiếp tục tráo lưỡi với em. Máu từ mồm em phọt ra làm anh càng mê mẩn hút lấy chúng"Mưh-!...S-Sae,... E-em..y-êu anh... Nhiều lắm-..."Em cố gắng nói vài lời với anh, anh thì chẳng quan tâm, chỉ muốn hút hết máu từ mồm em thôi. . .Từ từ, anh kéo con dao đó xuống, kéo nó xuống một cách từ từ..Máu từ vết rạch ứa raLưỡi dao đi xuống, đi xuống cho tới khi đi qua rốn của em một chútAnh rút con dao raVết rạch dài, thẳng, trông rất đẹp mắt. Anh đặt em nằm xuống giườngMọi thứ được phơi ra, nhưng vẫn còn khá nhỏ, anh dùng tay mình tách hai bên thịt của em ra để nội tạng của em phơi bày ra trước mắtNhìn mọi thứ đỏ tươi, tuy anh không đói...nhưng có lẽ anh nghĩ mình đã đóiLại đặt con dao qua kế bên. Anh bắt đầu dùng tay mà lướt từng tất nội tạng của emNên ăn cái gì trước?Bắt đầu từ phía dưới. Anh nắm lấy ruột non của em mà kéo ra, bỏ thứ đó vào miệng, dù có hơi tanh nhưng vẫn khá ngon đấy chứ?Vừa nhâm nhi ruột non anh vừa nghĩ xem mình nên ăn và nên bỏ thứ gìTứ chi? Toàn da bọc xươngRuột già? BẩnGan? Tạm đượcThận? Trái hay phải trước?Dạ dày? Chắc giống ganPhổi? Hơi to, chắc ăn một bên thôiTim?... Nên giữ không? Thôi, ăn tươi ngon hơn. . .Thân đã xong, bây giờ tới đầuMôi? Bỏ qua điMũi? Nhạt nhẽoTai? Chẳng khá hơnMắt?.. Khá ngon nhỉ?Não? Thôi, mình không phải mấy con zombie ăn não đấy...Cứ vậy, anh nhâm nhi từng thứ một trên người em. Dù đã khá no, nhưng anh lại không muốn chừa lại thứ gì. . .Hết rồi.."Shidou, bữa ăn hôm nay ngon đấy..". . ."..Shidou... Tôi cũng yêu em"Anh nói, và vẫn với chất giọng lạnh lùng ấy, như thể anh chẳng muốn thốt ra những lời đó, nhưng cuối cùng cũng buộc miệng nói ra, như lời an ủi cuối cùng cho emNhìn nụ cười vẫn nở trên môi ấy một cách tự nhiên, đáng ra anh nên ăn luôn nó......___________________________________Frrrrr- tao mới viết cái gì vậy trời😓Cái khúc lựa đồ ăn ăn tao định viết thêm cả tá tràng, ống mật, túi mật, cơ hoành, ống tụy,.... Nữa luôn cơ mà tao thấy nó không ngon với cũng lười viết nên thôi😞🤌🤌Ý là cái này tao viết trong lúc tao bị nứng vì lâu ngày không được selfharm 🏃♀️🏃♀️Xin lỗi nha vì tao chưa cảnh báo với tụi mày là tao bị khùng nên mấy thứ tao viết cũng khùng khùng điên điên như tao👩🦼👩🦼Thật ra truyện này tao lấy ý tưởng từ 1 bộ khác và couple khác nhưng tao quên tên rồi, nếu người ấy có thấy được thì thông cảm cho tao nha🙇♀️🙇♀️
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me