LoveTruyen.Me

Brightwin Thieu Gia Ac Ma

" A "

Mỗi dịp có đánh nhau ở trường là tất thảy học sinh lớp nhỏ lớp lớn đều chạy thật nhanh để xem đến nỗi hàng người xếp từ tiếng xì xào tầng trên đến nơi xảy ra cuộc xung đột, ai cũng muốn biết có chuyện gì giữa bọn họ.

" Mày kéo nó đứng dậy cho tao" Tên ' lão đại' của trường là Gin, bất kể ai cũng không dám động đến hắn. Một con chó điên không biết lúc nào sẽ chạy theo và cắn lấy chân bạn.

Tên đàn em nọ vội vàng kéo thanh niên kia đứng dậy, cặp kính cận đã bị đạp nát. Mắt cậu hiện giờ toàn mờ mờ ảo ảo nhưng tai cậu nghe rõ từng tràng cười lớn cùng những chiếc điện thoại đang quay lại một chiếc video đầy sự bạo lực này. Tay cậu nắm chặt lấy cạp quần, mặt cúi hẳn xuống đất, cũng không biết bản thân kiếp trước đã làm sai chuyện gì mà bây giờ lại luôn bị đối xử tệ như thế.

"Win ME-TA-WIN!, sao mày nhìn thấy tao mà không chào thế hả thằng chó không hiểu chuyện?" Gin nói xong liền tung cước đạp bụng cậu, người tên Win kia cũng không còn sức lực nữa liền bị đá văng ra.

Và rồi bị đám đàn em đến vây quanh đánh qua nhồi lại cho đến khi nghe thấy tiếng 'bíp' của thầy hiệu trưởng, đi theo sau chính là đứa bạn thân duy nhất của Win - Gulf Kanawut. Cả đám chạy toán loạn như đụng phải lửa, Gulf cũng nhanh chạy về phía thằng bạn của mình đỡ nó đứng dậy rồi đi về phòng y tế.

Cô phụ trách y tế rất tận tình xử lý vết thương cho Win, và hầu như các thầy cô trong trường đều yêu mến cậu. Win có một tuổi thơ đầy bất hạnh, mẹ và bố cậu cưới nhau được 2 năm thì mang thai cậu, đến ngày cậu chào đời cũng chính là lúc mà mẹ cậu giã từ thế giới này. Trước khi đi bà còn dặn dò lấy chồng mình rằng, đứa con này nhất định phải để mái tóc dài, nhất định phải để!

Từ đó đến nay, cậu vẫn luôn giữ lời hứa với mẹ của mình, bố cậu thì đi làm ăn xa. Mỗi năm chỉ về  vài lần, khiến cho Win ngày càng thiếu đi tình yêu thương của gia đình. Nhưng dù sao trong thâm tâm cậu vẫn hiểu rằng, cha cũng có nỗi khổ riêng và cậu chính là một trong số đó.

" Cảm ơn cô krub" Win chắp tay lạy cô phụ trách y tế.

Cô vừa đi ra ngoài thì lại nghe tiếng kẽo kẹt một lần nữa, cậu trai nọ lẻn vào bên trong phòng y tế. 

" Ê Win mày sao rồi" nói rồi nó ngồi bên cạnh chiếc giường trắng, à thì ra là bạn thân của Win chứ ai.

" Không sao, tao ok mà mày. Cảm ơn mày nhiều, nếu không có mày thì chắc tao không qua nổi rồi" Win cầm lấy cái tay còn đang định sờ vào vết thương của mình rồi nắm thật chặt.

Gulf đến cũng chỉ để nói cho đứa bạn tốt của mình một chuyện, chính là nó phải lên thành phố cùng với gia đình. Gia đình nó cũng được coi là khá giả, bố mẹ đều là những người buôn bán áo quần có tiếng trên thành phố và bây giờ là điều kiện tốt để phát triển chi nhánh ở đấy nên cho cậu đi theo cùng để chăm sóc.

" Vậy lúc nào mày sẽ đi?" Nói đi là đi, Win thật sự không nỡ xa bạn.

" Tầm tuần tới là đi" Gulf nói.

...

Tại  trường đại học Thammasat, mọi người chắc ai cũng biết về cậu ấm tên là Bright Vachirawit của nhà Chivaaree. Gia đình là cổ đông tài trợ lớn nhất cho trường cũng là một trong những dòng tộc khét tiếng về gia tài khủng. Hiện tại cậu đang theo học ngành Marketing, là một học bá của khoa.

Ngoài học giỏi và giàu thì hắn còn rất đẹp trai, sở hữu chiều cao lý tưởng là 1m84 cùng với đôi chân dài khiến cho trên dưới con gái các khoa đều muốn có được hắn. Bright có một đám bạn thân cũng là cậu ấm trong những gia đình có tiếng trong thành phố như Mew Suppasit, Off Jumpol hay là Mike Chinnarat. 

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, chuông tan học vừa vang lên thì hàng dài con gái xếp hàng để được tặng quà cho "hot boy" Bright. Nhưng hắn đâu thèm để ý, đến một cái liếc nhìn cũng không cho mà cứ thế đi thẳng ra bãi đỗ xe của trường. Mà không hề biết phía sau bảo vệ phải cầm chân vất vả cỡ nào mới có thể dẹp đám loạn quân này.

" Này mày, tối nay lên bar không?" nói rồi cả đám đều chỉ chờ quyết định của hắn.

"Được thôi, chỗ cũ nhé mày" Nói rồi Bright bước vào trong chiếc BMW bóng lóa rồi phóng đi mất

Mew và Off đập tay cùng nhau còn' hot tiktok' Mike thì "Hôm nay là thứ bảy, anh thích đi thích đi vào bar 555"

Win sau khi cảm thấy đỡ đã có thể tự về nhà, dù sao bản thân cậu cũng đã quá quen với việc có nhiều vết thương trên người. Vừa bước chân vào nhà, chiếc điện thoại bàn đã reo lên.

" Alo, cho hỏi ai đấy ạ?" 

" Xin chào krub, cậu có phải Win con của ông Pat không?"

" Krub, chính là tôi" 

" Không biết bắt đầu từ đâu nhưng tóm lại là bố cậu hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch. Ông ấy đang ở bệnh viện trung tâm BangKok, mong cậu nhanh chóng thu xếp lên gặp bố mình đi. " Đầu dây bên kia kêu " tút tút", Win thẫn thờ làm rơi luôn cái điện thoại bàn.

Cậu nhanh chóng đi thu xếp vài bộ áo quần và lấy hết số tiền tiết kiệm mấy năm nay mà cha gửi về rồi đi ra nhà ga mua vé tàu. Lòng cậu thấp thỏm đứng ngồi không yên, không biết đã có chuyện gì xảy ra với cha mình, cậu rất lo lắng cho ông. Cứ mỗi phút trôi qua như sự giày vò đối với Win, chỉ mong sao có thể thật nhanh đến bên cha.

Ngồi trên toa tàu, cậu như tách biệt với thế giới bên ngoài. Trong đầu hiện lên từng kỉ niệm như một cuốn phim cũ phát lại, khiến cho tuyến lệ không cầm được mà chảy ra giọt nước mắt. Từ nhỏ mẹ đã mất, một mình cha bươn chải kiếm tiền cho cậu ăn mặc học hành đến ngày hôm nay, một mình cha gánh vác lấy trách nhiệm mà không mảy may tiến thêm một bước nữa. Đôi môi cậu mím chặt để cho những tiếng nấc không thể thốt ra ngoài, mặc cho người đời chê bai khinh thường như thế này trong trái tim của cậu, ông vẫn là người đàn ông tuyệt vời nhất.

Đi suốt chặng đường dài cậu không ngừng nghỉ cũng không để ý đến vết thương của mình, trong lòng sốt ruột tìm bệnh viện để chạy đến. Vì không để ý mà suýt chút nữa chính Win cũng đã nằm trong bệnh viện, người trong xe bước ra đứng nhìn cậu.

" Xin lỗi krub. Là tôi không để ý mà đã qua đường, là tôi sai. Anh muốn bồi thường bao nhiêu tôi cũng sẽ trả nhưng mong anh đừng gọi cảnh sát, tôi thật sự đang gấp. Xin anh, cầu xin anh" Win quỳ xuống lạy người con trai đang nhìn mình

Bright nhíu mày, con người này có bị gì không đấy? Bản thân hắn cũng không có xảy ra chuyện gì, người kia bước vào xe rồi chạy đi mất.

Khi Win ngước đầu lên thì chiếc xe tiền tỷ đã đi qua, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy nhanh đi tìm chỗ cha mình. 

" Haiz! Đây rồi.. chính là chỗ này" Win chạy vào, tất cả mọi người đều chỉ nhìn về phía cậu. Bắt đầu những tiếng xì xào phát ra nhưng cậu mặc kệ, chỉ muốn tìm cha thật nhanh

" Bệnh nhân Pat Opas-lam kajorn phòng số 334" 

" Cảm ơn krub" Win chắp tay lạy rồi đi tìm phòng bệnh.

Win đứng trước cửa phòng bệnh, "cạch" trước mặt cậu là khuôn mặt của cha có vẻ đã gầy đi rất nhiều so với lần gặp cuối cùng ở dưới quê. Cậu chạy lại gần giường bệnh, cầm lấy bàn tay đang có nhiều kim tiêm xuyên vào cậu không kìm được mà khóc to.

" Cha, xin cha mở mắt ra đi. Con xin cha mở mắt ra đi mà huhu" Lòng cậu như bị cắt ra từng khúc, đau đớn từng đoạn một. Nước mắt không ngừng rơi, bàn tay vẫn nắm lấy tay cha rất chặt.

"Cha cậu trong lúc đang thi công thì bị ngã từ trên cao xuống, não bị ảnh hưởng nặng, xương sườn và cột sống đã bị gãy còn chân bây giờ đã liệt. Bác sĩ nói cha cậu cố gắng đến hơi thở này là đã cố gắng rất nhiều rồi, có lẽ là ông còn chờ cậu" Người đàn ông lạ mặt vỗ vai cậu, mong sao có thể trấn tĩnh cậu phần nào.

7.00 PM

Từ lúc lên BangKok đến giờ, chưa giây phút nào cậu rời xa chiếc giường bệnh. Đôi mắt vẫn luôn nhìn người đàn ông vĩ đại nhất thế giới trong cậu, đột nhiên ngón tay ông cựa quậy. Win vui mừng định chạy đi tìm bác sĩ, ông cầm lấy tay đứa con trai của mình rồi lắc đầu.

"Con à, cha xin lỗi. Khi con sinh ra đã không thể hưởng tình yêu thương của mẹ, cha thì bận rộn phương xa nên rất ít khi về nhà. Bây giờ đến lúc gần đất xa trời cũng không còn tâm nguyện gì chỉ mong con bình an.. tiếc.. khụ.. là.. ta chưa kịp thấy con lấy vợ sinh con..khụ.." Win nhìn lấy khẩu hình miệng của ông, mạch thở vô cùng hỗn loạn nhưng ông vẫn gắng gượng nói những lời cuối cùng

"Cha, xin cha đừng nói nữa.. Khi cha khỏe lại rồi, con sẽ không để cha nuôi con nữa. Con sẽ bỏ học, con sẽ nuôi cha mà hức.. hức.. "Bàn tay ông cầm lấy tay con, tay kia giơ lên gạt đi những giọt nước mắt xót xa.

" Mỗi người đều đến số thôi..con ta.. con đã có thể cắt đi mái tóc dài rồi. Ta đã an bài cho con một gia đình tốt..khụ..ta..ta.. mãi..ở bên..con" Bàn tay đang áp trên má cậu rơi vào giữa không trung, Win gào khóc ôm lấy cha của mình. Bên tai vang lên tiếng 'tít tít' của thiết bị thở máy, cậu không còn cảm thấy bất kì cảm giác nào nữa, thật sự quá đau lòng.

Cha ơi cha.. con xin lỗi, xin cha hãy mở mắt nhìn con đi mà. Con xin cha đấy hãy tỉnh lại đi cha!

Bác sĩ, y tá lần lượt chạy đến, cậu bị đem ra ngoài phòng bệnh. Từ cánh cửa sổ thấy cha mình đang được sốc điện.

' 220J, 1.. 2.. 3' bác sĩ cầm máy thực hiện sốc điện cho bệnh nhân nhưng có lẽ không còn khả năng cứu sống.

Win ngồi bên dãy hành lang của bệnh viện, mắt vì khóc quá nhiều mà bị nhòe đi. Trong đầu chỉ xoay quanh những hình ảnh cuối cùng của cha, cậu cầm lấy vạt áo bên trái tim mình mà khóc. Sự thật thảm khốc này nói cậu làm sao để trải qua bây giờ?

Đúng lúc cậu ấm nhà Chivaaree đi qua dãy ghế ngồi, nhận ra kẻ điên hồi chiều.

" Hmmm.. là cô ta?" 

- Hết Phần 1-



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me