LoveTruyen.Me

Bnior Chuyen Ver Nguoc H Longfic Dau

Khi Jinyoung tỉnh lại thì mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu, đưa tay sờ xung quanh thì mới biết đây là nhà của Kun và WinWin. Cậu đưa tay lên ấn nhẹ vào hai bên thái dương, cậu chỉ nhớ là hôm qua gặp lại Jaebum xong rồi được Kun đưa về quán. Sau đó cậu khóc đến thương tâm và tiếp theo thì cậu không biết gì nữa. Cậu bỗng cảm thấy sợ khi nhớ về người đàn ông kia, nhớ về việc anh đã từng làm với mình, nhớ về câu anh đã nói với bọn bắt cóc năm đó.

WinWin bưng theo tô cháo rồi đẩy cửa bước vào, nhóc đã phải rất vất vả để nấu được tô cháo này vì vốn dĩ trình độ nấu ăn của nhóc không được tốt cho lắm. Jinyoung cảm nhận có người bước vào thì mau chóng đoán ngay ra đó là nhóc WinWin. Nhóc coi Jinyoung như anh trai của mình mà chăm sóc rất cẩn thận khiến nhiều lúc Kun cũng phải ghen tị. Nhóc ngồi giúp Jinyoung ăn từng thìa cháo thật cẩn thận.

Hôm qua lúc Jinyoung gục vào người WinWin mà ngất đi thì nhóc và Kun đã hoảng sợ như thế nào. Rồi đột nhiên từ đâu một chàng trai xông thẳng vào rồi ôm lấy Jinyoung, anh ta không ngừng gọi tên cậu. WinWin không biết đó là ai nhưng Kun thì biết. Phải qua một hồi nói đi nói lại thì Jaebum mới đồng ý đưa Jinyoung về nhà họ.

Jaebum ngồi bên cạnh Jinyoung đến nửa đêm rồi mới chịu đi về. Thấy cậu ngất đi như vậy thì anh cũng lo lắm, bây giờ cậu đã trở thành bảo bối là tâm can của anh thì sao anh không lo cho được chứ. Anh và hai người cũng đã nói chuyện với nhau, anh kể hết cho họ nghe về sự tình đã xảy ra trong vòng gần 6 năm qua và anh mong họ giúp đỡ mình để có thể xin Jinyoung tha thứ.

Nhóc WinWin nghe xong bèn tức giận nếu không có Kun can ngăn thì ắt hẳn Jaebum đã bị ăn một phát đạp vào mặt. Nghe lời chồng nhóc đành tẽn tò đi lên phòng chăm sóc Jinyoung, lúc này chỉ còn mỗi Jaebum và Kun ngồi lại.

- Tôi sẽ giúp anh, còn WinWin thì tôi sẽ cố gắng khuyên em ấy.

- Thật sao...anh tin tưởng tôi thật sao?- Jaebum thật không thể tin vào tai mình.

- Đúng vậy. Vì tôi thấy sự chân thành trong ánh mắt của anh, tôi biết anh đã thay đổi. Tôi biết bây giờ anh đã yêu Jinyoung rất nhiều. Đừng tưởng tôi không biết suốt hơn 1 tháng qua anh đã làm gì. Tuy rằng có tha thứ hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào Jinyoung, cố gắng lên. Tôi tin rằng nếu anh chân thành thì Jinyoung sẽ tha thứ sớm thôi.- Kun tiến lại gần vỗ vai Jaebum rồi cất bước lên lầu.

Jaebum vẫn ngồi lặng yên, hai tay để vuông góc kê lên đầu gối rồi đan vào nhau. Biểu hiện của Jinyoung hồi nãy đủ để anh hiểu cậu hận anh như thế nào. Phải rồi, cậu thành ra như vậy đều là tại anh hết mà, đều tại anh mà mọi chuyện thành ra như vậy.

Giá như ngày xưa anh trân trọng, yêu thương Jinyoung thì mọi chuyện đâu thành ra như bây giờ. Giá như ngày xưa anh không mù quáng, không nhẫn tâm thì cậu đâu phải chịu khổ như vậy. Nhưng đây là cuộc đời, cuộc đời mà ai cũng có thể nói "giá như" thì đâu còn là cuộc đời nữa. Cuộc đời là một thứ mà ta không thể đoán trước được.

Jaebum bước lên phòng hôn thật nhẹ lên trán Jinyoung, anh đưa tay vuốt nhẹ dọc theo gương mặt nhỏ bé của cậu. Anh ngắm nhìn nó thật lâu rồi mới chào hai người kia rồi ra về.

Nhóc WinWin sau khi nghe Kun khuyên bảo thì cũng bình tĩnh hơn, nhóc rất muốn Jinyoung được hạnh phúc nên nhóc cũng sẽ chỉ TẠM giúp đỡ Jaebum. Nếu Jaebum có làm anh của nhóc phải chịu đau đớn thêm một lần nữa thì nhóc nhất định sẽ không tha đâu.

Vừa về đến nhà thì Jaebum không cần biết bây giờ là mấy giờ mà gọi điện dựng Doyoung đang ngủ ngon dậy. Anh cần phải tìm bác sĩ chữa mắt cho Jinyoung, anh phải chữa mắt cho cậu bằng mọi cách. Dù có phải bán toàn bộ tài sản, dù có phải làm bất cứ việc gì thì anh cũng sẽ làm cho mắt cậu sáng trở lại.

Và bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cố gắng để chinh phục Jinyoung lại từ đầu.

Jinyoung khoác tay WinWin, tay kia cầm cây gậy dò đường rồi bước ra cửa hàng. Ở đó Kun đang pha cà phê cho khách, thấy hai người bước vào thì anh vui vẻ tiến lại gần.

- Anh thấy đỡ mệt chưa? Hôm qua thấy anh xỉu làm em sợ muốn chết.

- Anh không sao, xin lỗi vì đã làm phiền hai đứa.

- Nói gì kì vậy, anh cũng như anh trai tụi em mà. Anh còn nói vậy là WinWin giận anh luôn đó- Nhóc giận dỗi mà giậm chân bình bịch xuống sàn.

Cả hai người đều bật cười trước hành động của nhóc, Jinyoung cảm thấy thật quá may mắn khi gặp được hai người này. Bọn họ cũng như một gia đình khác của cậu vậy những cậu em trai đáng yêu. Bỗng chuông treo ngoài cửa reo lên, một giọng nói quen thuộc lại văng vẳng bên tai Jinyoung.

- Jinyoungie, em đây rồi. Anh nhớ em quá.

Jinyoung rùng mình trước cái giọng ngọt như mía đường này, nghe cũng đủ biết đó là tên Jaebum đáng ghét kia. Sao tự dưng bữa nay anh thay đổi lạ thế, chẳng lẽ anh ta có vấn đề về thần kinh rồi.

- Anh...anh lại tới sao? Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.- Jinyoung mau chóng đẩy Jaebum ra khi cậu cảm nhận thấy anh đang cầm tay mình.

- Không. Từ nay anh sẽ cố gắng để bù đắp cho em. Anh sẽ làm mọi thứ để em tha lỗi cho anh. Anh sẽ làm mọi việc để có thể thay đổi lại tình cảm của em.

Jaebum kiên quyết nói. Dù phải dùng cách gì thì anh cũng làm hết sức để Jinyoung có thể tha lỗi cho anh. Và bây giờ việc đầu tiên là phải có một cái mặt thật dày đã.

- Anh cứ làm gì tùy thích nhưng tôi sẽ không xoay chuyển đâu. - Jinyoung quay lưng rồi đưa tay tìm đường để tiến về phía chiếc piano.

- Để anh giúp.

- Tôi không cần.

Kun và WinWin đứng nhìn hai người kia mà thở dài, không biết thì bao giờ chuyện này mới thành công tốt đẹp nữa đây.

Nhưng mà cũng kể từ ngày đó thì cả hai người được ăn rất nhiều của ngon vật lạ, vừa coi là ăn ké của Jinyoung cũng vừa coi là quà hối lộ luôn. Jinyoung ban đầu không muốn ăn nhưng dưới sự nài nỉ cộng với mè nheo bá đạo của nhóc WinWin thì cậu cũng phải ăn đầy miễn cưỡng.

- Mọi người ăn tự nhiên, tui nhìn Jinyoung ăn thôi cũng đủ no rồi.
Ba gương mặt hướng về Jaebum với thái độ đầy khinh bỉ và tất nhiên Jinyoung vẫn là người thờ ơ nhất. Tuy vậy thì cậu vẫn cảm thấy mấy món này cũng khá ngon đấy chứ. Jinyoung cảm thấy Jaebum bắt đầu làm mình xoay chuyển một chút xíu rồi đó.

Hôm đó, sau ngày Jaebum bắt đầu mặt dày bám theo Jinyounv thì cũng đã được hơn 1 tháng và hôm nay là ngày sinh nhật thứ 26 của anh. Jaebum đã rất hào hứng để chuẩn bị một bữa tiệc thật lãng mạn với Jinyoung, đến gần chiều anh lái xe tới đón Jinyoung. Anh đã dặn dò Kun với WinWin phải giữ kín bí mật này.

- Này, anh đưa tôi đi đâu vậy? Cho tôi xuống, Kun WinWin hai đứa làm gì vậy?- Jinyoung cảm thấy bị phản bội khi cả hai đứa nhóc kia hùa cùng Jaebum để kéo mình lên xe.

- Đi chơi vui vẻ ha, đừng có nhớ về tụi em. Cứ đi chơi vui vẻ cùng nhau là được.- WinWin đưa tay vẫy vẫy rồi hét theo bóng chiếc xe đang khuất dần phía xa.

Jinyoung xoay xoay cây gậy trong tay, mặt đầy hờn dỗi. Cậu không nhìn được nên cũng chẳng biết tên đáng ghét kia chở mình đi đâu, mà từ lúc lên xe anh cũng chẳng nói gì. Thôi thì không muốn chết nên cứ ngồi im vậy.

Cảm nhận được đi khoảng 30 phút thì xe dừng lại, Jaebum mau chóng mở cửa rồi dắt Jinyoung đi ra ngoài. Anh ôm sát cậu vào người mình, cả hai bước từng bước đi thật chậm.

- Rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu vậy, cho tôi về nhà ngay.

- Hôm nay anh có chuyện vui nên muốn chia sẻ cùng em thôi.

Jinyoung cảm nhận ở đây thật tĩnh lặng, có tiếng kéo ghế vang lên và anh dìu cậu ngồi xuống ghế. Ten cảm thấy hơi khó chịu, dù gì thì cũng không thể tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy được. Bỗng Jaebum cầm tay cậu rồi đặt vào một ly nước, cậu giật mình theo phản xạ mà rụt tay lại.

* Xoảng *

Cả hai đều như đứng hình trước tiếng vỡ giòn tan đó, Jinyoung biết mình có phần hơi quá đáng mà cúi người xuống định lần mò đống đổ vỡ rồi tìm cách dọn dẹp chúng. Nhưng cậu chưa kịp chạm tay xuống sàn nhà thì bàn tay của Jaebum đã kịp thời chụp lấy.

- Em làm gì vậy? Để đó cho người ta dọn, nhỡ em bị thương thì sao.

- Xin lỗi, tôi không cố ý.

- Không sao, chúng ta chuyển qua chỗ khác ngồi.

Jaebum đỡ Jinyoung đứng dậy rồi dìu cậu sang bàn bên cạnh, cậu cũng chỉ im lặng mà làm theo từng cử chỉ của anh. Một lúc sau một mùi thơm ngào ngạt bay đến, cậu nghe tiếng đặt đĩa đồ ăn xuống bàn. Theo mùi thơm này thì có vẻ như đó là món bít tết.

- Anh ta đang đùa mình sao, không nhìn được lại còn bắt người ta dùng dao dĩa để ăn.- Jinyoung nghĩ thầm, cậu đưa tay sờ trước mặt nhưng kết quả lại chẳng thấy đĩa đồ ăn đâu hết.

- Đây, em ăn đi. Anh đã cắt nhỏ ra giúp em rồi.

Jaebum để lại đĩa bít tết đã được cắt nhỏ lại trước mặt Jinyoung, anh cầm chiếc nĩa bên cạnh đặt vào lòng bàn tay cậu. Thấy cậu vẫn có vẻ khá khó khăn trong việc ăn uống thì Jaebum giật lại chiếc nĩa trong tay khiến Jinyoung hơi hoảng sợ. Anh cẩn thận cắm chiếc nĩa vào miếng thịt rồi đưa đến trước mặt Jinyoung.

- A...đi nào...a...

Jinyoung đỏ bừng mặt, cậu vốn dĩ không định há miệng nhưng cái loa bên cạnh đang để chế độ auto liên tục bảo cậu phải a thật to nên đành nhắm tịt mắt mà mở miệng. Miếng thịt bây giờ đã nằm gọn trong miệng Jinyoung, cậu chẫm rãi nhai nó. Cũng khá ngon đấy chứ.

Cậu bất giác mỉm cười khi nghe thấy giọng cười của Jaebum. Khẽ đưa tay lên trái tim đang đập loạn nhịp của mình, chẳng lẽ cậu vẫn còn tình cảm với anh? Thôi thì cứ cho là vậy đi, chấp nhận hay không còn chưa biết mà.

Sau bữa ăn thì Jaebum lại chở cậu về nhà. Suốt dọc đường đi anh nói cười rất nhiều, anh đã nói mình hôm nay đã vui như thế nào. Jinyoung cũng chỉ im lặng không nói gì. Cậu đang suy nghĩ, cậu suy nghĩ về tình cảm của mình bây giờ, nó thật sự quá hỗn độn khiến bản thân cậu cũng không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc thì cậu có nên tha thứ hay không đây?

- Sao hôm nay anh vui vậy? Đi ăn với tôi vui vậy sao?

Jinyoung mở cửa nhà rồi quay lại hỏi Jaebum đang đứng đằng sau. Cậu đã bảo không cần nhưng anh vẫn nằng nặc đòi đưa cậu về tận cửa.

- Tất nhiên là vui rồi, hôm nay anh được đón sinh nhật ở bên cạnh em mà. Thôi em vào đi kẻo lạnh, anh về trước đây.

Cậu đứng yên lặng nghe tiếng bước chân rời đi. Hôm nay là sinh nhật của anh sao? À phải rồi, khi cậu vẫn còn ở bên cạnh anh thì năm nào cậu cũng làm sinh nhật cho anh mà, nhưng rồi có bao giờ anh quan tâm đến việc đó đâu. Bước vào trong nhà, Jinyoung bỗng dưng thở dài. Thật là khó nghĩ quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me