LoveTruyen.Me

Bonbin Nhat Duoc Mot Ban Nho

Ngô Ngọc Hưng đang xem một bộ phim, anh rất kinh ngạc khi nhân vật chính của bộ phim lại là anh và Kiều Bá Huy. Anh chỉ thấy khung cảnh trước mặt rất xa lạ, kể cả 'Kiều Bá Huy' đang đứng trước mặt anh dường như anh cũng chưa từng quen.

  Trước mặt anh phô diễn một tình huống có lẽ anh không nghĩ đến hoặc anh đã nghĩ đến nhưng anh không nghĩ nó sẽ xảy ra trên người anh và em ấy. 

  'Kiều Bá Huy' này thật hung dữ, ánh mắt nhìn anh như muốn anh thịt anh đến nơi, chỉ là người xem thôi mà khi nghe tiếng quát lăng lệ của 'Kiều Bá Huy', anh đã mềm nhũng cả chân. Nhìn đến 'Ngô Ngọc Hưng' bên này đúng như tính cách của anh, mặt mài bình tĩnh nhưng nhìn xuống chân ' Ngô Ngọc Hưng ' đó, anh ta thật sự đang phát run. 

  "Anh vì một chuyện cỏn con này mà xin nghĩ phép sao? Anh nghĩ anh còn trẻ con, sao anh chẳng có một tý trách nhiệm thuộc về mình thế hả? Tôi không cho phép, ngày mai theo tôi đi công tác. Ra ngoài đi. "

  'Ngô Ngọc Hưng' nuốt một ngụm nước bọt bình tĩnh đáp lời. 

  "Nhưng thưa chủ tịch, công ty cũng không có quy định không được nghĩ phép vì việc riêng trong khi phép năm của tôi vẫn còn, với lại tôi đã hơn ba mươi tuổi cũng có quyền tìm bạn đời của mình như việc đi xem mắt của tôi vào ngày mai. Đối với công việc, trước khi nghĩ phép tôi đã chuẩn bị tất cả công việc sắp tới bàn giao cho trợ lí rồi ạ ...cho nên xin hãy chấp thuận yêu cầu nghĩ phép của tôi thưa chủ tịch. "

  Vị chủ tịch trẻ tuổi đang yên vị trên ghế nghe vậy không những không chấp thuận, vẻ mặt càng thêm khó coi hơn vung tay đem bàn phím trên bàn ném xuống ngay cạnh chân 'Ngô Ngọc Hưng' vang lên một tiếng giòn tan. 'Ngô Ngọc Hưng' không tránh né nhưng chỉ thoáng một giây anh chớp mắt nhanh chóng liền cố ổn định tinh thần, mặt ngoài bình tĩnh như thường. 

  "Xin phép là chuyện của anh, còn cho phép hay không là chuyện của tôi. Anh có biết chuyến công tác này rất quang trọng không, anh nghĩ với một trợ lí nhỏ bé có thể đảm đương sao? Thân là thư kí chủ tịch sao anh không thể suy nghĩ cho công việc một chút chứ? Tôi nói rồi, anh không được phép đi xem mắt, ngày mai phải đi công tác với tôi. "

  "Thưa chủ tịch, ngày mai tôi bắt buộc phải nghỉ, nếu chủ tịch vẫn cương quyết với ý kiến của mình, tôi cảm thấy nơi này không thuộc về tôi, cho nên ...."

  'Ngô Ngọc Hưng ' không sao nói được nữa, chỉ nhẹ nhàng lấy phong bì trong áo  đã chuẩn bị từ trước đặt xuống bàn làm việc của chủ tịch. 'Kiều Bá Huy' đứng trên cao nhìn xuống đơn xin từ chức từ đối phương thoáng kinh hoảng nhưng rất nhanh cơn tức giận lấn ác, 'Kiều Bá Huy 'cười khẩy đem phong thư xé nát ném  vào thùng rác. 

  "Thì ra anh đã sớm chuẩn bị, thảo nào anh lại tìm một cái cớ thật rẽ tiền...vì chuyện gì? Vì để tránh mặt tôi sao?"

  Vừa nói ' Kiều Bá Huy' vừa bước đến đối diện ' Ngô Ngọc Hưng ', thấy 'Kiều Bá Huy' đến gần 'Ngô Ngọc Hưng' một vẻ phòng bị lùi lại mấy bước, nếu có thể 'Ngô Ngọc Hưng' còn muốn chạy trốn khỏi đây càng xa càng tốt. Anh căng thẳng đến mức đổ một thân mồ hôi, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự lúng túng, xấu hổ và sợ hãi khi đứng cạnh 'Kiều Bá Huy'

  "Ngày mai tôi phải đi xem mắt, tôi không biện lí do, còn về đơn từ chức ...tôi cảm thấy bản thân không thể đảm đương nổi công việc...xin chủ tịch tìm một thư kí tài giỏi hơn, trái tim cứng cỏi hơn có thể bên cạnh chăm sóc cho chủ tịch tốt hơn tôi. "

  "Tốt hơn anh? Anh thật lòng suy nghĩ cho tôi đến thế cơ à?"

  'Kiều Bá Huy' cười giễu cợt, tay thì đã bóp lấy cổ của 'Ngô Ngọc Hưng' siết chặc chậm rãi châm biếm. 

  "Anh đã suy nghĩ được như thế rồi, tại sao ...tại sao anh không ở bên cạnh tôi mà anh lại cương quyết muốn rời đi. Tôi đáng sợ, ghê tởm anh đến mức anh phải rời xa tôi anh mới thoải mái sao? Ngô Ngọc Hưng.!? "

  Ngô Ngọc Hưng đứng xem một hồi cũng không thể hiểu nổi cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó nhưng không tìm được sai ở đâu. Thấy 'Ngô Ngọc Hưng' kia bị bóp cổ đến tái hết cả mặt anh sốt ruột thay nhưng 'Ngô Ngọc Hưng' không phản kháng cũng không có biểu tình gì như đã sớm biết trước tình huống này sẽ xảy ra. 

  "Tôi...thật sự ...là không đảm...đương nổi. "

  Nhìn 'Ngô Ngọc Hưng' muốn đối nghịch với mình 'Kiều Bá Huy' cảm thấy như rơi xuống vực thẩm lòng tràn đầy tuyệt vọng, buông tay lùi lại một bước 'Kiều Bá Huy' sợ hãi ôm đầu hét lên. 

  "Ahhh, tại sao anh lại như vậy? Tại sao lúc tôi tuyệt vọng nhất anh lại xuất hiện làm cuộc sống tôi thay đổi, đến lúc tôi không thể thoát ra được những điều tốt đẹp đó thì anh muốn bỏ mặt tôi chứ ? Tại sao....anh thật tàn nhẫn. .."

  Không thể kiểm soát cảm xúc, 'Kiều Bá Huy' hoàn toàn mất khống chế bụm mặt khóc rống lên như một đứa trẻ, miệng không ngừng nói năng lộn xộn. 'Ngô Ngọc Hưng ' sau khi được thoát ra khỏi tay 'Kiều Bá Huy' anh ngồi thụm xuống đất thở dốc, ngẩng đầu nhìn 'Kiều Bá Huy'. Rõ ràng rất muốn vươn tay ra quan tâm đối phương nhưng lí trí của bản thân đã kéo anh về như nhắn nhủ rằng đã đi đến bước này 'Ngô Ngọc Hưng' không thể lùi lại được nữa. 

  "Có lẽ, việc khiến tôi hối hận nhất từ khi sinh ra đến giờ là đưa tay ra với cậu. Kiều Bá Huy...xin lỗi. "

  Nói rồi 'Ngô Ngọc Hưng' xoay lưng rời đi. Để lại thân ảnh cao gầy, đôi mắt đẫm lệ đau khổ nhìn theo. 

  Đứng một bên quan sát hết mọi chuyện nhưng Ngô Ngọc Hưng cảm thấy rất mơ hồ chỉ hiểu trước kia cái người giống mình kia có giúp đỡ gì đó khi 'Kiều Bá Huy' đang gặp khó khăn nhưng hôm nay lại không muốn ở bên giúp đỡ nữa khiến 'Kiều Bá Huy' kia rất buồn. Nhưng anh không hiểu được mối quan hệ phức tạp của hai người là gì? Nói là cấp trên với cấp dưới thì không phải, cảm giác bọn họ còn thân hơn một chút mà nói họ là quan hệ bạn bè cũng không xong vì họ cho anh cảm giác không giống bạn bè cho lắm. Haizzz ....sao anh lại thấy những cảnh tượng như này chứ, nếu đơn thuần là hai người khác thì không nói đến làm gì nhưng ở đây lại là anh và Kiều Bá Huy khi trưởng thành, làm anh không ngừng suy nghĩ lung tung. Lại nói mối quan hệ của anh và Kiều Bá Huy tốt đẹp biết bao nhiêu...không lẽ nào....đây là những dự đoán trong tương lai của anh? Không phải đâu nhỉ? Không thể nào?

  Aaaaaaaaa....không thể như thế được, anh sao biến thành kẻ tồi như thế còn Bá Huy ngoan ngoãn hiểu chuyện của anh sao có thể biến thành một người buồn vui thất thường như vậy được. Em ấy còn có vẻ rất đáng thương nữa. Đây chỉ là suy đoán bừa bãi của anh thôi, không có thật có đúng không? Sao mối quan hệ tốt đẹp của anh lại hỏng bét như thế được. Aaa...không xong rồi, anh không muốn ...không muốn như thế đâu. 

  TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢCCCCC....

  BỊCH...

  RẦM....

  Ngô Ngọc Hưng hét toán lên bật dậy ngồi trên giường thở hổn hển, phải mất một lúc anh mới bình tĩnh được, nhận ra đó là một giấc mơ.  Bổng xa xa có tiếng hít khí....

  "Aisss...sao anh lại đạp em? Ahhhh..."

  Ngô Ngọc Hưng hốt hoảng khi thấy Kiều Bá Huy nằm dưới sàn nhà vịnh eo rên rỉ, anh lập tức phóng xuống giường. Kiều Bá Huy thấy vậy nhanh tay vươn ra đỡ. 

  "Anh...anh cẩn thận. "

  "Em có sao không? Là anh đạp em sao? Anh xin lỗi....."

  "Em không có gì, anh mau lên giường kẻo lạnh, nè ngồi xuống đi...rốt cuộc anh làm sao vậy, đang ngủ ngon mà?. "

  Ngô Ngọc Hưng ngồi lại lên giường ôm chăn, mắt không rời khỏi Kiều Bá Huy, lại liên tưởng đến giấc mơ kia anh không kiềm được kéo Kiều Bá Huy qua ôm chặt, thật chặt không một kẻ hở. 

  "Em đừng biến thành như vậy, anh sợ lắm. Bá Huy! Anh sợ lắm, em đừng như vậy, đừng dọa anh. "

  Bị ôm bất ngờ Kiều Bá Huy nhận ra anh cậu đang run rẩy, người anh rất lạnh, lại sờ mặt anh, anh đổ rất nhiều mồ hôi. Chưa biết anh nói đến chuyện gì nhưng thật là làm cậu sợ trước rồi, vuốt ve lưng anh trấn an. 

  "Không đâu, em sẽ không như vậy, anh đừng lo lắng. Em sẽ luôn bên anh mà. Đừng sợ....đừng sợ. "

  Sẽ luôn bên anh sao?

  Đúng vậy, trong mơ là anh rời đi, em ấy vẫn luôn bên cạnh anh là do anh muốn đi, muốn rời xa em ấy. 

  Nhớ đến hình ảnh sau khi 'Ngô Ngọc Hưng ' đi, trong căn phòng rộng lớn đó chỉ còn một mình 'Kiều Bá Huy' cô đơn lạc lõng chậm rãi gậm nhắm nổi đau nơi mà không ai biết, nhìn thấy 'Kiều Bá Huy 'cắn mưu bàn tay máu me be bét để ngăn tiếng khóc vang ra khắp phòng làm lòng anh càng sục sôi, khó chịu. 

  "Bá Huy! "

  "Em đây!"

  "Bá Huy! "

  "Anh nói đi!"

  "Bá Huy! "

  "......"

  "Bá Huy?!"

  "Em vẫn ở đây!"

  "....."

  "...."

  

  Anh muốn nói rất nhiều điều nhưng khi nghe giọng điệu vừa lo lắng vừa dịu dàng của em ấy, anh lại không tài nào nói được lời nào. 

  Em đừng làm tổn thương bản thân có biết không?

  Chúng ta giữ mối quan hệ tốt đẹp này lâu dài về sau có được không?

  Nếu anh có rời khỏi, không ở bên cạnh em được.....em cũng đừng đau khổ. 

  Em vẫn là cậu bé ngoan của anh, suy nghĩ của anh sẽ không thay đổi. 

  Lẳng lặng vùi mặt vào người Kiều Bá Huy để bình ổn tâm tình, nhận ra cậu vẫn đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, anh chép miệng quay lại chỗ nằm của mình nằm xuống đưa lưng ra với Kiều Bá Huy. 

  "Anh buồn ngủ. "

  Thấy anh xấu hổ lũi về ổ chăn cậu mơ hồ leo lên giường nằm xuống theo thói quen ôm eo anh, kéo anh đến gần cậu. 

  "Anh của em thật sự mơ thấy ác mộng sao, có thể nói với em không?"

  Em muốn biết điều gì làm anh lo sợ đến vậy? Em đã làm chuyện gì quá đáng với anh sao? Việc em nghĩ mình quá đáng nhất đó là yêu anh, nhưng em không hối hận. Dù sau này anh phát hiện mọi chuyện muốn tránh xa em, em sẽ không từ bỏ. Vì yêu anh là việc của một mình em, anh không đáp lại cũng không sao miễn anh cho phép em yêu anh. Đối với em đó là đủ rồi. 

  Ngô Ngọc Hưng cảm thấy bản thân thật trẻ con, tự nhiên vì một giấc mơ mà suy nghĩ lung tung nhưng trong thâm tâm anh vẫn rất để ý. 

  Anh xoay người ôm lấy cậu, mặt anh vùi vào ngực cậu mũi ngửi được mùi thơm cơ thể của Kiều Bá Huy khiến anh yên tâm đi đôi chút. Than nhẹ một tiếng dỗ cậu. 

  "Anh quên rồi, em xoa lưng cho anh đi. "

  Cậu nghệch mặt ra một lúc rồi bật cười đầy cưng chiều. Thay gì dùng tay trực tiếp xoa lưng cho anh là được nhưng cậu lại cho tay vào áo anh nhẹ nhàng di chuyển tạo ra những va chạm quyến rũ đối phương. 

  Anh uốn éo thân thể tránh thoát ma trảo của cậu, dường như sống lưng anh quá nhạy cảm nên cậu di chuyển đến đâu anh giật bắn người đến đó, được hai cái anh không chịu được nhỏ giọng kháng nghị. 

  "Tay em nhiều vết chai thế? Anh đau, em đừng xoa nữa. "

  Rút bàn tay mềm mịn thon dài ra nhìn nhìn cậu không thấy vết chai nào cả liền hiểu được nơi nhạy cảm của anh, cười cười dùng tay cách lớp áo xoa lưng cho anh. 

  "Được rồi, anh mau ngủ a."

  Ghi nhớ trong đầu biết đâu sau này lại dùng đến. 

  Hai người chìm đấm trong suy nghĩ của riêng mình cùng nhau tiến vào mộng. 

  Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ xuất hiện bóng người tiến đến bên giường từ không trung, lẳng lặng nhìn ngấm thiếu niên nằm trong góc kia thật lâu, đến khi ánh mặt trời từ từ ló dạng bóng người bắt buộc phải rời đi. Trước khi đi không quên đặt lên trán Hanbin một nụ hôn dù cách thân thể của Kiều Bá Huy ở giữa, như lần trước. 

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me