LoveTruyen.Me

[BnhA x reader] Mất

-5- Chào, mẹ tôi

poemthie

Chậc, hôm nay là một ngày không vui.

"Anh nghĩ em nên nói chuyện với mẹ"

"Ít nhất mẹ không còn ép em phải làm theo ý bà ấy"

"Em nên về gặp mẹ nhân dịp sinh nhật sắp tới của mẹ"

"Mẹ rất muốn em về ấy"

Tôi nghe anh Koru luyên thuyên qua điện thoại hồi lâu. Anh ấy bị sao thế? Bình thường luôn gắt gỏng mỗi khi tôi bảo về mẹ. Và mẹ đi nước ngoài từ mấy tuần trước rồi, tôi không thường gặp mẹ nhưng vẫn hay nói chuyện qua điện thoại. Cái giọng của mẹ rất đơn điệu, nhưng nó ấm áp đến nỗi tôi có thể tan chảy mỗi khi nghe. Mẹ cũng không còn trẻ, giọng mẹ gần đây cứ hay khàn khàn. Mà "gần đây" ấy là cũng phải từ cái hôm anh Koru đi tìm "Nhiẹt huyết tuổi trẻ" trước khi tôi nói chuyện với mẹ qua điện thoại. Tôi không chủ động gọi điện, mẹ biết điều đó và chỉ gửi tin nhắn cho tôi. Và mỗi khi có việc gì quan trọng, tôi lựa chọn gọi cho ba.

Cũng chẳng biết từ khi nào, tôi và mẹ đã tự dựng lên bức tường vô hình ấy. Giữa tôi và bà ấy có một khoảng cách nhất định mà không ai dám bước đến, như thể cứ mỗi lần đi quá giới hạn ấy, tôi hoặc mẹ sẽ tự trả một cái giá đắt.

- Có chuyện gì sao anh?

Tôi ho nhẹ một cái rồi nói chuyện tiếp với anh Koru, cảm giác cổ họng mình khó nói. Chậc, trời trở lại cảm rồi.

"Thôi được rồi khoan nói về mẹ, em bệnh à? Trời trở rồi, thường mấy ngày này em hay cảm đấy. Nhớ tự lo cho sức khoẻ, anh để em nghỉ ngơi đấy!"

Tôi vâng vài tiếng rồi cũng tắt máy, con ho ập đến làm lòng ngực tôi hơi tức, khó chịu. Tôi bước xuống giường đi tìm ly nước ấm. Xuống giữa cầu thang thì tôi gặp Momo, cậu ấy như đang suy nghĩ thẫn thờ việc gì đó. Tôi nhẹ đặt tay lên vai Momo.

- [Y/N]? Cậu chưa ngủ sao?

- Hehe, tớ cảm rồi nên muốn uống ly nước

Trời ơi nhìn cái mặt hoảng hốt lo sợ của Momo mà tôi buồn cười thật, cậu ấy quan tâm hỏi tôi đủ thứ. Làm như này lỡ mà sau này cậu làm villian chắc tôi cũng không giận nổi cậu.

- Tớ cảm nhẹ do trở trời đấy, năm nào cũng vậy.

Tôi nói với cái giọng khàn đi vào phần, Momo vội đi lấy nước ấm đưa tôi. Ôi yêu mất thôi cái dáng vẻ ân cần này của cậu ấy. Tôi với lấy ly nước từ tay Momo rồi nhâm nhi. Vậy mà vẫn bị sặc cho được...

- Momo à, cậu không cần lo như thế. Tớ chỉ bị sặc thôi mà.

- Cậu cần thuốc không? Tớ pha trà gừng cho cậu, hay là cậu-

- Oaa, [Y/N] bị bệnh à?

Thôi rồi, đám con gái chứ vây lấy tôi như vậy đấy. Tôi không biết sao nhưng cũng phải bật cười thành tiếng với cái dáng vẻ hốt hoảng của bọn họ. Lâu rồi không nhìn thấy hình ảnh hoài niệm như vậy.

- Tớ nghĩ nếu cậu bị bệnh thì nên uống thuốc mà không được, thuốc sẽ làm cậu buồn ngủ. Hôm nay lại có tiết thực hành, sẽ rất khó khăn nếu cậu ngủ như vậy_Midoriya lẩm bẩm một mình bên góc tường, không biết có phải ảo ảnh không mà không khí xung quanh cậu ấy sao mà cứ âm u.

"Nghỉ ở nhà mẹ đi"

Cả lớp im lặng nhìn bộc phát vương bên kia ngồi xem TV, cái dáng ngồi ôi thôi sao mà bố đời không chịu được. Mắt cậu ấy liếc sang tôi, nhưng rất nhanh thôi lại lờ đi.

Mineta vỗ nhẹ vai tôi, mặt cậu ấy lâu lắm mới nghiêm túc một lần, ấy vậy mà sao âu nói phát ra khó đỡ thật.

- Mặc đồ nhiều dễ sốt nên cở-

Kyouka cho cậu ấy một bạt tai rồi ôm tôi vào lòng, rủa thầm Mineta trong miệng. Đáng sợ thật.

- Thôi nào mọi người, tiết trời chuyển nên tớ hơi mệt thôi. Không cần phải lo đâu mà.

- Không lo sao mà được, thầy Aizawa sẽ lại bảo bọn tớ không biết quan tâm bạn mới.

Mina bất mãn nói, và rồi thầy Aizawa xuất hiện làm cả bọn nhảy dựng lên. Giật mình nhất chắc là Mina rồi. Cậu ấy còn không dám nói lời nào nữa.

- Thời gian buổi tối rất quý báu nên mau đi ngủ đi, còn Fujima nếu cảm thì đến phòng y tế để không ảnh hưởng người khác.

- Sao thầy không bảo là thầy lo em bệnh đi mà nói nghe phũ phàng thế hả?

Tôi biết trong quá khứ thầy Aizawa phải thân với ba tôi lắm. Có lần tôi than phiền về thầy với ba và ba cười toe toét kể lại chuyện xưa, thầy ấy chẳng bao giờ thay đổi.

- Hê, em muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Cả lớp cười ầm lên và bắt đầu trêu thầy Aizawa, tôi cũng không nhịn được cười theo. Rồi rất nhanh, có một cơn đau từ lồng ngực ập đến, tôi biết phổi tôi đang bắt đầu khó chịu và tôi càng lúc càng ho nhiều hơn. Cổ họng tôi đau rát hơn lúc nãy nhiều. Thầy Aizawa lúc này mới nheo đôi mắt thâm quầng ấy, nhìn tôi.

- Thầy e là buổi tập chiến sắp tới em không thể đi, thầy sẽ gọi phụ huynh em và em nên về nhà nghỉ. Nhìn em không giống như đang cảm thường.

Mắt tôi đỏ hoe, không phải vì khóc hay bụi bay vào. Mà vì tôi thấy nóng, có lẽ tôi bị sốt.

"Mày thật yếu đuối [Y/N], nhìn mày lúc này mỏng manh đến nỗi chỉ với một cơn gió cũng có thể khiến mày ngất"

Tôi bỏ qua tất cả lời nói của mọi người và cả cậu ấy rồi quay về phòng, có gì đó làm tôi cảm thấy buồn bực. Tôi phát sốt vì không khí thay đổi? Những người khác thậm chí còn không cảm thấy lạnh. Đến giờ tôi mói nhận thấy, tôi rất mạnh, khả năng chiến đấu của tôi là vô hạn. Nhưng khi đối mặt với thực tế, rằng sự thật tôi vẫn chỉ là một cô gái ở tuổi 16. Tôi thật yếu đuối phải không? Tôi không mạnh mẽ như người khác và tôi vẫn nghĩ. Chỉ là năng lực của tôi quá mạnh (Trong mắt người khác) mà thôi.

"Mày không bao giờ vượt qua chính mình, mày vẫn luôn như thế! Mày luôn nghĩ mày tuyệt vời, nhưng nếu tuyệt vời như vậy thì mày đã không phải nằm trong bệnh viện vài năm"

- Quả nhiên là vậy nhỉ?

Hôm sau tôi về nhà nghỉ 2 hôm, người đến đón tôi là mẹ. Ánh mắt mẹ không còn khắt khe nữa, bà ấy nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng nói được một câu.

- Chào con, cũng mấy mấy tuần rồi nhỉ?

- Chào, mẹ nhỉ?

Lạ thật, từ khi nào tôi và mẹ lại trở nên xa lạ đến thế? Tôi mãi không hiểu vì sao nhìn mẹ không còn như gia đình của tôi nữa, mà như một người họ hàng xa, cố làm tròn bổn phận của một người quen.

Cơn gió khẽ lướt nhẹ qua tôi, tôi che miệng ho vài tiếng rồi bước đi. Thật nhanh, tôi và mẹ lại cùng bước đi như hồi mẹ dắt tôi đi trong hành lang bệnh viện. Rất hoài niệm.
———————————————————————
Author: No Yiiney
Số từ: 1289 từ
Ngày đăng: 19/05/2021
Dự kiến chap tiếp theo: Sau ngày 11/06/2021

Quay trở lại sau một thời gian dài và tôi đã rất cố gắng cho ra -4.5- và -5- ấy.
-4.5- không liên quan đến cốt truyện từ trước đến giờ nhưng phần nào đó sẽ spoil một số tình tiết phía sau.
Và trời đất ơi không ngờ đi được đến -5- ấy, lâu rồi mới có cảm giác không bỏ giữa chừng.
Mẹ của Fujima xuất hiện rồi, và khoan đã nào. Tôi viết truyện không theo phong cách hành động mà theo kiểu tâm lý nhân vật. Biết sao được vì tôi rất khô căng trong việc diễn tả.
Và mọi người đọc "In another life" chưa?? Khóc thật to với tác giả, tôi thích cách viết và diễn đạt ấy. Và cả cốt truyện (không biết đến bao giờ tôi đạt được như vậy nhỉ?).
Tôi sẽ hoàn thành kì thi vào ngày 11/06/2021. Mong rằng từ đây đến lúc đó các reader vẫn ủng hộ.
Văn vẻ tôi tệ lắm nhưng tôi không drop truyện đâu.

[To be continued]

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me