LoveTruyen.Me

Bnior Chuyen Ver Nguoc H Longfic Dau

Jaebum khẽ mở mắt sau giấc ngủ ngon suốt đêm qua, anh im lặng nhìn con người nhỏ bé vẫn còn đang say giấc bên cạnh mình. Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt đang bình yên ngủ kia rồi khẽ đặt lên trán Jinyoung một nụ hôn thật nhẹ nhàng.

Trông cậu lúc ngủ thật bình yên, vẻ đẹp tựa như một thiên sứ đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp của mình. Một thiên sứ đầy vẻ thuần khiết.

Anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ giây phút nào bên cậu nữa, anh sẽ chân trọng và yêu thương người vợ bé nhỏ của mình từng giây từng phút trong suốt phần đời còn lại của mình, vì năm xưa anh đã trót ngu ngốc khi bỏ mặc cậu trong năm năm.

Bước xuống giường, Jaebum khoác áo rồi bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng để tránh đánh thức người đang nằm trên giường rồi xuống bếp làm bữa sáng cho cả hai. Nhìn một mâm đồ ăn từ tối hôm qua còn để trên mâm, cậu lại không nghe lời anh mà dùng đến bếp ga rồi, nhỡ Jinyoung không may bị thương thì anh đau lắm.

Anh ngồi xuống ghế gắp mấy miếng đưa lên miệng, may quá nó vẫn còn ăn được, cái vị vẫn ngon y như năm nào cậu từng nấu cho anh. Ngồi ăn hết mâm đồ ăn rồi lại đứng dậy lục đục nấu bữa sáng cho cậu, anh không thể để vợ mình ăn đồ ăn để qua đêm được, nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Jinyoung.

Khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu thì Jinyoung mới khẽ chớp đôi hàng mi rồi từ từ mở đôi mắt long lanh kia ra, đưa tay sờ sang bên cạnh thì không thấy Jaebum đâu, có lẽ anh đã thức dậy trước rồi.

Ngồi dậy rồi bước chân xuống giường thì cơn đau từ đằng sau truyền lên làm suýt chút nữa là cậu ngã lăn quay ra sàn. Nhớ lại hình ảnh của mình đêm qua thì Jinyoung đỏ mặt, ôm cái hông đau nhức rồi tìm đường vào vệ sinh.

Những hành động hôm qua của anh rất nhẹ nhàng, cố gắng tránh cho cậu bị đau, nghĩ đến đó Jinyoung bỗng dưng mỉm cười.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ thì cậu bước xuống dưới nhà, bước đến cầu thang thì một mùi đồ ăn thơm nức đã phảng phất quanh mũi cậu.

Jinyoung nghe thoáng thấy có tiếng bước chân tiến về phía mình và rồi cả cơ thể cậu được bế bổng lên, giọng nói ngọt ngào, ấm áp của Jaebum vang lên khi anh ẵm cậu xuống cầu thang.

- Vợ yêu của anh dậy rồi, anh đã nấu bữa sáng cho em rồi đó.

- Anh không ăn sao? Em có thể tự ăn được mà.

- Anh ăn rồi, cơm hôm qua em nấu ngon lắm, anh đã ăn hết rồi.

Jaebum vừa đút cháo thịt bò cho Jinyoung vừa mỉm cười nhìn người đang bĩu môi ngồi bên cạnh mình, trông cậu lúc này đáng yêu như một đứa trẻ, người ngoài nhìn vào ai tưởng đây lại là một chàng trai đã 25 tuổi chứ.

- Ăn xong chúng ta đi chơi nhé!

- Cũng được ạ, à mà trước đó đưa em tới chỗ này đã.

Jaebum đồng ý rồi đưa tay lên xoa đầu người vợ bé nhỏ của mình, đó bắt đầu trở thành một thói quen khó bỏ của anh mất rồi.

Anh rửa đống bát đũa trong khi đó Jinyoung đang ôm chặt anh từ đằng sau lưng, khuôn mặt vùi sâu để cảm nhận hơi ấm cũng như hương thơm quen thuộc tỏa ra từ người anh. Khẽ siết chặt vòng tay mình, cậu biết mình ích kỉ khi nghĩ như thế này nhưng cậu chỉ muốn Jaebum là của một mình cậu, chỉ một mình cậu mà thôi.

Cả hai thay quần áo xong xuôi thì bước xuống dưới nhà, anh cẩn thận cầm tay cậu đi từng bước thật cẩn thận khi cả hai bước xuống cầu thang. Cúi người xuống, anh chậm rãi buộc dây giầy giúp cậu, Jinyoung mỉm cười đưa tay lên xoa nhẹ đầu anh.

- Nè, anh không phải một chú cún đâu nhé.

Jinyoung bật cười thành tiếng khi nghe thấy giọng dỗi hờn cùng điệu bộ nũng nịu của người kia khi anh cọ đầu vào vai cậu. Anh cẩn thận vòng tay qua cài dây an toàn cho cậu khi cả hai ngồi yên vị trên xe, sau đó còn không quên thơm một cái ra tiếng vào má Jinyoung báo hại hai cái má cậu bỗng chốc đỏ lừ như hai quả cà chua.

Chiếc Lamborghini dừng lại trước một cửa hàng hoa nhỏ ven đường, Jinyoung một tay cầm tay Jaebum một tay ôm theo bó hoa huệ trắng bước ra từ cửa hàng, anh yên lặng nhìn con người đang ôm bó hoa ngồi bên cạnh. Ngay khi cậu nói muốn mua loài hoa này thì anh đã biết cậu muốn đi đâu rồi.

Cả hai đứng trước một ngôi mộ nằm trên một ngọn đồi ngập tràn ánh nắng nhẹ nhàng của màn sương sớm, anh dọn dẹp vài khóm cỏ dại mọc trên mộ trong khi cậu cầm khăn lau sạch vết bụi trên tấm bia mộ. Bàn tay cậu khẽ miết nhẹ dòng chữ được khắc trên bia mộ.

- Ginny, xin lỗi vì bây giờ em mới trở lại thăm chị, cũng đã hơn một năm rồi nhỉ?

Jaebum đứng đằng sau Jinyoung, anh im lặng, đôi đồng tử khẽ giao động khi nhìn hai con người anh yêu thương đang ở trước mặt. Một người thì đã đi về một phương trời xa xôi còn một người thì lại không nhìn thấy được vạn vật xung quanh. Điều này làm anh buồn nhiều lắm.

Trong suốt một năm anh có đến đây vài lần, anh từng nghĩ liệu không biết Ginny có giận anh không khi anh sẽ trôn chặt kí ức của anh với cô ở một góc tim rồi dành toàn bộ trái tim cho người con trai nhỏ bé kia.

Câu trả lời là không, Ginny không giận anh mà cô ấy còn vui khi anh làm điều đó vì Jinyoung đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Bây giờ là lúc Jinyoung được yêu thương, được bù đắp bằng tình yêu, sự quan tâm của anh cho những tháng ngày kia.

Ginny ôm anh lần cuối, cô dặn anh phải yêu thương Jinyoung thật nhiều và đừng bao giờ làm cậu phải đau buồn, phải khóc trước khi tan biến trong giấc mơ của anh.

Anh quỳ xuống ôm lấy con người nhỏ bé kia, khuôn mặt anh vùi vào bờ vai của cậu, những giọt nước mắt bỗng dưng lại lăn dài rồi rơi xuống áo Jinyoung.

- Anh xin lỗi...xin lỗi em vì những tháng ngày đã đối xử không tốt với em...xin lỗi em vì đã bỏ rơi em...xin lỗi em vì đã khiến em đau đớn...anh thật lòng xin lỗi em...

Jinyoung quay người lại ôm lấy anh, cậu kéo đầu anh dựa vào ngực mình để anh có thể cảm nhận nhịp đập đều đặn từ trái tim trong lồng ngực mình, đôi tay khẽ đưa lên lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh.

- Đừng khóc mà...em đã từ lâu không còn giận anh nữa rồi...em yêu anh...em mãi mãi chỉ yêu một mình anh mà thôi. Đến khi trái tim này ngừng đập thì em cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, cả đời này em sẽ chỉ hướng về anh mà thôi. Vậy nên anh đừng khóc...anh khóc...em đau lắm.

Anh ôm chặt lấy người trước mặt, vòng tay anh siết chặt lấy cậu, cố gắng để ngăn những giọt nước mắt đang trực trào để tiếp tục tuôn rơi, anh không muốn khóc nữa vì anh không muốn cậu phải đau.

Chính xác là anh sẽ yêu cậu thật nhiều, anh sẽ làm hết sức để bảo vệ người vợ này của mình, anh sẽ không để cậu phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa. Cả hai dìu nhau đứng dậy, họ cúi người trước ngôi mộ rồi cầm tay nhau rời khỏi đó.

Một bóng hình của một người con gái xinh đẹp nhìn theo hai người khẽ mỉm cười rồi tan biến vào trong không gian rộng lớn, tĩnh mịch này, trong gió còn thoảng lại câu nói.

- Cả hai nhất định phải hạnh phúc, hãy yêu nhau mãi mãi nhé! Tôi luôn luôn chúc phúc cho hai người.

Jaebum vui vẻ dắt tay Jinyoung vào trong công viên giải trí, cậu mới đầu không muốn đi vì cậu không thích nơi đông người, mà chính xác hơn là cậu sợ những nơi đông người. "Đừng sợ, bên cạnh em luôn luôn có anh mà"- Jaebum đã nói như vậy khi dắt tay cậu khi vào khu giải trí. Nghe câu nói đó của anh thì cậu không còn sợ nữa, sao cậu phải sợ khi đã có anh ở bên cạnh bảo vệ mình chứ.

Cả hai vui vẻ chơi rất nhiều trò trong khu vui chơi, lúc nào anh cũng ôm sát cậu vào người mình, anh chưa hề buông cậu ra dù chỉ là một tích tắc.

Jinyoung hôm nay đã cười rất nhiều, nụ cười của cậu đẹp đến nao lòng khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.

Một người sở hữu nét đẹp mạnh mẽ với nét đẹp như tạc tượng, còn chàng trai nhỏ bé hơn thì đẹp như một thiên sứ với nét đẹp hiền dịu, đằm thắm như một đóa hoa đang nở rộ.

Họ thật là đẹp đôi cứ như duyên phận đã định đoạt họ là phải thuộc về nhau vậy. Họ chỉ tiếc rằng đôi mắt tuyệt đẹp kia không thể nhìn thấy gì mà thôi.

Sau một hồi chơi đến mệt lử thì anh dìu cậu ra ngồi ở ghế đá gần đó, dặn dò cậu cẩn thận rồi chạy một mạch đi đâu đó. Jinyoung ngồi yên ở ghế như lời dặn của Jaebum, xoay xoay cây gậy trong tay, cậu có phần hơi sợ khi phải ở một mình.

- Vợ yêu...đây em uống thử đi, có vẻ em khát lắm rồi nhỉ?

Jaebum nhanh chóng trở lại với một cốc Strawberry ở trên tay, anh cầm nó đặt vào lòng bàn tay của Jinyoung, cậu khẽ đưa nó lên miệng rồi thử một ngụm.

Cái vị mát mát, ngòn ngọt lan khắp khoang miệng, không ngờ là anh cũng biết tới loại đồ uống ngọt như thế này vì trước giờ cậu toàn thấy anh uống cà phê không thôi. Lấy lại cốc nước từ tay cậu, anh nở nụ cười đầy ranh ma.

- Em có muốn uống theo kiểu khác không?

Jinyoung chưa kịp hiểu chuyện gì thì môi Jaebum đã chiếm trọn đôi môi của cậu và một dòng nước ngọt ngào từ khoang miệng anh chuyền sang miệng cậu. Jinyoung nhắm tịt mắt nuốt trọn ngụm nước trong miệng mình. Cậu tin chắc rằng mọi người đang nhìn hai người cho mà xem vì cậu nghe loáng thấy tiếng cười khúc khích khi anh hôn cậu.

Jaebum nhìn người đang ôm khuôn mặt đỏ bừng kia mà không nhịn được cười, vợ anh dễ đỏ mặt thật đấy.

- Jaebum à...- Cậu ngừng một lúc, đôi tay khẽ nắm chặt cây gậy dò đường, đôi mắt ánh lên chút buồn bã- Anh có thấy xấu hổ khi có người vợ mù lòa như....

Tiếng nói của cậu đã bị đôi môi của anh nuốt trọn hết, anh không cho phép, anh không cho phép cậu nói những câu như vừa rồi.

Cậu là vợ anh, cậu là người mà anh yêu thương nhất, dù có bất cứ chuyện gì thì anh sẽ mãi yêu cậu.

Xấu hổ gì chứ, anh thậm trí còn tự hào khi có một người vợ như cậu, một người vợ vô cùng hoàn hảo. Nếu có bất cứ ai dám nói xấu cậu, có bất cứ ai dám làm tổn thương cậu thì anh sẽ không tha cho người đó.

Không một ai, không một người nào được phép làm tổn thương vợ anh.

- Đừng, đừng nói vậy. Anh không cho phép em nói vậy, em là vợ anh, anh sẽ mãi yêu em cho dù em có thế nào đi chăng nữa.

Anh rời khỏi đôi môi của cậu rồi ôm cậu vào lòng, Jinyoung nghe những lời nói đó mà khẽ mỉm cười. Cậu tin anh, cậu sẽ luôn tin tưởng anh. Cả hai ôm lấy nhau mà cùng nhau lái xe về nhà, hôm nay đối với cậu quả thật rất là mệt nhưng cũng rất là vui, vui hơn bao giờ hết.

- Anh có quà cho em. Nào, lại đây...

Jaebum cầm tay Jinyoung dắt cậu bước vào phòng khách, cậu theo lời anh mà đưa tay lên phía trước để cảm nhận. Đôi tay cậu chạm vào một thứ bằng gỗ, khẽ sờ khắp vật đó thì cậu nở nụ cười thật tươi. Một cây đàn piano.

- Đánh cho anh nghe một bản nhạc đi.

Cậu gật đầu rồi được anh dìu ngồi xuống ghế, đôi tay miết nhẹ những phím đàn, tiếng nhạc bắt đầu vang lên đó là bài Endless Love. Anh mỉm cười rồi tựa vào thành cây piano chăm chú nhìn cậu đàn, đôi mắt anh ánh lên tia hạnh phúc và tràn ngập sự yêu thương.

Tiếng nhạc dừng lại, anh tiến tới phía sau cậu, đặt hai tay lên vai Jinyoung.

- Em biết đàn piano từ bao giờ vậy? Tài đánh đàn của vợ anh là số một.

- Em học từ hồi nhỏ rồi, nếu anh thích thì ngày nào em cũng sẽ đàn cho anh nghe.

- Được vậy thì còn gì bằng, à còn một món quà nữa.

Rút trong túi áo ra một sợi dây chuyền, anh đeo nó vào cổ cho Jinyoung. Cậu đưa tay lên chạm vào nó, sợi dây được thiết kế như hình một chiếc chìa khóa mà chính xác thì nó là một chiếc chìa khóa nhỏ bằng một nửa đốt ngón tay vậy.

Anh cầm tay cậu đưa lên chạm vào cổ tay mình, ở tay anh cũng đeo một chiếc vòng trơn.

- Chiếc vòng em đeo với chiếc vòng này là một cặp, chiếc vòng của anh chỉ có thể mở ra bằng chiếc chìa khóa nhỏ của em và chỉ có duy nhất một chiếc chìa này mà thôi. Vì em là người duy nhất có thể mở tâm hồn và trái tim của anh.

Jinyoung nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, cậu tựa đầu vào người anh, cậu khóc.

Cậu khóc vì hạnh phúc, cậu khóc vì vui, cậu ước gì khoảnh khắc hạnh phúc như bây giờ có thể kéo dài tới cuối đời cậu. Jaebum lau nước mắt cho Jinyoung rồi nắm chặt tay cậu, anh sẽ không bao giờ buông đôi bàn tay một lần nữa, anh sẽ luôn luôn nắm chặt lấy nó.

Hạnh phúc, đó chính là thứ mà cả hai đang cảm nhận ở ngay thời điểm này và cả suốt khoảng thời gian về sau.

✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩✩
I'm comeback❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me