Bounprem Ver Giu Lay Lam Gi
Thủ đô Bangkok sắp tới có cuộc thi làm bánh ngọt. Prem vốn không định tham gia, cậu chỉ muốn làm việc mình thích chứ không ham danh hiệu, nhưng vì Kerry kiên trì đề xuất, hơn nữa nếu tham gia sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều đầu bếp khác, tiện thể xác định trình độ của mình đang ở đâu. Prem nghe vậy cũng động tâm ít nhiều. Sau khi đăng kí xong liền bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi, Prem dù sao cũng là tham gia hơi muộn cộng thêm chưa có nhiều kinh nghiệm nên chống đỡ khá vất vả, cơ hồ làm việc cả ngày mệt nhọc đến mất ăn mất ngủ. Kerry ở một bên nhìn, bắt đầu ngoài nghi liệu mình đề nghị anh tham gia có đúng hay không. Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, ngày hôm đó cuối cùng Prem cũng làm được chút thành tựu, nhìn bánh ngọt tinh xảo mê người mà lau mồ hôi cùng bột trên mặt, đáp ứng Kerry buổi tối ra ngoài dùng cơm. Chỉ là trước khi ra khỏi cửa chợt nhìn thấy khuôn mặt Kerry đỏ bừng, trong mắt lại hưng phấn lẫn ngượng ngùng không khỏi có điểm kì quái. Đã thật lâu cậu không nhìn thấy bộ dạng này của Kerry, bọn họ ở cùng nhau càng lâu động tác của Kerry càng tự nhiên, rất ít khi giống ngày trước hơi một chút lại đỏ mặt. Lúc này thấy Kerry như vậy Prem trong lòng âm thầm kinh ngạc. Kerry đặt chỗ ở một khách sạn nổi danh, ghế lô cũng được bày trí ấm áp thoải mái. Kerry ở một bên kéo cậu, như chiếu cố tiểu hài tử mà kéo ghế ra an trí cho cậu ngồi xuống, cuối cùng còn vỗ vỗ đầu Prem.Một bữa ăn cực kì vui vẻ, món ăn rất ngon. Prem thường quen ăn ở nhà, lúc này nếm cũng thử nhiều món lạ. Kerry ở một bên không ngừng chia thức ăn mà chính mình quên ăn, Prem thấy vậy còn giả bộ mất hứng. Prem nói Kerry cũng ăn đi, về sau đôi lúc cũng gắp cho Kerry vài món nào đó. Mỗi lúc ấy Kerry đều cười, khuôn mặt tuấn lãng càng thêm mừng rỡ ngại ngùng, giống như mối tình đầu của thiếu niên. Prem cảm thấy buồn cười, Kerry luôn có biện pháp khiến cậu vui vẻ, nhưng đáy lòng lại là ngọt ngào chậm rãi hòa tan. Sau khi ăn xong phục vụ mang đến một mâm trái cây, Kerry tự mình tiếp nhận ở trước cửa rồi tự tay đem đến cho Prem. Prem nhìn mâm đựng trái cây, trên đó là một vài loại trái cây bình thường không có gì khác nhau nhưng biều tình Kerry lại vô cùng vội vàng, đuôi mày khóe mắt đều ẩn ẩn khẩn trương. Prem vươn tay cầm một loại quả kì lạ nhất trên mâm, vừa định cảm thán với Kerry không có rượu phù hợp để uống thì chợt nhìn thấy chiếc nhẫn nằm giữa mâm hoa quả. Đó là một chiếc nhẫn nam bạch kim vô cùng đơn giản. Hoa văn trắng trong thuần khiết, lẳng lặng nằm ở đáy mâm đựng trái cây. Prem buông quả trong tay xuống, thân thủ chậm rãi chạm vào chiếc nhẫn, hốc mắt đột nhiên có điểm nóng lên. Cậu đã từng là người cực kì lãng mạn, ảo tưởng đến một ngày người mình yêu có thể cho mình một lời hứa hẹn cả đời. Cậu đã từng ghen tị với quảng cáo trên tivi, nếu có thể được trao một chiếc nhẫn cũng là một loại hạnh phúc cả đời. Đã từng có vài năm cậu mong đợi sẽ có ngày nào đó Boun cùng mình có thể đeo cho nhau đồ vật nho nhỏ này, đáng tiếc điều mà cậu chứng kiến vĩnh viễn lại là bóng lưng Boun đuổi theo người khác. Chính là, ngày hôm nay, người thanh niên trước mắt lại muốn cùng mình có một lời ước hẹn. Prem chớp mắt mấy cái, đem nhiệt ý tản đi, khóe miệng khẽ câu lên: "Đây là kinh hỉ của cậu?" Kerry gật gật đầu, gò má bắt đầu đỏ lên, con ngươi rũ xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Prem. Giờ phút này cậu lại trở thành thanh niên hay ngượng ngùng như khi mới quen, thấp giọng nói: "Em biết làm thế này đã có điểm khuôn sáo cũ rích, nhưng thật sự không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn." Prem đem nhiệt ý ở ngực trái đè xuống, đem nhẫn đeo lên tay mình sau đó chỉ lên ngón vô danh của Kerry, nhẹ nói: "Của cậu đâu?" Kerry lại bắt đầu nói lắp: "Ở, ở trong túi quần." Đoạn đưa tay vào trong túi quần lục lọi lấy ra. "Đưa đây cho tôi." "A." Kerry sững sờ nghe Prem ra lệnh. Prem tiếp nhận một chiếc nhẫn khác, nắm lấy tay Kerry đeo vào ngón áp út cho cậu. Kerry cả người ngơ ra, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn vào mắt Prem, quang mang lóe lên. Prem cười yếu ớt nhưng tràn đầy hạnh phúc, đưa tay ôm lấy cổ thanh niên, ghé vào lỗ tai cậu chậm rãi nói: "Cám ơn cậu." Cám ơn cậu đã cho tôi phần tình yêu này. Lỗ tai thanh niên cũng bắt đầu đỏ lên, trở tay ôm lấy Prem, tay trái đeo nhẫn khoác lên đầu vai anh, sáng loáng giống như không biết ngày mai. Hai người ôm nhau một hồi, Kerry duỗi tay đeo nhẫn nắm lấy tay Prem, mười ngón tay đan chặt. Prem dùng sắc nắm trở lại, hai người cũng không nói chuyện, lại đều cảm thấy mọi thứ đều ngọt ngào. Lại qua hồi lâu, Kerry buông tay ra dùng ngón trỏ vuốt lên chiếc nhẫn trên tay Prem, lắp bắp mở miệng: "Prem, chúng ta xem như chính thức thành một đôi đi." Prem do dự nhìn qua, đỏ mặt gật đầu. "Vậy về sau anh có thể bảo Boun đừng đến tiệm của chúng ta nữa được không?" Kerry nói một hơi sau đó nhìn chằm chằm vào Prem, mục quang bức thiết. "Cậu để ý?" "Ánh mắt anh ta nhìn anh làm em không thoải mái." Kerry thành thật gật đầu. Prem lại cảm thấy buồn cười: "Như thế nào được? Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Boun hiện tại với tôi chỉ là bằng hữu." "Nhưng anh ta không có nghĩ như vậy." Kerry nói. Prem trầm mặc, đã lâu cậu không hề suy nghĩ đến quan hệ của mình và Boun, lúc này muốn nghĩ nghĩ một chút, bất quá cũng không qua bao lâu liền trả lời: "Được, tôi sẽ nói với anh ấy." Cho dù hiện tại làm bằng hữu nhưng trước đây cậu và Boun quả thực đã từng có quan hệ khó nói, hôm nay lại cùng với Kerry xem như đã chân chính ở cùng một chỗ, sự tình trước kia có lẽ nên để ý hơn. Boun nếu đã xem cậu như bằng hữu cũng có thể thông cảm. Người yêu cũ thường xuyên đến tìm sẽ khiến người yêu hiện tại không an tâm, điểm ấy đúng là không được tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me