LoveTruyen.Me

Brightwin Thieu Gia Ac Ma

Bầu trời về đêm nhiều sao, con đường ở BangKok vẫn tấp nập nhưng sao trong lòng Win lại tĩnh như nước. Từng cơn gió vỗ vào mặt cậu vì xe chạy rất nhanh, Win không quan tâm mà tiếp tục thưởng thức cảnh đêm. Lucas nhìn thấy cái mặt không mấy vui vẻ của cậu, cho xe chạy đến một bờ biển trong thành phố rồi dừng lại.

Cậu từ trong xe bước lại ngồi trên tảng đá lớn, hắn khó chịu trong lòng khi chả giúp được gì cho cậu "Cậu đang buồn chuyện gì sao?"

Win vẫn nhìn về phía biển, cảm xúc bây giờ thật sự là thứ hỗn loạn và cậu đang rất đau lòng. Nhưng lời nói phát ra từ miệng lại là "Tớ không sao". 

Đi biển mùa Đông mang đến những dư vị riêng biệt. Và trước biển đêm, cậu lại có dịp soi bóng mình trong đó, tạm xa chút ồn ào phố thị, những bon chen mỏi mệt mỗi ngày. 

Ngồi trước biển đêm hoang lạnh cũng có nhiều điểm hay, sóng dạt dào như hát, nhưng thần hồn vơ vẩn đâu đâu,  cậu nhanh chóng tĩnh tâm lại rồi nghiệm ra điều gì đấy. Lucas vào trong xe đem ra hai lon bia áp vào má Win, cảm nhận được thứ lạnh lẽo trên da thịt cậu quay đầu lại.

"Cùng uống được chứ?" Win gật đầu cầm lấy, lon bia ngay sau đó được mở ra. Hắn đến ngồi cạnh cậu, cánh tay muốn vỗ vai cậu nhưng lại dừng lại giữa không trung rồi rụt tay về. 

Bằng tất cả sự bí ẩn của mình, biển lại khiến ta thành thật.

Rằng cậu đã có chút tình cảm gì đó cùng Pi Bright.

Trước biển thời gian như chậm lại như nhanh, chẳng lâu đâu để khi xem đồng hồ, trời đã... về sáng. Tửu lượng của Win không được tốt, mới uống một lon mà đã ngã bên này vồ bên kia hắn vất vả lắm mới cố định được cho cậu dựa vai mình. Trong lòng vô cùng hạnh phúc, cho dù có chuyện gì xảy ra Lucas vẫn mãi bên cạnh cậu.

Mặt trời mới đó mà đã ló lên rồi, hắn vì không muốn làm hỏng giấc mơ đẹp của cậu mà giữ nguyên tư thế đó cả đêm. Lucas nhìn bộ dạng lúc ngủ của cậu đáng yêu thật đấy, làn da được tia nắng nhẹ chiếu vào như thêm điểm sáng, mắt nhắm nghiền với hàng lông mi dài hắn ghé môi mình xuống nhẹ nhàng đặt lại một nụ hôn trán chào buổi sáng.

...

Buổi sáng tỉnh dậy khi trong nhà đến một bóng người cũng không có, hằng ngày đều có thể thấy hình ảnh Win hí hoáy làm đồ ăn sáng trong bếp nhưng nay mọi thứ đã không còn. Cảm xúc mất mát bất chợt xâm nhập vào trí não Bright, hắn đi đến bên tủ lạnh mở ra bên trong không còn gì ngoài mấy hộp sữa và bánh mì.

Hắn nhớ lại những ngày trước, cậu cầm bánh mì và sữa đặt vào trong tủ lạnh dặn dò anh "Nếu có ngày em không kịp nấu bữa sáng mà trong nhà không có người làm thì P'Bright cứ lấy sữa và bánh mì ăn tạm nhé" Nụ cười ngày đó vẫn như in trong đầu hắn.

Đóng cửa tủ lạnh lại, Bright ra chỗ để xe rồi đi thẳng đến trường.

Hắn đến trường tìm tận lớp mà cậu học nhưng bạn bè lại nói hôm nay Win đã xin phép nghỉ học. Hắn lo lắng lái chiếc xe đắt tiền đi khắp nơi tìm cậu từ nhà trọ cho đến khách sạn 4 sao nhưng mãi vẫn không thể tìm được. Với một người không có người thân ở thành phố như cậu thì có thể đi đâu được đây?

Bright đập mạnh vào vô lăng, tự trách mình sao hôm qua lại tức quá làm liều mà đuổi cậu đi. Chắc bây giờ cậu đang rất đau lòng vì hành động của hắn nhưng hối hận thì đã sao chứ? Mọi thứ đã quá muộn rồi, cậu biến mất trước mắt hắn như chưa từng xuất hiện. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên những con đường BangKok kèm theo ánh mắt của một người.

Quái lạ! Xem ra hôm nay Win không đi học thật rồi, cũng không biết là chuyện gì mà có một anh đẹp trai đến tìm nãy giờ còn những cuộc gọi của cậu cho nó vào tối qua. Mặc cho nó có gọi lại bao nhiêu lần cũng không thấy dấu hiệu bắt máy, đang đứng bên cây dừa góc tường tránh mọi người phát hiện nó dùng điện thoại chợt có một giọng nói làm hết hồn.

"Ai cho cậu dùng điện thoại vậy? Cùng tôi đến phòng ban giám hiệu nhanh" Sao cái giọng này nghe quen thế nhỉ? 

Gulf chỉ dám cúi đầu nhắm tịt mắt mà cầu xin "Thầy đừng đem em đến phòng giám hiệu, em hứa không phạm lỗi nữa đâu" Nó chắp hai tay lại rồi lạy người trước mặt. 

"Có phải tôi chiều các em quá nên các em hư đúng không?" Ơ.. thầy ghẹo gan Gulf đó à, thầy Ket nghiêm túc thường ngày không có chuyện trêu đùa vậy đâu á. Nó lén mở một mắt nhìn lên, quả nhiên là tên khốn nạn kia.

Shiaaaa! Trêu ghẹo ông đây vui lắm hả, còn cười cái vẻ đó nữa. Tức chết Gulf rồi, Mew đi đến gần nó xoa đầu "Lần sau bớt dùng điện thoại đi nhé, lỡ bị bắt là phải viết bản kiểm điểm đấy" Cái tên này hôm nay trở trời hay sao lại dịu dàng với nó như thế.. Khó hiểu ghê..

Gulf nhanh chóng thoát khỏi cái xoa đầu của Mew, con trai mà lại bị con trai xoa đầu? Cảm giác nhục nhã xen lẫn ngượng ngùng này bắt buộc nó phải chạy đi không thể tiếp tục ở lại. Thế là chàng trai ấy vắt chân lên cổ mà chạy thật nhanh về lớp.

"Thật đúng là.. "

Win thức dậy ở một nơi xa lạ không còn là căn phòng mà cậu đã ở suốt năm tháng qua nữa, cửa vừa được mở ra cậu thấy Lucas bước vào nói "Đây là nhà tôi, cậu không cần lo. Tôi sống một mình"

Cậu bước ra khỏi giường nhìn lên đồng hồ, thôi chết trễ giờ học mất rồi. Cậu đi lấy từ balo áo quần đồng phục rồi chạy vào nhà tắm thay đồ, hắn đứng bên ngoài cười khúc khích. Win thở không ra hơi định chạy xuống lầu lúc này hắn mới nói cho cậu biết là mình đã xin thầy cho cậu nghỉ một buổi, cậu ngồi bệt xuống nền nhà rồi nhìn ra ngoài cửa.

Hình như chuyện hôm qua Win đều không biết gì, cả kể nụ hôn vào sáng sớm. Cũng tốt! để cậu dần dần thích nghi hắn sẽ nói cho cậu biết điều đó. Lucas cầm tay dẫn cậu xuống ăn sáng, trên bàn toàn là đồ ăn ngon khiến cho cái bụng thành thật kêu to.

Lucas gắp mấy đùi gà chiên cho cậu làm cậu nhớ đến cha mình, cũng lâu rồi chưa về thăm cha nhỉ. Đúng lúc được nghỉ Win sẽ về quê một chuyến, cậu quay qua nói với hắn "Trưa nay tớ đi chút việc, cậu không cần đợi đâu"

"Cậu đi đâu thì tôi sẽ đi theo, tiện tôi cũng xin phép nghỉ mất rồi. Ở nhà chán lắm" Lucas cứ mè nheo bên tai Win mãi khiến cậu đành gật đầu chấp nhận. Cậu bắt đầu ăn sáng rồi ngồi vào bàn học bài cho đến khi đồng hồ điểm đến 10h trưa mới bắt đầu xuất phát về quê.

Tạm xa thành phố tấp nập trở về vùng thôn quê yên bình, ở đây vẫn chưa hề thay đổi. Bên đường là những cây lúa còn chưa nhú lên khỏi mặt đất, mấy đứa trẻ con đang chơi trò cùng nhau. Lucas không ngờ rằng ở quê lại có không khí khiến người ta dễ thở như vậy không như ở thành phố nhịp sống nhanh mà làm bản thân chạy không kịp.

Cậu vui mừng khi phía trước đã là ngôi nhà của mình, cậu ra hiệu cho hắn dừng xe lại rồi bước ra đi vào nhà. Hắn đi theo cậu phía sau, bây giờ mới biết đây là chỗ ở ngày xưa của Win. Chắc thời gian đó cậu đã rất cực khổ, nhìn ngôi nhà này là biết tồi tàn không thể tả.

Nhưng đó chỉ là đối với một người được sống trong giàu sang như Lucas,

đối với cậu đây là tuổi thơ, là hạnh phúc mà cả đời Win cũng muốn nhớ mãi. Chỉ khi về nhà,mới cảm giác bản thân là chính mình.

Cánh cửa đã lâu không lau chùi đã cũ kĩ được mở ra, bên trong nhện đã bám vào ngõ ngách trong nhà. Phía sau tấm rèm nhỏ chính là bài vị của cha cậu, cậu xắn tay áo đi kiếm cái xô rồi đi ra sông múc nước về. Mượn thêm được chổi quét nhà và khăn nên càng thuận tiện cho việc vệ sinh nhà cửa, cậu muốn lúc nào về đến nhà cũng đều có thể cho chỗ này sạch sẽ hơn chút.

Lucas cầm cây chổi quơ đi quơ lại những nơi nhện bám qua, vì chưa từng làm mấy chuyện này nên được cậu chỉ dạy rất tận tình. Win lau dọn trên bàn thờ cho tới bộ bàn ghế, cái giường nhỏ mà cậu vẫn hay nằm. Chẳng mấy chốc mọi thứ đã đâu vào đấy, Lucas mồ hôi đổ ra có thể hứng cả xô luôn rồi, cậu đi múc ly nước cho hắn uống.

Nhìn vào cái ly thấy nó bị bể một miếng, hắn nuốt nước bọt rồi nhìn cậu lại nhìn cái ly. Nói thật là hắn không thể uống được, có chết cũng không muốn uống đâu.Hắn để ly nước xuống rồi viện cớ không khát nước, cậu thấy thế cầm ly uống một hơi cạn sạch khiến Lucas khá bất ngờ.

"Cảm ơn cậu đã cùng tớ làm việc nhé" Hắn gật đầu rồi nghĩ ra chuyện gì đó hỏi cậu "Sao hôm qua cậu lại cầm theo balo, chả lẽ..?"

"Đúng vậy, tớ phải rời khỏi nhà đó như lời đã hứa. Chiều nay về tớ sẽ tìm nhà trọ không phiền đế cậu đâu" Tay Win vẫn cầm cái ly, mắt nhìn về hàng rào thép của nhà bên cạnh.

Hắn thốt lên "Có gì mà phiền chứ, nếu không chê thì cậu cứ ở nhà tôi. Dù gì tôi cũng sống một mình, có bạn cũng tốt mà" Lucas liên tục gợi ý cho Win đến ở nhà hắn, cậu nghe xong nhanh chóng từ chối.

"Vậy nếu cậu cảm thấy mắc nợ thì thế này đi, cậu nấu ăn cho tôi còn tôi sẽ cho cậu chỗ ăn chỗ ngủ không ai nợ ai. Thấy vậy đã được chưa?"

Win suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý. Dù sao bài tập ngày mai cậu vẫn phải làm, chiều nay mà đi tìm nhà trọ thì mất nhiều thời gian quá.

Bright đã chạy đi đến những chỗ mà cậu có thể đến nhưng vẫn không thấy, hắn quay xe trở về trường. Vừa bước xuống xe đã nghe ban phát thanh thông báo "Alo alo 1..2..3 chào tất cả các bạn học sinh, hôm nay đã chính thức có kết quả những bạn lọt qua vòng sơ tuyển, chúng tôi đã dán tên những bạn có trong danh sách lên bản tin. Các em hãy đến xem nhé"

Hắn không quan tâm đến chuyện đó, đi đến lớp Win thêm một lần nữa lỡ như cậu đi học muộn thì sao. Đang đi thì nghe thấy tiếng xì xào bên hành lang "Mày đã xem bản tin chưa, thằng Metawin vậy mà lại lọt vào vòng sơ tuyển. Không hiểu mấy ông già đấy nghĩ gì luôn ấy"

Nghe thấy tên cậu, hắn bước ra cầm lấy cổ áo của tên nào đó liên tục nói lớn "Mày nói cái gì?"

Tên kia bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp rất lâu mới có thể truyền đạt được một câu hoàn chỉnh. Hắn buông lõng cổ áo ra, đùng đùng tức giận đi về phía bản tin.

"Tất cả tránh ra!" Hắn nhìn vào tờ thông báo, tên cậu to rõ ràng trên dòng số năm. Bàn tay hắn nắm chặt, đôi mắt hiện lên tia máu có thể nói là tức giận đến tột độ.

Suy cho cùng, là cậu đã muốn rời xa hắn trước..

- Hết Phần 10 -

Mọi người cho tui hỏi truyện không hay hả? Sao lượt đọc và vote ngày càng giảm ý huhu..

Nhớ vote và bình luận những chỗ thiếu sót để tui chỉnh sửa cho nó hay hơn nhá.











Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me